Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 5




Trong tờ giấy có vẽ hình một con báo, tất nhiên dù có chết Nam cũng không thể quên được hình ảnh này. Một con báo đen với cái đầu ôm trọn vùng ngực của tên đã ra tay giết bà ngoại. Nam gằn giọng:

- - Nó có ý nghĩa gì...? Ông biết gì về nó..?

Người đàn ông bí ẩn kia khẽ đáp:

- - Cậu đã từng nghe đến tổ chức Báo Đen chưa..?

Nam lắc đầu, cái tên này Nam mới nghe thấy lần đầu tiên. Người đàn ông kia tiếp tục:

- - Báo Đen là một nhóm sát thủ máu lạnh và tàn nhẫn bậc nhất thời kỳ những năm 1990. Hiện nay thì rất ít người biết đến cái tên này, nhưng không phải là chúng không tồn tại. Ngược lại chúng âm thầm hoạt động trong bóng tối, không phô trương, không ra mặt, không danh tính. Bởi như thế đồng nghĩa với việc những chuyện chúng làm sẽ không ai biết được. Một tổ chức giết người không ghê tay, ta không dám chắc con báo mà cậu nói có giống với hình này hay không..? Nhưng mục đích chúng ta dựng lên vở kịch hôm nay là còn muốn nhờ cậu một chuyện.

Nam nhìn lại hình con báo nó rất giống với hình xăm của tên đã giết bà ngoại, nhưng có điều con báo này màu đen tuyền, đôi mắt đỏ, còn hình xăm kia là một con báo đốm. Nhưng hình dáng của chúng thì không lệch đi đâu một chút nào cả. Nam nói:

- - Giống đến từng chi tiết, nhưng con báo của hắn là một con báo đốm.

Người đàn ông gật đầu trả lời:

- - Có thể sau nhiều năm chúng đã có thay đổi, hoặc có thể giải thích như thế này. Con báo màu đen này là biểu tượng của những kẻ đứng đầu, những kẻ tàn ác nhất, máu lạnh nhất.

A Páo xen vào:

- - Theo như những gì tôi được biết thì màu sắc của con báo sẽ phân cấp trong tổ chức, những kẻ là thành viên đều phải xăm hình con báo lên người như một lời thề trung thành với tổ chức. Càng lập được nhiều công, càng giết được nhiều người thì màu sắc của hình xăm sẽ chuyển dần về màu đen. Con báo đốm mà cậu nhìn thấy nhiều khả năng chỉ là một kẻ tầm thường trong tổ chức. Hoặc hắn cũng là người biết về tổ chức Báo Đen, hình xăm của hắn chỉ để dọa người. Bởi nếu là một Báo Đen thực thụ thì chúng sẽ không làm những việc nhỏ nhặt như giết người cướp của. Bọn chúng là nhóm sát thủ được dùng vào những mục đích thanh trừng dã man hơn gấp nhiều lần.

Nam hỏi tiếp:

- - Nhưng rốt cuộc bọn chúng có liên quan gì đến các vị ở đây..?

Nhấp ngụm trà, người đàn ông kia nắm chặt bàn tay lại, lông mày ông ta khẽ giật giật, có vẻ như ông ta đang nhớ về những ký ức quá khứ đầy đau thương, ông ta nói:

- - Nếu tôi nói những đứa trẻ đang sống trong làng này đã từng là thành viên của tổ chức Báo Đen cậu có tin được không..?

Nam thảng thốt:

- - Không thể nào, sao lại có thể như thế được.

Người đàn ông cắn chặt hàm răng lại, ông ta tiếp tục:

- - Vậy mà đó lại là sự thật, không chỉ có từng đấy đứa, có rất nhiều những đứa trẻ như vậy đang sống rải rác theo từng khu riêng biệt của tổ chức. Chúng đều là những đứa trẻ mồ côi, bị cha mẹ bỏ rơi, trẻ em lang thang cơ nhỡ....Chúng bị tổ chức bắt về sau đó sàng lọc rồi chia ra từng khu vực. Ở đây bọn trẻ được huấn luyện ngay từ lúc nhỏ bằng những hình thức khổ luyện đáng sợ mang tính loại trừ. Điều kinh khủng nhất trong một khu trại 30 đứa thì chúng chỉ tuyển ra 5 đứa có tố chất mạnh nhất.

Nam toát mồ hôi, nuốt nước bọt Nam hỏi:

- - Vậy những đứa còn lại..?

Người đàn ông kia đau đớn trả lời:

- - Đều bị giết hết vì bọn trẻ đã thấy mặt những tên sát thủ. Đứa nào không được chọn, không qua được kỳ sát hạch, không đủ nhẫn tâm đều phải chết. Những vết thương mà cậu nhìn thấy trên người bọn trẻ đều là sản phẩm của những đứa trẻ khác. Chúng chia bọn trẻ ra thành những cặp đấu kháng, bọn trẻ được trang bị vũ khí, sau mỗi buổi tập luyện, đứa nào khiến đối phương bị thương nhiều hơn sẽ được thêm phần ăn. Còn nếu như giết chết đối thủ ngay lập tức thì nó lập tức được chọn.

" Rầm "

Nam đấm mạnh tay xuống sàn nhà, đôi mắt trợn trừng nổi những tia máu đỏ lửng, Nam nghiến răng kèn kẹt:

- - Như vậy có nghĩa là ngón tay bị cụt của Nhi, gương mặt bị bỏng của Lụn, rồi cái lưỡi bị cắt của những đứa trẻ khác đều là do tổ chức này gây ra. Lũ khốn nạn, lũ tàn nhẫn, tại sao chúng lại có thể làm như thế với bọn trẻ vô tội được chứ.

