Ngôi nhà được Huy Trâu nói là nhà của bố mẹ vợ Thành Hưng không có điểm gì nổi bật. Thậm chí nó còn rất đỗi bình thường như bao ngôi nhà khác. Khoảng sân rộng đang phơi thóc cùng với một góc vườn trồng một vài loại cây ăn quả, thêm cái giếng nước và một vài cái chum đã cũ kỹ. Đây là một ngôi nhà đậm chất dân quê, Nam cứ nghĩ với sự giàu có của mình thì ít nhất Thành Hưng sẽ xây cho bố mẹ vợ một ngôi nhà khang trang hơn thế.
Chiếc xe của Thành Hưng chính là thứ nổi bật nhất trong khung cảnh làng quê mộc mạc này. Đứng bên ngoài cổng, Huy Trâu và Nam nghe thấy tiếng cười đùa bên trong hiên nhà. Nhìn vào trong Nam thấy đang ngồi trên cái ghế gỗ pha nước chè là một người đàn ông trung niên, Huy Trâu nói:
— Sếp kia rồi...Đi vào thôi.
Không chút ngần ngại, Huy Trâu mở cánh cổng tre rồi bước vào bên trong, vừa vào đến sân khi mà Thành Hưng còn đang bất ngờ thì Huy gọi:
— Sếp....tôi tìm được sếp rồi.
Thành Hưng lộ rõ vẻ bối rối khi thấy Huy Trâu đang ở đây. Vội chạy lại Thành Hưng nhìn kỹ Huy Trâu rồi hỏi:
— Sao bây giờ cậu mới xuất hiện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..!?
Nhìn sang Nam, Thành Hưng hỏi tiếp:
— Còn đây là ai..!?
Huy Trâu khẽ đáp:
— Đứng đây nói chuyện không tiện, chúng ta vào nhà rồi tôi sẽ kể cho sếp nghe tất cả.
Thấy bên ngoài có khách, bố vợ Thành Hưng đi ra tiếp đón. Người nhà quê nồng hậu, chỉ cần biết đó là khách của con rể, ông cụ cũng coi như người nhà, Thành Hưng nói với bố vợ:
— Bố cho con mượn nhà nói chuyện với hai người này một chút. Lát mẹ với vợ con về bố nói mọi người đừng làm phiền bố nhé.
Ông bố vợ mỉm cười gật đầu rồi mời Nam cùng Huy Trâu vào trong nhà. Ngồi xuống ghế, Thành Hưng nét mặt khá nghiêm trọng, hắn nói:
— Rốt cuộc có phải cậu đã phản bội tôi không..!?
Huy Trâu sững người, Huy đáp:
— Sếp, làm sao tôi có thể phản bội sếp được cơ chứ..!? Hơn nữa nếu như phản bội sếp thì tại sao hôm nay tôi lại đến đây...
Thành Hưng tiếp:
— Bởi vì kế hoạch đi chiếm lại địa bàn khu sới bạc chỉ có tôi và cậu biết. Không phải tôi thì chỉ còn có cậu, thêm nữa sau khi tất cả người của ta bị đánh đến trọng thương thì chỉ duy nhất mình cậu trốn thoát, đám người của Thiên Nam còn gửi thông điệp đến nói là nể mặt cậu nên mới tha cho người của ta. Rồi những ngày qua cậu ở đâu, tại sao không liên lạc về cho tôi..? Từng đó lý do không thể không khiến cho tôi nghĩ cậu đã bán đứng tôi.
Những lời mà Thành Hưng nói đúng y như cái cách mà Nam phân tích cho Huy Trâu ngày hôm qua. Huy Trâu cúi mặt bởi Huy không phải là người giỏi ăn nói, thấy vậy Nam xen vào:
— Thưa sếp, cho phép tôi được nói...Những điều mà sếp nói cũng rất hợp lý. Nhưng người đang có ý định phản bội lại công ty không phải anh Huy mà là một kẻ khác. Kẻ đó đến bây giờ vẫn đang truy lùng tung tích của anh Huy nhằm gϊếŧ người bịt miệng. Sau cuộc đụng độ đó anh Huy may mắn chạy thoát nhưng cũng bị thương nặng, phải trốn trong khu ổ chuột. Chẳng biết kẻ nào trong nội bộ công ty nắm rõ việc anh Huy chưa quay về nên đã cho người lùng sục khắp các khu vực xung quanh sới bạc. Bốn ngày trước chúng đã phát hiện anh Huy đang trốn trong một ngôi nhà, bọn chúng truy đuổi anh Huy ra đến tận bãi sông.....Và anh Huy đã gϊếŧ chết một tên trong số đó....
