Tần Hoài đã thay một bộ đồ khác lúc đi ra cửa, khi thấy cậu mặc sơ mi đen quần đen cúi đầu đi ra từ phòng ngủ, An Lương chợt cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
Hơn nữa An Lương biết, đây không phải là một chuyện tốt đẹp.
Loại bỏ đi hết tất thảy những nhân tố khách quan lung tung vớ vẩn, hơn nửa nguyên nhân khiến anh hứng thú với Tần Hoài ngay từ ban đầu là vì ngoại hình của cậu thật sự rất đẹp.
Có người ngồi trên ghế khẽ thốt lên, cuối cùng Tần Hoài ngồi cạnh An lương cũng có hành động đầu tiên kể từ sau khi phiên tòa bắt đầu.
Gu thẩm mỹ của An Lương sau bao nhiêu năm vẫn luôn cố định và thống nhất: Anh yêu mến khí chất thiếu niên trên người Tần Hoài. Cái khí chất ấy có lẽ chính anh cũng đã từng sở hữu, nhưng An Lương biết rõ trong lòng, nó đã bị cuộc sống thăng trầm bào mòn đi từ lâu lắm. Đôi khi anh nhìn Tần Hoài, lại cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình của những ngày xưa đội trời đạp đất.
Tần Hoài nhìn An Lương, giọng nói bình tĩnh vô cùng, ánh mặt trời khiến cho bóng của từng đường nét góc cạnh trên gương mặt cậu trở nên rõ ràng hơn: “Hôm nay cảm ơn anh, bác sĩ An.”
Tần Hoài chỉnh lại ống tay áo, đi tới bên cạnh anh gượng gạo mỉm cười: “Sao thế? Bữa sáng chưa đủ no à?”
Công tố viên vẫn còn đang phát biểu, sự nghi ngờ trong lòng An Lương ngày càng nồng đậm: Anh cảm thấy e là mối liên hệ giữa Tần Hoài và vụ án này không chỉ đơn giản như bốn chữ “người nhà hung thủ”. Chuyển biến trong tâm trạng và ngôn ngữ cơ thể của cậu đều rất mãnh liệt và mang tính khắc sâu, tất cả những tiểu tiết đều cho thấy rõ cậu liên can rất sâu với những người trong vụ án này.
Lần này thì An Lương nhịn hết nổi, đẩy bị cáo thì không nói, đẩy người nhà bị cáo là cái trò gì? Tần Hoài không đáp trả, An Lương lại chẳng thèm kiêng dè mà vươn tay hất bàn tay của Thường Cầm ra: “Nói chuyện cho tử tế, ai cho phép bà động tay động chân? Bà thử đẩy bạn tôi lần nữa xem?”
An Lương nghe thấy câu hỏi như đang hỏi con nít của cậu thì cũng nhoẻn miệng cười theo: “Đâu ra, nhìn cậu đẹp nên muốn ngắm lâu hơn tí.”
Vậy nên An Lương không ngăn cản nữa mà ngồi cùng Tần Hoài ở hàng trước. Ngồi xuống xong, An Lương bỗng kéo tay Tần Hoài qua nắm trong tay mình mà chẳng thèm quan tâm tới ai, đúng như dự đoán của anh, tay Tần Hoài rất lạnh.
Tần Hoài nghe vậy thì hơi nhíu mày, dường như có lời gì đó muốn nói ra nhưng rồi lại nhịn được. Cậu vươn một bàn tay về phía An Lương, kéo anh đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi.”
Đám phóng viên đồng loạt nhào lên như thú hoang thấy máu: “Tần Hoài? Là con trai bị cáo sao?
An Lương thở dài, day nhẹ lên ấn đường rồi bước nhanh đuổi theo Tần Hoài, không thèm để ý tới đám phóng viên còn đeo bám phía sau. Anh nhìn bóng lưng Tần Hoài, cảm giác sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy hình như người trước mặt anh bỗng thay đổi trong nháy mắt, trở nên quá đỗi xa lạ.
Tần Hoài đặt túi của An Lương lên máy kiểm tra, giọng trả lời rất bình tĩnh: “Phiên tòa hình sự số 301, người nhà bị cáo.”
Ducati của An Lương vẫn còn ở dưới tầng, nhưng anh không định lái xe phân khối lớn tới tòa án với Tần Hoài, cảm giác như làm thế thì phô trương ầm ĩ quá, không giống đi nghe xét xử tại tòa mà như đi cướp tù hơn.
An Lương còn định nói, cánh tay anh lại bị Tần Hoài kéo lại. Anh quay đầu nhìn, Tần Hoài chỉ lắc đầu với anh: “Đi thôi.”
Tần Hoài hờ hững gật đầu rồi nhìn sang chỗ khác, như thể người đang khóc lóc nức nở kia không phải em họ của cậu.
Có lẽ suy nghĩ của Tần Hoài cũng ăn ý khớp với anh, vì cậu cầm điện thoại lên và nói với An Lương: “Còn sáu phút nữa xe sẽ tới, chờ thêm một lát.”
An Lương hơi nhíu mày khi nghe thấy cách xưng hô này, anh không thích kiểu xưng hô đó, như thể Tần Hoài đã lặng lẽ đẩy anh ra xa.
