Tại bệnh viện nơi cô Thúy đang nằm, chú Đại mở cửa bước vào phòng, đã có người đang ngồi đó, là Trang, chú Đại nói:
- - Ơ kìa Trang, cháu đến từ bao giờ thế..? Sao không gọi cho chú...?
Trang quay lại cười với vẻ mặt hiền dịu:
- - Dạ, cháu chào chú, cháu cũng mới đến cách đây 5 phút thôi. Sáng nay cháu có việc đi ngang qua nên vào thăm cô giáo luôn. Cô vẫn không có tiến triển gì tốt hơn ạ..?
Chú Đại ngồi xuống bên giường, lấy tay nắm lấy bàn tay của cô Thúy, chú Đại khẽ lắc đầu:
- - Chú cũng đã cố thử mọi cách rồi, nhưng giữ được mạng sống của cô Thúy đến bây giờ đã là tốt nhất rồi Trang ạ. Mọi chuyện chỉ mong sao sau này cô Thúy sẽ tỉnh lại. Mà cháu dạo này có khỏe không, cũng sắp ra trường rồi còn gì nhỉ..? Ở trên này có việc gì cần giúp đỡ nhớ bảo chú nhé.
Trang gật đầu đáp:
- - Dạ, cháu cũng còn 1 năm nữa mới xong. Trên này cũng có gia đình bạn của bố cháu, họ giúp đỡ cháu nhiều lắm, chú đừng lo....À mà chú Đại này.....Chú...chú có...biết....
Thấy Trang ấp úng, chú Đại hỏi lại:
- - Sao vậy..? Cháu có chuyện gì muốn hỏi à..?
Trang đáp:
- - Chú biết Nam đã về phải không ạ..?
Chú Đại hơi ngạc nhiên, bởi theo như tính cách của Nam thì Nam sẽ không nói cho Trang biết. Bằng chứng đó là khi chú Đại muốn gọi điện cho Trang thông báo Nam đã về, khi đó Nam còn ngăn lại, chú Đại hỏi tiếp:
- - Cháu đã gặp nó à..? Đúng vậy, nó về cách đây một tuần, cũng ở lại nhà chú 3 hôm....Nhưng giờ nó lại đi rồi, nó đi đâu ngay cả chú cũng không biết. Lần này về con người nó đã thay đổi rất nhiều, chững chạc hơn xưa, tuy nhiên điều đó lại làm chú sợ.
Trang nói:
- - Sao chú lại không biết cậu ấy ở đâu..? Sao chú lại để cho Nam đi tiếp, đúng như chú nói, Nam bây giờ khác xa ngày xưa, có một điều gì ở cậu ấy khiến cho ai nhìn vào cũng phải rùng mình. Cháu đã về nhà, đến nhà của Nam nhưng nhà vẫn khóa cửa, hỏi bác Nam cũng chỉ được biết Nam về một hai ngày, bây giờ lại đi đâu mất. Liệu cậu ấy có làm gì xấu không hả chú..?
Chú Đại lắc đầu:
- - Chú cũng không biết, bây giờ Nam nó không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa. Nó đã trưởng thành rồi, bản tính của Nam rất tốt, quan tâm, yêu thương mọi người nhưng nó đã phải chịu quá nhiều nỗi đau. Lâu dần, những nỗi đau đó biến lòng nhân hậu của nó thành thù hận, Nam không xấu, điều chú sợ chính là con đường mà nó đang đi không mấy tốt đẹp. Xin lỗi cháu, chú đã thất bại trong việc hướng Nam theo một con đường khác. Trước đây chú không nghĩ được nhiều, nhưng giờ cô Thúy nằm đây chú mới biết Nam nó đã phải trải qua những gì, chứng kiến người thân yêu xung quanh mình gặp chuyện mà lực bất tòng tâm, cảm giác đó với một người đàn ông rất khó khăn Trang ạ. Nhiều đêm nằm không ngủ được, chú đều thấy có lỗi với bố Nam, với bà ngoại của Nam....Chú thật đáng trách.
Gương mặt của người đàn ông nhỏ bé khẽ xịu xuống, ánh mắt đầy vẻ đau thương. Một người từng trải như chú Đại, dù Nam không nói chắc chắn chú Đại cũng sẽ cảm nhận được một chút sự nguy hiểm từ Nam, từ những kẻ đang đi vào con đường giang hồ hiểm độc. Khí chất của Nam ngày trở về còn mạnh mẽ hơn ngày mà chú Đại chạm mặt ông Tuấn. Nó áp đảo kẻ đối diện, nó khiến cho người ta thấy tin tưởng, nhưng với Nam còn là sát khí lạnh người, sát khí của một tên giết người không chớp mắt.
Ngày trước Nam lì lợm, ương bướng, chống đối, tuy nhiên đó vẫn chỉ là bồng bột tuổi trẻ. Sau ba năm, không biết Nam đã đi đâu, làm gì, nhưng rõ ràng khi quay về thì Nam đã thay đổi. Chú Đại rùng mình bởi ánh mắt của Nam khi Nam đứng trên ban công nhìn ra phía thành phố sáng ánh đèn đêm. Ánh mắt đó giống ánh mắt của một kẻ chú Đại từng biết, Cường Đen. Mà Cường đen là gã sát thủ máu lạnh, một con ác quỷ giết người không ghê tay, chỉ cần có lệnh của ông Tuấn thì dù cho đó có là người thân cô, hay phụ nữ, tất cả không tránh khỏi cái chết.
