Trên đường về, con bé Hạnh khen anh trai không ngớt:
- - Anh Nam giỏi võ quá đi, mai mốt anh dạy võ cho em với nhé.
Nam nhìn em rồi dặn dò:
- - Được, sau bé Hạnh lớn lên chút nữa anh sẽ dạy cho, nhưng mà phải hứa với anh một chuyện.
Hạnh hỏi:
- - Dạ vâng, chuyện gì vậy anh..?
Nam nói:
- - Lát về nhà em không được kể với anh chuyện ban nãy. Nhớ đấy nhé, cái này chỉ hai anh em mình biết với nhau thôi đấy. Việc đánh nhau ngoài phố là rất xấu, nghe chưa Hạnh.
Hạnh đưa tay ra ngoắc rồi gật đầu giữ lời hứa, con bé hỏi tiếp:
- - Anh với chị Trang sao vậy ạ..? Hai người không chơi với nhau nữa à..?
Nam mỉm cười:
- - Trẻ con không được hỏi linh tinh, với lại em không thấy chị Trang giờ có bạn trai rồi à. Nếu mà còn quen anh thì chị Trang sẽ khó xử, vậy nên Hạnh không hỏi nữa nhé.
Bé Hạnh mặt hơi xịu xuống, con bé cũng quý Trang lắm. Nó còn nhớ ngày trước ở nhà bà ngoại thì thoảng chị Trang lại đến thăm nó mỗi dịp cuối tuần. Nhìn chị Trang với anh Nam cười đùa vui vẻ, cùng nhau dạy nó học là nó vui cả ngày. Hạnh còn nhớ lúc ấy có hai chị em, Hạnh hỏi chị Trang:
" Sau này chị Trang sẽ cưới anh Nam đúng không chị..? "
Chị Trang đỏ mặt không đáp, nhưng trẻ con hỏi không được là nó cứ hỏi mãi, cuối cùng Trang cũng khẽ gật đầu:
" Ừ. "
Nói xong thì Nam đi vào, Trang vội vàng đưa tay lên miệng ra hiệu cho Hạnh giữ bí mật, bé Hạnh hiểu ý che miệng khúc khích cười trong ánh mắt đầy thắc mắc của anh trai, không biết hai chị em đang nói chuyện gì mà Nam vào cả hai lại im bặt. Hôm nay thấy anh Nam có vẻ dửng dưng trước chị Trang nên một đứa bé tinh ranh, thông minh như Hạnh tất nhiên sẽ có tò mò. Nhưng Hạnh đâu biết anh trai mình cũng thế, cảm xúc trong Nam bây giờ rất lẫn lộn. Lúc nhìn thấy Trang, Nam vui lắm, khi ánh mắt hai người chạm nhau Nam thấy bồi hồi như cái thời còn học cấp 3, khi hai đứa còn chở nhau trên chiếc xe đạp xin xò mà chú Đại mua tặng cho Nam. Thế rồi người kia xuất hiện, nhìn hành động, lời nói của Trang và anh ta, Nam nghĩ họ có mối quan hệ đặc biệt. Cũng phải thôi, đã 3 năm trôi qua, môi trường mới, bạn bè mới, hoàn cảnh mới....việc Trang có bạn trai không phải điều gì quá lạ lẫm, ngược lại còn rất bình thường. Bởi Trang là một cô gái tốt, ngày xưa đi học cũng có biết bao nhiêu kẻ theo đuổi, vây quanh, thậm chí nhiều thằng còn cảm thấy ngứa mắt khi cô hoa khôi của khối lại kè kè bên cạnh thằng mặt sẹo, lầm lỳ, khó ưa. Anh chàng ban nãy chắc cũng là dân có học thức, anh ta ăn mặc lịch sự, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, người như vậy hợp với Trang hơn. Cũng may mà Nam kịp thời bế Trang tránh khỏi tai nạn. Tâm trạng khi gặp lại cô " bạn cũ " khiến Nam có những suy nghĩ trái chiều. Nam giật mình khi bé Hạnh kéo tay gọi:
- - Anh Nam ơi, em mỏi chân quá....Anh cõng em như lúc trước nhé.