Sau đó cậu lấy bao thuốc trong túi ra chia cho An Lương một điếu: “Anh hút không?”
An Lương tức khắc gật đầu, ghé qua châm điếu thuốc vào chiếc bật lửa trong tay Tần Hoài. Giữa làn khói lững lờ, An Lương hỏi cậu: “Cậu căng thẳng à?”
Tần Hoài lại lắc đầu, ánh mắt cậu dừng lại nơi ống kính của đám phóng viên, giọng điệu đầy bình thản: “Không sao. Em muốn… ngồi gần ba em một chút, em muốn ông ấy có thể thấy em.”
Đúng hai rưỡi, Tần Thạch Minh được cảnh sát áp giải vào.
Tần Hoài rít hai hơi xong mới chậm rãi đáp: “Không biết, thực ra em cũng không biết nữa. Nhưng cái gì phải đến rồi sẽ đến, không ai thoát được cả.”
Hình ảnh so sánh quá mức đối lập và ghê người: Một bên là doanh nhân khí thế, còn bên kia… là một đống thịt nát nhìn không ra hình dạng.
Khi nghe những câu này, An Lương chỉ cảm thấy lòng mình chua xót. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện những lời này của Tần Hoài không phải chỉ đang nói tới mỗi mình cậu. Mà đến lúc An Lương hiểu ra rồi thì đã là thời điểm không thể nào cứu vãn.
Nhận ra điều này làm An Lương bất an vô cùng, lúc ra khỏi tòa ánh mắt anh vẫn dán chặt trên người Tần Hoài không rời đi.
Khi bọn họ tới tòa án thì còn nửa tiếng nữa là bắt đầu phiên tòa. Lúc đi qua cổng kiểm tra an ninh, có cảnh sát tòa án hỏi một câu: “Phiên tòa nào? Người ở đâu? Quan hệ là gì?”
Tần Hoài nương theo ánh nhìn của anh, cảm xúc lạnh nhạt lóe lên nơi đáy mắt cậu: “Tần Nhất Phàm.”
Lúc bị đưa tới vành móng ngựa, Tần Thạch Minh có nhìn lướt qua những người ngồi trong tòa án, chẳng bao lâu sau ông đã thấy Tần Hoài, nhưng lại chỉ mỉm cười rất nhẹ với con trai. Nụ cười kia biến mất tăm trong khoảnh khắc, nhanh tới mức khiến người ta còn tưởng chừng mình hoa mắt.
Tần Hoài đặt túi của An Lương lên máy kiểm tra, giọng trả lời rất bình tĩnh: “Phiên tòa hình sự số 301, người nhà bị cáo.”
Phiên tòa hình sự số 301 chính là phiên tòa xét xử Tần Thạch Minh, có vẻ vụ án này rất nổi tiếng ở tòa án trung cấp, ngay cả cảnh sát tòa án đứng kiểm tra cổng an ninh cũng từng nghe tới. Thế nên anh ta liếc nhìn Tần Hoài trong chớp nhoáng, muốn nói gì đó lại không nói thành lời, cuối cùng chỉ vỗ vai Tần Hoài: “Vậy cậu vào ngồi trước đi. Nhưng hình như có cả cánh báo chí nữa, cậu chú ý cảm xúc một chút.”
Thực ra cũng không thể trách trình độ hỗ trợ pháp lý không cao, khẩu cung của Tần Thạch Minh giấy trắng mực đen rành rành ra đó, thời gian, địa điểm, động cơ gây án đều khai rất rõ ràng, thực sự chẳng có chỗ nào để bịa đặt. Hơn nữa dù trình độ luật sư có cao tới đâu mà gặp phải thân chủ một mực đòi chết như vậy thì có lẽ cũng chẳng có không gian mà thể hiện.
Tần Hoài tỏ ra rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ hỉ, nộ, ái, ố nào. Cậu cầm chiếc túi đi qua máy kiểm tra, gật đầu với vị cảnh sát kia: “Cảm ơn.”
An Lương đi theo sau lưng cậu, anh cảm thấy lòng mình trống vắng đến khó chịu. Tần Hoài có tấm lưng rộng và thẳng tắp, nhìn đã thấy là một người đàn ông đáng tin cậy. Nhưng An Lương nhìn bóng lưng cậu, lại chỉ muốn ôm chặt người này vào trong ngực, xoa xoa gương mặt cậu, nói với cậu một câu rằng đừng sợ hãi.
Đừng sợ, cũng không phải sợ. Dù chuyện gì xảy ra, cũng đừng tuyệt vọng.
Cho tới khi Thường Cầm không nhịn nổi nữa mà vươn tay đẩy cậu một cái: “Thằng chó đẻ!”
Đừng sợ, cũng không phải sợ. Dù chuyện gì xảy ra, cũng đừng tuyệt vọng.
Tần Hoài thở hắt một hơi, ánh mắt dừng lại nơi bóng lưng ba mình, cậu cười đầy gượng gạo: “Không sao… vẫn còn có thể kháng án, còn cơ hội kháng án mà.”