Thành Hưng cau mặt:
— Cậu là ai..!?
Huy Trâu vội vã đáp:
— Thưa sếp, cậu ấy là người đã cứu tôi thoát chết...Cậu ấy...là....
Đối diện với Thành Hưng nhưng Nam không tỏ một chút gì là sợ sệt cả, khi mà Huy Trâu còn đang lắp bắp thì Nam lấy trong túi ra cái hộp đựng ngón tay cái của Hưng Già lúc này đã bắt đầu thối rữa. Mở cái hộp ra trước mặt Thành Hưng, Nam nói:
— Tôi là người đã được anh Huy cưu mang. Và cũng là người anh Huy đã dẫn đến công ty để nhận nhiệm vụ đi chặt ngón tay của Hưng Già.
Thành Hưng có phần hốt hoảng khi nhìn ngón tay cái đeo cái nhẫn rồng đang nằm trong hộp. Thành Hưng nuốt nước bọt nhìn Nam:
— Một...một mình cậu...đã gây ra vụ nổ tại Monaco...!?
Nam đáp:
— Đúng vậy, tôi quay lại đây không phải muốn nhận công lao hay gì cả. Tôi chỉ muốn chứng minh cho các người biết anh Huy không phải kẻ phản bội.
Thành Hưng vội đóng cái hộp lại, hắn nói với Nam:
— Cậu có thể đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với Huy Trâu một chút.
Nam lẳng lặng bước ra khỏi nhà, trong nhà Thành Hưng khẽ hỏi Huy Trâu:
— Chuyện này là thật chứ, thằng nhóc đó...là do nó làm...thật sao..!?
Huy Trấu trả lời:
— Tôi cũng như sếp, rất khó tin vào chuyện này. Nhưng với ngón tay và cái nhẫn rồng này thì chắc chắn đó là của Hưng Già. Còn việc nó đã cứu tôi thì hoàn toàn là sự thật, một mình nó có thể đánh gục 5-6 người chỉ trong khoảng khắc. Nó là một thằng thực sự có bản lĩnh. Vậy cho nên vụ Monaco hoàn toàn có khả năng là do nó làm. Tôi còn sống sót để về đây gặp sếp tất cả là nhờ vào nó.
Tưởng chừng khi Huy Trâu nói vậy thì Thành Hưng sẽ vui mừng vì có thêm một tay chân đắc lực. Nhưng Thành Hưng có phần hoảng sợ nói:
— Vậy....vậy...cho nó một số tiền rồi bảo nó đi đi. Coi như công việc của nó đã xong.
Huy Trâu tròn mắt ngạc nhiên:
— Sếp, sao lại làm như thế. Nó là một thằng có bản lĩnh. Giữ nó lại tôi tin nó sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều...Hơn nữa nó từng cứu mạng tôi...
Thành Hưng chép miệng:
— Nhưng nó đã gϊếŧ chết Hưng Già và rất nhiều người nữa. Nếu thông tin này lộ ra ngoài, và bọn người của Hưng Già mà biết chúng sẽ chĩa mũi dùi về phía chúng ta. Hiện nay công ty chúng ta đã tổn thất nhiều lắm rồi. Tôi không muốn có thêm rắc rối nào nữa.
Huy Trâu bẽ bàng trước suy nghĩ của Thành Hưng, khuôn mặt Thành Hưng giờ đây hiện rõ một nỗi sợ sau những thất bại trong việc tranh giành địa bàn vừa qua. Huy nói:
— Nó không nói, tôi và sếp cũng không nói thì ai có thể biết. Nó đã chấp nhận nguy hiểm tính mạng để làm việc này. Giờ chúng ta xử sự như thể khác gì ăn cháo đá bát. Mà sếp không sợ, nếu nó đầu quân cho bọn khác thì chúng ta càng nguy hiểm hay sao.
Thành Hưng bừng tỉnh sau câu nói của Huy Trâu, con cáo già tính toán như Thành Hưng không ngờ cũng có lúc sai lầm. Cũng không trách y được, bởi sau khi có tin Huy Trâu đã phản bội, lại thêm mất khá tay chân trong việc tranh giành địa bàn, tiếp đó các thế lực khác đang liên kết nhằm tấn công vào Thành Hưng. Mấy ngày qua Thành Hưng như ngồi trên đống lửa mà chưa biết giải quyết mớ bòng bong này như thế nào. Cũng chính vì vậy mà Thành Hưng mượn cớ để lánh đi vài hôm. Bản chất của Thành Hưng vốn dĩ là một kẻ ham sống, sợ chết....Hắn luôn coi trọng an toàn tính mạng của mình. Chính vì vậy mà hắn không ở một nơi cố định. Ám ảnh trong quá khứ của hắn về những đại ca cộm cán bị gϊếŧ hại vẫn còn rõ như ban ngày.