Nam nhìn em gái trìu mến:
- - Lên nào cô nhóc, anh cõng em về nhà luôn nhé.
Bé Hạnh tròn mắt:
- - Nhưng từ đây về còn xa lắm anh ạ.
Để em leo lên lưng, khẽ đứng dậy Nam nói:
- - Yên tâm đi, anh đã từng bước qua những con đường còn dài hơn thế rất nhiều. Nhân tiện anh cũng muốn đi bộ thăm thú cảnh đẹp một chút. Hạnh chỉ cần chỉ đường cho anh là được.
Con bé ôm chặt hai tay vào cổ anh trai rồi dựa đầu vào một bên vai, nó áp cái má phúng phính sát cổ anh, khẽ nựng anh một cái, Hạnh cười:
- - Dạ vâng, em có nặng không anh..?
Nam đứng tại chỗ bật cao một cái rồi đáp ;
- - Nhẹ tênh à..? So với cu Lụn thì em còn nhẹ lắm.
Hạnh ngạc nhiên:
- - Lụn là ai vậy ạ..?
Nam trả lời:
- - Là một cậu bé cũng ngang với tuổi Hạnh, để sau này anh sẽ kể cho Hạnh nghe những câu chuyện về các bạn ấy.
Trên con đường cây tỏa bóng mát, hai anh em cõng nhau bước đi trong tiếng cười đùa khúc khích. Có lẽ bé Hạnh đã chờ đợi ngày gặp lại anh trai từ rất lâu rồi. Con bé ôm chặt lấy bờ vai rộng, cứng rắn của anh, đôi hàng mi khẽ khép, hơi ấm từ tấm lưng anh trai khiến con bé ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tiết trời mùa xuân tuy có nắng nhưng vẫn thoảng qua những cơn gió mang chút hơi se se lạnh, mùi hương hoa thoang thoảng đâu đây khiến Nam cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Trên lưng cô em gái đang ngủ, trước mặt là những tia nắng khẽ khàng chiếu qua hàng cây tán rộng. Khẽ dừng chân lại, Nam ngẩng mặt lên hít một hơi thật dài.
Yên bình quá.
*******
Ba ngày tết ở nhà chú Đại trôi qua nhanh chóng, tối hôm trước chú Đại vẫn hỏi Nam:
- - Cháu vẫn giữ ý định rời khỏi đây à..? Hãy suy nghĩ đề nghị của chú một lần nữa. Nhà này cũng là nhà của cháu, mọi người ai cũng vui mừng khi cháu ở đây. Cháu nhìn con bé Hạnh xem, nó nghe nói mai cháu đi mà cứ khóc thôi. Mọi chuyện chú biết đối với cháu rất khó chấp nhận, nhưng Nam à, đã 5 năm trôi qua rồi, liệu cháu có nghĩ bà ngoại sẽ vui khi biết cháu vẫn mãi như thế này không..? Cháu còn phải nghĩ cho tương lai, cho em gái nữa chứ..?
Nam đáp:
- - Cháu xin lỗi chú, đúng là mọi chuyện đến bây giờ như đi vào ngõ cụt, nhưng cho dù là 5 năm hay 1o năm, thậm chí là cả đời, chỉ cần hắn còn sống thì cháu sẽ đi tìm đến cuối cùng. Cháu không biết bà cháu có vui hay không, nhưng mỗi đêm cảm giác bà trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của cháu vẫn còn nguyên cảm nhận. Vết máu đã khô, thậm chí biến mất, tuy nhiên mảnh đất đó đã thấm máu của bà ngoại vẫn còn. Chỉ khi nào lấy được máu của kẻ sát nhân để rửa đi cái chết của bà ngoại cháu mới dừng lại. Còn em Hạnh, cháu vô cùng cảm kích trước những gì mà mọi người ở đây dành cho con bé. Chỉ có ở với chú con bé mới có được niềm vui như vậy. Chú thương cháu thì cháu chỉ cần chú chăm sóc cho em cháu là được rồi. Bởi cuộc sống của cháu không hề yên bình như không khí, con người ở nơi đây. Có lẽ cháu ích kỷ nhưng đó là lựa chọn tốt nhất.