“Thưa anh Tần Hoài, anh có điều gì muốn nói với người nhà của bị hại không?”
Khi nghe những câu này, An Lương chỉ cảm thấy lòng mình chua xót. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện những lời này của Tần Hoài không phải chỉ đang nói tới mỗi mình cậu. Mà đến lúc An Lương hiểu ra rồi thì đã là thời điểm không thể nào cứu vãn.
Cảnh sát tòa án nói đúng, khi bọn họ đi vào thì đám phóng viên báo chí đã ngồi đầy ở hàng ghế trước. Cũng may không ai biết được con trai của Tần Thạch Minh trông như thế nào nên chẳng có người nào đến quấy rầy bọn họ. An Lương khẽ chạm vào tay Tần Hoài: “Có muốn ngồi ra đằng sau không?”
Tần Hoài lại lắc đầu, ánh mắt cậu dừng lại nơi ống kính của đám phóng viên, giọng điệu đầy bình thản: “Không sao. Em muốn… ngồi gần ba em một chút, em muốn ông ấy có thể thấy em.”
Cảnh sát tòa án nói đúng, khi bọn họ đi vào thì đám phóng viên báo chí đã ngồi đầy ở hàng ghế trước. Cũng may không ai biết được con trai của Tần Thạch Minh trông như thế nào nên chẳng có người nào đến quấy rầy bọn họ. An Lương khẽ chạm vào tay Tần Hoài: “Có muốn ngồi ra đằng sau không?”
Vậy nên An Lương không ngăn cản nữa mà ngồi cùng Tần Hoài ở hàng trước. Ngồi xuống xong, An Lương bỗng kéo tay Tần Hoài qua nắm trong tay mình mà chẳng thèm quan tâm tới ai, đúng như dự đoán của anh, tay Tần Hoài rất lạnh.
An Lương tức khắc gật đầu, ghé qua châm điếu thuốc vào chiếc bật lửa trong tay Tần Hoài. Giữa làn khói lững lờ, An Lương hỏi cậu: “Cậu căng thẳng à?”
Tần Hoài không né tránh khi anh lại gần mình, cậu ngửa đầu lên đáp: “Thì kháng cáo thôi, em… em không muốn ông ấy chết.”
Anh bèn nói cái câu khi nãy còn nghẹn trong họng: “Đừng có sợ, tôi ở cạnh cậu mà, không sao đâu.”
Lúc nghe tới “động cơ giết người bỉ ổi ti tiện”, cơ thể Tần Hoài run rẩy cực độ. Đợi đến khi phán quyết cuối cùng được đọc xong, dù cậu luôn cúi đầu, An Lương vẫn nhìn thấy nước mắt trên gương mặt cậu lã chã rơi xuống.
Thực ra tầm này nói “không sao” nghe hơi gượng ép, bầu không khí nặng nề trong tòa án luôn khiến những kẻ ngồi bên trong vô thức phải thẳng lưng nghiêm mặt. Tần Hoài nắm lại tay anh, khẽ đáp: “Cảm ơn anh.”
Ấy thế nhưng sau đó cậu lại rút tay về. An Lương còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy tay mình nhẹ tênh, cúi đầu nhìn mới biết chỉ còn tay anh cô đơn lẻ loi đặt giữa hai người.
Gu thẩm mỹ của An Lương sau bao nhiêu năm vẫn luôn cố định và thống nhất: Anh yêu mến khí chất thiếu niên trên người Tần Hoài. Cái khí chất ấy có lẽ chính anh cũng đã từng sở hữu, nhưng An Lương biết rõ trong lòng, nó đã bị cuộc sống thăng trầm bào mòn đi từ lâu lắm. Đôi khi anh nhìn Tần Hoài, lại cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình của những ngày xưa đội trời đạp đất.
Đúng hai rưỡi, Tần Thạch Minh được cảnh sát áp giải vào.
Khi phiên tòa đi được một nửa, người ở trung tâm giám định pháp y tiến lên trình bày bằng chứng. Thứ đầu tiên người nọ đưa ra chính là ảnh chụp khi còn sống và ảnh chụp thi thể của bị hại Tần Thạch Hán.
Đã rất lâu rồi An Lương không nhìn thấy ông, so với những lần gặp trước, sắc mặt Tần Thạch Minh có vẻ khá hơn một chút, ánh mắt cực kỳ bình thản, thậm chí phải nói là dịu dàng.
Như thể kết quả này vẫn luôn là điều ông khao khát từ trước đến giờ, giống như cuối cùng ông cũng được toại nguyện.
Lúc bị đưa tới vành móng ngựa, Tần Thạch Minh có nhìn lướt qua những người ngồi trong tòa án, chẳng bao lâu sau ông đã thấy Tần Hoài, nhưng lại chỉ mỉm cười rất nhẹ với con trai. Nụ cười kia biến mất tăm trong khoảnh khắc, nhanh tới mức khiến người ta còn tưởng chừng mình hoa mắt.
Nhưng đến khi thấy An Lương ngồi bên cạnh Tần Hoài, vẻ mặt ông lập tức thay đổi. An Lương cảm thấy biểu cảm của Tần Thạch Minh hơi kỳ quái, khi thấy mình không phải kiểu “ồ bác sĩ An cũng tới à” mà là vẻ mặt được nhào nặn từ nghi ngờ, khiếp hãi và một chút… có lẽ là sợ hãi và căng thẳng.
