Cho gọi cả Đình Sáu và Nam Trắng vào phòng làm việc, Ngoạn muốn trao đổi với đàn em dưới trướng một số công việc sau khi tiếp quản Thành Hưng.
Ngoạn nói:
- - Sau đây sẽ có một số việc mà chúng ta cần làm. Ta nắm quyền nơi này không chỉ bó gọn ở mỗi cái công ty cỏn con này. Cái mà ta muốn chính là thâu tóm hết tất cả vào trong lòng bàn tay.
Vũ Con mỉm cười:
- - Đại ca xuất hiện đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hòa....Những thế lực có khả năng chống đối lại chúng ta thì hiện nay kẻ đã chết, còn người thì bị thương. Em tin không mất quá nhiều thời gian, đại ca sẽ thực hiện được điều đó.
Nam Trắng khẽ nhau mày:
- - Ông nói thế là sao hả Vũ, chẳng phải sếp Thành Hưng cũng đang rất khó khăn để làm điều ấy hay sao..?
Vũ Con nhếch mép:
- - Thành Hưng không xứng đáng và cũng không đủ bản lĩnh để làm điều đó. Hắn ngồi được ở vị trí này lâu như vậy cũng là nhờ vào sự chỉ đạo của đại ca Ngoạn đây. Trong hai thế lực đối chọi thì phía Hưng Già đã như rắn mất đầu, đám tàn quân đó không có thủ lĩnh sẽ tự động tan rã.
Nam Trắng tiếp:
- - Nhưng còn Thiên Nam..?
Vũ Con cười lớn:
- - Ha ha ha, Thiên Nam hả..? Thiên Nam bất quá cũng như đồ vật trong túi. Có điều chú mày vẫn chưa biết....Đại ca Ngoạn đều đã có sắp xếp, trong Thiên Nam cũng có người của chúng ta. Và tàn quân của Hưng Già hiện nay đều nằm dưới trưởng của kẻ đó....Còn kẻ đó cũng chính là tay chân của đại ca Ngoạn. Nói thế chú em mày đã hiểu ra phần nào rồi chứ.
Đình Sáu lên tiếng:
- - Đại ca, vậy anh tính làm gì tiếp theo..?
Ngoạn nói:
- - Chúng ta sẽ mở một bữa tiệc thật hoành tráng, ta sẽ mời tất cả những tay anh chị, giang hồ cộm cán đến dự, cũng là để thông báo cho mọi người biết ai mới là chủ của Thành Hưng. Không chỉ vậy, ta sẽ mời cả những mối làm ăn trong những năm qua, những người có máu mặt trong mọi lĩnh vực....Đánh dấu cái ngày mà ta trở lại, một bữa tiệc thật lớn....Ha ha ha.
Vũ Con đáp:
- - Em sẽ lên kế hoạch chuyện này ngay.
Suy nghĩ một lát Ngoạn hỏi:
- - Riêng về cái chết của Hưng Già, tại sao tao vẫn không thể điều tra được xem kẻ nào làm....Không thể nào nó chỉ là một vụ cháy nổ do rò rỉ đường ống mà báo chí đưa tin được. Hưng Già là một kẻ tao cũng có biết, mặc dù cái thời mà tao còn tung hoành, Hưng Già không phải là trùm, nhưng hắn là một kẻ cẩn thận và cáo già. Một con cáo già để toàn bộ tài sản của mình trong Monaco, hắn coi Monaco như một pháo đài, vậy mà cuối cùng lại bị chính cái pháo đài đó hại chết. Nực cười...
Nam Trắng nói:
- - Đến nay vụ đó vẫn chưa thể tìm được cách giải thích nào hợp lý hơn. Có điều cái ngày mà Monaco sụp đổ, trùng hợp với giao kèo mà công ty ta đã thỏa thuận với một người.
Ngoạn hỏi:
- - Là sao..?
Nam Trắng tiếp:
- - Trước đó ba hôm, Huy Trâu có dẫn đến đây một thằng nhóc. Huy Trâu nói thằng nhóc đó có thực lực và muốn đề cử nó vào công ty làm. Nhưng công ty muốn kiểm chứng, và tôi đã yêu cầu nó làm một việc.....Đó là đột nhập Monaco, cắt một ngón tay cái của Hưng Già đem về đây coi như khẳng định bản thân.
Ngoạn bị thu hút ngay vào câu chuyện, Ngoạn hỏi tiếp:
- - Rồi sao..? Ý mày là Monaco do thằng nhóc mà Huy Trâu dẫn đến đánh sập, kéo theo cái chết của Hưng Già và rất nhiều đàn em..?
