Lúc cầm sạc dự phòng tiến vào, Tần Hoài liếc An Lương trước. An Lương vẫn thoải mái mỉm cười với cậu, anh có thể cảm nhận được rõ ràng Tần Hoài đã ngay tức khắc thở phào một hơi rồi mới đưa sạc dự phòng trong tay cho Chu Chi Tuấn: “Thầy.”
Chu Chi Tuấn nhìn Tần Hoài rồi cũng cười giống như An Lương: “Sao thế? Sợ thầy nói hết đống chiến tích đáng xấu hổ từ bé tới giờ của mày cho bác sĩ An hả?”
An Lương nghe thấy câu kia của Tần Hoài mà như có dòng điện rất nhỏ chạy khắp toàn thân làm anh tê dại một hồi. Anh nhìn ánh mắt đong đầy ý cười của Tần Hoài, cảm thấy vừa bi ai vừa may mắn, có lẽ mình đã thua chặt trước cái người này rồi.
Chu Chi Tuấn nhìn Tần Hoài rồi cũng cười giống như An Lương: “Sao thế? Sợ thầy nói hết đống chiến tích đáng xấu hổ từ bé tới giờ của mày cho bác sĩ An hả?”
Nghĩ một hồi xong An Lương lại gài thêm một cái sticker chó shiba ủ rũ: Chó shiba béo núc ních, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Thấy Vương Nhất Nặc khúm núm cảm ơn định rời đi, An Lương vẫn không nhịn được mà bồi thêm một câu: “Lần sau gọi điện cho tôi rồi chờ tôi ở đây, đừng đổi sang bác sĩ khác khám cho cậu, hiểu chưa?”
“Làm gì có đâu.” Tần Hoài kéo ghế ngồi xuống, giọng nói pha lẫn chút làm nũng không dễ nhận ra, “Em còn chưa theo đuổi bác sĩ An thành công mà thầy đã không coi anh ấy là người ngoài nữa rồi.”
Hình tượng của anh lúc này không khác gì pho tượng Quan Âm Bồ Tát vàng kim chói lóa lấp la lấp lánh trong lòng cô y tá, cô bé lập tức tìm đơn thuốc rồi in cho anh một bản: “Cảm ơn bác sĩ An. Vừa rồi người bệnh đã đi cùng y tá Hoàng tới phòng điều trị nhận thức, chắc sắp về bây giờ.”
Chu Chi Tuấn tự rót nửa ly rượu trắng cho mình: “Lần đầu mày thích một người mà, anh còn có thể không nói tốt về mày hay sao? Đừng có lo lắng vớ vẩn.”
Tần Hoài lấy điếu thuốc khỏi miệng, chuyển qua chuyển lại giữa những ngón tay, sắc mặt cậu không hề tùy ý như động tác: “Thầy, anh cần gì phải hỏi em câu này chứ?”
Bọn họ cứ kẻ tung người hứng thành thử lại làm An Lương hơi ngượng, thế là anh tranh thủ chen lời, muốn chuyển chủ đề khỏi bản thân: “Trước đây… anh Chu quen Tần Hoài như nào vậy?”
Tần Hoài im lặng hồi lâu, có lẽ vì đắn đo An Lương vẫn còn ở đây nên cuối cùng cậu không nói gì thêm nữa.
“Vậy không được.” Lúc nói ra lời này, ánh mắt Chu Chi Tuấn rất nặng nề, “Chuyện này để anh nghĩ cách xem, chú mày đừng can thiệp vào.”
Đây vốn là một câu hỏi mà An Lương đã tỉ mỉ lựa chọn, theo suy nghĩ của anh thì hỏi như vậy sẽ thu hẹp khoảng cách trong mối quan hệ của bọn họ, cũng không tạo ra phiền nhiễu, thực sự đúng là một câu rất phù hợp để cắt ngang chen lời.
Cô bé y tá cũng rất oan uổng: “Không phải do em tự ý làm bừa đâu, chủ nhiệm Từ có tới nghía qua, nói là nếu không có vấn đề gì thì cứ kê tiếp theo lượng thuốc lần trước là được… không cần khám lại nữa, còn nói chín giờ sẽ có cuộc họp khoa, bác sĩ An cũng phải tham gia, không thể trì hoãn cuộc họp của bác sĩ An được…”
Hoàng Vĩ Nhân lắc đầu cười nói: “Còn không phải là vì vụ phỏng vấn học giả sao, phòng thí nghiệm bên kia yêu cầu ông ta mang đề tài tới. Anh nói xem giờ chủ nhiệm Từ còn có thể nghiên cứu được đề tài gì? Cái người này làm hành chính lâu quá rồi, tốt nhất là đừng dính đến chuyên môn, mất công gây thêm phiền phức cho người ta.”
Nhưng không ngờ vừa mới hỏi thì Tần Hoài và Chu Chi Tuấn lại đột nhiên im lặng.
An Lương thấy hơi bực bội, anh cảm giác sao lại phải thế? Chu Chi Tuấn cũng đâu phải người trong gia đình Tần Hoài, có cái gì mà không thể nói với người ngoài đây? Không chờ anh suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này, Chu Chi Tuấn đã mỉm cười: “Tôi quen Tiểu Hoài vào năm tôi vừa xuất ngũ.”
