- - Đuổi theo, không được để cho nó thoát. Lục soát kỹ vào.
Tiếng la lối của những tên đang truy sát Huy Trâu. Nằm áp sát mặt xuống đất, lợi dụng những bụi lùm rậm rạp, Huy Trâu cố gắng tìm cách để thoát thân. Tiếng gậy gộc đập thẳng vào những lùm cỏ, ánh đèn pin đang lia khắp mọi nơi. Càng lúc bọn chúng càng tiến sát đến chỗ Huy Trâu đang ẩn mình.
Đám người của Giang cũng không phải dạng vừa, trong bóng tối không nhìn thấy gì nhưng một vài tên vẫn sẵn sàng nã hoa cải vào những khoảng trống mà chúng cảm thấy nghi ngờ.
Ban nãy Huy Trâu cũng đã bị thương ở phần bắp đùi, vết thương khiến cho Huy không thể di chuyển nhanh được. Nắm chặt khẩu súng trong tay, Huy Trâu tập trung đếm những bước chân của kẻ thù đang dẫm lên mặt cỏ ngày một gần hơn. Khi chúng tiến đến đây Huy Trâu có chết cũng phải kéo theo vài thằng đi cùng. Vừa đúng lúc đó phía đằng xa có tiếng còi tàu hỏa, chuyến tàu chở hàng đêm sắp chạy ngay qua đoạn đường ray này. Ngay lập tức Huy Trâu nghĩ ra một cách thoát thân đầy liều lĩnh.
" Xịch....Xình...Xịch...Xịch..."
Tiếng tàu chạy mỗi lúc một gần, ánh đèn pha sáng rọi cả một khoảng trời trước mặt. Huy Trâu không nấp nữa, cố gắng dồn hết sức Huy đứng dậy bỏ chạy về phía đoàn tàu. Người của Giang cũng đã nhìn thấy, chúng hô hào:
- - Nó kìa, bắt nó lại.....Nhanh lên.....
" Pằng...Pằng.."
Tiếng súng cứ thế vang lên trong không gian ồn ã bởi âm thanh của tàu hỏa. Huy Trâu còn cách đoạn đường ray tầm 10m nữa, con tàu cũng chỉ còn một khoảng ngắn nữa sẽ băng ngang qua đoạn đường ray mà Huy đang nhắm đến. Ý định của Huy đã rõ, Huy muốn nhảy qua đường ray sang phía bên kia trước khi con tàu chạy đến. Nếu thành công Huy Trâu sẽ cắt được đuôi từ đám người đang truy sát mình nhờ vào đoàn tàu.
" Tu....Tu....Tu...."
Ánh sáng từ đên pha của tàu làm cho Huy chói mắt bởi lúc này khoảng cách đã quá gần. Phía sau người của Giang cũng sắp đuổi đến gần, thậm chí chúng còn giương súng về phía Huy Trâu nhắm bắn.
Vẫn cố chạy những bước chạy cuối cùng, Huy Trâu phó mặc số phận cho ông trời, nhắm mắt Huy Trâu hét lên một tiếng rồi dùng hết sức nhảy qua đoạn đường ray trước mặt, đám người của Giang chứng kiến cảnh tượng đó mà không khỏi rùng mình. Một bóng đen vừa nhảy qua đầu của đoàn tàu hỏa trong gang tấc.
" Bịch "
Huy Trâu ngã lăn lộn sau khi tiếp đất, đoàn tàu vẫn tiếp tục chạy qua. May mắn đã mỉm cười với Huy khi Huy đã không xảy ra chuyện gì. Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, nhân lúc đám người của Giang bị đoàn tàu ngăn cản, Huy Trâu tiếp tục đứng dậy tìm đường chạy thoát. Phía bên kia người của Giang chửi thề:
- - Mẹ kiếp, để thằng chó nó trốn mất rồi....Lát về phải ăn nói làm sao với đại ca bây giờ. Thằng khốn, phải chi chuyến tàu cán nát người nó thì mọi chuyện quá dễ dàng rồi không..? Quay lại thôi tụi bay.