Chú Đại sững người trước lời lẽ của Nam, những câu nói vẫn mang đầy thù hận, nhưng nó là suy tính của một kẻ đã trưởng thành. Cương quyết, sắc sảo, đáng sợ là những gì chú Đại thấy ở Nam lúc này. Có vẻ như Nam còn một điều gì đó giấu kín không muốn cho ai biết, đó chính là thắc mắc lớn nhất của chú Đại, 3 năm qua Nam đã đi đâu và làm gì..? Nhìn Nam lúc này đây chú Đại thấy rõ bóng dáng của người anh trai kết nghĩa, tình thân như ruột thịt, ông Tuấn. Không, sự sắt đá, tính toán của Nam còn đáng sợ hơn bố mình nhiều lần. Ở ông Tuấn chỉ có sự chân thật đến mộc mạc, với anh em ông Tuấn không giấu diếm điều gì còn ở con trai ông ngoài bản năng áp đảo kẻ đối diện ra nó còn có sự lạnh lùng đến thâm sâu, khó hiểu. Chú Đại nuốt nước bọt, bởi chú vừa nhớ ra rằng mình đã quên mất một chuyện, Nam có một bộ óc rất thông minh. Điều đã khiến cho tất cả mọi người tự hào, còn giờ đây dường như chính sự thông minh đó càng làm cho Nam trở nên nguy hiểm, sự thông minh đang giúp Nam che chắn những kẽ hở từ con mắt nhìn người, phán đoán của chú Đại.
Chú Đại nói:
- - Nhìn cháu bây giờ chú lại nhớ đến bố cháu. Kết cục của một đại ca giang hồ ra sao cháu cũng đã biết, chú chỉ sợ....cháu lại....đi vào vết xe đổ của bố và chú....
Nam ngắt lời chú Đại:
- - Chỉ cần đi đến mục đích cuối cùng thì dù như thế cháu cũng chấp nhận. Trước giờ cháu vẫn biết chú muốn cháu tránh xa con đường này, cháu cũng đã cố gắng học tập không ngừng nghỉ, nhưng rồi kết quả cháu nhận lại chỉ có máu và nước mắt của người thân. Nếu phải rẽ theo một con đường chỉ có bóng tối, phải thu mình phía sau màn đêm, nhưng đổi lại người thân của cháu được an toàn thì cháu sẽ làm.
Đó là câu chuyện tối qua, còn sáng nay, trong sự bịn rịn của tất cả mọi người, bé Hạnh không khóc nữa, bởi con bé nghĩ anh Nam đã hết kỳ nghỉ lễ, anh Nam phải đi học ở xa. Con bé cố không để nước mắt chảy ra, nó thơm vào má anh một cái rồi thủ thỉ thì thầm:
" Anh nhớ còn phai kể cho em nghe tiếp chuyện về các bạn ấy đấy nhé.."
Nam gật đầu:
" Rồi sẽ có ngày anh đưa Hạnh đi gặp mọi người. Các nhóc ấy cũng rất muốn gặp Hạnh đó. Bí mật của anh em ta thôi nhé. "
Nam không để chú Đại đưa đi, cúi chào cảm ơn mọi người, Nam biết những ngày bình yên đã hết. Dự cảm mách bảo Nam rằng, sắp tới đây những thông tin của Đen sẽ cuốn Nam vào một cuộc hành trình mới.
Công cuộc tìm kiếm kẻ giết bà ngoại và còn hơn thế nữa.....Bởi hắn còn có nhắc đến Báo Đen.