Chưa ăn được nửa bữa, Chu Chi Tuấn như chợt nhớ ra gì đó, hắn nhìn sang Tần Hoài: “Mày đã để ba gặp luật sư Mã lần trước anh giới thiệu cho chưa?”
Anh nhìn Vương Nhất Nặc: “Bệnh nặng lâu ngày, điều trị cũng cần thời gian và kiên nhẫn hiểu chưa? Lo âu quá đà không tốt cho cậu, trái lại còn kéo dài quá trình điều trị.”
An Lương thấy hơi bực bội, anh cảm giác sao lại phải thế? Chu Chi Tuấn cũng đâu phải người trong gia đình Tần Hoài, có cái gì mà không thể nói với người ngoài đây? Không chờ anh suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này, Chu Chi Tuấn đã mỉm cười: “Tôi quen Tiểu Hoài vào năm tôi vừa xuất ngũ.”
Tần Hoài nhắn lại rất nhanh: “Sắp xong rồi. Sao thế, hôm nay đi làm không vui à?”
Tần Hoài hơi do dự, cậu nhìn thầy mình: “Anh Chu…”
Sau khi giải ngũ, Chu Chi Tuấn được đặc cách tuyển vào sở cảnh sát thành phố, trở thành cảnh sát đặc nhiệm luôn đi cùng cảnh sát hình sự. Dựa theo tuyến thời gian thì rất có thể Tần Hoài đã gặp hắn vào năm đầu tiên làm cảnh sát.
Ai ngờ lại ném trượt, thế là An Lương lại nổi cáu, hùng hùng hổ hổ đứng dậy hạ thân vàng của mình xuống nhặt cái cục khăn kia lên.
“Em cảm thấy vẫn chưa đủ.” Ánh mắt Tần Hoài dần nghiêm túc hơn, như một pho tượng dần đông kết lại thành khối băng dưới ánh mặt trời trong ngày thu Trùng Khánh hanh khô: “Dựa vào đâu mà có thể bỏ qua cho kẻ nối giáo cho giặc đây?”
“Đã nói là phải theo đuổi anh mà, sao có chuyện ngay cả anh thích uống gì cũng không biết chứ?” Tần Hoài bê một đĩa trứng rán lên bàn, khéo léo tránh né câu hỏi của An Lương.
Khi ấy Tần Hoài chỉ có mười tuổi, Chu Chi Tuấn thì hẳn là đã khoảng hai mươi lăm, duyên phận kiểu gì mới có thể ràng buộc bọn họ lại với nhau bất chấp khoảng cách mười lăm năm tuổi, đến giờ vẫn thân như anh em ruột? Bọn họ gặp nhau lần đầu thế nào? Có phải lý do về sau Chu Chi Tuấn không làm cảnh sát nữa cũng có liên quan tới Tần Hoài hay không?
An Lương bị kẹp ở giữa bỗng cảm thấy mình không biết nên làm cái gì, anh ngại không muốn chen ngang vào lúc Tần Hoài và Chu Chi Tuấn nói chuyện với nhau, nhưng không nói gì lại sợ không khí tẻ nhạt, nhất thời quýnh quáng đến độ như có kim chọc sau lưng. Nhưng chẳng bao lâu sau Chu Chi Tuấn đã nói xong về chủ đề này: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, Tiểu Hoài, nên nhìn về phía trước mà đi.”
Tần Hoài nhắn lại rất đơn giản: “Vậy tối em nấu đồ ăn ngon cho anh, được không?”
An Lương cười liếc mắt nhìn Tần Hoài, vừa ngủ dậy nên đầu óc anh còn chưa đủ nhạy bén: “Hôm nay em qua tiệm xăm à? Tan làm tôi đi đón em nhé?”
Những điều này đều là thắc mắc trong đầu An Lương, nhưng anh không ngốc, anh biết Chu Chi Tuấn nói câu kia là đang né tránh đề cập. Thế là An Lương đành nâng ly rượu lên cười nói: “Một khi đã như vậy thì tôi nên mời anh một ly mới đúng, cảm ơn anh Chu đã chăm sóc cho Tần Hoài trong suốt ngần ấy năm.”
Ánh mắt Chu Chi Tuấn khẽ động, hắn cụng ly với An Lương: “Bác sĩ An, cậu là một người thông minh, ly này tôi mời cậu.”
Hết chương 15.
Tần Hoài ngồi một bên, dường như cậu vừa mới nhẹ nhõm thở dài, cậu nói với An Lương: “Anh uống ít thôi, hôm nay làm cả ngày còn chưa ăn gì, uống vậy dạ dày không chịu nổi đâu.”
Chu Chi Tuấn phản ứng rất nhạy, tay hắn đang rót rượu cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tần Hoài: “Sao thế? Có phải bên Thường Cầm vẫn còn gây sự với mày không?”
“Em cần anh hỗ trợ yêu em.”
Cử chỉ của cậu thân mật, hơi thở vấn vít bên tai An Lương nóng rực nhưng ấm áp, ngay đến Chu Chi Tuấn nhìn cậu như vậy cũng phải bật cười: “Giờ Tiểu Hoài cũng biết xót cho người khác rồi, đúng là chuyện tốt.”
Không biết những lời này của cậu lại gợi lên hồi ức nào của Chu Chi Tuấn, giọng nói của hắn cũng ôn hòa hơn, mang theo chút thương tiếc: “Tiểu Hoài à… chỉ là anh cảm thấy, bác sĩ An thực sự là người tốt, mày không nên kéo cậu ta vào.”
