Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng

Quyển 1 - Chương 8




Đêm hôm trước chơi game với Trần Kỳ đến khuya lơ khuya lắc, sáng hôm sau dậy đi làm, An Lương thấy mình như đang ở cảnh giới cuối cùng trước khi đắc đạo thành tiên: Thoát xác. Chân giẫm lên đất nhẹ bẫng, cảm giác chẳng thật chút nào.

Sáng nay có bệnh nhân của anh tới khám, dù không muốn đi làm, An Lương vẫn phải cuống cuồng chạy đến bệnh viện như lửa cháy dưới mông.

Vừa tới nơi đã gặp chủ nhiệm Từ, chủ nhiệm khoa tâm thần đang chổng mông xem gì đó bên cạnh máy tính của y tá Hồ, An Lương bước đến, “Chủ nhiệm xem gì thế ạ?”

Chủ nhiệm Từ ngoái lại, trông thấy anh thì có vẻ khá ngượng ngùng, “Bệnh viện vừa ra thông báo, khoa chúng ta cần chọn một học giả sang Mỹ phỏng vấn…”

Ông ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt An Lương, ban đầu An Lương còn chẳng hiểu ra sao, thầm nhủ ông nhìn tôi làm quái gì. Nhưng lát sau anh đã nhận ra: Chủ nhiệm Từ là một trong số ít người biết ba anh là viện trưởng, trong đầu ông ta, chỉ cần An Lương muốn thì suất này tám chín phần mười là của anh rồi.

An Lương chẳng hứng thú tẹo nào với viễn cảnh chia xa Trùng Khánh tươi đẹp để tha hương dị quốc chó chê mèo chán, vì vậy khoát tay, “Chọn ai thì chọn, đừng chọn tôi là được, tiếng Anh của tôi kém lắm, hồi thi cấp 4 cấp 6* tôi đã suýt ngoẻo rồi.” (*Là 2 cấp của kỳ thi CET – kỳ thi tiếng Anh cho sinh viên đại học và sau đại học của Trung Quốc)

Chủ nhiệm Từ ngoài miệng còn khách sáo, thực ra bộ dạng đã nhẹ nhõm hẳn đi. Đôi khi An Lương thật sự chẳng hiểu tại sao mấy lão già bốn năm mươi tuổi này cứ phải ham hố trăng tròn ngoại quốc làm gì.

Nếu tiếng Anh của anh mà kém thì tiếng Anh bồi của chủ nhiệm Từ còn chẳng đủ sang Mỹ ăn xin.

“Già khú đế rồi còn thích bon chen.” An Lương thầm cười khẩy trong bụng.

Anh vào phòng làm việc của mình, xoay bút ký bật máy tính, hỏi Hoàng Vĩ Nhân ngồi đối diện, “Hẹn mấy giờ?”

Hoàng Vĩ Nhân giơ tay lên ngó đồng hồ, nhíu mày đáp, “Hẹn chín rưỡi ạ, sắp mười giờ rồi, hay lại bùng lịch nhỉ?”

Bệnh viện số 4 khó đặt lịch, bình thường các khoa khác chẳng ai bùng, nhưng khoa bọn anh lại quá quen với việc bùng lịch này rồi.

Bùng thôi đã là gì? Lắm khi xui xẻo, bệnh nhân vừa tóm được còn chạy mất luôn ấy chứ.

An Lương đang định xóa lịch hẹn này, lại chợt nghe thấy ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng có tiết tấu.

Anh ngước lên nhìn, là một thanh niên đeo kính khoảng hơn hai mươi tuổi, gầy quắt queo như gió thổi qua là đổ. Cậu ta nhìn An Lương, “Thưa bác sĩ, có vào được không ạ?”

An Lương gật đầu, nhìn hồ sơ đăng ký trên màn hình, “Vương Nhất Nặc đúng không? Cậu vào đi.”