Hắn luôn toan tính, lợi dụng người khác sao cho có lợi về mình nhất. Câu nói của Huy Trâu đã thức tỉnh hắn, hắn nói:
— Đúng rồi, cậu không nói thì chút nữa tôi đã phạm sai lầm. Đến sào huyệt kiên cố như của Hưng Già mà nó còn đánh sập được thì chuyện gì mà nó không thể làm cơ chứ....Suýt nữa thì tôi đã sai rồi, phải giữ nó lại...Không chỉ thế chúng ta còn phải trọng dụng nó nữa.
Huy Trâu mừng rỡ:
— Đúng, đây mới đúng là sếp của tôi. Luôn là người biết suy nghĩ.
Huy Trâu đi ra gọi Nam vào, gương mặt của Thành Hưng lúc này đã thay đổi. Nhìn Nam hắn tươi cười mời ngồi rồi đưa ra đề nghị:
— Đúng là tuổi trẻ tài cao, vậy khi lấy ngón tay của Hưng Già cậu có đụng độ một người nào nữa không..!?
Nam đáp:
— Ý sếp là Tám Ngựa, hắn là kẻ đã găm viên đạn vào chân tôi, nhưng kết cục mà hắn phải nhận thì sếp cũng đã biết rồi.
Thành Hưng cười run run, đến Tám Ngựa mà cũng phải bại dưới tay của Nam. Giới giang hồ mới nổi ngày nay không ai là không biết Tám Ngựa, hắn là trùm sò bảo kê các khu vực của sới bạc, thu phế tiểu thương ở các chợ đầu mối và là một kẻ bản lĩnh thực thụ. Bản thân Huy Trâu cũng biết điều này vì Huy Trâu đã từng chạm trán Tám Ngựa một lần. Và tất nhiên Huy Trâu đã bị Tám bán cho cả rổ hành. Chính vì vậy mà Thành Hưng rất e dè Hưng Già, bởi Hưng Già có Tám Ngựa. Số tiền Hưng Già mượn của Thành Hưng về sau Thành Hưng cũng không dám đòi.
Ngay cả yêu cầu mà Nam Trắng đưa ra lúc đó cũng giống như một việc không thể thực hiện. Nhưng không ai có thể ngờ Nam lại làm được điều đó. Thành Hưng chợt nhận ra mình đang nắm trong tay một công cụ gϊếŧ người có thể biến giấc mộng trở thành trùm của Thành Hưng biến thành sự thật.
Quá đỗi vui sướng, Thành Hưng đứng dậy nói lớn:
— Quá tốt rồi, nếu từ nay cậu đầu quân cho tôi. Tôi hứa sẽ không để cậu chịu thiệt thòi. Hiện tại công ty cũng đang thiếu người, tôi sẽ bổ nhiệm cậu vào một trong những vị trí quan trọng. Cậu đồng ý chứ..!?
Nam bắt lấy tay Thành Hưng gật đầu trong sự hoan hỉ của y. Đúng là trước đây Nam muốn vào công ty là để tiếp cận được hắn, nhưng sau một vài chuyện thì không ngờ Nam lại được gặp kẻ đã từng góp phần làm hại cuộc đời Nam sớm hơn dự định. Nãy giờ ở ngoài Nam cũng đã nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện.
Thành Hưng, một tay giang hồ mới nổi với vết chàm trên mặt này thực chất chỉ là một kẻ tiểu nhân. Hắn không giống như những gì Nam tưởng tượng. Chẳng trách cho đến tận bây giờ hắn vẫn còn lo sợ quá khứ ngày xưa. Tên bỉ ổi lợi dụng người khác để đi lên như hắn thực sự khiến Nam khinh thường.
Sau cuộc nói chuyện giải toả mọi hoài nghi, trong khi Huy Trâu ngồi trong nhà tự mình kiểm tra lại vết thương thì Thành Hưng dẫn Nam đi ra sau vườn vừa vãn cảnh vừa nói chuyện. Đứng trước cái giếng khá sâu, trong khi Thành Hưng đang mải mê kể về những điểu mà mình làm được thì Nam ở đằng sau đằng đằng sát khí.
Nam có ý định bẻ gãy cổ tên tiểu nhân này rồi quẳng xác xuống giếng, Nam đưa tay lên:
" Chết đi, thằng khốn. "