Chưa ăn được nửa bữa, Chu Chi Tuấn như chợt nhớ ra gì đó, hắn nhìn sang Tần Hoài: “Mày đã để ba gặp luật sư Mã lần trước anh giới thiệu cho chưa?”
Tần Hoài lắc đầu, cậu để đũa xuống: “Em liên hệ với ông ấy rồi, đã chuẩn bị xong tài liệu kháng án. Chờ sau khi đơn kháng cáo chính thức được đưa ra thì mới đưa ông ấy tới gặp ba em… Giờ gặp không tiện lắm…”
Chẳng biết tự bao giờ, chuyện “cùng về nhà với Tần Hoài” đã trở thành câu cửa miệng của anh, tự nhiên như nước chảy, như tất lẽ dĩ ngẫu. Cho đến khi xe đã đi một đoạn xa, An Lương vẫn còn nhìn thấy qua cửa kính Chu Chi Tuấn cầm túi cam đứng ngoài cửa xa xăm nhìn theo bọn họ.
Cử chỉ của cậu thân mật, hơi thở vấn vít bên tai An Lương nóng rực nhưng ấm áp, ngay đến Chu Chi Tuấn nhìn cậu như vậy cũng phải bật cười: “Giờ Tiểu Hoài cũng biết xót cho người khác rồi, đúng là chuyện tốt.”
Chu Chi Tuấn phản ứng rất nhạy, tay hắn đang rót rượu cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tần Hoài: “Sao thế? Có phải bên Thường Cầm vẫn còn gây sự với mày không?”
Thế là An Lương móc điện thoại mở Wechat, do dự chốc lát rồi gửi một tin nhắn cho Tần Hoài: “Bên em thế nào rồi?”
Y tá Hồ quay lại thấy là anh thì sắc mặt thoáng dịu đi: “Người bệnh lúc trước… chú có nhớ không, cậu sinh viên họ Vương ấy? Hôm nay cậu ta tới tái khám, ai ngờ suýt chút nữa con bé này đã lấy thuốc cho người ta dựa theo toa kê cũ rồi. Chú nói xem đây chẳng phải là làm loạn à, chú là bác sĩ phụ trách của cậu ta, chú còn chưa gặp bệnh nhân, sao có thể kê thuốc theo toa cũ được?”
“Thực ra cũng chẳng phải.” Tần Hoài thoạt nhìn hơi mỏi mệt, “Bà ta muốn làm loạn thì cứ mặc bà ta thôi, dù gì giờ ba em cũng bị phán tử hình rồi, bà ta có khùng điên thế nào đi nữa thì cũng chỉ để tự xả giận ấy mà.”
Cậu đứng bên đường châm điếu thuốc rồi mới gọi lại: “Anh Chu.”
“Vậy không được.” Lúc nói ra lời này, ánh mắt Chu Chi Tuấn rất nặng nề, “Chuyện này để anh nghĩ cách xem, chú mày đừng can thiệp vào.”
Dường như Chu Chi Tuấn mới xăm xong, bên kia vẫn còn tiếng rè rè của máy xăm hình: “Tiểu Hoài đang ở đâu đấy?”
Tần Hoài hơi do dự, cậu nhìn thầy mình: “Anh Chu…”
“Không sao cả.” Thậm chí Chu Chi Tuấn còn cười với cậu, “Anh sẽ xử lý cho. Trước đây anh quản mày thế nào thì sau này cũng vẫn thế. Tiểu Hoài, mày đừng sợ.”
Tần Hoài im lặng hồi lâu, có lẽ vì đắn đo An Lương vẫn còn ở đây nên cuối cùng cậu không nói gì thêm nữa.
An Lương ngáp một cái, nhận lấy ly cà phê uống một ngụm, cảm thấy như sống lại từ trong ra ngoài, bừng bừng sức sống: “Sao em biết tôi thích uống vị này?”
An Lương bị kẹp ở giữa bỗng cảm thấy mình không biết nên làm cái gì, anh ngại không muốn chen ngang vào lúc Tần Hoài và Chu Chi Tuấn nói chuyện với nhau, nhưng không nói gì lại sợ không khí tẻ nhạt, nhất thời quýnh quáng đến độ như có kim chọc sau lưng. Nhưng chẳng bao lâu sau Chu Chi Tuấn đã nói xong về chủ đề này: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, Tiểu Hoài, nên nhìn về phía trước mà đi.”
Sau khi giải ngũ, Chu Chi Tuấn được đặc cách tuyển vào sở cảnh sát thành phố, trở thành cảnh sát đặc nhiệm luôn đi cùng cảnh sát hình sự. Dựa theo tuyến thời gian thì rất có thể Tần Hoài đã gặp hắn vào năm đầu tiên làm cảnh sát.
Vương Nhất Nặc dè dặt ngồi xuống, An Lương còn chưa mở miệng cậu ta đã sốt xình xịch nói: “Bác sĩ An, bệnh của em không nghiêm trọng như trước nữa nhưng vẫn còn lâu mới như người bình thường được, làm sao bây giờ?”
Tần Hoài gật đầu: “Em biết.”
“Vâng.” An Lương phất tay với hắn, “Vậy tôi và Tần Hoài về trước.”
