Vào khoảng 11h trưa ngày hôm sau, sau khi dặn dò ba mẹ con chị Chi cẩn thận ở trong nhà, đừng đi ra ngoài đường kẻo nguy hiểm. Huy Trâu cùng với Nam rời khỏi khu nhà trọ, Nam đã chuẩn bị một chiếc xe máy làm phương tiện đi lại.
Nam hỏi:
- - Giờ đi đâu hả đại ca...?
Huy Trâu nói:
- - Ra bến xe, bắt xe đi Hải Dương.
Nam không hỏi nhiều, bởi nếu càng hỏi rõ thì càng khiến cho Huy Trâu cảm thấy dè chừng. Vâng lời, Nam chở Huy Trâu ra bến xe rồi lặng lẽ mua hai vé đi Hải Dương. Trên xe Nam cố lục lại trí nhớ, lý do mà Huy Trâu muốn đi Hải Dương là gì..? Mục đích của Huy chính là gặp Thành Hưng, chẳng lẽ Thành Hưng còn một ngôi nhà khác ở Hải Dương..? Chưa thể nghĩ ra thì Huy Trâu nói:
- - Tại sao mày không thắc mắc chúng ta đi Hải Dương làm gì..?
Nam cười:
- - Đại ca bảo đi đâu em sẽ đi đó, vốn dĩ chuyện này đâu cần phải thắc mắc.
Huy cười khà khà:
- - Trả lời hay lắm, có một điều mà không phải ai cũng biết về sếp Thành Hưng. Sếp là một người rất thương yêu gia đình, sếp có 2 người vợ và có tổng cộng 3 đứa con. Hai người con lớn của người vợ đầu đều đã sang nước ngoài du học. Đáng tiếc là vợ đầu của sếp đã mất...Còn vợ sếp bây giờ là vợ 2, cũng có với nhau một cô con gái năm nay 9 tuổi. Sếp rất bận rộn công việc nhưng vẫn luôn dành 1 ngày để vui chơi cùng con gái. Đó là ngày thứ 5 trong tuần. Vì hôm nay con gái sếp chỉ học ban ngày 2 tiết, và nếu đúng như tao dự đoán thì sếp sẽ đưa cả nhà về quê vợ chơi, đây là lý do vì sao chúng ta lại đi Hải Dương.
Thì ra là vậy, quê người vợ 2 của Thành Hưng là ở Hải Dương, Huy Trâu nói tiếp:
- - Lát nếu gặp được sếp anh sẽ giới thiệu mày với sếp. Có bản lĩnh như mày chắc chắn sếp sẽ trọng dụng. Chưa kể đến chuyện nếu nghe mày là người đánh sập Monaco có khi sếp còn không dám tin ấy chứ...Ha ha ha.
Nam cười:
- - Cám ơn đại ca, cũng nhờ vào đại ca nếu không giờ em vẫn chỉ là thằng vô dụng.
Huy Trâu tặc lưỡi:
- - Nhưng anh vẫn không nghĩ được tại sao một thằng tài giỏi như mày lại đi vào con đường đó.
Nam thở dài:
- - Số phận cả mà đại ca, vả lại em cũng chỉ giỏi võ thôi chứ có học hành bằng cấp gì đâu. Mà anh thấy đấy, ra xã hội kiếm tiền người ta cần năng lực, cần bằng cấp chứ cần gì một thằng biết đánh đấm. Gia đình em xưa nay đều theo nghiệp võ, trẻ con cũng được dạy võ từ khi còn nhỏ, nhưng lâu dần truyền thống đó đã biến mất. Bởi võ nghệ không giúp người ta kiếm được miếng cơm. Em là một ví dụ, ngoài võ nghệ, đánh đấm ra em có làm được gì đâu....
Huy Trâu gật gù:
- - Đúng là thế thật, vậy cho nên có những thằng như mày sinh ra là để đi làm giang hồ đó. Có thể với những kẻ khác chú mày là vô dụng, nhưng với giới xã hội đen, cái cần nhất của một thằng giang hồ chính là bản lĩnh, phải có bản lĩnh mới có thể tồn tại được. Giang hồ không nói chuyện bằng lý lẽ, bằng giấy tờ mà là bằng nắm đấm, bằng dao, thậm chí là cả súng. Bỏ qua chú mày thật là uổng phí....Khà khà.