Thở hổn hển, sau khi phải trải qua nguy hiểm gần như phải đánh đổi mạng sống, Huy Trâu mò tới một con hẻm của khu ổ chuột. Chỗ này cách nơi đậu xe không xa nhưng Huy không dám quay lại đó bởi Huy sợ rằng bọn chúng sẽ cho người phục kích. 11h tối, hơn 1 tiếng đụng độ với Giang, Huy Trâu đã bị tổn thất nặng nề, đây cũng chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Huy Trâu. Bỏ lại đàn em để chạy trốn, lê lết cái thân thể bê bết máu, Huy Trâu ngồi gục xuống một cái lán nhỏ vò đầu bứt tai, dáng vẻ thất vọng đến não nề. Thấy tiếng động bên ngoài, người bên trong lán mở hé cửa ra xem, thấy một người đàn ông đang bị thương, quần áo bị những vết chém đến tứa máu, hai đứa trẻ sợ hãi vội vàng đóng cửa lại.
Huy Trâu cũng biết ở lại đây lâu không tốt nên vội đứng dậy đi tiếp sau khoảng thời gian ngắn nghỉ mệt. Đi được vài bước thì Huy Trâu thấy tiếng cửa lán lại cọt kẹt mở ra, ánh sáng từ bên trong hắt ra ngoài kèm theo tiếng gọi:
- - Chú...gì...ơi....
Huy Trâu quay lại nhìn, sắc mặt Huy Trâu đang ngày một tái đi vì mệt mỏi, mất máu, Huy thều thào:
- - Vào...nhà...đi....đây không..phải chuyện...của mấy...đứa.
Nhưng Huy Trâu không bước đi được nữa, vết chém ngay đùi máu chảy mỗi lúc một nhiều. Huy vừa quỵ xuống thì hai đứa trẻ chạy ra đỡ, đứa lớn tầm 10 tuổi là chị, còn cậu nhóc em bé bé khoảng 6 tuổi. Hơi thở của Huy Trâu càng lúc càng gấp gáp. Huy Trâu gượng sức nương theo hai đứa nhóc bước vào bên trong lán. Huy Trâu nói:
- - Cho chú...xin...hớp..nước.
Cậu bé em chạy vội đến cái siêu để ở góc nhà rót nước vào ca nhựa, nó không dám lại gần Huy Trâu mà chỉ để ngay cạnh tay Huy Trâu rồi lại lùi ra ngoài. Huy Trâu cầm ca nước tu ừng ực, cảm giác của Huy lúc này như vừa từ cõi chết trở về. Nhìn hai chị em ngồi nắm chặt tay nhau nhìn Huy, Huy hỏi:
- - Hai đứa không sợ chú à..?
Cô chị đáp:
- - Dạ...có....nhưng...mẹ..cháu dạy....thấy người bị thương phải cứu họ. Chú bị chảy máu nhiều quá.
Máu đang dính bê bết vào quần áo của Huy Trâu, cô bé chạy đến cái tủ cũ kỹ, lục lọi một lúc cô bé đem ra một cái hộp bánh sắt, bên trong đựng bông và gạc, cùng một số loại thuốc không rõ tên. Đẩy đẩy cái hộp về phía Huy Trâu cô bé cũng không biết phải làm gì. Huy Trâu nói:
- - Lấy cho chú một chậu nước, có muối càng tốt.
Hai chị em đứng dậy đi múc nước từ cái lu nhỏ bên trong nhà, cô bé mang luôn cả hũ muối hột lại cho Huy. Tiếp đó hai chị em lại ngồi im nhìn Huy Trâu tự sơ cứu vết thương. Huy hòa muối vào nước rồi xé một mảnh áo ra nhúng nước muối để rửa qua những vết thương. Nước muối khiến cho vết thương hở xót đến độ Huy Trâu phải nhăn mặt, lục trong hộp sắt có băng gạc, và một vài vỉ thuốc đi ngoài, giã thuốc thành bột rải vào vết thương, Huy băng bó qua loa để cầm máu. Xong xuôi Huy ngẩng mặt lên trần nhà thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi mồ kê ướt đẫm người như tắm, khuôn mặt Huy Trâu vẫn lấm lem bùn đất.
Đang nén đau điều hòa hơi thở, Huy thấy cô bé bước lại, trên tay cô bé cầm một chiếc khăn mặt mới, đưa cho Huy cô bé nói:
- - Chú lau mặt đi, khăn mặt này là quà sinh nhật của mẹ cháu mua tặng năm ngoái, sạch lắm, cháu chưa dùng đâu.
Huy Trâu đưa tay nhận lấy chiếc khăn từ cô bé, cô bé cười tít cả mắt. Hai chị em lại ngồi đối diện nhìn Huy chăm chú. Lúc này Huy mới hỏi:
- - Sao chỉ có hai đứa ở nhà thế này..? Bố mẹ hai đứa đâu..?