Bữa cơm này An Lương ăn còn mệt hơn chạy bền tám trăm mét hồi đại học, chật vật mãi mới ăn xong, anh đi theo Tần Hoài và Chu Chi Tuấn tới bãi đỗ xe mà như được đại xá: “Anh Chu giờ đi đâu? Chúng tôi đưa anh đi?”
“Em vừa mới gặp luật sư Mã, giờ đang định qua siêu thị mua thức ăn để tối nấu cơm cho bác sĩ An.” Lúc nói những câu này, đáy mắt Tần Hoài rất dịu dàng nhưng khóe môi lại mím chặt, không nhìn ra bất cứ ý cười nào.
Chu Chi Tuấn thấy chiếc xe kia, sự lạnh lẽo khó nhận ra lóe lên trong ánh mắt nhưng lập tức được che giấu đi bởi vẻ mặt ngày thường, hắn nhìn An Lương: “Tôi về tiệm xăm một chuyến, mai có một hình cánh tay phải sửa xong trong đêm nay.”
Sau khi cân nhắc rất lâu, anh quyết định giảm liều lượng thuốc chống trầm cảm xuống rồi mới nhập đơn thuốc vào hệ thống một lần nữa: “Qua đợt điều trị này là có thể dần dần ngừng thuốc rồi, hiệu quả của việc tập trung vào trị liệu nhận thức có thể tốt hơn, một tuần sau tới kiểm tra lại đi.”
Lúc xuống xe, An Lương còn nhiệt tình cầm túi nilon chạy ra đằng sau lấy hơn chục quả cam trong thùng ra cho Chu Chi Tuấn: “Cam đường đấy, anh Chu mời cả khách trong tiệm nữa nhé.”
An Lương cúi đầu lật bệnh án: “Bệnh của cậu ăn sâu bén rễ lâu thế rồi, dựa vào mấy tuần uống thuốc, vài lần trị liệu mà đòi hồi phục như người thường là chuyện quá xa vời.”
*Cẩm nang Chẩn đoán và Thống kê Rối loạn tâm thần (tiếng Anh: Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders), thường được gọi tắt là DSM, là một hướng dẫn để phân loại các rối loạn tâm thần. Cẩm nang này được xuất bản bởi Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ. Nó được sử dụng ở Hoa Kỳ và nhiều nơi trên thế giới bởi các bác sĩ, nhà nghiên cứu, công ty bảo hiểm, công ty dược và những người khác. Đã có năm lần sửa đổi được thực hiện kể từ khi DSM được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1952.
“Sao lại thế được?” Chu Chi Tuấn xách cái túi nặng trịch kia, suýt nữa cùi chỏ cũng trẹo theo, “Nặng thật đấy, vậy cảm ơn bác sĩ An nhé. Mấy hôm nữa bác sĩ An lại qua tiệm chơi đi, tránh cho tôi cả ngày cứ nhìn thấy cái thằng nhóc như chết trôi này mà bực mình.”
Lúc thấy dòng tin nhắn này, An Lương như một bệnh nhân mắc hưng cảm được tiêm thuốc an thần, vậy mà Tần Hoài lại nhạy bén nhận ra lúc này anh không hề vui vẻ.
Bữa cơm này An Lương ăn còn mệt hơn chạy bền tám trăm mét hồi đại học, chật vật mãi mới ăn xong, anh đi theo Tần Hoài và Chu Chi Tuấn tới bãi đỗ xe mà như được đại xá: “Anh Chu giờ đi đâu? Chúng tôi đưa anh đi?”
“Vâng.” An Lương phất tay với hắn, “Vậy tôi và Tần Hoài về trước.”
“Sao thế được.” An Lương xoay ghế lại, gõ bút vào chiếc ghế nhỏ trước mặt, “Ngồi đi.”
Chẳng biết tự bao giờ, chuyện “cùng về nhà với Tần Hoài” đã trở thành câu cửa miệng của anh, tự nhiên như nước chảy, như tất lẽ dĩ ngẫu. Cho đến khi xe đã đi một đoạn xa, An Lương vẫn còn nhìn thấy qua cửa kính Chu Chi Tuấn cầm túi cam đứng ngoài cửa xa xăm nhìn theo bọn họ.
Đây vốn là một câu hỏi mà An Lương đã tỉ mỉ lựa chọn, theo suy nghĩ của anh thì hỏi như vậy sẽ thu hẹp khoảng cách trong mối quan hệ của bọn họ, cũng không tạo ra phiền nhiễu, thực sự đúng là một câu rất phù hợp để cắt ngang chen lời.
Hôm sau trước khi đi làm, An Lương đã quen với việc thức dậy là Tần Hoài đã làm xong bữa sáng, thậm chí cậu còn xuống dưới tầng mua hai cốc Americano của Starbucks. Thấy An Lương, Tần Hoài khẽ cười rồi đưa một ly cà phê cho anh: “Chào buổi sáng!”
“Thực ra cũng chẳng phải.” Tần Hoài thoạt nhìn hơi mỏi mệt, “Bà ta muốn làm loạn thì cứ mặc bà ta thôi, dù gì giờ ba em cũng bị phán tử hình rồi, bà ta có khùng điên thế nào đi nữa thì cũng chỉ để tự xả giận ấy mà.”
