Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 22




3 ngày sau, tại ngôi nhà bí mật, Nam nhấc điện thoại gọi cho Đen:

- - Alo, mọi chuyện anh chuẩn bị đến đâu rồi..?

Đen đáp:

- - Chỉ cần chú mày lên tiếng, lúc nào cũng sẵn sàng....Quân của anh đang đợi mấy hôm nay rồi.

Nam nói tiếp:

- - Trước mắt vẫn chưa phải là lúc, nhưng sắp rồi....

Tắt máy, lúc này đã là 8h30 tối, Nam hiện đang có mặt ở nơi làm việc của Vinh sắt. Theo những gì Nam được biết, tối nay là tối mà bọn chúng sẽ tụ họp lại trụ sở để thống kê sổ sách, nợ xấu, cũng như bàn kế hoạch làm ăn cho đợt sắp tới. Vinh sắt cùng đám đàn em hiện tại đang ở bên trong. 3 ngày qua Nam đã phủ phục sát địa bàn này để thăm dò mọi nhất cử nhất động của Vinh sắt mỗi khi đến đây. Sau 3 ngày thì tối nay chính là lúc mà Nam ra tay hành động.

Trong đó bây giờ đang có tất cả 8 người, gồm Vinh sắt và 7 tên đàn em. Nhưng có đến 2 tên thiên về mảng sổ sách, tính toán. Đám còn lại là bọn chuyên đi đòi, thu hồi nợ và gây áp lực lên những con nợ chậm trễ đến kỳ hạn mà chưa thanh toán. Mặc nguyên một bộ quần áo đen, Nam trùm cái mũ xuống che kín khuôn mặt chỉ lộ đôi mắt.

9h tối, một tên ra ngoài cách đây 30 phút đã quay lại, trên tay xách những bọc nilon đựng đồ ăn. Chắc hẳn sau khi làm việc xong cả bọn sẽ tổ chức ăn uống, nhậu nhẹt. Đợi cho chúng bù khú xong, khi ấy Nam sẽ ra tay hành động. Khu vực này buổi tối cũng rất vắng vẻ, nhà cửa có phần cách xa nhau, giờ này những ngôi nhà xung quanh cũng đã tắt đèn. Nơi Vinh sắt cùng đồng bọn đang ở cũng kéo cửa xếp đóng sập xuống kín mín. Màn đêm bắt đầu buông xuống, Nam vẫn kiên nhẫn ngồi trên một bờ tường gạch nhìn về phía trụ sở làm ăn của Vinh sắt.

11h tối, không gian bây giờ lặng như tờ, tiếng động duy nhất bây giờ chính là từ phía ngôi nhà còn sáng ánh đèn qua những khe cửa kia, tiếng cười của đám Vinh sắt cũng từ đó vọng ra bên ngoài. Với đôi tai nghe cực tốt, được tôi luyện nơi rừng sâu, ngồi cách đó một quãng mà Nam vẫn có thể nghe được tiếng chúng cụng ly, những tiếng chửi bới, chúc nhau đầy hoan hỉ.

" Phịch "

Nam nhảy khỏi bờ tường, lầm lì Nam chỉnh lại quần áo, găng tay rồi tiến về phía ngôi nhà. Vừa đi Nam vừa nói:

- - Giờ chơi đã kết thúc.

" Cạch...Cạch...Cạch."

Nam gõ vào cửa xếp, cứ như vậy ba lần, đến lần thứ ba thì bên trong vọng ra tiếng chửi:

- - Thằng chó nào đấy, đm, nửa đêm còn gõ cửa con mẹ mày à..? Có biết đây là đâu không..?

" Cạch....cạch...cạch.."

Nam tiếp tục tạo tiếng động, giọng Vinh sắt vang lên:

- - Đm mày, thằng nào ra mở cửa xem con chó nào chán sống, cơm không muốn ăn lại muốn ăn cứt à..? Ra xem nào..?

Một tên đàn em vâng dạ xong lập tức đứng dậy, hắn mở khóa rồi đẩy cửa xếp lên, nhìn ra bên ngoài không thấy ai cả, chỉ có tiếng côn trùng đang kêu rả rích, xung quanh tối om, tên đàn em nuốt nước bọt hơi rờn rợn, bởi giá như hắn nhìn thấy một thằng ngu nào đứng bên ngoài gõ cửa còn đỡ sợ hơn là gần nửa đêm, nhà có tiếng gõ mà nhìn ra không có ai. Quay lại nhìn Vinh sắt đang chờ đợi hắn nói:

- - Không....không có...ai.....anh Vinh....

" Bộp "

Một bàn tay từ ngoài cửa thò vào trong bóp chặt lấy phần cổ của hắn khiến cho hắn chỉ kịp " Ứ " lên một tiếng.

" Khặc....ặc...."