Cô bé chị đáp:
- - Chúng cháu không có bố, mẹ cháu đi làm đêm ở ngoài cảng rồi ạ. Sáng mai mẹ cháu mới về. Ban nãy em cháu nó đói quá không ngủ được nên cháu thức dậy chơi cùng em.
Nhìn cái lán nhỏ đến một chiếc giường cũng không có, chỉ có cái phản trải chiếu lên trên để nằm ngủ, đồ đạc trong nhà cũng không có thứ gì giá trị. Quần áo của hai đứa trẻ đã cũ kỹ, chắp vá.....Khu này là khu ổ chuột, dân vô gia cư, dân lang bạt, tứ xứ đều tụ tập về đây. Những ngôi nhà lụp xụp, những cái lán được dựng lên từ những miếng tôn, những tấm gỗ ép người ta bỏ đi họ đem về làm thành chỗ ở. Cũng chính vì nơi này tập trung nhiều vấn đề nên chính quyền hầu như không quan tâm đến. Bởi vậy những băng nhóm tội phạm chọn khu ổ chuột làm nơi tụ tập những sới bạc, thậm chí bọn chúng còn dùng nhân lực rẻ mạt từ con người sống nơi đây để làm những chuyện xấu, phân phối thuốc phiện, ăn trộm, ăn cắp.
Huy Trâu cũng đã nghe khá nhiều về tình hình của khu ổ chuột, nhưng chưa bao giờ Huy Trâu nghĩ mình sẽ vào một ngôi nhà tại khu này. Nhìn hai đứa trẻ chơi đùa với nhau vui vẻ, thi thoảng chúng lại quay sang nhìn Huy trâu rồi cười thân thiện. Huy Trâu khẽ thở dài, mất sức quá nhiều trong buổi tối hôm nay, Huy dựa vào góc nhà rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Cô bé nhẹ nhàng bước lại gần rồi đắp cho Huy Trâu cái chăn đơn duy nhất trong nhà. Còn hai chị em nó nằm ôm nhau ngủ.
Tại sới bạc khu đường tàu, đàn em của Giang đang bị Giang chửi xối xả:
- - Lũ ngu, chỉ có một thằng mà cũng không bắt được. Đồ ăn hại.
Đám đàn em cúi đầu lặng im nghe Giang chửi, lúc sau một tên chỉ vào người của Huy Trâu đang nằm dưới đất nói:
- - Đại ca, vậy còn bọn này tính sao ạ...? Chúng nó vẫn còn sống, chỉ bị thương nặng thôi.
Giang suy nghĩ một lát rồi cười nham hiểm:
- - Chậc chậc, tao tha cho chúng mày chuyện kia. Bây giờ tìm những cái bao tải, nhét từng thằng một vào bao tải rồi chở đến công ty Thành Hưng. Tao muốn gửi quà cho bọn Thành Hưng. Chắc chúng nó sẽ mừng đến run rẩy khi nhìn thấy những bao quà to như thế này.....Ha ha ha, ha ha ha.
********
Sáng hôm sau, Huy Trâu giật mình tỉnh giấc bởi tiếng nói thất thanh:
- - Anh...anh...là...ai..?
Người phụ nữ vừa về đến nhà mở cửa ra, cô hốt hoảng khi thấy một người đàn ông đang ngồi ngủ trong góc nhà, bên cạnh anh ta là những miếng bông băng dính đầy máu, chưa hết, đêm qua ngủ khẩu súng của Huy Trâu rơi bên cạnh người lúc nào Huy cũng không biết. Mở mắt ra Huy thấy cô ta đang ôm hai đứa con của mình nét mặt lo lắng, Huy vội nói:
- - Đừng sợ, đừng sợ....Tôi không làm hại ai đâu.....Đêm qua tôi bị thương, ngang qua đây được hai cháu cứu giúp....Giờ tôi sẽ đi ngay, đừng sợ....
Huy Trâu khẽ nhặt khẩu súng lên rồi giắt vào cạp quần, hai tay Huy Trâu giơ lên cao rồi khẽ cúi cúi thân người bước ra khỏi lán. Trời mới tờ mờ sáng, đi được mấy bước thì Huy Trâu cảm thấy chóng mặt, hoa mắt.....Chẳng còn nhìn thấy gì, Huy Trâu đổ gục luôn xuống nền nhà trong sự lo lắng tột độ của ba mẹ con người phụ nữ kia.
Có lẽ bị thương, mất máu nhiều, cả đêm qua không ăn uống gì nên Huy Trâu không còn sức lực nữa. Cô bé kéo kéo tay mẹ:
- - Mẹ...mẹ...cứu chú...ấy đi....mẹ.