“Chẳng hiểu sao có thể ngu ngốc vậy được,” An Lương không để ý, vớ lấy một chiếc khăn ướt khử trùng ra lau tay, “đã không khám lâm sàng bao lâu rồi? Khéo DSM* của ông ta còn chưa cập nhật tới lần thứ năm ấy chứ? Cũng chẳng hiểu dạo này khùng điên làm sao mà cứ thó tay thó chân qua người bên lâm sàng.”
An Lương ngáp một cái, nhận lấy ly cà phê uống một ngụm, cảm thấy như sống lại từ trong ra ngoài, bừng bừng sức sống: “Sao em biết tôi thích uống vị này?”
Nhưng không ngờ vừa mới hỏi thì Tần Hoài và Chu Chi Tuấn lại đột nhiên im lặng.
Anh uống cà phê ngoài Americano thì không bao giờ chọn loại khác, nhưng An Lương cẩn thận suy nghĩ thì đúng là mình chưa từng đề cập tới chuyện này với Tần Hoài, sao người này lại biết đủ thứ như Bách Hiểu Sinh vậy?
“Đã nói là phải theo đuổi anh mà, sao có chuyện ngay cả anh thích uống gì cũng không biết chứ?” Tần Hoài bê một đĩa trứng rán lên bàn, khéo léo tránh né câu hỏi của An Lương.
Lần này Chu Chi Tuấn im lặng rất lâu, tựa hồ không biết nên nói cái gì cho phải. Một lúc lâu sau hắn mới thở dài: “Nhưng mà đã có người trả giá đắt rồi mà.”
Bọn họ cứ kẻ tung người hứng thành thử lại làm An Lương hơi ngượng, thế là anh tranh thủ chen lời, muốn chuyển chủ đề khỏi bản thân: “Trước đây… anh Chu quen Tần Hoài như nào vậy?”
An Lương cười liếc mắt nhìn Tần Hoài, vừa ngủ dậy nên đầu óc anh còn chưa đủ nhạy bén: “Hôm nay em qua tiệm xăm à? Tan làm tôi đi đón em nhé?”
“Làm gì có đâu.” Tần Hoài kéo ghế ngồi xuống, giọng nói pha lẫn chút làm nũng không dễ nhận ra, “Em còn chưa theo đuổi bác sĩ An thành công mà thầy đã không coi anh ấy là người ngoài nữa rồi.”
“Hôm nay em không đi.” Tần Hoài lấy sữa ấm từ trong lò vi sóng ra, “Chiều nay em có hẹn với luật sư Mã, chuẩn bị tài liệu kháng cáo cho ba em. Thứ hai tuần sau là ngày hết thời hạn kháng cáo, phải mang tài liệu tới gặp ba em trước hôm đó.”
Tần Thạch Minh như chiếc chuông vàng chắn giữa bọn họ, khiến cho An Lương tỉnh ngủ bất cứ lúc nào, tại sao anh và Tần Hoài quen nhau, ngay cả khi anh có cố gắng bình thường hóa quan hệ giữa mình và Tần Hoài thế nào thì cũng vẫn không thể bỏ qua đoạn quá khứ ấy. An Lương im lặng đặt ly cà phê xuống: “Vậy em đi đi, nếu có việc gì tôi giúp được thì cứ nói.”
“Rặt những thứ vớ vẩn.” An Lương cau mày, lau tay với khăn tiệt trùng xong thì vo lại ném vào thùng rác.
“Giờ có một việc muốn anh giúp đây.”
“Em cần tôi hỗ trợ cái gì?”
Tần Hoài nhắm chặt hai mắt: “Anh ấy là người rất tốt, tiếc là không may mắn lắm.”
Anh uống cà phê ngoài Americano thì không bao giờ chọn loại khác, nhưng An Lương cẩn thận suy nghĩ thì đúng là mình chưa từng đề cập tới chuyện này với Tần Hoài, sao người này lại biết đủ thứ như Bách Hiểu Sinh vậy?
“Em cần anh hỗ trợ yêu em.”
Chu Chi Tuấn tự rót nửa ly rượu trắng cho mình: “Lần đầu mày thích một người mà, anh còn có thể không nói tốt về mày hay sao? Đừng có lo lắng vớ vẩn.”
An Lương nghe thấy câu kia của Tần Hoài mà như có dòng điện rất nhỏ chạy khắp toàn thân làm anh tê dại một hồi. Anh nhìn ánh mắt đong đầy ý cười của Tần Hoài, cảm thấy vừa bi ai vừa may mắn, có lẽ mình đã thua chặt trước cái người này rồi.
Lúc An Lương tới được phòng khám lại còn suýt muộn, anh thấy y tá Hồ đang đang chống hông tức tối sùi bọt mép nói gì đó với mấy cô y tá trong khoa tâm thần. Anh cười tủm tỉm đi tới sau lưng y tá Hồ: “Sao vậy? Mới sáng ngày ra mà chị Hồ đã nóng máy thế?”
Lúc An Lương tới được phòng khám lại còn suýt muộn, anh thấy y tá Hồ đang đang chống hông tức tối sùi bọt mép nói gì đó với mấy cô y tá trong khoa tâm thần. Anh cười tủm tỉm đi tới sau lưng y tá Hồ: “Sao vậy? Mới sáng ngày ra mà chị Hồ đã nóng máy thế?”