Thanh niên nọ gật đầu, nhưng không bước vào ngay. Tay phải của cậu ta khẽ giật giật, vừa giật vừa hướng lên trên, lại khẽ khàng gõ ba tiếng vào cánh cửa, tiết tấu giống hệt lúc nãy.

Hoàng Vĩ Nhân ngơ ngác quay sang, “Bảo cậu vào rồi cơ à, sao chưa vào đi?”

An Lương lại khẽ nhíu mày, anh hiểu tại sao cậu thanh niên này đặt lịch khám ở khoa tâm thần rồi.

Đợi cậu ta ngồi xuống bên cạnh, An Lương liếc hai tay cậu ta. Da Vương Nhất Nặc rất trắng, da tay còn trắng tới trong suốt. Nhưng so với các phần khác trên cơ thể, da tay cậu ta đặc biệt thô ráp xù xì, thậm chí mu bàn tay còn có vài chỗ nứt toác.

Thoạt nhìn cũng biết là do rửa tay quá nhiều nên da tay khô nẻ.

An Lương chuyển sang nhìn thẳng vào Vương Nhất Nặc. Cậu thanh niên ngập ngừng lên tiếng, “Bác sĩ ơi, anh giúp em với, em không chịu nổi nữa rồi.”

An Lương thở dài, dịu dàng hỏi, “Chứng OCD* của cậu… bắt đầu từ lúc nào?” (*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chi tiết tham khảo ở đây)

Hai mắt Vương Nhất Nặc tức khắc mở to, cậu ta rướn người về phía trước như bị thần kinh, “Bác sĩ cũng biết ạ?”

An Lương thầm nhủ, cậu thiếu điều khắc ba chữ OCD lên trán kia kìa.

Ba tiếng gõ cửa theo tiết tấu, mu bàn tay khô nẻ, tất cả đều chứng tỏ bệnh OCD của Vương Nhất Nặc đã rất nghiêm trọng.

“Lần đầu tiên là lúc em học cấp một… Đang làm bài tập về nhà mà em cứ thường xuyên đứng dậy há miệng thật to, lâu dần, cả khi lên lớp em cũng không kiềm chế được mình. Sau khi giáo viên báo lại với phụ huynh thì mẹ em bắt đầu đánh em, bà nghĩ em muốn ăn đòn… Em vừa đứng dậy, bà đã cầm sào phơi đánh em. Về sau em sợ, không dám đứng lên há miệng nữa, nên em chuyển sang cách khác. Ví dụ như rửa tay,” Vương Nhất Nặc chán nản cúi xuống nhìn mu bàn tay, “em thật sự không khống chế được mình, bình thường ở trên lớp, em thường xuyên muốn ra ngoài rửa tay, về ký túc xá cũng thế, đôi khi đang đạp xe trên đường cũng tự nhiên cần rửa tay, không thể ngăn mình cọ xát hai bàn tay được. Bác sĩ xem này,” Cậu ta vén ống quần, trên đầu gối là một vết sẹo vô cùng thê thảm, “đây chính là lần em bị ngã vì xoa tay lúc đang đạp xe, xe đạp điện đằng sau không phanh kịp, cán luôn qua chân em. Chủ xe chửi em là đồ tâm thần, hỏi sao em đang đạp xe đàng hoàng lại buông tay ra… Bác sĩ ơi, em bị tâm thần rồi sao?”

Nói đến cuối, cậu ta đã thổn thức, giương mắt ngước lên nhìn An Lương.

An Lương thở dài, đây cũng là vấn đề mà các bệnh nhân thường xuyên hỏi anh.

“Bác sĩ ơi, tôi bị tâm thần rồi sao?”

“Bác sĩ ơi, tôi điên rồi phải không?”

“Bác sĩ ơi, tôi có còn là người bình thường nữa không?”

An Lương chưa bao giờ biết câu trả lời chính xác cho họ. Đạo đức nghề nghiệp không cho phép anh nói với các bệnh nhân rằng họ vẫn bình thường, nhưng đôi lúc An Lương cũng tự hỏi, rốt cuộc phải như thế nào mới được gọi là bình thường?

