Mãi tới lúc đưa Tần Hoài về nhà mình, An Lương vẫn chưa nghĩ được phải nấu món gì cho người ta ăn. Tay nghề của Tần Hoài xịn thế, An Lương có xào thịt rồng với đầu phượng hoàng cũng chỉ tổ múa rìu qua mắt thợ, tự rước lấy nhục mà thôi.
Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, anh muốn đưa Tần Hoài về nhà mình, muốn mang cậu về một căn nhà ấm cúng khói bếp, mang cậu đi thật ra khỏi tòa án nọ, bởi vậy mới buột ra câu “Về nhà tôi nhé”.
Mà đúng như anh dự đoán, Tần Hoài gật đầu, ngoan ngoãn theo anh về nhà.
Vì thế tình huống lúc này là An Lương ngồi trên sô pha, mở ứng dụng Hema Tiên Sinh hỏi Tần Hoài, “Ăn củ sen không? Sườn không? Hầm củ sen với sườn cho cậu nhé? Ăn mề không? Ăn được cay không…”
Anh hỏi liến thoắng như thầy chủ nhiệm cấp ba túm được cậu học sinh năm cuối còn mải bấm điện thoại trước ngày thi đại học. Tần Hoài cởi áo khoác treo lên giá áo trước cửa, bước đến ngồi xuống cạnh An Lương, “Ăn được hết, anh nấu món gì cũng được.”
An Lương gọi vài loại thực phẩm, sau đó ném điện thoại, ngập ngừng hỏi Tần Hoài, “Cậu… vẫn ổn chứ?”
Câu hỏi này quá vô nghĩa, nghĩ bằng chân cũng biết hiện giờ Tần Hoài làm sao ổn nổi? Ba cậu vừa bị kết án, còn là án tử hình.
Là con trai ông, Tần Hoài chưa sụp đổ đã coi như mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều rồi.
Tần Hoài nắm lấy bàn tay An Lương, cúi đầu cười nói, “Không sao, vẫn còn cơ hội kháng án mà.”
An Lương nhìn hai bàn tay quấn quýt, rất muốn hỏi Tần Hoài rằng quan hệ hiện giờ của hai người được gọi là gì. Hôn cũng hôn rồi, tay cũng nắm rồi, nếu không phải An Lương quá đạo đức thì có lẽ còn ngủ với nhau rồi. Tuy nhiên trong cái giới này, làm đến mức ấy cùng lắm chỉ được gọi là duyên bèo nước, tình hời hợt mà thôi. Có điều An Lương cảm giác sau khi cùng trải qua ngày hôm nay, tình cảm giữa anh và Tần Hoài chắc chắn không còn bèo nước hời hợt nữa.
Dù là bạn tình, cũng hiếm có ai cùng nhau trải qua ngày trọng đại tới vậy.
Nhưng An Lương không hỏi ra miệng, thứ nhất bởi anh thấy cảm xúc hiện tại của Tần Hoài không phù hợp để thảo luận chuyện yêu đương tầm thường. Thứ hai là vì… An Lương cũng sợ mình vô ý phá hỏng thế cân bằng này.
Anh sợ sau khi anh hỏi, tất cả sẽ hết cách cứu vãn.
Hema Tiên Sinh giao hàng rất nhanh, hai người chỉ ngồi trên sô pha một lát đã nghe thấy tiếng bấm chuông.
An Lương lập tức bật dậy, “Để tôi ra mở!”
Tần Hoài cũng đứng dậy theo anh, bàn tay vẫn nắm chặt tay An Lương, cùng anh ra mở cửa. An Lương dùng tư thế vướng víu này nhận hàng, cậu shipper vừa đưa túi hàng cho anh vừa liếc mắt nhìn nhìn, lúc này An Lương mới sực nhớ hai người vẫn đang tay trong tay! Anh vội vã xấu hổ đóng cửa lại.
Vào phòng bếp, An Lương mở vòi nước, lấy củ sen ra. Củ sen nhiều lỗ, làm sạch rất mất công.
Tần Hoài cũng theo anh vào bếp, rất tự nhiên đón lấy nguyên liệu trong tay An Lương rồi phụ anh xử lý. An Lương cầm một củ sen ướt sũng, ngơ ngác ngoái nhìn.
Bóng dáng Tần Hoài bận bịu trong căn bếp nhà anh… thoạt nhìn như thể cậu là một thành viên trong gia đình anh vậy.