Y tá Hồ quay lại thấy là anh thì sắc mặt thoáng dịu đi: “Người bệnh lúc trước… chú có nhớ không, cậu sinh viên họ Vương ấy? Hôm nay cậu ta tới tái khám, ai ngờ suýt chút nữa con bé này đã lấy thuốc cho người ta dựa theo toa kê cũ rồi. Chú nói xem đây chẳng phải là làm loạn à, chú là bác sĩ phụ trách của cậu ta, chú còn chưa gặp bệnh nhân, sao có thể kê thuốc theo toa cũ được?”
Tần Hoài lắc đầu, cậu để đũa xuống: “Em liên hệ với ông ấy rồi, đã chuẩn bị xong tài liệu kháng án. Chờ sau khi đơn kháng cáo chính thức được đưa ra thì mới đưa ông ấy tới gặp ba em… Giờ gặp không tiện lắm…”
Tần Hoài ngồi một bên, dường như cậu vừa mới nhẹ nhõm thở dài, cậu nói với An Lương: “Anh uống ít thôi, hôm nay làm cả ngày còn chưa ăn gì, uống vậy dạ dày không chịu nổi đâu.”
Cô bé y tá cũng rất oan uổng: “Không phải do em tự ý làm bừa đâu, chủ nhiệm Từ có tới nghía qua, nói là nếu không có vấn đề gì thì cứ kê tiếp theo lượng thuốc lần trước là được… không cần khám lại nữa, còn nói chín giờ sẽ có cuộc họp khoa, bác sĩ An cũng phải tham gia, không thể trì hoãn cuộc họp của bác sĩ An được…”
Cuối cùng An Lương ngồi trong văn phòng chờ Vương Nhất Nặc.
Nghe cô nói vậy, An Lương đã hiểu. Anh nhíu mày, đầu tiên là kéo y tá Hồ đang nổi trận lôi đình lại, sau đó nói với cô y tá: “Tôi không đi cái cuộc họp ngành gì gì đó, giờ bệnh nhân đang ở đâu? Cô in đơn thuốc ra cho tôi một bản, nhớ là đừng ghi lại trên hệ thống vội.”
Lúc xuống xe, An Lương còn nhiệt tình cầm túi nilon chạy ra đằng sau lấy hơn chục quả cam trong thùng ra cho Chu Chi Tuấn: “Cam đường đấy, anh Chu mời cả khách trong tiệm nữa nhé.”
Hình tượng của anh lúc này không khác gì pho tượng Quan Âm Bồ Tát vàng kim chói lóa lấp la lấp lánh trong lòng cô y tá, cô bé lập tức tìm đơn thuốc rồi in cho anh một bản: “Cảm ơn bác sĩ An. Vừa rồi người bệnh đã đi cùng y tá Hoàng tới phòng điều trị nhận thức, chắc sắp về bây giờ.”
Hôm sau trước khi đi làm, An Lương đã quen với việc thức dậy là Tần Hoài đã làm xong bữa sáng, thậm chí cậu còn xuống dưới tầng mua hai cốc Americano của Starbucks. Thấy An Lương, Tần Hoài khẽ cười rồi đưa một ly cà phê cho anh: “Chào buổi sáng!”
Cuối cùng An Lương ngồi trong văn phòng chờ Vương Nhất Nặc.
So với lần gặp trước, tình trạng bệnh của Vương Nhất Nặc có vẻ ổn định hơn nhiều. Cậu ta ngoan ngoãn đi theo sau Hoàng Vĩ Nhân vào phòng, vào rồi thì ngón tay hơi run lên một chút, nhưng rốt cuộc cũng không đưa tay đi gõ ba tiếng lên cánh cửa nữa.
Khi ấy Tần Hoài chỉ có mười tuổi, Chu Chi Tuấn thì hẳn là đã khoảng hai mươi lăm, duyên phận kiểu gì mới có thể ràng buộc bọn họ lại với nhau bất chấp khoảng cách mười lăm năm tuổi, đến giờ vẫn thân như anh em ruột? Bọn họ gặp nhau lần đầu thế nào? Có phải lý do về sau Chu Chi Tuấn không làm cảnh sát nữa cũng có liên quan tới Tần Hoài hay không?
Thấy An Lương cậu ta kinh ngạc trông thấy: “Bác sĩ An? Em còn tưởng sáng nay anh bận chứ!”
“Sao thế được.” An Lương xoay ghế lại, gõ bút vào chiếc ghế nhỏ trước mặt, “Ngồi đi.”
Vương Nhất Nặc dè dặt ngồi xuống, An Lương còn chưa mở miệng cậu ta đã sốt xình xịch nói: “Bác sĩ An, bệnh của em không nghiêm trọng như trước nữa nhưng vẫn còn lâu mới như người bình thường được, làm sao bây giờ?”
An Lương cúi đầu lật bệnh án: “Bệnh của cậu ăn sâu bén rễ lâu thế rồi, dựa vào mấy tuần uống thuốc, vài lần trị liệu mà đòi hồi phục như người thường là chuyện quá xa vời.”
Anh nhìn Vương Nhất Nặc: “Bệnh nặng lâu ngày, điều trị cũng cần thời gian và kiên nhẫn hiểu chưa? Lo âu quá đà không tốt cho cậu, trái lại còn kéo dài quá trình điều trị.”