Trong câu nói của Huy có một chi tiết mà Nam thấy đúng, đó là có những kẻ sinh ra đã số phận đã mặc định làm giang hồ, làm xã hội đen. Nam chính là một người như vậy, mọi bất hạnh ập đến với Nam từ khi Nam chỉ còn là một đứa trẻ. Những người thân yêu có thể hướng Nam đi theo con đường sáng sủa đều đã chết hết. Trước mắt Nam giờ đây thế giới không có gì ngoài màu đen, ngoài thù hận. Thậm chí ngay lúc này, Nam sẵn sàng làm tất cả để trả thù và trả thù, Nam muốn những kẻ đã khiến cho cuộc đời của Nam thay đổi phải trả giá.
Xe dừng lại ở huyện Tứ Kỳ, Huy Trâu ra hiệu cho Nam xuống xe. Từ đây cả hai bắt một chiếc taxi đến xã An Thanh. Theo lời Huy Trâu kể, lý do mà Thành Hưng liên tục thay đổi nơi ở là vì bài học đắt giá từ những đại ca sừng sỏ đi trước. Thành Hưng không muốn gia đình mình gặp nguy hiểm bởi những kẻ thù của ông ta. Khi mới cùng nhau bắt đầu cơ nghiệp, Thành Hưng có kể cho Huy Trâu nghe về một cuộc thanh trừng giữa hai ông trùm trên cùng một mảnh đất. Kết cục cả hai đều chết, kéo theo toàn bộ những đàn em cũng chết trong biển lửa. Chính vì đã từng đi theo phục vụ cho một ông trùm nên Thành Hưng hiểu được những mánh khóe làm ăn, những chiêu trò lọc lõi chốn giang hồ. May mắn Thành Hưng không bị cuốn vào cuộc chiến đó, cũng nhờ vậy mà Thành Hưng mới phát triển được như ngày hôm nay.
Tất nhiên Nam biết câu chuyện mà Thành Hưng kể cho Huy Trâu đang nói về ai. Một trong hai ông trùm giới xã hội đen tại mảnh đất Hải Phòng khi ấy chính là ông Tuấn, là bố của Nam. Và còn một điều nữa, với thông tin mà Đen báo, thì kẻ đưa ra kế hoạch bắt cóc anh em Nam cho Ngoạn không ai khác mà chính là Thành Hưng. Hắn nói hắn may mắn, đúng như vậy, bởi nếu hắn có mặt trong cái đêm định mệnh ấy thì hắn cũng đã chết cùng với bố Nam, lão Phiến, Ngoạn và rất nhiều người khác nữa.
Vừa nghe Nam vừa nắm chặt bàn tay lại, nỗi đau đớn bị hành hạ đến suýt chết vào cái đêm năm đó giờ đây Nam vẫn còn nhớ như in. Nếu không phải Ngoạn có âm mưu lật đổ lão Phiến thì Nam đã bị lão Phiến cho xe oto cán nát người bởi lão nghĩ bố Nam, ông Tuấn đã cho người giết hại thằng con trai của lão.
Những phát súng lạnh lùng vang lên trong đêm trong cái lán nằm bên bờ biển đã cướp đi mạng sống của lão Phiến cũng đồng thời cứu lấy mạng Nam của tên máu lạnh Ngoạn, để giờ này Nam vẫn còn sống. Cái kết đau thương khi phải chứng kiến cảnh bố mình xả thân đỡ đạn cho con trai được cứu chưa bao giờ Nam quên.
Nếu như Thành Hưng ngày đó không đưa ra kế sách bẩn thỉu ấy thì mọi chuyện đã khác. Nhưng không, quá khứ tàn khốc ấy đã là một khung cảnh chết chóc không thể phai nhạt, và nó không có nếu. Ngoạn là kẻ chủ mưu gây ra tất cả mọi chuyện, nhưng Thành Hưng xét kỹ lại mới là kẻ đáng phải chết.
Huy Trâu nói:
- - Cái thời mà những ông trùm thực sự tranh giành địa bàn nó thực sự khủng khiếp. Sếp Thành Hưng có nhắc đến một người mà sếp nói, nếu ông ta còn sống trong cuộc thanh trừng ấy thì chắc chắn ông ta sẽ trở thành trùm của tất cả. Một người mà ngày đó chỉ nghe đến tên thôi sếp cũng phải run sợ. Một kẻ máu lạnh, không có tình thương với bất cứ ai, nhẫn tâm với cả phụ nữ và trẻ em chỉ để đạt được mục đích. Chỉ tiếc mọi kế hoạch mà ông ta tính toán tỉ mỉ đã bị phá sản, và cái kết cho ông ta chính là cái chết.
