Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 57




5 chiếc xe oto dừng nối đuôi nhau trên một con đường vắng vẻ, 9h30, con đường không một bóng người qua lại. Cửa xe được mở ra, gần 20 người từ 5 chiếc xe bước xuống, tất cả mở cốp rồi chọn cho mình một loại vũ khí. Mặt mũi tên nào tên đấy đằng đằng sát khí toát lên vẻ nguy hiểm đáng sợ. Dẫn đầu chính là Huy Trâu, băng qua khu ổ chuột Huy Trâu cùng đàn em của mình đến khu vực phía sau đường tàu, đứng trước con hẻm cũng là lối vào các sới bạc, Huy Trâu ra hiệu cho đàn em châm một điếu thuốc, rít một hơi dài Huy Trâu nói:

- - Xông vào.

Cả đám giang hồ lăm le vũ khí lừng lững tiến vào trong, đi được một đoạn người của Huy Trâu nhìn thấy ở vòng đầu tiên có khoảng 4 tên đang ngồi cảnh giới. Nhìn thấy đám đông đang đi lại 4 tên kia ngó đầu ra nhìn, nhưng với số lượng người ít hơn chúng không dám bật mà hất tung cả bàn ghế chắn đường rồi bỏ chạy. Chúng chạy sâu vào bên trong chắc có lẽ để báo hiệu cho người của mình. 2 tuần trước địa bàn này cũng đã bị Huy Trâu đánh úp một lần, khi đó người của Hưng Già vẫn đang duy trì hoạt động của sới mặc dù Hưng Già và Tám Ngựa đã chết. Lần đó Huy Trâu không tốn quá nhiều sức lực bởi tàn quân của Hưng Già không có đại ca đứng ra bảo kê nên sau khi vào sới với tư cách con bạc, Huy Trâu đã lôi cổ bảo kê của sới ra để dằn mặt, ép chúng phải nhượng lại địa bàn nếu không sẽ giết chết. Đám đàn em của Hưng Già và Tám Ngựa như rắn mất đầu, không còn cách nào đành phải đồng ý.

Lấy được địa bàn, Thành Hưng lập tức để cho Vũ Con thiết lập lại tất cả, đồng thời mở rộng việc làm ăn bằng cách cho những đối tượng ham mê đỏ đen vay nợ tín dụng ngay trong sới. Bước đầu rất thuận lợi, tiền được rải ra khắp nơi từ công ty tín dụng lớn nhất thành phố khiến cho người kéo về sới bạc ngày một đông. Thành Hưng cũng không thể ngờ được rằng việc giành được sới bạc lại thu về cho hắn lợi nhuận nhanh như vậy. Cùng với việc sát phạt không có điểm dừng, chuyện cho vay của phía Thành Hưng cũng vì thế mà phát triển mạnh hơn chỉ sau gần 1 tháng. Việc làm của Thành Hưng có lẽ đã khiến cho giới giang hồ cảm thấy nóng mặt. Một kẻ mới nổi lên sau vài năm từ tín dụng đen, nay đã vươn cánh tay đi chiếm địa bàn, một trong những đối trọng của Thành Hưng lúc này là Nam Thiên, một thế lực cũng chẳng ngán gì Thành Hưng không thể ngồi yên. Hưng Già chết đi đối với những tổ chức tội phạm manh nha bùng nổ là một cơ hội lớn.

Bằng cách của mình, Thiên Nam chớp lấy cơ hội, cách làm của Thiên Nam khác với Thành Hưng. Chúng biết tàn quân của Hưng Già hiện nay muốn đứng vững thì cần phải có chỗ dựa, Thiên Nam tìm đến những kẻ đầu sỏ quản lý các khu vực của Hưng Già để đàm phán ăn chia chứ không phải nuốt trọn như cách mà Thành Hưng đang làm. Kết quả mới cách đây một hai ngày, Thiên Nam đã cho người tập kích địa bàn làm ăn mới của Thành Hưng. Vũ Con không phải là một kẻ giỏi đánh nhau, khi sới bạc đang hoạt động nhộn nhịp, người của Thiên Nam với sự giúp đỡ của người phía Hưng Già đã xộc vào sới bạc đánh cho Vũ Con phải chạy trốn, bỏ lại cả số tiền quay vòng của sới bạc. Tóm lại, Thiên Nam ván cờ này đã cao tay hơn Thành Hưng một bậc, chúng coi Thành Hưng như một con gà non, nuôi cho lớn mới tìm cách thịt.

Và giờ, Huy Trâu được lệnh giành lại chỗ này, cũng như lấy lại danh dự cho sếp của mình là Thành Hưng.