“Thiên Tài Bên Trái, Kẻ Điên Bên Phải”, anh đã đọc cuốn sách này từ hồi cấp ba. Sau bao nhiêu năm trời, An Lương vẫn chưa làm rõ được lý thuyết trong sách là sai hay đúng.

Anh hít sâu một hơi, cố gắng lựa lời theo cách công tâm nhất, “OCD có thể chữa được, nhưng cậu cần phải phối hợp. Hơn nữa bệnh của cậu đã kéo dài khá lâu rồi, nếu lần đầu tiên là từ tiểu học thì, năm nay cậu…” An Lương nhìn màn hình, “hai mươi lăm tuổi, tức là trên dưới mười lăm năm. Có một số hành vi không ngừng trầm trọng hơn theo quá trình phát triển tâm lý tuổi dậy thì của cậu, chữa trị tương đối mất thời gian. Nhưng nếu cậu quyết tâm và phối hợp điều trị, chỉ cần đủ thời gian, các triệu chứng sẽ giảm đi trông thấy.”

Anh nói vừa cứng rắn vừa uyển chuyển, đối với các bệnh nhân không có người nhà đi cùng kiểu này, An Lương luôn phát ngôn cực kỳ cẩn thận.

Vương Nhất Nặc gật đầu lia lịa, “Nhất định em sẽ phối hợp điều trị. Bác sĩ cho thuốc gì em uống thuốc nấy, bảo em làm gì em làm nấy.” Cậu ta cúi xuống nhìn làn da nứt nẻ của mình, giọng điệu vô cùng khổ sở, “Em không thể tiếp tục như thế này được nữa, sống kiểu này với em đã quá đủ rồi.”

Lên phương án điều trị cho Vương Nhất Nặc tốn không ít thời gian khiến An Lương tan tầm hơi trễ. Điều trị OCD thực ra không dễ dàng như vậy, hiệu quả điều trị của thuốc men hiện tại vô cùng hữu hạn, nhiều người vì OCD mà dẫn tới trầm cảm, rối loạn lo âu, không thể trực tiếp áp dụng liệu pháp trị liệu hành vi. Bởi vậy An Lương đặt trọng điểm vào liệu pháp nhận thức hành vi.

Hoàn thành công việc, ra đến cổng bệnh viện cũng đã bảy giờ tối. An Lương lấy điện thoại ra nhìn, có rất nhiều tin nhắn Wechat chưa đọc. Anh mở ra xem, kinh ngạc phát hiện hai tiếng trước Tần Hoài nhắn cho anh, “Tối mai anh rảnh không? Em định mời anh ăn cơm.”

Tối mai? Mai là thứ ba, một ngày trước khi Tần Thạch Minh phải ra hầu tòa. Sao Tần Hoài lại hẹn anh đi ăn vào thời điểm này?

An Lương nghĩ mãi không ra lý do, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn đi bữa này, vì vậy anh trả lời, “Tôi rảnh. Xin lỗi, vừa nãy mải việc không đọc tin nhắn của cậu. Cậu muốn ăn gì?”

Thực ra hai tiếng không trả lời Wechat chẳng phải chuyện to tát gì trong xã hội này, nhưng trước khi An Lương kịp nhận ra, anh đã gửi đi lời giải thích thừa thãi nọ.

Tần Hoài nhắn lại rất nhanh, “Đường Trường Bình có một quán ăn kiểu Hàng Châu, bảy rưỡi gặp nhau ở đó nhé?”

Đường Trường Bình? Là con đường gần ngoại ô. An Lương khẽ nhíu mày, không rõ tại sao Tần Hoài chọn chỗ xa đến vậy.

Tuy nhiên cân nhắc đến tâm trạng Tần Hoài lúc này, An Lương hoàn toàn không có khả năng tranh luận với cậu, vì vậy anh trả lời thật nhanh, “Được.”