Nghe theo lời ông Tuấn, chú Đại đã để Cường đen trên khu mỏ của mình. Biết chú Đại là anh em kết nghĩa với ông Tuấn nhưng chưa bao giờ Cường đen coi trọng chú Đại. Mặt khác có chút gì đó Cường còn không ưa chú Đại. Cuộc đời hắn chỉ coi trọng một người duy nhất đó chính là bố của Nam, ông Tuấn. Thật đáng sợ khi Nam biến thành con người như Cường đen.
Chú Đại giật mình bởi tiếng gọi của Trang:
- - Kìa chú, chú sao vậy ạ..? Chú ốm à, cháu gọi 2 lần mà chú không nghe.
Chú Đại vội nói:
- - Xin lỗi cháu, chú đang suy nghĩ chút chuyện.
" Cộc..Cộc.."
Ngoài cửa có tiếng gõ, một thanh niên mở cửa ra, anh ta nói:
- - Trang, em đây rồi....Mình chuẩn bị đi thôi em.
Trang ngượng ngùng đáp:
- - Em ra ngay đây, anh đợi em một chút.
Quay lại nhìn chú Đại, Trang giải thích:
- - Giới thiệu với chú, đây là anh Vượng, bạn....cháu.
Thanh niên kia chào chú Đại rồi cười:
- - Em nói thiếu rồi, Bạn Trai chứ....Vậy anh ra lấy xe đợi trước nhé.
Chú Đại khẽ mỉm cười:
- - Bạn trai cháu có vẻ rất quan tâm cháu đấy nhỉ..? Thôi, cháu bận công việc thì đi đi, thay mặt cô Thúy cho chú cảm ơn cháu nhé.
Trang cúi mặt, định đi ra nhưng Trang quay lại nói thêm:
- - Chú Đại này, nếu có thông tin gì của Nam....chú...chú nhớ....nói cho cháu...biết với nhé.
Chú Đại im lặng mất mấy giây, chú Đại đáp:
- - Ừ, được rồi.
*******
Tại một biệt thự sang trọng, cô gái mở cổng bước vào nhà, người quản gia nhìn cô nói:
- - Tiểu thư đã về rồi ạ...?
Cô gái đáp:
- - Bác Thái, đừng gọi cháu là tiểu thư gì cả, bác cứ gọi tên cháu là được rồi. Bố cháu có gọi về nói gì không ạ..?
Quản gia trả lời:
- - Không ạ, ông chủ cả ngày hôm qua không gọi về. Nhưng tiểu thư cũng biết, gần đây công việc của ông chủ rất bận rộn.
Cô gái khẽ cười:
- - Vâng, cháu cũng đoán được thế mà. Với bố cháu bây giờ công việc mới là quan trọng nhất. Ông ấy cũng chẳng để ý xem cháu đi đâu và làm gì đâu..
Quản gia nói:
- - Tiểu thư đừng nghĩ như vậy, bố mẹ nào cũng rất quan tâm đến con cái....nhưng...
Cô gái ngắt lời:
- - Thôi, bác không cần bào chữa cho họ. Từ nhỏ đến lớn vợ chồng bác mới là người chăm sóc cho cháu. Từ lâu cháu đã coi bác như người trong gia đình, bác đừng xưng hô như vậy cháu ngại lắm. Mấy năm cháu đi học, cũng may là có vợ chồng bác ở đây chăm lo nhà cửa, hương khói cho mẹ cháu. Cháu cảm ơn bác nhiều lắm.
Bác Thái thoáng buồn, bác nói:
- - Nhưng ông chủ không như tiểu thư nghĩ đâu. Tiểu thư cứ đi thâu đêm đến sáng như vậy người làm như tôi cũng rất lo lắng.
Cô gái đứng dậy bỏ lên tầng, một người phụ nữ từ trong phòng bếp đi ra:
- - Diễm tiểu thư về rồi hả ông..? Lát tôi nấu cơm xong ông lên gọi tiểu thư xuống ăn nhé. Sao dạo này tiểu thư hay đi chơi về muộn thế nhỉ..? Cả đêm qua tôi không ngủ được.
Bác Thái quay sang nói với vợ:
- - Nghĩ cũng tội tiểu thư, đang học thì mẹ mất....Thời gian gần đây ông chủ cũng không quan tâm đến cô ấy. Để từ từ tôi tìm cách nói với tiểu thư, bà đừng kể chuyện này cho ai biết đấy nhé. Ông chủ có gọi về cũng đừng nói gì.
Ở trên phòng của mình, khẽ cầm vào bức ảnh gia đình chụp chung, bức ảnh chụp khi Diễm nghe tin mình đỗ đại học, bố mẹ cô mừng lắm.....Cả nhà mở tiệc ăn mừng, nhưng rồi khi cô đang học năm nhất thì mẹ cô bị bệnh qua đời một cách đầy bất ngờ với tất cả mọi người. Nhìn vào khuôn mặt mẹ trong ảnh, Diễm khẽ rớt nước mắt, cô thổn thức:
- - Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.