Vũ Con đế vào:
- - Không có chuyện đó đâu đại ca, em nghĩ chỉ là trùng hợp thôi. Bởi thứ nhất, 1 người không thể nào đột nhập vào tầng hầm của Monaco mà toàn mạng thoát ra được cả, thứ hai, dù cho thằng nhóc đó thực sự làm chuyện này, vậy tại sao hơn 1 tháng qua nó không quay lại đây để đòi quyền lợi.
Nam Trắng cũng đồng ý điều này:
- - Đúng là như vậy, em cũng nghĩ chuyện đó không thể nào xảy ra được. Chính Huy Trâu, kẻ dẫn thằng nhóc đó đến đây cũng không liên lạc được với nó ngay sau hôm rời khỏi công ty. Dù sao đi nữa nó cũng chỉ là con người, mà đã là người ai lại không sợ chết.
Ngoạn khẽ im lặng, phì phèo cái tẩu thuốc Ngoạn bất chợt nhớ đến một người, Kiên Báo, cái chết của Kiên Báo và người tình cũng tương tự như vụ xảy ra ở Monaco. Nhưng đám đàn em lại nói đó chỉ là một thằng nhóc, còn cái kẻ mà Ngoạn đang nghĩ đến nếu còn sống cũng phải xấp xỉ tuổi của Ngoạn. Hơn nữa một kẻ như hắn sao có thể đi theo Huy Trâu được. Đã nhiều năm trôi qua nhưng nỗi ám ảnh về Cường Đen với Ngoạn chưa bao giờ thôi day dứt, nhất là khi vết thương ở chân đang nhói lên đau đớn như thế này.
Nói Nam Trắng và Vũ Con ra ngoài bắt đầu xúc tiến công việc, còn lại Đình Sáu....Không ai khác, chính Đình Sáu là người đã cứu Ngoạn sau khi vụ nổ diễn ra. Đình Sáu là một trong những tay chân cực kỳ trung thành của Ngoạn. Khác hẳn với những tên đàn em tàn bạo khác, Đình Sáu lạnh lùng và rất ít khi nói. Với hắn chỉ có mệnh lệnh được Ngoạn đưa ra là yêu cầu phải thực hiện. Sau khi cứu được Ngoạn, chính tay Đình Sáu đã thu thập lại những người anh em dưới trướng của Ngoạn, do Ngoạn không xuất hiện nên tất cả mọi chuyện đều do Đình Sáu đứng ra truyền lời. Một con chó không thể trung thành hơn, người khác có thể vì sợ bản tính của Ngoạn mà phục tùng, nhưng với Đình Sáu sự phục tùng ấy giống như là trách nhiệm mà hắn phải thực hiện với Ngoạn.
Ngoạn nói:
- - Còn công việc kia đã xúc tiến đến đâu rồi..?
Đình Sáu đáp:
- - Đã gần hoàn tất, tôi đã liên lạc được lại với một số đầu mối trên vùng núi phía bắc. Cũng do năm ấy, chúng ta đã để xổng một số lượng hàng vô cùng lớn, tiếp đó đại ca lại phải ẩn mình, cái chết của anh Kiên cũng khiến cho bọn họ phải dè chừng. Thuận lợi ở chỗ, bà trùm ma túy " Chị Phụng " những năm gần đây đang gặp rất nhiều khó khăn. Và với lời đề nghị hấp dẫn mà đại ca đưa ra, kèm theo nếu như đại ca lên làm trùm của toàn bộ mảnh đất này...Khi ấy, sự hợp tác giữa hai người sẽ tạo nên một đế chế mới, không còn khoanh vùng trong khu vực miền bắc nữa mà sẽ là toàn quốc, xuyên quốc gia.
Ngoạn nói:
- - Nghĩ lại vẫn không thể nào nuốt được cục tức này. Thằng khốn Kiên chết đi đem theo toàn bộ dữ liệu làm ăn....Đã vậy số lượng hàng năm đó chỉ sau một thời gian đã bốc hơi hoàn toàn. Báo hại chúng ta nhiều năm qua phải khốn đốn, khổ sở gây dựng lại từ đầu. Lần này nhớ đích thân đi mời chị Phụng về đây một chuyến, lúc đó chúng ta sẽ bàn cụ thể....Chỉ có lũ ngu ngốc mới bỏ qua mỏ vàng này.
Đột nhiên Ngoạn cười lớn:
- - Ha ha ha....ha ha ha..
Đình Sáu hỏi:
- - Đại ca cười gì vậy..?