Xui xẻo ở chỗ, bình thường tán dóc với đám anh em cây khế, anh hay quen tay gửi sticker, vì vậy Wechat tự động gợi ý một chiếc sticker mèo con hoạt bát nhí nhảnh giơ móng làm động tác “OK”. An Lương trượt tay một cái, không ngờ gửi nhầm cái sticker này. Anh giật mình, lập tức thu hồi, nghiêm túc gõ chữ “Được” rồi gửi lại lần nữa.

Chẳng biết tại sao, anh không muốn gửi chiếc sticker mừng rỡ như vậy cho Tần Hoài. Dẫu có thế nào, tâm trạng Tần Hoài lúc này chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì, gửi sticker như vậy có vẻ vô ý quá.

Nhưng chắc Tần Hoài đã nhìn thấy chiếc sticker và cả hành động giấu đầu hở đuôi của An Lương, bởi vì cậu nhanh chóng nhắn lại hai chữ, “Không sao.”

Rõ ràng An Lương chưa nói gì cả, nhưng Tần Hoài dường như vẫn hiểu hết từng suy nghĩ nhỏ nhất trong lòng anh.

Anh chăm chú nhìn chữ “Không sao” kia thật lâu, thở dài rồi nhét điện thoại vào túi áo. Cảm giác như trước mặt Tần Hoài, anh luôn bị nhìn thấu, không có chỗ chui, chẳng có nơi nào để trốn.

Tan tầm ngày hôm sau, An Lương đến quán ăn nọ vừa đúng bảy rưỡi tối. Để không bị muộn, anh phóng xe như điên trên đường, phóng đến nỗi cảm giác thứ mình cưỡi không phải Ducati mà là Phong Hỏa Luân.

Đường Trường Bình nằm ở ngoại ô Trùng Khánh, An Lương rất ít khi tới đây. Anh không biết đường, vừa phóng xe vừa nhìn biển báo giao thông, kết quả còn hết hồn suýt lạc tay lái bởi mấy chữ “Nghĩa trang cộng đồng thành phố Trùng Khánh”. Theo chỉ dẫn của cột mốc, rẽ trái là đường Trường Bình, rẽ phải là nghĩa trang, hai nơi cách nhau ước chừng chỉ khoảng một cây số.

“Sao lại chọn cái chỗ này chứ?” An Lương cảm thấy hơi lạ, tự lẩm nhẩm một câu.

Tần Hoài đến sớm hơn anh một chút, lúc đỗ xe máy, An Lương thấy cậu đã đứng trước cửa quán, đang cúi đầu hút thuốc lá.

Cậu mặc chiếc áo có mũ màu xám và quần đen, nửa khuôn mặt chìm trong khói thuốc, thoạt nhìn chẳng hiểu vì sao cứ tạo cảm giác cô đơn.

An Lương thấy bóng dáng cậu thì xót xa trong bụng, đỗ gọn xe rồi chạy về phía cậu, “Xin lỗi tôi đến muộn.”

Tần Hoài thấy anh đến, nụ cười rất khẽ lướt qua khóe miệng. Cậu dụi nửa điếu thuốc còn dư vào nắp thùng rác bên cạnh, “Không sao, tại em đến sớm quá. Vào thôi.”

Quán ăn này nhỏ hơn An Lương nghĩ, thoạt nhìn chỉ là một quán xập xệ ở ngoại thành. Nếu không phải Tần Hoài hẹn gặp ở đây, chắc cả đời An Lương chẳng bước vào chỗ này.

Bệnh cuồng sạch của anh lại âm thầm quấy phá, nhìn dầu mỡ loang lổ trên bàn đã thấy ngứa ngáy cả người, chỉ muốn đổ rượu vào khăn rồi tỉ mẩn lau sạch từng góc nhỏ. Thế nhưng anh không muốn làm Tần Hoài khó xử, nghĩ rằng anh chê bai quán này không sạch sẽ.