Tên đàn em bị bóp cổ đến không thở được, Nam bước vào bên trong, một tay bóp cổ đàn em Vinh sắt, một tay Nam kéo hập cánh cửa xếp xuống. Tên bị bóp cổ mặt đang tái mét, hắn lịm dần đi, khi hắn gần như săp chết thì Nam tung một cú đấm giữa ức khiến hắn văng vào bên trong nhà trước sự bất ngờ của Vinh sắt cùng đám đàn em còn lại. Xuất hiện trước mặt Vinh sắt bây giờ là một kẻ mặc đồ đen kín mít từ đầu đến chân, kẻ lạ mặt chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng, vô cảm.

Tên đàn em mở cửa sau khi lãnh trọn một đấm của Nam thì nằm giữa nhà bất động, sùi bọt mép. Như một phản xạ tự nhiên, đám đàn em của Vinh sắt lập tức buông bát đũa, chúng rút từ gầm bàn, gầm ghế, góc nhà ra những tuýp sắt, gậy bóng chày, cả những con phóng lợn sáng loáng, nhọn hoắt. Vinh sắt vẫn điềm tĩnh ngồi nốc cạn chén rượu, vây quanh vinh là đám đàn em đang nhăm nhe lao vào Nam, Vinh sắt hỏi:

- - Mày là thằng nào..?

Nam trả lời:

- - Là kẻ mà mày sau đêm nay sẽ ước không bao giờ phải gặp.

Vinh sắt quát:

- - Chúng mày, giết nó....

Cả 6 thằng cầm đồ xông thẳng vào Nam, Nam cũng không ngần ngại mà cũng chủ động lao vào. Hai thằng cầm phóng lợn dài phải đến 2m, chúng nhắm vào người Nam mà đâm, tuy nhiên với thân thủ nhanh đến không ngờ, không những Nam né được dễ dàng mà ngược lại chỉ với hai đòn, một đòn cùi chỏ vào ngay phần gáy, tiếp đó Nam xoay người tung cú đấm như trời giáng vào giữa mặt tên cầm phóng lợn còn lại.

" Leng..Keng..."

Tiếng kim loại rơi xuống sàn nhà kèm theo đó là hai cái đổ rạp xuống đất như chuối bị chặt ngang thân của hai tên đàn em hổ báo. Chỉ trong nháy mắt Nam đã hạ thủ được hai tên, 4 tên còn lại phát hoảng, chúng chùn chân dừng lại sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

" Vụt "

Khi mà chúng còn đang hoang mang thì Nam đã biến đi đâu mất.

" Tách "

Đèn bị tắt tối thui, chỉ có gian trong Vinh sắt đang ngôi là có ánh điện, ở gian ngoài chẳng ai còn nhìn thấy gì ngoài những tiếng bụp, chát dứt khoát vang lên. Vinh sắt nuốt nước bọt khi một tên đàn em bị quẳng thẳng về phía hắn như quẳng một con chó bị đập. Mồm miệng tên đàn em tóe máu, răng văng ra trộn lẫn với máu và nước dãi nhìn thảm vô cùng.

" Phập."

Khi mà Vinh sắt còn đang nhìn xem lý do vì sao đàn em của mình bị hạ gục nhanh như vậy thì con phóng lợn từ trong bóng tối phía gian ngoài đã cắm phập vào bức vách đằng sau lưng hắn, lưỡi dao sắc lẹm chỉ cách khuôn mặt của hắn tầm 1 đốt tay.

Máu từ má Vinh sắt sau vết cứa nhẹ qua của con phóng lợn bắt đầu rỉ xuống, tay Vinh sắt vẫn còn cầm chén rượu, hắn sợ đến bất động, bàn tay run run, đôi mắt mở trừng trừng nhìn về phía trước. Đôi tai của Vinh sắt có lẽ là thứ hoạt động tốt nhất bây giờ, bởi những tiếng bước chân của Nam đang ngày một tiến lại gần hơn. Vinh sắt cởi trần, trên ngực hắn hình xăm con báo đốm chạy dài vắt qua vai hình như cũng đang run lên bần bật bởi toàn bộ cơ thể của Vinh sắt đang sợ đến toát mồ hôi hột.

Mặt chạm mặt, đôi mắt của Nam nhìn thẳng vào ánh mắt đang hoảng hốt tột độ của đối phương, khẽ cầm lấy cái chén Vinh sắt đang uống rượu, xoay xoay nhìn một lát.

" Bốp "

Một cú đấm từ Nam khiến cho Vinh sắt bất tỉnh nhân sự. Trong ngôi nhà lúc này tên nào tên đấy nằm la liệt, không ai còn có thể cử động được. Nam tiến lại bàn làm việc của Vinh sắt, lục lọi hết tất cả mọi sổ sách giấy tờ, trong số giấy tờ đó Nam phát hiện một báo cáo có vẻ như hơi thừa, dường như báo cáo này không phải làm cho Thành Hưng. Vậy rốt cuộc gã Vinh sắt này đang làm trò gì..?