Ngoạn trả lời:
- - Tao đang nghĩ, năm đó lão Tuấn và lão Phiến đều chết dưới tay của tao....Có lẽ những thằng em của lão Tuấn vẫn đang nghĩ tao đã chết....Tưởng tượng đến khuôn mặt của chúng nó khi biết tao còn sống mà tao không thể nhịn nổi cười...Chỉ có điều, đám nhu nhược ấy sau khi anh chúng nó chết thì chúng nó cũng đã từ bỏ giang hồ về làm người lương thiện. Một đám không đáng để tâm đến, còn nếu chúng nó muốn tìm đến thì tao không ngại tặng cho mỗi đứa nó một chiếc quan tài.....Nhất là cái thằng đầu trọc, người nhỏ nhỏ ấy.
[.....]
Tại Hà Nội, Long gõ cửa phòng làm việc của chú Đại, chú Đại nói:
- - Vào đi.
Bước vào, Long đặt một số hồ sơ lên bàn của chú Đại:
- - Anh xem qua một số hợp đồng công ty mới soạn thảo với bên đối tác. Anh xem xem điều khoản có cần thêm bớt gì không để em sửa lại.
Chú Đại khẽ mở ra rồi đọc, lát sau chú Đại gật đầu:
- - Như thế là được rồi em, nếu đối tác yêu cầu, có thể giảm chi phí nhập hàng cho họ xuống một chút. Đây là thời điểm công ty cần khẳng định chất lượng, uy tín với các đối tác.
Long gật đầu, trước khi đi ra Long nán lại hỏi:
- - Chuyện kia vẫn chưa có thông tin gì hả anh..?
Chú Đại khẽ lắc đầu:
- - Chưa em ạ....Đúng là không hề đơn giản chút nào, Cường Đen anh không nói, nhưng đến thằng Nam, nó cũng biến mất như một bóng ma. Càng cố gắng tìm thì nó lại càng không xuất hiện.....Anh cứ nghĩ nó là một thằng sống tình cảm, biết lo lắng cho em gái, vì em gái nó có thể từ bỏ tất cả và chọn một cuộc sống bình yên....Nhưng có vẻ như anh đã nhầm, sau lần gặp lần trước, nó không còn quay lại để thăm em một lần nào nữa.
Long thở dài:
- - Về điều này em lại có suy nghĩ khác anh. Nếu Nam nó đang làm chuyện gì xấu, thì việc nó tránh mặt không gặp người thân cũng có thể hiểu được. Bởi ngày xưa, lớn hơn nó một chút em cũng vào tù, ra tội.....Đi theo anh Tuấn cũng gây thù chuốc oán với không biết bao nhiêu người. Khi ấy đến cả đi gặp vợ em bây giờ em cũng phải dè chừng, bởi có những lúc đi trên đường, kẻ thù có thể ra tay với chúng ta bất cứ khi nào......Vụ việc khiến cho anh Tuấn phải chết chính là mình chứng rõ nhất cho việc người thân của chúng ta bị lôi vào cuộc. Trong lần đó thằng Nam cũng có mặt, nó sẽ là người hiểu cảm giác này hơn ai hết, bởi anh Tuấn là bố của nó. Cuộc sống ai cũng muốn được yên bình, nhưng đôi khi những người trong chúng ta, bàn tay đã từng vấy máu người khác đâu được quyền lựa chọn.
Đứng dậy, Long bước ra ngoài, chú Đại còn lại một mình, lặng thinh suy nghĩ những điều mà Long vừa nói. Quả thực, Nam nó đáng thương hơn là đáng trách....Tuổi đời còn rất trẻ nhưng Nam đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau mất mát. Chính vì thế nên nó mới chọn cách xa lánh tất cả những người thân yêu để không còn ai phải chết nữa. Đúng vậy, những kẻ từng là giang hồ, thậm chí còn làm những việc bị cả xã hội phỉ nhổ như chú Đại, làm sao có quyền lên tiếng trách móc Nam....Ngay như chú Đại, chỉ vì quá khứ mà người con gái chú Đại thương yêu nhất giờ vẫn sống một cuộc đời thực vật.
" Tiếng chuông điện thoại vang lên "
Chú Đại nhìn vào máy, mẹ chú Đại gọi, bấm nghe, khi mà chú Đại chưa kịp mở lời thì bà đã khóc nức nở, bà nói như nấc vào trong điện thoại:
- - Đại...ơi...cái...Thúy.....cái....Thúy....nó.....
Chú Đại sững người, không dám tin vào tai mình, chiếc điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất vỡ tan cả màn hình, mẹ chú Đại vừa báo tin...Cô Thúy đã........