An Lương gượng gạo ngồi xuống. Tần Hoài lại rút vài tờ trong hộp khăn giấy kém chất lượng trên bàn, nghiêm túc lau sạch mặt bàn phía trước An Lương. Thật giống như cậu biết lúc này An Lương đang nghĩ cái gì.

Lau xong, Tần Hoài ngước lên, dịu dàng hỏi anh, “Anh có kiêng món gì không?”

An Lương lắc đầu, xét trên cá tính, quán ăn này từ trong ra ngoài đều là bãi mìn của anh. Có điều trước mặt Tần Hoài, anh cũng không nói gì.

Vì thế Tần Hoài ngoái đầu gọi với vào gian bếp nhỏ phía sau, “Dì Từ cho hai suất như cũ nhé.”

Đáp lời cậu là một phụ nữ luống tuổi, thoạt nhìn giống hệt những người phụ nữ nông thôn cần cù chất phác bình thường. Hình như rất quen thuộc với Tần Hoài, bà bước ra nhìn An Lương cười nói, “Đưa bạn đến ăn cơm hả?”

Ngoại hình dì Từ khá giống người phụ nữ của gia đình, trong thoáng chốc, An Lương còn tưởng đây là mẹ của Tần Hoài đang hỏi chuyện cậu, nhưng anh sực nhớ ra mẹ của Tần Hoài đã qua đời rồi.

An Lương thầm thở dài một tiếng, đè nén toàn bộ cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cười nói, “Con là bạn của Tần Hoài, cậu ấy bảo đồ ở quán dì ngon lắm nên đưa con đến ăn thử.”

Thực ra câu này chỉ là bốc phét, nhưng An Lương nói hết sức tự nhiên. Trời sinh anh ưa nhìn, ít nhiều lại có khí chất “hào hoa phong nhã” của y bác sĩ, vô cùng được lòng phụ nữ trung niên. Vì vậy dì Từ thân thiết vỗ vai anh, “Thế con đợi chút nhé, dì vào nấu cơm ngon cho con ăn!”

Đợi dì Từ biến mất sau gian bếp âm u chật hẹp, An Lương cố gắng không kiếm cái gì lau sạch bả vai mình, hỏi Tần Hoài, “Cậu quen dì ấy từ trước à?”

Tần Hoài đang dùng trà nóng tráng đũa cho anh, nghe vậy thì gật đầu, “Trước đây dì ấy… quen phụ huynh em.”

Chuyện này vượt ngoài suy đoán của An Lương. Thậm chí anh không dám hỏi dì Từ quen vị phụ huynh nào, còn sống hay đã chết. Phụ huynh nào của Tần Hoài cũng phức tạp, thậm chí có người thà chẳng có còn hơn.

Đợi dì Từ bưng đồ ăn lên, An Lương mới nhận ra mình đã đói meo rồi. Anh chẳng bắt bẻ nữa, nhận đôi đũa Tần Hoài đưa rồi vội vàng nếm thử.

Ngoài dự đoán, tay nghề của dì Từ khá tốt. An Lương gặm một miếng sườn, chẳng rõ tại sao hương vị này hơi quen quen.

Ánh mắt của anh rơi xuống Tần Hoài ngồi đối diện, đột nhiên ngộ ra. Hương vị đồ ăn dì Từ nấu giống y hệt hương vị đồ ăn Tần Hoài từng nấu cho anh.

Bữa ăn này khá lặng lẽ, Tần Hoài không lên tiếng, dường như tâm trạng cũng không mấy vui vẻ. An Lương không trách cậu, ai cũng thế cả thôi, ngày mai cha ruột phải ra hầu tòa, tối nay vui sao nổi.

Quán ăn này cũng khá đông khách, thỉnh thoảng tiếng líu lo “Meituan Takeaway xin thông báo, quán của bạn có một đơn đặt hàng” lại vang lên trước quầy thu ngân. An Lương ăn xong miếng cơm cuối cùng, đang định mở Wechat trả tiền, Tần Hoài lại khẽ lắc đầu ngăn cản anh.