Đáy lòng An Lương quặn lên chua xót, bất cứ lúc nào nhìn vào Tần Hoài, anh cũng cảm thấy cậu rất cô độc. Tuy nhiên trong căn bếp chật chội này, bóng dáng cậu dường như… không còn lẻ loi nữa.
Khóe mắt chợt cay cay, An Lương bưng nồi đặt lên bếp, vặn lửa chuẩn bị luộc sườn, “Tôi cứ định hỏi cậu, quán cơm dì Từ lần trước cậu đưa tôi đến ấy, sao mùi vị giống đồ cậu làm như đúc vậy? Cậu và dì Từ ai bắt chước ai thế?”
Tần Hoài đang trộn thịt với gừng và hẹ, “Dì Từ… ngày xưa là giúp việc nhà Tần Thạch Hán.”
Hai tay An Lương run lên một cái, củ sen rơi vào chậu nước.
Anh bình tĩnh vớt củ sen lên, “Vậy cậu với dì ấy quen nhau thế nào? Tôi thấy dì ấy tốt với cậu lắm.”
Nét mặt Tần Hoài không thể hiện tâm tình gì, cậu xé túi gia vị đậu hũ Tứ Xuyên đổ vào bát, “Hồi nhỏ thỉnh thoảng ba mẹ vắng nhà, không ai nấu nướng nên em đến nhà Tần Thạch Hán ăn cơm, lần nào dì Từ cũng chăm sóc em. Về sau dì lớn tuổi, sức khỏe không được tốt, vì vậy nghỉ làm giúp việc, tự mở quán ăn.”
An Lương cảm giác không đúng lắm, sao nghe có vẻ như… quan hệ của Tần Hoài và gia đình Tần Thạch Hán trước đây cũng thân thiết. Tại sao bây giờ lại biến thành thế này?
Bộ dạng Thường Cầm trợn mắt chỉ tay nhiếc móc Tần Hoài ở tòa án… dường như còn ẩn tình nào đó.
Thực ra nếu lúc này đầu óc An Lương tỉnh táo một chút, chắc anh sẽ phát hiện sơ hở trong lời nói của Tần Hoài.
Sức khỏe yếu nên nghỉ làm giúp việc, tự mở quán ăn. Những lời này thoạt nghe không có gì lạ, tuy nhiên lại không logic. Chẳng lẽ giúp việc cho một gia đình ba người lại vất vả hơn tự mở quán ăn, đi sớm về khuya quanh năm tất bật sao?
Có điều An Lương không nghĩ ngợi quá sâu về điều Tần Hoài nói, anh không muốn Tần Hoài đắm chìm vào quá khứ, bèn cuống quýt chuyển đề tài, “Mấy hôm nay cậu có đến tiệm xăm không?”
Tần Hoài nhận ra ý định của anh nhưng không vạch mặt, chỉ cười đáp, “Hôm nay thầy định đi cùng em nhưng không rời khỏi tiệm được. Dạo này đông khách lắm, mai em sẽ đến hỗ trợ.”
An Lương mừng rỡ vì cuối cùng cũng đổi sang chủ đề bình thường, liến thoắng nói, “Thế mai trước khi đi làm, tôi đưa cậu qua đó nhé?”
Vừa dứt lời đã tự thấy không ổn, mặt anh nóng bừng lên. Câu này nghe như thể anh không muốn Tần Hoài ra về, ngầm thừa nhận cậu ngủ lại nhà mình đêm nay. Tần Hoài bưng sườn đã luộc xuống, tinh ý nhìn An Lương, “Sao vậy, đêm nay không muốn em về à?”
An Lương giận đến nghẹn lời, hai tay gồng lên thái củ sen.
Tần Hoài nhìn bóng lưng anh, chợt mở miệng, “An Lương.”
“Ơi? Sao thế?”
“Trước đây… anh đã yêu bao giờ chưa?”
Nếu An Lương không lanh tay lẹ mắt, chắc đã thái cụt ngón tay mình rồi. Anh không rõ tại sao Tần Hoài đột ngột chuyển sang chủ đề này, nhưng đầu óc chưa kịp phản ứng, cái miệng đã nhanh nhảu trả lời, “Hai người, cậu thì sao?”
Tần Hoài lảng tránh câu hỏi của anh, tựa vào bồn rửa cười nói, “Vậy có thể cho em biết anh thích kiểu người như thế nào không?”