" Rào...Rào "

Nam hất thẳng ca bia đang uống dở ban nãy của bọn chúng vào mặt Vinh sắt, đôi mắt dần dần mở ra, Vinh sắt sợ hãi ra mặt khi mà ngồi trước hắt bây giờ vẫn là kẻ mặc áo đen bịt mặt đáng sợ kia.

Nam dặt cái ca xuống rồi hỏi:

- - Tại sao mày lại xăm hình xăm này..?

Vinh sắt run rẩy:

- - Tôi....tôi....không hiểu...?

Vừa dứt câu nói thì Vinh sắt kêu thất thanh:

- - Á....á....

Bởi mặt hắn lúc này đang bị Nam dí thẳng vào lưỡi dao bầu ghim bên cạnh, mặc cho máu chảy đầm đìa, Nam vẫn giữ tay, Vinh sắt không dám động đậy, vì nếu hắn càng giãy dụa thì hắn càng đau đớn mà thôi. Nam tiếp tục hỏi:

- - Ai cử mày đến Thành Hưng..? Tao cho mày một cơ hội để nói thật, có một vài giấy tờ mày thống kê số liệu làm ăn của Thành Hưng sang một bản riêng. Mày gửi nó cho ai...? Trả lời sai tao e là lưỡi dao này sẽ càng rạch vào sâu hơn đấy.

" Sựt.."

- - Á....á.....tôi nói....tôi nói.....Làm...làm....ơn.....dừng...tay....lại....

Nam dừng lại, Vinh sắt đang mất máu khá nhiều, vừa đau đớn, vừa sợ hãi, nhìn vào mắt Nam hắn biết kẻ đối diện mình không hề nói chơi. Vinh sắt bắt đầu khai:

- - Tôi được cài vào Thành Hưng để thăm dò chuyện làm ăn, với làm tay trong khi cần thiết. Mỗi tháng tôi đều phải gửi số liệu của Thành Hưng cho họ để họ nắm bắt....Cậu...cậu là người của Huy trâu phải không...? Làm ơn tha cho tôi...? Tôi biết gần đây anh Huy có để ý đến chuyện làm ăn của tôi, nhưng chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi lập tức sẽ bỏ đi không dám dính dáng đến Thành Hưng nữa...?

Hóa ra Vinh sắt nãy giờ vẫn nghĩ Nam là tay sai của Huy trâu. Cũng phải thôi, trong số 4 người thân cận nhất của Thành Hưng thì Huy trâu được đặc quyền xử lý địa bàn này, hơn nữa Huy trâu cùng tay chân của hắn là những tên khét tiếng máu lạnh và tàn bạo. Chẳng trách Vinh sắt nghĩ ngay đến Huy trâu.

Nam hỏi tiếp:

- - Vậy " họ " là ai...?

Vinh sắt cuống cuồng đáp:

- - Họ cũng là những người trong giới xã hội, tôi chỉ là hạng cắc ké được cử đi nằm vùng mà thôi, tôi cũng chỉ nhận lệnh qua một người đại ca của mình....Tha cho tôi đi.

Nam rút con dao găm trong người ra khẽ đặt mũi dao lên phần đầu con báo rồi hỏi lại câu hỏi đầu tiên:

- - Vậy hình xăm này, ngoài mày ra còn ai có nó nữa không..?

Nam dọa cho Vinh sắt sợ chết khiếp, nhìn lưỡi dao găm như đang trực đâm thẳng vào da thịt của mình Vinh sắt bật khóc:

- - Hu hu, tôi không biết....Hình xăm này tôi chỉ thấy trên mạng đẹp nên xăm thôi....Chỉ là hình xăm thôi mà, ở trên đời đâu thiếu những kẻ xăm mình....Hu hu...tha....tha...cho tôi đi.

Nhìn Vinh sắt khóc lóc, Nam cũng nghĩ có lẽ những lời hắn nói là thật. Khác xa với vẻ vênh váo ăn chơi nơi vũ trường, Vinh sắt lúc này đây khi đang phải đối mặt với cái chết nhìn thảm hại vô cùng. Cũng không thể ở lại đây quá lâu, mục đích của Nam hôm nay chính là đánh động đến Thành Hưng. Nam nói:

- - Tao không phải người của Huy trâu, tao cũng không biết Huy trâu là ai cả...? Hôm nay tao đến đây là vì chỗ tiền này, gửi lời hỏi thăm của tao đến ông chủ mày nhé.

" Bụp "

Vinh sắt gục xuống sàn nhà không động đậy, Nam lấy hết toàn bộ số tiền rồi bỏ đi. Với Thành Hưng thì đây có lẽ là một vụ cướp, bọn chúng làm tín dụng đen nên cũng không thể nào khai báo với công an được. Chắc chắn với vị thế của mình thì Thành Hưng sẽ nghĩ ngay đến những đối thủ cạnh tranh.....Và nếu như vậy, mọi thứ vẫn đang đi theo đúng hướng của Nam.....

Chỉ có điều, sáng ngày hôm sau một thông tin mà Nam không mong đợi đã xuất hiện.