" Rầm "

Cánh cửa bị đạp bung ra, người của Huy Trâu lao thẳng vào trong. Nhưng lúc này trong sới trống trơn, không có lấy một bóng người, những thứ đang ngồi trên ghế bàn bạc chỉ là những con ma nơ canh được bố trí. Nhìn từ bên ngoài Huy Trâu và đàn em ban đầu cứ ngỡ sới bạc đang hoạt động. Khang trọc chạy thẳng vào bên trong những ngóc ngách của ngôi nhà, quay ra Khang trọc nói:

- - Đại ca, không có một ai cả. Chúng nó biến đi đâu hết rồi, hay là bọn chúng là dời địa điểm.

Huy Trâu nghiến chặt điếu thuốc, giận đến run người Huy Trâu vội vàng ra lệnh cho đàn em:

- - Rút, rút khỏi đây ngay.....Chúng ta bị bẫy rồi.

Nhưng đã quá muộn, Huy Trâu vừa dứt lời thì ngay lập tức những quả bom xăng từ đâu ném tới tấp vào đám người của Huy Trâu đang đứng ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Khói lửa mù mịt, đàn em của Huy Trâu bị bom xăng ném trúng ngã xuống từng người khi mà ngọn lửa bén cả cả quần áo.

- - Á....á.....nóng quá.....Đại ca, chạy đi.....Chúng nó....chúng nó...

Đàn em của Huy Trâu nhìn thấy từ trong các con hẻm, rất nhiều người đang cầm vũ khí từ từ bước ra, cả sới bạc đã bị bao vây. Tiếp ngay sau màn ném bom xăng, đàn em của Huy Trâu tiếp tục bị hạ gục:

" Phạch...."

" Phạch "

Những tiếng súng hoa cải cứ thế liên tiếp nã vào giữa nhà nơi Huy Trâu đang đứng. sau mỗi lần hoa cải được bắn ra người của Huy Trâu lại nằm xuống, số còn lại vội vã rút sâu vào bên trong nhà ẩn nấp. Khang Trọc không còn giữ được bình tĩnh, Khang nói với đại ca:

- - Đại ca, anh chạy đi....Để bọn em lao ra mở đường máu cho anh.

Trước tình thế không còn đường thoát thân, Huy Trâu nhìn lại đàn em của mình chỉ còn hơn chục người, những người còn lại đang đau đớn quằn quại dưới đất. Phía bên ngoài là tiếng cười đầy sảng khoái của đối thủ, một kẻ quát lớn:

- - Tao không nhầm mày là Huy Trâu phải không..? Mày nghĩ đây là đâu mà có thể tự tiện xông vào. Mày quá ngây thơ rồi, lần trước mày đến đây khi đó nơi này vô chủ, còn nay nó đã thuộc quyền sở hữu của tao, mày nghĩ thích đến là đến, thích đi là đi hả. Hôm nay mày không còn xác để mà lết về nữa rồi. Chúng mày đâu xông vào lôi cả hết tất cả chúng nó ra đây.

Lập tức người của Thiên Nam ồ ạt xông vào, Huy Trâu cùng đàn em không còn đường lui cũng chống cự lại quyết liệt, Khang Trọc hai tay hai phớ lao vào đối đầu với đối thủ không chút sợ hãi. Những tiếng dao kiếm va chạm vào nhau vang lên khiến ai cũng phải lạnh người. Tuy đàn em của Huy Trâu bản lĩnh hơn, giỏi hơn nhưng vì số lượng chênh lệch nên dần dần từ hơn mười người, lúc này tính cả Huy Trâu chỉ còn lại 5 người, Khang Trọc người dính đầy máu vẫn lăm lăm hai con phớ đứng trước che chắn cho đại ca, Khang nghiến răng gầm gừ:

- - Đm chúng mày, thằng nào lao vào tao chém chết.

Bị dồn đến góc tường, kẻ ban nãy vừa nói lúc này mới đứng lên phía trước, hắn cười:

- - Xin chào anh Huy, chắc có lẽ anh không biết tôi, nhưng tôi lại biết rất rõ về anh đấy. Quả không sai, anh là người hành động không bao giờ biết sử dụng cái đầu. Cái bẫy đơn giản thế mà anh cũng không đoán ra, lẽ ra từ khi dễ dàng đi vào đây mà không gặp bất cứ trở ngại nào anh phải biết rồi chứ.

Huy Trâu trừng mắt hỏi:

- - Mày là thằng nào..?