An Lương không có ý định bắt Tần Hoài mời anh ăn cơm, đang định quả quyết thêm chút, lại thấy Tần Hoài rút một xấp tiền mặt từ trong túi áo, nhét toàn bộ vào hộp khăn giấy kém chất lượng trên bàn.

Nhẩm tính số tiền Tần Hoài nhét vào đó, hai người thừa sức thiết đãi tất cả khách khứa ở đây. Trừ phi An Lương chân đất mắt toét có mắt như mù, không nhận ra dì Từ dùng thịt bò Kobe và gan ngỗng Pháp rang cơm cho họ, bằng không quán này chết cũng chẳng bói ra cái giá Tần Hoài vừa trả.

Tần Hoài đặt hộp khăn giấy về chỗ cũ, hô một tiếng với dì Từ đang bận túi bụi trong gian bếp nhỏ, “Dì ơi, bọn con đi trước nhé.”

Dì Từ tranh thủ ngước lên, “Sao về sớm thế? Lần sau đưa bạn đến nữa nhé! Dì đợi hai đứa đó!”

Tần Hoài tươi cười với bà, âm thanh rất dịu dàng, “Vâng ạ.”

Đây là lần đầu tiên An Lương thấy cậu cười như vậy, bừng sáng, không chút đề phòng, hệt như một chàng trai hai mươi hai tuổi bình thường.

Lúc rời khỏi quán, An Lương mới phát hiện trời đã tối, anh thò tay vào túi áo lấy thuốc lá và bật lửa, ngập ngừng chẳng biết có nên mời Tần Hoài một điếu hay không.

Tần Hoài chú ý tới động tác của anh, vì vậy bước đến bên cạnh, giơ một tay về phía anh. An Lương lập tức nhoẻn cười, châm thuốc thay cậu, “Cậu hút bao lâu rồi?”

Khuôn mặt Tần Hoài mờ ảo sau làn khói, nhưng âm thanh của cậu rất rõ ràng, “Từ mấy năm trước.”

Hút xong vài hơi, cậu đột nhiên khẽ nói với An Lương, “Em muốn… cho mẹ biết ngày mai ba phải ra tòa, anh đi cùng em được không?”

Câu này thốt ra giữa màn đêm tăm tối thật sự khá rợn người, mẩu thuốc lá trên tay An Lương khẽ run lên. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, ngỡ ngàng ngước lên nhìn tấm biển chỉ đường cách đó không xa.

Từ quán cơm rẽ phải khoảng một cây số chính là nghĩa trang, điều này là trùng hợp sao?

Tần Hoài vẫn đợi câu trả lời của anh, An Lương nhìn đôi mắt trắng đen tương phản của cậu, ma xui quỷ khiến đáp, “Được.”

Anh ném đầu lọc thuốc, quay bước hướng về con đường nọ, “Đi bên này phải không?”

Tần Hoài có vẻ khá kinh ngạc, nhưng cậu nhanh chóng theo sau, sánh vai bên cạnh An Lương. Trùng Khánh về đêm rất oi bức, nhưng hai người đang tới nghĩa trang, riêng khoản này cũng đủ ớn lạnh rồi.

An Lương đột nhiên cảm thấy tay phải ấm áp. Anh cúi xuống nhìn, thì ra Tần Hoài vừa nắm lấy tay anh.

Tần Hoài không nhìn An Lương, ánh mắt cậu vẫn hướng về con đường phía trước, âm thanh nhẹ như làn gió đêm ẩm ướt, “Cảm ơn bác sĩ An.”

Cảm ơn anh cùng em ăn bữa cơm này, cảm ơn anh ở bên em tối nay, cảm ơn anh chấp nhận đến nơi đó cùng em.

Những lời cảm ơn không thể thốt ra ấy, chính là sự dịu dàng anh dành tặng em, cũng là gông xiềng anh trói buộc em.

Nếu anh chỉ là anh thì tốt biết sao? Tiếc rằng vận mệnh chưa bao giờ tốt với em như vậy, khoảnh khắc này cũng thế mà thôi.