Sau khi cân nhắc rất lâu, anh quyết định giảm liều lượng thuốc chống trầm cảm xuống rồi mới nhập đơn thuốc vào hệ thống một lần nữa: “Qua đợt điều trị này là có thể dần dần ngừng thuốc rồi, hiệu quả của việc tập trung vào trị liệu nhận thức có thể tốt hơn, một tuần sau tới kiểm tra lại đi.”
Thấy Vương Nhất Nặc khúm núm cảm ơn định rời đi, An Lương vẫn không nhịn được mà bồi thêm một câu: “Lần sau gọi điện cho tôi rồi chờ tôi ở đây, đừng đổi sang bác sĩ khác khám cho cậu, hiểu chưa?”
Vương Nhất Nặc gật đầu lia lịa, nộp tiền xong thì rời đi, nhưng Hoàng Vĩ Nhân ngồi đối diện anh nghe vậy thì ngẩng đầu lên cười nói: “Đừng để chủ nhiệm Từ nghe thấy câu này của anh, ông ta vẫn cảm thấy mình là chủ nhiệm khoa, cứ ra cái vẻ tài giỏi lắm!”
“Chẳng hiểu sao có thể ngu ngốc vậy được,” An Lương không để ý, vớ lấy một chiếc khăn ướt khử trùng ra lau tay, “đã không khám lâm sàng bao lâu rồi? Khéo DSM* của ông ta còn chưa cập nhật tới lần thứ năm ấy chứ? Cũng chẳng hiểu dạo này khùng điên làm sao mà cứ thó tay thó chân qua người bên lâm sàng.”
Tần Thạch Minh như chiếc chuông vàng chắn giữa bọn họ, khiến cho An Lương tỉnh ngủ bất cứ lúc nào, tại sao anh và Tần Hoài quen nhau, ngay cả khi anh có cố gắng bình thường hóa quan hệ giữa mình và Tần Hoài thế nào thì cũng vẫn không thể bỏ qua đoạn quá khứ ấy. An Lương im lặng đặt ly cà phê xuống: “Vậy em đi đi, nếu có việc gì tôi giúp được thì cứ nói.”
Chu Chi Tuấn nhìn Tần Hoài rồi cũng cười giống như An Lương: “Sao thế? Sợ thầy nói hết đống chiến tích đáng xấu hổ từ bé tới giờ của mày cho bác sĩ An hả?”*Cẩm nang Chẩn đoán và Thống kê Rối loạn tâm thần (tiếng Anh: Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders), thường được gọi tắt là DSM, là một hướng dẫn để phân loại các rối loạn tâm thần. Cẩm nang này được xuất bản bởi Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ. Nó được sử dụng ở Hoa Kỳ và nhiều nơi trên thế giới bởi các bác sĩ, nhà nghiên cứu, công ty bảo hiểm, công ty dược và những người khác. Đã có năm lần sửa đổi được thực hiện kể từ khi DSM được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1952.
Hoàng Vĩ Nhân lắc đầu cười nói: “Còn không phải là vì vụ phỏng vấn học giả sao, phòng thí nghiệm bên kia yêu cầu ông ta mang đề tài tới. Anh nói xem giờ chủ nhiệm Từ còn có thể nghiên cứu được đề tài gì? Cái người này làm hành chính lâu quá rồi, tốt nhất là đừng dính đến chuyên môn, mất công gây thêm phiền phức cho người ta.”
“Rặt những thứ vớ vẩn.” An Lương cau mày, lau tay với khăn tiệt trùng xong thì vo lại ném vào thùng rác.
Ai ngờ lại ném trượt, thế là An Lương lại nổi cáu, hùng hùng hổ hổ đứng dậy hạ thân vàng của mình xuống nhặt cái cục khăn kia lên.
Tần Hoài dụi tắt điếu thuốc còn hút dở, ánh mắt cậu vô định chẳng có phương hướng, mất tăm mất tích giữa hư không. Hồi lâu sau, cậu nghe thấy chính mình đáp: “Em thực sự thích anh ấy.”
Ca làm cả ngày hôm nay không có chuyện nào làm người ta vui nổi. Đến ba giờ chiều, An Lương cảm thấy nếu mình không làm gì để vui lại thì kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng cảm xúc lên người bệnh. Đến khi đó bác sĩ khoa tâm thần còn giống bị tâm thần hơn cả bệnh nhân thì mất mặt lắm.
Thế là An Lương móc điện thoại mở Wechat, do dự chốc lát rồi gửi một tin nhắn cho Tần Hoài: “Bên em thế nào rồi?”
Tần Hoài nhắn lại rất nhanh: “Sắp xong rồi. Sao thế, hôm nay đi làm không vui à?”
“Hôm nay em không đi.” Tần Hoài lấy sữa ấm từ trong lò vi sóng ra, “Chiều nay em có hẹn với luật sư Mã, chuẩn bị tài liệu kháng cáo cho ba em. Thứ hai tuần sau là ngày hết thời hạn kháng cáo, phải mang tài liệu tới gặp ba em trước hôm đó.”
Lúc thấy dòng tin nhắn này, An Lương như một bệnh nhân mắc hưng cảm được tiêm thuốc an thần, vậy mà Tần Hoài lại nhạy bén nhận ra lúc này anh không hề vui vẻ.
Ánh mắt Chu Chi Tuấn khẽ động, hắn cụng ly với An Lương: “Bác sĩ An, cậu là một người thông minh, ly này tôi mời cậu.”
“Giờ có một việc muốn anh giúp đây.”