Tiếc là An Lương còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của ông thì thẩm phán đã gõ búa tuyên bố bắt đầu.
Anh rút điếu thuốc trong túi ra đưa tới bên miệng châm lửa rồi nhìn Tần Hoài: “Theo tôi về nhà đi, tôi nấu cho cậu ăn.”
Luật sư bào chữa cho Tần Thạch Minh là hỗ trợ pháp lý tòa án mời tới, ngay cả người ngoài nghề như An Lương cũng nhận ra trình độ của vị hỗ trợ pháp lý này không ra đâu vào đâu, lúc bị công tố viên ép hỏi thì gần như không phản bác được gì.
Thực ra cũng không thể trách trình độ hỗ trợ pháp lý không cao, khẩu cung của Tần Thạch Minh giấy trắng mực đen rành rành ra đó, thời gian, địa điểm, động cơ gây án đều khai rất rõ ràng, thực sự chẳng có chỗ nào để bịa đặt. Hơn nữa dù trình độ luật sư có cao tới đâu mà gặp phải thân chủ một mực đòi chết như vậy thì có lẽ cũng chẳng có không gian mà thể hiện.
Dù tòa án có nói gì, Tần Thạch Minh đều chỉ giữ vẻ mặt ôn hòa, thú nhận không e dè trước tất cả tội danh mình có.
“Tôi đã nói rồi, gọi tôi An Lương là được.” An Lương dừng lại một lát bên cạnh Tần Hoài, “Tiếp theo đây cậu định thế nào?”
Khi phiên tòa đi được một nửa, người ở trung tâm giám định pháp y tiến lên trình bày bằng chứng. Thứ đầu tiên người nọ đưa ra chính là ảnh chụp khi còn sống và ảnh chụp thi thể của bị hại Tần Thạch Hán.
Tần Hoài xoay người bình tĩnh đối diện với bà ta, trong ánh mắt không mảy may chút hơi ấm. Đám phóng viên bên cạnh thì ồn ào đua nhau lên tiếng, thế nhưng lại như không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cậu cứ thế đối mặt với Thường Cầm.
Hình ảnh so sánh quá mức đối lập và ghê người: Một bên là doanh nhân khí thế, còn bên kia… là một đống thịt nát nhìn không ra hình dạng.
An Lương nhìn Tần Hoài như vậy thì lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ cậu thế này tôi còn có thể để cậu ra ngoài ăn cơm được chắc?
Có người ngồi trên ghế khẽ thốt lên, cuối cùng Tần Hoài ngồi cạnh An lương cũng có hành động đầu tiên kể từ sau khi phiên tòa bắt đầu.
An Lương nghe thấy câu hỏi như đang hỏi con nít của cậu thì cũng nhoẻn miệng cười theo: “Đâu ra, nhìn cậu đẹp nên muốn ngắm lâu hơn tí.”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp Tần Thạch Hán, cậu ngay lập tức chuyển ánh nhìn qua chỗ khác theo bản năng. Nhưng một lát sau cậu lại một lần nữa nhìn Tần Thạch Hán trong bức ảnh như ép buộc chính mình. An Lương cảm thấy cả người cậu cứng đờ, gân xanh vằn vện trên cánh tay, hơi thở cũng dồn dập gấp gáp hơn rất nhiều.
An Lương cảm thấy có ấn tượng với cái tên này, anh nghĩ ngợi một lúc mới chợt nhớ ra, mình đã từng thấy cái tên này trên bia mộ của Tần Thạch Hán!
Hai người còn chưa đi tới cửa thì một giọng nữ tê tái đã cất lên: “Tần Hoài! Mày đứng lại đó cho tao!”
An Lương chẳng hơi đâu quan tâm mấy thứ khác, anh đặt tay lên cánh tay Tần Hoài, khẽ khàng xoa dịu, thấp giọng nói: “Không sao đâu, cậu đừng sợ.”
Nói mấy câu lặp đi lặp lại như thế nhưng An Lương lại cảm thấy hình như cảm xúc của Tần Hoài thật sự đang dần dịu lại. Thậm chí cậu còn quay đầu sang nhìn An Lương và gật đầu với anh.
An Lương Lương sóng vai đứng dưới bóng cây trước cửa tòa án cùng cậu, nhìn ánh nắng thẫn thờ rơi trên mặt đất, vẽ ra không biết bao nhiêu dáng hình bất quy tắc: “Nhưng mà với tình huống của chú ấy… dù gì cũng đã giết hai người…”
Công tố viên vẫn còn đang phát biểu, sự nghi ngờ trong lòng An Lương ngày càng nồng đậm: Anh cảm thấy e là mối liên hệ giữa Tần Hoài và vụ án này không chỉ đơn giản như bốn chữ “người nhà hung thủ”. Chuyển biến trong tâm trạng và ngôn ngữ cơ thể của cậu đều rất mãnh liệt và mang tính khắc sâu, tất cả những tiểu tiết đều cho thấy rõ cậu liên can rất sâu với những người trong vụ án này.