An Lương đổ củ sen đã thái vào bát, “Không nói chính xác được, chủ yếu là thấy ưng mắt thôi. Có phải nghiên cứu khoa học đâu, sao mà chính xác nổi?”
Nói đến ưng mắt… Hình như từ lần đầu tiên trông thấy em, tôi đã rung động rồi.
Anh đang định đổ củ sen và sườn vào nồi hầm, lại chợt nghe Tần Hoài đứng phía sau hỏi, “Vậy anh thấy em thế nào?”
Hôm nay Tần Hoài nói chuyện như bắn pháo ngày tết, từng quả pháo nổ đùng đùng đùng đùng, thiếu điều nổ bay thần trí của An Lương.
Anh ngoái lại, bất ngờ đụng phải ánh mắt bình thản của Tần Hoài.
Nếu nhìn thật kỹ, bên dưới sự bình thản còn giấu giếm chút căng thẳng và lo âu rất khó phát hiện ra, thậm chí còn có chút… chờ mong.
Tất cả những cảm xúc cực kỳ hiếm thấy này đọng lại trong mắt An Lương, khiến trái tim anh mềm nhũn. Chàng trai đứng trước anh mới có hai mươi hai tuổi, khi thốt ra câu hỏi lạ lẫm này, thậm chí cậu còn đáng yêu tới động lòng.
Vì vậy câu trả lời của An Lương cũng vô cùng dịu dàng, “Chẳng phải em đã biết, thực ra tôi rất thích em sao?”
Nếu không vì thích em, sao tôi lại mời em từ Nhiên Thiêu về nhà mình? Sao tôi lại cùng em đến tòa án? Sao tôi lại… giữ trong lòng tất cả những điều liên quan đến em?
Hình như Tần Hoài vừa thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng thân thể tựa vào thành bồn. Phía sau cậu là nồi canh sôi ùng ục, giữa làn hơi nước mịt mù ấm áp, cậu ngước nhìn An Lương, “Em biết mà.”
An Lương thầm nhủ, em biết thừa còn hỏi? Nếu không phải hôm nay tâm trạng em không tốt, nhất định tôi sẽ mắng em!
Lúc này anh chẳng khác gì chú cá nóc căng phồng bị người ta chọt một lỗ, đang phình lên vì giận, câu hỏi tiếp theo của Tần Hoài lại chọt anh xẹp lép.
Tần Hoài hỏi, “Anh có muốn… ở bên em không?”
Nồi canh sôi ùng ục, hơi nước và hương thơm phả ra, khói trắng lững lờ phủ lấy hai người.
Thật lâu sau, An Lương cười, nụ cười thẳng thắn vô tư, sáng ngời rạng rỡ, “Nghĩa là… em cũng thích tôi sao?”
Tần Hoài không trực tiếp trả lời anh, chỉ hỏi lại một lần, “Anh có muốn không?”
Dường như tảng đá trước ngực vừa được ai đó bốc đi, cả người An Lương nhẹ nhõm khoan khoái. Anh ném bắp ngô trong tay, cười đáp, “Nếu em muốn yêu đương thì phải theo đuổi tôi trước đã.”
Anh bước đến trước mặt Tần Hoài, nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đen tương phản của cậu, “Bé mới yêu lần đầu hả? Để anh dạy bé quy tắc trước nhé.”
Thị uy ăn hiếp được Tần Hoài, An Lương vui hết biết, thò tay vặn nhỏ lửa hầm canh, “Muốn yêu đương với anh, bé phải theo đuổi anh đàng hoàng, biết chưa?”
Hiếm thấy Tần Hoài làm bộ mặt trợn mắt há mồm, chắc là không ngờ câu chuyện lại phát triển theo hướng này. Tay cậu vẫn cầm cái muôi, á khẩu không nói được gì.
An Lương vui ghê gớm, trong lòng thầm nhủ, “Bé con này, giả vờ làm sói trước mặt anh cơ đấy?”
Kết quả An Lương sung sướng chưa được một phút đồng hồ, Tần Hoài đã bình thản nói sau lưng anh, “Được, vậy thì từ hôm nay em sẽ theo đuổi anh.”
An Lương thầm nhủ, “Đ*t mẹ, linh tinh.”
Anh hít sâu mấy hơi, ném khăn lau trong tay, quay lại nhìn Tần Hoài, “Em nghiêm túc hay đang giỡn với tôi thế?”