Người đàn ông kia nói:

- - Đúng vậy, bởi thế cho nên vở kịch ban nãy không hẳn là diễn, nó là sự thật nếu như bọn chúng gặp được lũ trẻ. Kết cục sẽ còn bi thảm hơn rất nhiều, trong mắt bọn chúng không có cái gọi là nhân từ, trẻ con, hay người già mà chỉ có Giết hoặc Bị Giết. Ta chỉ tiếc một điều không thể cứu được hết những đứa trẻ khác, bọn trẻ ở đây được chúng ta cứu tại một khu tập trung cách đây 6 năm về trước. 6 năm nhưng đây đã là lần thứ 2 chúng ta phải di chuyển nơi ẩn náu. Thực lực của chúng rất mạnh, nếu không có sự giúp đỡ của 4 vị sư phụ thì cũng không thể nào thoát được. 6 năm nay tổ chức Báo Đen vẫn không ngừng săn lùng bọn trẻ. Bởi khi cứu bọn trẻ vẫn có một tên sát thủ chạy thoát, thông tin của từng đứa vẫn lưu trong tổ chức và được liệt vào danh sách cần phải loại trừ.

Nam giận run người, Nam hỏi:

- - Vậy ông muốn tôi làm gì..?

Người đàn ông kia đáp:

- - Vở kịch hôm nay chúng tôi dựng ra như cậu cũng biết, nếu như tổ chức đó cử những tay sát thủ đến đây thì nhiều khả năng chúng tôi không đề phòng kịp. Nguồn tin đến được đây rất chậm, có khi còn không xác thực. Hôm nay chúng tôi muốn nhờ cậu khi ra ngoài hãy thăm dò giúp chúng tôi. Chúng tôi không tin tưởng vào ai khác, nhưng với tất cả mọi người ở đây cậu đã là một thành viên của làng, bọn trẻ rất yêu quý cậu, cậu cũng vậy. Hãy giúp chúng tôi.

Nói xong người đàn ông kia cúi đầu trước Nam mong nhận được sự nhận lời, cả 4 vị sư phụ cũng vậy, họ cúi rạp người chờ đợi câu trả lời. Nam vội đỡ người đàn ông kia dậy, Nam nói:

- - Nếu đã là thành viên trong gia đình thì mọi người không cần câu lệ. Đây chính là việc mà tôi phải làm, bảo vệ bọn trẻ cũng là trách nhiệm của tôi.

Đứng dậy đi ra giữa nhà Nam quỳ gối xuống trước bốn vị sư phụ rồi cúi dập đầu ;

- - Con không biết mọi người có coi con là học trò hay không, nhưng những gì mà con học được ngày hôm nay đều là nhờ công sức dạy dỗ của bốn vị. Nay cho phép con được dập đầu cảm ơn như công lao của cha mẹ.

Nam dập đầu ba cái trước mặt bốn vị sư phụ, cả bốn người cũng khẽ cúi đầu xuống nhận lễ, Méng Sử bề ngoài là một người cứng rắn, không mấy thiện cảm nhưng ông ta là kẻ rơi nước mắt đầu tiên, ông ta nói:

- - Thằng quỷ con, lẽ ra mày phải lạnh lùng hơn nữa mới phải chứ.

A Páo nhìn Méng Sử cười phá lên:

- - Ha ha ha, vậy mà có kẻ luôn thao thao bất tuyệt rằng đã tìm được đệ tử giỏi. Giờ lại khóc à....Á đau quá.

Vết thương trên mặt của A Páo nhói lên đau đớn vì những cú đấm của Nam, Pỉn Tá đáp:

- - Đứng dậy đi, chúng tôi cũng rất may mắn khi gặp được cậu. Cậu đã nói được như thế thì tôi tin rằng trái tim của cậu vẫn không bị thù hận chiếm lĩnh. Bản lĩnh lắm, hãy cứ như vậy khi ra ngoài. Cuộc sống sau này của cậu sẽ còn nhiều trắc trở hơn nữa. Tôi cũng không rõ người gửi cậu đến đây với mục đích gì nhưng đó là một kẻ đáng gờm, mọi chuyện còn tùy thuộc vào con người cậu. Nhưng chúng tôi không hề hối hận khi đã dạy cho cậu tất cả. Hãy cẩn thận và nhớ rằng, sinh mạng con người là điều quý giá nhất, sinh mạng của cậu cũng vậy. Đừng bao giờ coi rẻ nó mà quên đi phía sau vẫn còn nhiều người quan tâm đến cậu.

Ga Rông vẫn im lặng, rất ít khi Nam được nghe Ga Rông nói, nhưng Ga Rông đưa ra phía trước mặt Nam hai con dao của mình, hai con dao là loại dao hiếm, rất sắc và gọn, nó là vật gia truyền của dòng họ Ga Rông, ông ta nói:

- - Hãy cầm lấy và giữ nó bên mình.

Người đàn ông bí ẩn khẽ mỉm cười, ông ta ra hiệu cho bốn vị sư phụ:

- - Mọi người ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu ta.

Bốn vị sư phụ gật đầu rồi bước ra khỏi nhà sàn, còn lại hai người, Nam chờ đợi xem người đàn ông kia sẽ nói gì, ông ta lấy ra một bức hình rồi nói:

- - Đây là...?

Nam cầm tấm hình lên nhìn vào một lúc, Nam cố ngăn không cho nước mắt chảy ra nhưng không được, Nam run đôi bàn tay:

- - Bố.....!!