Tần Hoài nhìn bóng lưng ông, tay đang buông thõng chợt siết chặt lại thành nắm đấm. An Lương thật sự lo lắng cậu không khống chế được cảm xúc, chỉ có thể chậm rãi vuốt ve cánh tay Tần Hoài như vuốt lông động vật nhỏ, anh thấp giọng nói: “Cậu có sao không?”
Tiếc là An Lương còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của ông thì thẩm phán đã gõ búa tuyên bố bắt đầu.
Dù tòa án có nói gì, Tần Thạch Minh đều chỉ giữ vẻ mặt ôn hòa, thú nhận không e dè trước tất cả tội danh mình có.
Có tiếng khóc vang lên ở khu vực ngồi xem, tức khắc trở nên lạc quẻ giữa phiên tòa trật tự. An Lương quay đầu lại nhìn thì thấy người đang khóc là một đứa bé trai mười bốn mười lăm tuổi, bên cạnh nó là một người phụ nữ trung niên, mắt bà ta cũng đã đỏ bừng.
“Anh Tần Hoài cảm thấy mức hình phạt dành cho cha mình thế nào? Có cảm thấy mức hình phạt được tuyên quá nặng không?”
Tần Hoài nương theo ánh nhìn của anh, cảm xúc lạnh nhạt lóe lên nơi đáy mắt cậu: “Tần Nhất Phàm.”
Tần Hoài đứng đó, cúi gằm mặt lặng lẽ khóc.
An Lương cảm thấy có ấn tượng với cái tên này, anh nghĩ ngợi một lúc mới chợt nhớ ra, mình đã từng thấy cái tên này trên bia mộ của Tần Thạch Hán!
“Không phải.” Tần Hoài bỗng nói.
Ấy thế nhưng sau đó cậu lại rút tay về. An Lương còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy tay mình nhẹ tênh, cúi đầu nhìn mới biết chỉ còn tay anh cô đơn lẻ loi đặt giữa hai người.
“Con của ông ta?” An Lương thấp giọng hỏi Tần Hoài.
Luật sư bào chữa cho Tần Thạch Minh là hỗ trợ pháp lý tòa án mời tới, ngay cả người ngoài nghề như An Lương cũng nhận ra trình độ của vị hỗ trợ pháp lý này không ra đâu vào đâu, lúc bị công tố viên ép hỏi thì gần như không phản bác được gì.
Tần Hoài hờ hững gật đầu rồi nhìn sang chỗ khác, như thể người đang khóc lóc nức nở kia không phải em họ của cậu.
Nhưng đến khi thấy An Lương ngồi bên cạnh Tần Hoài, vẻ mặt ông lập tức thay đổi. An Lương cảm thấy biểu cảm của Tần Thạch Minh hơi kỳ quái, khi thấy mình không phải kiểu “ồ bác sĩ An cũng tới à” mà là vẻ mặt được nhào nặn từ nghi ngờ, khiếp hãi và một chút… có lẽ là sợ hãi và căng thẳng.
Loại bỏ tất thảy những ý kiến dư luận ngoài luồng, thực ra tình tiết vụ án này cực kỳ ngắn gọn và đơn giản. Khẩu cung của nghi phạm rõ ràng, xâu chuỗi chứng cớ cũng thống nhất đầy đủ, hình phạt công tố viên đề xuất cũng thích hợp, bên bị cáo không có bất cứ bằng chứng có sức thuyết phục nào để phản cung.
Khi bọn họ tới tòa án thì còn nửa tiếng nữa là bắt đầu phiên tòa. Lúc đi qua cổng kiểm tra an ninh, có cảnh sát tòa án hỏi một câu: “Phiên tòa nào? Người ở đâu? Quan hệ là gì?”
Tần Hoài rít hai hơi xong mới chậm rãi đáp: “Không biết, thực ra em cũng không biết nữa. Nhưng cái gì phải đến rồi sẽ đến, không ai thoát được cả.”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp Tần Thạch Hán, cậu ngay lập tức chuyển ánh nhìn qua chỗ khác theo bản năng. Nhưng một lát sau cậu lại một lần nữa nhìn Tần Thạch Hán trong bức ảnh như ép buộc chính mình. An Lương cảm thấy cả người cậu cứng đờ, gân xanh vằn vện trên cánh tay, hơi thở cũng dồn dập gấp gáp hơn rất nhiều.
Phiên tòa vốn xác định dài bốn tiếng lại chỉ mất hơn ba tiếng để tuyên án, lúc cảnh sát toà án yêu cầu toàn thể đứng dậy, Tần Hoài khẽ run rẩy, An Lương vươn tay vỗ vỗ lên lưng cậu, lại nói một lần nữa: “Đừng sợ.”
Thực ra hẳn là Tần Hoài cũng đã dự đoán được trong lòng, suốt cả quá trình nghe tòa tuyên án, cậu vẫn rất bình tĩnh.