Tần Hoài gỡ hòa rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lấy lại khí chất ung dung trầm tĩnh, “Em nghiêm túc. Em muốn thử với anh.”
“Tần Hoài,” An Lương cảm thấy hơi nhức đầu, bởi vì cậu thật sự khó đoán, “Tôi biết lúc này em đang rất chán nản, bí bách, cần thứ gì đó để trút hết ưu sầu… Nhưng mà… tùy tiện đâm đầu vào một mối quan hệ không phải là biện pháp có thể cứu vớt em.”
“Anh cả nghĩ rồi.” Giọng Tần Hoài cực kỳ kiên định, kiên định như cách cậu bưng chiếc nồi hầm trên tay, “Em không cần anh cứu vớt em. Chỉ vì em thấy anh rất tốt nên em muốn ở bên anh mà thôi.”
Thật lâu về sau, An Lương mới ngộ ra, Tần Hoài không cần bất luận kẻ nào cứu vớt. Những lời anh nói lúc này thực sự quá vô tri và cuồng vọng.
Tần Hoài đặt nồi lên bàn ăn, quay lại phòng bếp cười với An Lương vẫn đứng như trời trồng ở đó, “Bác sĩ An có cho em cơ hội theo đuổi không nào?”
An Lương nghẹn lời, cảm giác “cho” thì không ổn, mà “không cho” thì… tận sâu trong lòng anh, anh luyến tiếc.
Tần Hoài bắt được thoáng im lặng này, dịu dàng nói với An Lương, “Ra ăn cơm trước đã.”
Cơ hội từ chối cũng chẳng có, An Lương được Tần Hoài bố trí ổn thỏa bên bàn cơm. Tần Hoài là người rất chu đáo, múc cho An Lương một bát canh, còn thổi vài lần mới đưa cho anh, giống như sợ anh bị nóng.
An Lương ngoài mặt bình tĩnh điềm nhiên, thực ra trong lòng ngổn ngang trăm mối. Anh lén nhìn khuôn mặt Tần Hoài qua vành bát, khuôn mặt cậu thật sự quá tuấn tú. Lông mày và đôi mắt Tần Hoài đều đen láy, thoạt nhìn như hai miệng giếng cổ tĩnh lặng không gợn sóng.
An Lương đắn đo định mở miệng, bầu không khí giữa anh và Tần Hoài lúc này quả thật hơi lúng túng. Cho dù chỉ mình anh cảm thấy lúng túng thì cũng không ổn rồi, phải phá vỡ sự trầm mặc này thôi.
Vì vậy anh lên tiếng, “Tần Hoài.”
“Dạ?” Tần Hoài ngước lên nhìn anh.
“Em xem đó, em nói là em sẽ theo đuổi tôi… Nhưng tôi gần như chẳng biết gì về em cả, đúng không?”
“Nếu anh nói vậy thì,” Tần Hoài nhoẻn miệng cười, nhưng ý cười không hiện diện trên đôi mắt cậu, “thực ra em cũng không biết gì về anh cả. Em chỉ biết anh làm nghề gì, làm ở đâu. Ngoài những thứ đó ra, em hoàn toàn không biết gì về gia đình anh, cha mẹ anh. Anh xem, tính ra thì anh biết về em rõ hơn em biết về anh nhiều chứ.”
An Lương á khẩu không trả lời được, anh cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng có lý.
“Cho nên,” Tần Hoài gắp rau cho An Lương, “Từ nay còn nhiều thời gian để hiểu nhau hơn mà, không cần vội làm gì.”
Thật lâu sau đó, mỗi lần nhớ lại những lời Tần Hoài nói trong bữa ăn hôm nay, An Lương đều rét lạnh cả người: Sao Tần Hoài có thể nói được những lời đó mà không biến sắc chứ? Tối nay cậu nói rất nhiều, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu điều là thật?
Không phủ nhận câu “Em cũng thích tôi”, là điều duy nhất mà cậu thật lòng sao?
Bởi vì chỉ cần điều đó là thật… Tất cả những thứ khác dường như không còn quan trọng nữa.
Tại khoảnh khắc ấy, An Lương chỉ vô tri vô giác trả lời, “Ừ.”