Lúc nhắn lại An Lương còn khó nén được nụ cười nơi khóe môi mình: “Có hơi hơi, chủ nhiệm khoa tôi đúng là một tên ngu ngốc.”
Nghĩ một hồi xong An Lương lại gài thêm một cái sticker chó shiba ủ rũ: Chó shiba béo núc ních, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tần Hoài nhắn lại rất đơn giản: “Vậy tối em nấu đồ ăn ngon cho anh, được không?”
Đương nhiên là được rồi, làm gì có chuyện không được. Lúc cất điện thoại An Lương cười như giống cái điên tình gào đực, ngay đến Tiểu Hoàng cũng phải nhìn anh kỳ thị.
Lúc Tần Hoài đi ra khỏi văn phòng luật sư Mã thì thấy điện thoại mình có hai cuộc gọi nhỡ, mở ra thì đều là từ Chu Chi Tuấn.
Vương Nhất Nặc gật đầu lia lịa, nộp tiền xong thì rời đi, nhưng Hoàng Vĩ Nhân ngồi đối diện anh nghe vậy thì ngẩng đầu lên cười nói: “Đừng để chủ nhiệm Từ nghe thấy câu này của anh, ông ta vẫn cảm thấy mình là chủ nhiệm khoa, cứ ra cái vẻ tài giỏi lắm!”
Cậu đứng bên đường châm điếu thuốc rồi mới gọi lại: “Anh Chu.”
“Sao lại thế được?” Chu Chi Tuấn xách cái túi nặng trịch kia, suýt nữa cùi chỏ cũng trẹo theo, “Nặng thật đấy, vậy cảm ơn bác sĩ An nhé. Mấy hôm nữa bác sĩ An lại qua tiệm chơi đi, tránh cho tôi cả ngày cứ nhìn thấy cái thằng nhóc như chết trôi này mà bực mình.”
Dường như Chu Chi Tuấn mới xăm xong, bên kia vẫn còn tiếng rè rè của máy xăm hình: “Tiểu Hoài đang ở đâu đấy?”
“Em vừa mới gặp luật sư Mã, giờ đang định qua siêu thị mua thức ăn để tối nấu cơm cho bác sĩ An.” Lúc nói những câu này, đáy mắt Tần Hoài rất dịu dàng nhưng khóe môi lại mím chặt, không nhìn ra bất cứ ý cười nào.
Chu Chi Tuấn đầu bên kia tạm ngừng trong chốc lát, đến khi lên tiếng thì giọng nói đã nặng nề hơn rất nhiều: “Tiểu Hoài, lúc trước anh còn chưa nghiêm túc hỏi cậu. Cậu theo đuổi bác sĩ An là vì thích cậu ta hay là vì chuyện năm đó?”
Chu Chi Tuấn đầu bên kia tạm ngừng trong chốc lát, đến khi lên tiếng thì giọng nói đã nặng nề hơn rất nhiều: “Tiểu Hoài, lúc trước anh còn chưa nghiêm túc hỏi cậu. Cậu theo đuổi bác sĩ An là vì thích cậu ta hay là vì chuyện năm đó?”
Tần Hoài lấy điếu thuốc khỏi miệng, chuyển qua chuyển lại giữa những ngón tay, sắc mặt cậu không hề tùy ý như động tác: “Thầy, anh cần gì phải hỏi em câu này chứ?”
“Anh đã nói rồi, làm người không thể để chấp niệm quá nặng. Mày làm vậy với bác sĩ An thực ra cũng không công bằng, hiểu chứ?”
Tần Hoài lại nở nụ cười, vẻ tươi cười của cậu xán lạn rực rỡ, tựa như một thiếu niên vô tư lự: “Em ôm chấp niệm nặng à? Em đâu có thấy vậy! Nhưng mà thầy này, anh cũng biết, kiểu gì cũng phải có người trả giá cho chuyện năm đó mà.”
Lần này Chu Chi Tuấn im lặng rất lâu, tựa hồ không biết nên nói cái gì cho phải. Một lúc lâu sau hắn mới thở dài: “Nhưng mà đã có người trả giá đắt rồi mà.”
“Em cảm thấy vẫn chưa đủ.” Ánh mắt Tần Hoài dần nghiêm túc hơn, như một pho tượng dần đông kết lại thành khối băng dưới ánh mặt trời trong ngày thu Trùng Khánh hanh khô: “Dựa vào đâu mà có thể bỏ qua cho kẻ nối giáo cho giặc đây?”
Không biết những lời này của cậu lại gợi lên hồi ức nào của Chu Chi Tuấn, giọng nói của hắn cũng ôn hòa hơn, mang theo chút thương tiếc: “Tiểu Hoài à… chỉ là anh cảm thấy, bác sĩ An thực sự là người tốt, mày không nên kéo cậu ta vào.”
Tần Hoài nhắm chặt hai mắt: “Anh ấy là người rất tốt, tiếc là không may mắn lắm.”
“Vậy thầy hỏi mày một câu, mày nói mày thích cậu ta có thật không?”
Tần Hoài dụi tắt điếu thuốc còn hút dở, ánh mắt cậu vô định chẳng có phương hướng, mất tăm mất tích giữa hư không. Hồi lâu sau, cậu nghe thấy chính mình đáp: “Em thực sự thích anh ấy.”
Hết chương 15.