Tần Hoài rất quen thuộc với nghĩa trang này, đã quá giờ nghĩa trang mở cửa, cậu đưa An Lương vào từ một con đường nhỏ vắng lặng.

An Lương hơi phân vân, anh chưa đi viếng mộ tay không bao giờ, “Chúng ta đi viếng mẹ cậu thế này có hơi vô phép không? Hay là mua ít hoa quả đã nhé…?”

Tần Hoài lắc đầu, giọng cậu rất lạnh lẽo, “Không cần đâu.”

Câu này nghe hơi lạ, dường như Tần Hoài cực kỳ hờ hững và lạnh nhạt với chuyện đi thăm mộ mẹ mình. Thật giống như… người nằm đó không phải mẹ, mà là kẻ thù của cậu.

Nhưng An Lương không dám nói tiếp nữa, một mặt bởi anh tinh ý nhận ra tâm trạng Tần Hoài tối nay không được vui, mặt khác là bởi nghĩa trang về đêm thật sự quá âm u, anh sợ nếu mình cứ thao thao bất tuyệt, người lên tiếng trả lời không phải Tần Hoài mà lại là thứ gì khác.

Mộ của mẹ Tần Hoài nằm ở vị trí cao nhất nghĩa trang, thoạt nhìn tráng lệ bề thế hơn các bia đá dưới chân núi rất nhiều. An Lương biết vị trí đặt bia quyết định giá thành. Vậy nghĩa là bia đá đặt càng cao thì càng đắt đỏ, xem ra người có quyền có thế chết đi rồi vẫn muốn đạp lên đầu thiên hạ.

Vị trí cao như mẹ của Tần Hoài chắc chắn không dưới ba trăm ngàn một năm. (300,000 tệ ~100 triệu VNĐ)

Điều này khiến An Lương hơi kinh ngạc, anh đã từng điều tra gia cảnh của Tần Thạch Minh, viên chức nhỏ ở quê như ông ta, lương một năm còn chẳng được ba trăm ngàn.

Đến trước bia đá của mẹ Tần Hoài, An Lương mới nhận ra cậu vẫn đang nắm tay anh. Anh cảm thấy làm vậy trước mặt mẹ cậu thì không ổn lắm, bèn thử rút tay ra, đổi lại chỉ khiến Tần Hoài im lặng phản kháng. Cậu vẫn nắm tay anh thật chặt.

An Lương không dám kích thích cậu, cứ như vậy, hai người sánh vai đứng trước mộ của mẹ Tần Hoài. Trên bia đá có ảnh và tiểu sử cuộc đời bà. Nhìn bức ảnh, chắc hẳn mẹ của Tần Hoài khi còn sống phải rất xinh đẹp, trông khá giống nữ minh tinh Hồng Kông thế kỷ trước.

Tiểu sử của bà vô cùng đơn giản “Ngải Bình, sinh ngày mùng 4 tháng 5 năm 1972, mất ngày 30 tháng 7 năm 2016.”

Chỉ một câu ngắn gọn, không có cả thông tin gia quyến như bia mộ bình thường. Người phụ nữ này chẳng khác nào chiếc lá âm thầm rụng giữa thế gian, không có nơi để đến, chẳng có nơi để về.

Tần Hoài đứng trước bia mộ, âm thanh rất trầm, nhưng vô cùng rành mạch, “Ngày mai Tần Thạch Minh ra tòa, tôi đến báo với bà một tiếng.”

An Lương khẽ nhíu mày nhìn cậu. Không cần đến bản năng nghề nghiệp, An Lương vốn đã rất nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh, đặc biệt giỏi phát hiện điểm bất thường trong vài câu ngắn ngủi.