Từ khi gặp Tần Hoài, cuộc đời anh giống hệt chiếc xe máy bị lạc tay lái, cứ đâm quàng đâm xiên, lao vút trên con đường không có lối về. An Lương thoạt nhìn như vẫn kiểm soát được phương hướng, nhưng thực ra tất cả đã vuột khỏi tầm với của anh.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hoài trong trại tạm giam, An Lương đã hoàn toàn không hay biết mình đang bước vào tử cục không thể vãn hồi.
Tử cục này có ân oán của mấy kiếp người, có những bí ẩn đan xen không tưởng tượng nổi, cũng có tội ác nghe mà rợn cả người.
Nhưng bên trong tử cục đó, lại có một tình yêu vốn không nên xuất hiện, càng không thể trốn tránh.
Bữa cơm này ăn chẳng thấy ngon, cảm xúc của An Lương quả thực đã bị chia đôi thành một nửa vui sướng, một nửa hoang mang, rất nhiều suy nghĩ rối tung rối mù liên tiếp nảy ra trong đầu anh, cái sau đè lên cái trước. Anh nghĩ ngợi tới thất thần, Tần Hoài mang bát đĩa đi rửa lúc nào anh cũng chẳng biết.
An Lương hoàn hồn, phát hiện Tần Hoài đang khom lưng rửa bát thì vội vã chạy đến phía sau cậu, “Để tôi, sao lại bắt em rửa bát được…”
Tần Hoài gác chiếc bát cuối cùng lên giá, lau sạch nước trên tay, “Theo đuổi ai cũng phải đến nơi đến chốn, sao lại để người mình đang theo đuổi đi rửa bát được?”
An Lương khựng lại trước câu trả lời của cậu, tức khắc á khẩu không nói được gì. Tần Hoài vỗ vai anh, thay vì thân mật, động tác này giống bạn bè thân thiết nhiều hơn, “Vẫn còn sớm, ra ngoài đi dạo chút không?”
Anh Lương chẳng muốn ngồi nhà thêm một phút nào nữa, cảm giác hiện tại có đến một trăm người Hawaii khiêu vũ loạn xạ trong lòng anh, “Ừ, ra ngoài chơi tí.”
Trùng Khánh về đêm chật kín người, dường như tất cả mọi người trong thành phố này đều sống về đêm, cứ hết giờ cơm là đổ ra đường.
Lúc xuống lầu, An Lương tự giác lùi lại một bước, hạn chế sánh vai cùng Tần Hoài. Anh hơi sợ Tần Hoài nắm tay anh giữa chốn đông người, chắc chắn An Lương sẽ chẳng muốn buông ra, nhưng anh cũng không muốn tất cả mọi người trông thấy anh và… một người đàn ông nắm tay nhau trước cổng nhà.
Tần Hoài ngoái lại nhìn An Lương, đứng ở vị trí trước anh nửa bước, chăm chú nhìn anh. Tần Hoài là người cực kỳ thông minh và nhạy bén, lập tức hiểu vì sao An Lương lùi lại. Cậu điềm đạm nói, “Anh yên tâm, em không nắm tay anh đâu, anh không cần phải lùi lại.”
Tần Hoài liếc mắt đã nhận ra chút tâm tư nhỏ bé của An Lương, dưới ánh đèn hành lang mờ mịt, khuôn mặt anh đỏ tưng bừng.
Rõ ràng cậu kém anh rất nhiều tuổi, nhưng lại hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh. An Lương cảm giác mình luôn trần trụi trước mặt Tần Hoài, tựa hồ giữa hai người họ, Tần Hoài mới là bác sĩ khoa tâm thần có khả năng đọc được tâm tư của người khác.
Anh bước lên một bước, tiến về phía Tần Hoài, “Cảm ơn em.”
Từ nhà An Lương đi vài bước là tới Hồng Nhai Động. Hồng Nhai Động quanh năm rực rỡ ánh đèn thâu đêm suốt sáng, hệt như một cung điện thần tiên mọc lên giữa thế gian phàm tục. Đứng dưới cầu ngước lên nhìn pháo hoa lộng lẫy chói lọi cả bầu trời, người phàm nào cũng thất thần ngơ ngẩn, cảm giác dưới chân mình là một đám mây bồng bềnh lơ lửng, là thảm tuyết trắng muốt tinh khôi trên đỉnh núi cao chứ không phải mặt đường bê tông nơi phố thị.