“Bản án ban đầu được tuyên như sau, bị cáo Tần Thạch Minh cố ý tước đoạt mạng sống của người khác một cách bất hợp pháp, gây ra cái chết của hai người, những hành vi này đã hình thành tội danh cố ý giết người; tội danh cố ý giết người do công quan công tố cáo buộc bị cáo Tần Thạch Minh được thành lập. Động cơ giết người của Tần Thạch Minh bỉ ổi ti tiện, trước đó đã lên kế hoạch phạm tội tỉ mỉ kỹ lưỡng, tính ác ý chủ quan sâu sắc, cách thức ra tay vô cùng tàn nhẫn, hậu quả hết sức nghiêm trọng, gây nguy hại to lớn đối với xã hội. Theo ‘Điều 232, Điều 264, Điều 310, Điều 69, Khoản 1 Điều 25, Khoản 1 và Khoản 4 Điều 26, Điều 27, Khoản 1 Điều 57, Điều 52, Điều 53, Điều 64 của Luật Hình sự của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa’, tòa tuyên án: Bị cáo Tần Thạch Minh phạm tội cố ý giết người, bị kết án tử hình và bị bác bỏ quyền lợi chính trị chung thân; đối với tội cố ý gây thương tích, phạt tù năm năm và phạt đền bù năm ngàn nhân dân tệ. Quyết định thi hành bản án tử hình, bác bỏ quyền lợi chính trị chung thân, đồng thời nộp phạt năm ngàn nhân dân tệ. Bản án này có hiệu lực từ hôm nay và bị cáo có thể kháng cáo trong vòng ba mươi ngày.”
Phiên tòa hình sự số 301 chính là phiên tòa xét xử Tần Thạch Minh, có vẻ vụ án này rất nổi tiếng ở tòa án trung cấp, ngay cả cảnh sát tòa án đứng kiểm tra cổng an ninh cũng từng nghe tới. Thế nên anh ta liếc nhìn Tần Hoài trong chớp nhoáng, muốn nói gì đó lại không nói thành lời, cuối cùng chỉ vỗ vai Tần Hoài: “Vậy cậu vào ngồi trước đi. Nhưng hình như có cả cánh báo chí nữa, cậu chú ý cảm xúc một chút.”
Lúc nghe tới “động cơ giết người bỉ ổi ti tiện”, cơ thể Tần Hoài run rẩy cực độ. Đợi đến khi phán quyết cuối cùng được đọc xong, dù cậu luôn cúi đầu, An Lương vẫn nhìn thấy nước mắt trên gương mặt cậu lã chã rơi xuống.
Tần Hoài đứng đó, cúi gằm mặt lặng lẽ khóc.
An Lương lặng lẽ thở dài, tay trượt xuống nắm lấy cổ tay Tần Hoài.
So với Tần Hoài, Tần Thạch Minh lại bình thản và thoải mái hơn nhiều, thậm chí sau khi nghe xong phán quyết, ông còn khẽ cúi đầu với chánh án và bồi thẩm đoàn: “Cảm ơn.”
Như thể kết quả này vẫn luôn là điều ông khao khát từ trước đến giờ, giống như cuối cùng ông cũng được toại nguyện.
An Lương chẳng hơi đâu quan tâm mấy thứ khác, anh đặt tay lên cánh tay Tần Hoài, khẽ khàng xoa dịu, thấp giọng nói: “Không sao đâu, cậu đừng sợ.”
Tần Hoài nhìn bóng lưng ông, tay đang buông thõng chợt siết chặt lại thành nắm đấm. An Lương thật sự lo lắng cậu không khống chế được cảm xúc, chỉ có thể chậm rãi vuốt ve cánh tay Tần Hoài như vuốt lông động vật nhỏ, anh thấp giọng nói: “Cậu có sao không?”
Thường Cầm không ngờ lại có một An Lương rách giời xông ra, bà ta nhìn anh chẳng hiểu đầu đuôi ra làm sao: “Mày là đứa nào nữa?”
Tần Hoài thở hắt một hơi, ánh mắt dừng lại nơi bóng lưng ba mình, cậu cười đầy gượng gạo: “Không sao… vẫn còn có thể kháng án, còn cơ hội kháng án mà.”
An Lương lặng lẽ thở dài, tay trượt xuống nắm lấy cổ tay Tần Hoài.
Ngược với Tần Hoài, người nhà của bị hại mừng rơi nước mắt trước phán quyết này. Sau khi chánh án tuyên bố kết thúc phiên tòa, lập tức có người tiến tới phỏng vấn người vợ Thường Cầm của Tần Thạch Hán. An Lương và Tần Hoài chờ đến khi bóng Tần Thạch Minh khuất sau cánh cửa tòa án mới xoay người sóng vai chuẩn bị đi ra bên ngoài.
Hai người còn chưa đi tới cửa thì một giọng nữ tê tái đã cất lên: “Tần Hoài! Mày đứng lại đó cho tao!”
Anh bèn nói cái câu khi nãy còn nghẹn trong họng: “Đừng có sợ, tôi ở cạnh cậu mà, không sao đâu.”
Tần Hoài bên cạnh anh dừng bước, An Lương quay đầu lại đầy khó hiểu, anh nhìn thấy Thường Cầm kéo theo mấy phóng viên đứng đằng sau, giơ tay chỉ thẳng vào Tần Hoài.