Gã kia cười:

- - Xin tự giới thiệu, tôi tên là Giang, tôi là người của Thiên Nam và hiện nay đang tiếp quản sới bạc này. Hôm nay tôi sẽ không giết anh, nhưng tội sống khó mà tha được, tôi nghe nói trước đây anh Huy nổi tiếng trong việc xử các con nợ, anh không ngần ngại chặt đứt ngón tay, thậm chí cả cánh tay của con nợ nếu chúng dám trốn không thanh toán đúng kỳ hạn. Nay tôi cũng sẽ chỉ lấy của anh một cánh tay để làm tin, cũng là để dằn mặt cho bất cứ kẻ nào có suy nghĩ đến đây để phá đám.

Khang trọc nhổ bọt thẳng về phía Giang rồi chửi:

- - Tao sẽ giết mày.

Nước bọt bắn vào quần áo của Giang, nhưng hắn vẫn cười rồi nói:

- - Đàn em của Huy Trâu người ta nói toàn thằng không có não quả không sai. Chúng mày nên biết chúng mày đang ở trong hoàn cảnh nào. Cứng với tao thì ngày này năm sau cũng chính là đám giỗ của chúng mày đấy. Huy Trâu, nói gì đi chứ..?

Huy Trâu cau, đứng lên phía trước Khang trọc trước sự bỡ ngỡ của đám đàn em, Huy Trâu nói:

- - Chỉ cần mày tha cho toàn bộ anh em của tao rời khỏi đây. Tao sẽ đồng ý, dù sao bây giờ chúng nó cũng không thể gây nguy hiểm cho mày nữa.

Đám đàn em của Huy Trâu gào lên:

- - Không, đại ca....anh không được làm thế.

Giang cười lớn:

- - Ha ha ha, cảm động quá....Đúng là một người đại ca biết trọng tình nghĩa, được thôi....Người của anh Huy giờ cũng đã nằm quá nửa, có chém thêm vài thằng nữa cũng chỉ tổ mất công dọn dẹp. Để một cánh tay lại, tao sẽ cho tất cả chúng mày rời khỏi đây. Giang hồ nói là giữ lời.

Đứng sau Huy Trâu, Khang Trọc lầm bầm:

" Đại ca, anh có mang súng phải không..? Phía bên tay trái có một cánh cửa nhỏ, anh hãy dúng súng phá khóa rồi chạy đi. Nơi này nhiều ngóc ngách nhưng anh chỉ cần men theo đường tàu là có thể ra đến đường lớn. Đi đi đại ca.."

Dứt lời, Khang Trọc khẽ nhìn những người còn lại, tất cả đều hiểu ý. Họ lao lên trên rồi cùng đẩy Huy Trâu về phía cửa bên trái, Khang Trọc nắm chặt con phớ nhắm Giang chém, nhưng Giang cũng là kẻ tinh ranh, hắn lập tức kéo đàn em chắn trước mặt đỡ đòn.

Đúng như lời Khang nói, cánh cửa này chắc có lẽ lâu không có người mở, là một cánh cửa nách bên hông nhà, nếu phá khóa có thể chạy thoát. Huy Trâu rút súng bắn vỡ then cài rồi đạp bung cửa, đằng sau ngôi nhà là những bụi lùm rậm rạp, tối om. Huy Trâu hét lên:

- - Rút thôi...Nhanh lên....

Nhưng Khang Trọc cùng đồng bọn của mình đang cố ngăn cản người của Giang, Khang trọc gào thét:

- - Đại ca, anh chạy đi....Đừng lo cho tụi em.....Chạy đi, chạy.....

" Phập "

- - Chết này thằng chó.

Một chút sơ sẩy Khang trọc bị người của Giang đâm thẳng vào bụng, nhưng Khang lỳ đòn, vung phớ Khang chém thẳng mặt kẻ vừa đâm mình, lấy tay ôm phần bụng vừa bị đâm, Khang trọc quay lại nhìn Huy Trâu vẫn đang đứng ở cửa, Khang tiếp tục gào khi mà miệng Khang đang bật máu:

- - Đi đi......Đại ca.....Chạy mau đi....Anh...còn ở đây...là chết...cả đấy.....

Đứng nhìn đàn em của mình từng người, từng người bị chém, Huy Trâu đau đớn cắn môi đến chảy cả máu. Lao vào trong những bụi cây rậm rạp, Huy Trâu đành phải bỏ chạy. Giang quát lớn:

- - Đuổi theo nó....Nhanh lên, không được để cho nó thoát.

Gắng gượng đến phút cuối, Khang trọc cũng quỵ xuống đất rồi bất động......Trong tất cả những người kéo đên khu đường tàu tối hôm nay, chỉ có một mình Huy Trâu chạy thoát.