An Lương và Tần Hoài tựa vào lan can bên bờ sông, ngước lên nhìn Hồng Nhai Động cao cao giữa lưng chừng núi. Anh châm một điếu thuốc rồi đưa bao thuốc cho Tần Hoài, “Hút không?”
Tần Hoài rút một điếu nhưng không châm lửa. Cậu quay sang nhìn An Lương, đôi mắt lóe lên vẻ lém lỉnh. An Lương chưa kịp hiểu ra sao, Tần Hoài đã kề trán lên trán anh, dùng đốm lửa mỏng manh từ điếu thuốc An Lương đang ngậm để châm thuốc cho mình.
Cậu châm thuốc xong thì nhanh chóng trở về, hững hờ dựa vào lan can trên bờ sông, để lại An Lương đứng đó, mặt đỏ phừng phừng tim đập thình thịch, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Vừa nãy Tần Hoài ùa tới mang theo hơi ấm, rõ ràng không phải hôn, nhưng vẫn quấn quýt đến xao lòng. Chạm tới là ngưng, đụng vào là nổ, như bé pháo hoa nhỏ kẹp giữa hai quả pháo hoa lớn rực rỡ huy hoàng.
An Lương biết, chẳng mấy nữa thôi, bé pháo hoa nhỏ sẽ bùng nổ sáng rọi cả góc trời, bản thân anh hoàn toàn không có cách khống chế.
An Lương hút xong điếu thuốc, bộ não lâng lâng vì nicotine bắt đầu khát khao thứ gì đó kích thích hơn. Như thể tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn chưa chạm tới ngưỡng cửa hưng phấn anh đặt ra trong đầu.
Vì thế anh quay sang nhìn Tần Hoài, sườn mặt tuấn tú của Tần Hoài được khắc họa thật rõ nét dưới ánh đèn lộng lẫy hắt ra từ Hồng Nhai Động, nhưng ánh sáng chạm đến cậu đã dịu dàng đi nhiều lắm. An Lương mím môi, buột miệng thốt lên, “Đi uống rượu nhé, em mời tôi.”
“Vâng.” Tần Hoài rất ngoan ngoãn, không hề dị nghị lời mời đậm tính thừa nước đục thả câu của An Lương, “Đi đâu uống?”
“Nhiên Thiêu.” An Lương nghiến răng.
Anh muốn trở lại nơi khởi đầu cho tất cả, để hồi tưởng lại những gì đã qua, lấy sử làm gương, để biết thật rõ anh và Tần Hoài làm cách nào đi tới được hôm nay.
Nhưng hơn nửa đêm kéo Tần Hoài đến trại tạm giam thành phố thì không ổn lắm, vì vậy hai người đành phải trở về quán bar Nhiên Thiêu. Trở về nơi mà Tần Hoài đã từng để lại bóng dáng trầm lặng, đẹp như tượng khắc, nhàn nhạt ánh sáng xanh.
“Thế không ổn lắm đâu bác sĩ An!” Tần Hoài ngậm thuốc lá bật cười, nụ cười vô cùng xán lạn, “Giờ em đang theo đuổi anh mà! Anh định đến Nhiên Thiêu chơi cái gì ngay trước mắt em?”
“Chơi gì mà chơi.” An Lương cười mắng, rút điếu thuốc trong miệng Tần Hoài dụi vào nắp thùng rác bên cạnh, “Chú ý thái độ và hành vi của em đấy! Bây giờ em đang theo đuổi tôi, tôi vẫn chưa nhận lời đâu! Tôi có quyền tìm hiểu người khác chứ! Mà thôi không đùa nữa, đi nào, đến đó thư giãn chút.”
Tần Hoài mỉm cười, khẽ xoa đầu An Lương, “Vâng.”
Có điều lúc tới cổng Nhiên Thiêu, nhác thấy đoàn người đang xếp hàng đi vào, An Lương tức khắc sầm mặt, chỉ muốn phi thân nhảy ngay xuống sông Gia Lăng.
Chẳng quan tâm Tần Hoài phía sau nữa, anh chỉ muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện, ra đi thanh thản mà thôi.
Tiếc rằng số kiếp chưa tận, An Lương định giả vờ chưa nhìn thấy nhưng không kịp. Bởi vì lúc Trần Kỳ ngỏng cổ ngó nghiêng đã phát hiện ra anh, tíu tít vẫy tay gọi anh giữa hàng người hơn hai mươi mạng, “Sếp An!”
Hết chương 11