Đám phóng viên đồng loạt nhào lên như thú hoang thấy máu: “Tần Hoài? Là con trai bị cáo sao?
“Sao cậu ta lại đi nhanh thế?”
Phiên tòa vốn xác định dài bốn tiếng lại chỉ mất hơn ba tiếng để tuyên án, lúc cảnh sát toà án yêu cầu toàn thể đứng dậy, Tần Hoài khẽ run rẩy, An Lương vươn tay vỗ vỗ lên lưng cậu, lại nói một lần nữa: “Đừng sợ.”
“Sao cậu ta lại đi nhanh thế?”
“Thưa anh Tần Hoài, anh có điều gì muốn nói với người nhà của bị hại không?”
“Anh Tần Hoài cảm thấy mức hình phạt dành cho cha mình thế nào? Có cảm thấy mức hình phạt được tuyên quá nặng không?”
Giữa một biển tra hỏi, Thường Cầm kéo con trai mình đi tới trước mặt Tần Hoài. Sự hận thù trong mắt người đàn bà khiến cho bộ mặt bà ta cũng trở nên méo mó, giọng nói của bà ta sắc lẻm: “Thằng bố mày đáng chết! Lão giết người, giờ lão cũng phải chết!”
Tần Hoài xoay người bình tĩnh đối diện với bà ta, trong ánh mắt không mảy may chút hơi ấm. Đám phóng viên bên cạnh thì ồn ào đua nhau lên tiếng, thế nhưng lại như không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cậu cứ thế đối mặt với Thường Cầm.
Cho tới khi Thường Cầm không nhịn nổi nữa mà vươn tay đẩy cậu một cái: “Thằng chó đẻ!”
Lần này thì An Lương nhịn hết nổi, đẩy bị cáo thì không nói, đẩy người nhà bị cáo là cái trò gì? Tần Hoài không đáp trả, An Lương lại chẳng thèm kiêng dè mà vươn tay hất bàn tay của Thường Cầm ra: “Nói chuyện cho tử tế, ai cho phép bà động tay động chân? Bà thử đẩy bạn tôi lần nữa xem?”
Thường Cầm không ngờ lại có một An Lương rách giời xông ra, bà ta nhìn anh chẳng hiểu đầu đuôi ra làm sao: “Mày là đứa nào nữa?”
An Lương còn định nói, cánh tay anh lại bị Tần Hoài kéo lại. Anh quay đầu nhìn, Tần Hoài chỉ lắc đầu với anh: “Đi thôi.”
An Lương thở dài, day nhẹ lên ấn đường rồi bước nhanh đuổi theo Tần Hoài, không thèm để ý tới đám phóng viên còn đeo bám phía sau. Anh nhìn bóng lưng Tần Hoài, cảm giác sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy hình như người trước mặt anh bỗng thay đổi trong nháy mắt, trở nên quá đỗi xa lạ.
Nhưng Tần Hoài không chịu nói nữa, mặc cho An Lương gặng hỏi ra sao cậu vẫn chẳng nói câu nào. Mãi đến cuối cùng Tần Hoài mới lắc đầu: “Quên đi, đó là chuyện sau này, sau này hẵng nói. Hôm nay anh vất vả rồi, em mời anh đi ăn.”
Thành thực mà nói thì quan hệ giữa anh và Tần Hoài giờ đang ở trong giai đoạn lúng túng trên tình bạn dưới tình yêu. Nói hai người thân thiết bao nhiêu cũng không chân thực, dù gì tổng số lần bọn họ gặp mặt cũng chỉ đếm được trong một bàn tay. Nhưng nếu thực sự phải nói bọn họ xa lạ đến mức nào, thì cuộc trò chuyện ngay đêm hôm trước lại vẫn còn quanh quẩn trước mắt An Lương. Cơ thể tiếp xúc thân mật là thế, lại bảo là người lạ thì chẳng khác nào quá mức ỡm ờ bày đặt. Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, An Lương lại nhạy bén cảm nhận được người đứng bên anh đã thay đổi. Trong nháy mắt nghe thấy phán quyết của Tần Thạch Minh, cả người Tần Hoài như vừa buông được xuống một tảng đá nặng trịch, kế đó lại gánh lên lưng một sức nặng khủng khiếp hơn. Cảm giác này rất khó để hình dung bằng ngôn ngữ, chỉ là An Lương bỗng cảm thấy bằng trực giác trong thoáng chốc mà thôi.
Tần Hoài tỏ ra rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ hỉ, nộ, ái, ố nào. Cậu cầm chiếc túi đi qua máy kiểm tra, gật đầu với vị cảnh sát kia: “Cảm ơn.”
Giống như… trong lòng Tần Hoài vẫn luôn có một chuyện vẫn còn do dự đắn đo chưa quyết, lúc này rốt cuộc cũng có thể thả tay mà làm.
“Cái gì?” An Lương không phản ứng kịp, “Không phải cái gì?”
Nói mấy câu lặp đi lặp lại như thế nhưng An Lương lại cảm thấy hình như cảm xúc của Tần Hoài thật sự đang dần dịu lại. Thậm chí cậu còn quay đầu sang nhìn An Lương và gật đầu với anh.