Nam buột miệng:
- - Ngoạn.
Huy Trâu quay sang:
- - Hửm, sao mày lại biết cái tên đó.
Nam vội giải thích:
- - À không, em cũng nghe một ông bác săm trổ đầy mình kể lại thôi. Với lại cuộc thanh trừng ấy xôn xao dư luận đến 2 năm sau cơ mà. Vì số người thương vong trong vụ nổ quá nhiều, không xác định được danh tính....Nếu là người dân Hải Phòng thì em nghĩ ai cũng từng được nghe chuyện này thôi. Và ông bác săm kín người ấy có nhắc đến một đại ca đúng như những gì anh vừa kể, người đó tên Ngoạn.
Huy Trâu gật đầu:
- - Ừ, không sai...Tay Ngoạn đó chính là đại ca của sếp trước đây. Nghe sếp kể thì có thể thấy mặc dù ông ta đã chết nhưng quá khứ của ông ta vẫn khiến cho sếp cảm thấy kinh sợ. Không dám nghĩ những tay giang hồ của chục năm về trước đáng gờm như thế nào. Nghe kể lại từ người trong cuộc cũng đã thấy rùng mình. Hiện nay chúng ta cũng có thể coi là giang hồ, nhưng so với trước kia có lẽ chỉ là hàng cắc ké, nổi lên tranh cướp những địa bàn nhỏ nhoi. Sếp Thành Hưng có một mong muốn, đó chính là làm được điều mà đại ca Ngoạn chưa làm được, trở thành trùm duy nhất của cả thành phố. Tất cả phải đứng dưới chân của sếp.....Tao tin sếp sẽ làm được.
Nam im lặng không nói gì, Nam suy nghĩ:
" Trùm của tất cả các trùm ư, để đạt được tham vọng của mình mà ngay cả trẻ con hắn cũng không tha. Hạng người sợ đến cả một người đã chết như hắn mà cũng có tư cách muốn làm trùm sao..? Để tôi sẽ cho hắn xuống âm phủ tái ngộ lại đại ca của hắn và để cả hai tiếp tục ước mơ dang dở của mình. Thời điểm của hắn sắp kết thúc rồi, Thành Hưng có nằm mơ chắc cũng không thể nghĩ ra được, thằng nhóc con trong kế hoạch bắt cóc năm ấy của hắn giờ đang đi tìm hắn để lấy mạng. "
Xe dừng lại trước một con đường đất, nơi này dân vẫn còn nghèo, khung cảnh làng quê với những vườn vải trải dài khiến cho Nam thấy nhớ nhà bà Ngoại. Huy Trâu nói với Nam:
- - Thành phố ngột ngạt quá phải không..? Đúng là về đến đây không khí dễ chịu hơn hẳn. Nhà bố mẹ vợ của sếp nằm trong con đường đất này, đi bộ một lát nữa sẽ đến. Hi vọng là tao đoán đúng....Sau này mà có tiền chắc có lẽ tao cũng kiếm một nơi thôn quê như này để sống quá.
Nam mỉm cười:
- - Với khả năng của anh thì kiếm một mảnh đất ở quê rồi xây một ngôi nhà cho bốn người ở không phải là chuyện khó.
Huy Trâu cười hềnh hệch:
- - Đúng rồi, một ngôi nhà cho 4 người....ha ha ha....Ơ mà....
Nói xong Huy Trâu mới biết mình bị hớ, Huy Trâu chửi Nam:
- - Thằng khốn, ý mày là sao hả...? Tao không...có....nhé...
Nam lắc đầu:
- - Giờ thì em tin đại ca là người chưa có vợ thật rồi. Em thấy chị Chi không phải người xấu, chỉ là có hơi thiệt thòi cho anh. Nhưng qua câu nói vừa rồi thì em không còn lo lắng gì nữa. Mà có lẽ anh cũng nên làm như thế....
Huy Trâu im lặng không nói, bởi càng nói thì chỉ càng lộ, đi được một đoạn, Huy Trâu chỉ tay về phía trước:
- - Đúng là sếp hôm nay có về đây, tao đoán không sai mà...Kia là xe của sếp Thành Hưng....Ha ha ha.
Nam khẽ cười:
- - Vậy chúng ta đến gặp " Sếp " thôi nào....