Những lời này của Tần Hoài… thật sự rất kỳ lạ. Cậu không dùng chủ ngữ, thậm chí còn không gọi mẹ. Khi nhắc đến ba mình, giọng Tần Hoài dịu hẳn đi, nhưng cậu lại gọi thẳng tên của ba chứ không dùng các từ mang tính phụ thuộc như “ba của con” hay “chồng của mẹ”. Tựa hồ tận sâu trong tiềm thức, cậu không muốn trói buộc ba người họ vào khái niệm “một gia đình”.

An Lương không ngờ rằng, Tần Hoài nói “báo cho mẹ biết”, hóa ra thật sự chỉ là đến báo cho mẹ biết mà thôi.

Nói xong câu đó, Tần Hoài cũng bỏ đi luôn, không cúi chào hay dập đầu trước bia đá. Thái độ của cậu còn lạnh lùng hơn cả khu công sở đến báo cho hộ dân rằng nhà của họ sắp bị tháo dỡ lấy mặt bằng.

Nghĩa trang trồng rất nhiều tùng bách, gió đêm thổi qua, tán lá rì rào như sóng vỗ, nghe rất giống núi non nức nở bên cạnh họ. An Lương bất giác ớn lạnh sống lưng, anh là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng cảm giác thân thể rất khó đánh lừa.

Tần Hoài đột ngột dừng lại trước một ngôi mộ khác. Ngôi mộ này còn nguy nga tráng lệ hơn cả mộ của mẹ cậu, chẳng biết con cháu nhà ai lo phụ huynh nằm ở chỗ không đẹp, hiếu thảo xây dựng cả một tòa dinh thự đồ sộ thế này.

An Lương lơ đãng liếc nhìn bia đá, đột nhiên rét lạnh cả người.

Đó là mộ của Tần Thạch Hán.

So với bia đá của Ngải Bình, nội dung trên bia đá của Tần Thạch Hán phong phú hơn nhiều. An Lương đồ rằng nếu không phải diện tích eo hẹp, toàn bộ chức tước hồi còn sống của Tần Thạch Hán cũng được khắc lên luôn.

“Tần Thạch Hán, sinh ngày 20 tháng 10 năm 1965 tại thành phố Vu Hồ, tỉnh An Huy, mất ngày 30 tháng 7 năm 2019 tại thành phố Trùng Khánh, hưởng dương 54 tuổi, cha mẹ đức cao, vợ con hiền thảo: Thường Cầm cùng hiếu tử Tần Nhất Phàm vô hạn tiếc thương.”

Đang mải đọc chữ trên bia đá, Tần Hoài bên cạnh anh đột nhiên khẽ nói một câu.

Thậm chí còn chưa phải một câu, chỉ là một từ đơn tiếng Anh. An Lương tự nhận tiếng Anh kém thực ra chỉ là khiêm tốn, nhưng lúc này gió đêm phần phật xung quanh, âm thanh của Tần Hoài lại rất khẽ, thật sự vô cùng khó nghe rõ, An Lương không nghe được từ đơn nọ, chỉ thoáng loáng cảm giác bắt đầu bằng chữ P.

“Hả? Cậu vừa nói gì cơ?” Anh ngơ ngác ngoái lại hỏi Tần Hoài.

Tần Hoài không trả lời An Lương, khuôn mặt nghiêng của cậu thoạt nhìn lãnh đạm tới đáng sợ, ánh mắt hệt như lưỡi đao cực kỳ sắc bén, lặng lẽ đối diện với bức ảnh trắng đen trên bia mộ.

Thật lâu về sau An Lương mới biết từ tiếng Anh mà cậu nói là gì. Đó là tất cả nguồn căn và quy kết, là tất cả lắt léo rối bời ẩn nấp giữa thù hận cùng yêu thương, là chìa khóa mở ra chiếc hộp ma quỷ, cũng là thứ phóng thích toàn bộ tội nghiệt bên trong.

Nếu khi ấy An Lương nghe rõ từ này, có lẽ anh đã hiểu được ý của Tần Hoài. Có lẽ anh đã có thể bảo vệ Tần Hoài, cũng bảo vệ được… chính bản thân mình.
Hết chương 8