Hơn nữa An Lương biết, đây không phải là một chuyện tốt đẹp.
Nhận ra điều này làm An Lương bất an vô cùng, lúc ra khỏi tòa ánh mắt anh vẫn dán chặt trên người Tần Hoài không rời đi.
Ngược với Tần Hoài, người nhà của bị hại mừng rơi nước mắt trước phán quyết này. Sau khi chánh án tuyên bố kết thúc phiên tòa, lập tức có người tiến tới phỏng vấn người vợ Thường Cầm của Tần Thạch Hán. An Lương và Tần Hoài chờ đến khi bóng Tần Thạch Minh khuất sau cánh cửa tòa án mới xoay người sóng vai chuẩn bị đi ra bên ngoài.
Trời không vì tâm tư con người mà thay đổi, hôm nay vẫn là một ngày nắng gắt chói chang, ánh mặt trời rực rỡ nhuộm kín nhân gian thoạt nhìn châm chọc mỉa mai đến lạ, cứ tại mảnh đất này cứ mỗi phút mỗi giây lại đều những đứa trẻ sinh ra và những người chết đi. Mới vừa rồi thôi, đã có một người biết được cõi về sau cuối của cuộc đời mình.
Nhưng sinh lão bệnh tử của chúng sinh sao ảnh hưởng được đến nhật nguyệt tinh tú trên bầu trời, bi hoan ly hợp cõi trần cũng chẳng đáng để thần tiên nơi mây cao ngút ngàn liếc mắt. Con người muốn giãy giụa vùng vẫy để tìm lối thoát trong thế giới trần tục này, ước chừng chỉ có tự giải thoát và tự chuộc tội mà thôi.
Tần Hoài nhìn An Lương, giọng nói bình tĩnh vô cùng, ánh mặt trời khiến cho bóng của từng đường nét góc cạnh trên gương mặt cậu trở nên rõ ràng hơn: “Hôm nay cảm ơn anh, bác sĩ An.”
An Lương hơi nhíu mày khi nghe thấy cách xưng hô này, anh không thích kiểu xưng hô đó, như thể Tần Hoài đã lặng lẽ đẩy anh ra xa.
Thực ra hẳn là Tần Hoài cũng đã dự đoán được trong lòng, suốt cả quá trình nghe tòa tuyên án, cậu vẫn rất bình tĩnh.
Sau đó cậu lấy bao thuốc trong túi ra chia cho An Lương một điếu: “Anh hút không?”
“Tôi đã nói rồi, gọi tôi An Lương là được.” An Lương dừng lại một lát bên cạnh Tần Hoài, “Tiếp theo đây cậu định thế nào?”
Giữa một biển tra hỏi, Thường Cầm kéo con trai mình đi tới trước mặt Tần Hoài. Sự hận thù trong mắt người đàn bà khiến cho bộ mặt bà ta cũng trở nên méo mó, giọng nói của bà ta sắc lẻm: “Thằng bố mày đáng chết! Lão giết người, giờ lão cũng phải chết!”
Tần Hoài không né tránh khi anh lại gần mình, cậu ngửa đầu lên đáp: “Thì kháng cáo thôi, em… em không muốn ông ấy chết.”
An Lương Lương sóng vai đứng dưới bóng cây trước cửa tòa án cùng cậu, nhìn ánh nắng thẫn thờ rơi trên mặt đất, vẽ ra không biết bao nhiêu dáng hình bất quy tắc: “Nhưng mà với tình huống của chú ấy… dù gì cũng đã giết hai người…”
“Không phải.” Tần Hoài bỗng nói.
Giống như… trong lòng Tần Hoài vẫn luôn có một chuyện vẫn còn do dự đắn đo chưa quyết, lúc này rốt cuộc cũng có thể thả tay mà làm.
“Cái gì?” An Lương không phản ứng kịp, “Không phải cái gì?”
Nhưng Tần Hoài không chịu nói nữa, mặc cho An Lương gặng hỏi ra sao cậu vẫn chẳng nói câu nào. Mãi đến cuối cùng Tần Hoài mới lắc đầu: “Quên đi, đó là chuyện sau này, sau này hẵng nói. Hôm nay anh vất vả rồi, em mời anh đi ăn.”
Thực ra tầm này nói “không sao” nghe hơi gượng ép, bầu không khí nặng nề trong tòa án luôn khiến những kẻ ngồi bên trong vô thức phải thẳng lưng nghiêm mặt. Tần Hoài nắm lại tay anh, khẽ đáp: “Cảm ơn anh.”
An Lương nhìn Tần Hoài như vậy thì lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ cậu thế này tôi còn có thể để cậu ra ngoài ăn cơm được chắc?
Anh rút điếu thuốc trong túi ra đưa tới bên miệng châm lửa rồi nhìn Tần Hoài: “Theo tôi về nhà đi, tôi nấu cho cậu ăn.”
Tần Hoài nghe vậy thì hơi nhíu mày, dường như có lời gì đó muốn nói ra nhưng rồi lại nhịn được. Cậu vươn một bàn tay về phía An Lương, kéo anh đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi.”
Hết chương 10.