Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 85: Ngoại truyện: Chuyện nhổ răng




Type: Huyền

Một buổi sáng, Giản Dao tỉnh giấc đột nhiên thấy răng đau nhức, đau đến mức không chịu nổi. Bạc Cận Ngôn liền đưa cô đến bệnh viện của Phó Tử Ngộ. Phó Tử Ngộ lập tức tìm chuyên gia nha khoa đến chẩn đoán, cuối cùng kết luận Giản Dao mọc răng khôn rồi, phải nhổ thôi.

Phó Tử Ngộ đi làm thủ tục nộp viện phí, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao ngồi trong hành lang đợi phẫu thuật nhổ răng. Răng Giản Dao đau quá, Giản Dao đành nói vài chuyện dí dỏm để phân tán sự chú ý của mình.

“Này, anh nói xem, em bỗng nhiên mọc răng “khôn” có phải vào vì trí não đã thông minh hơn nhiều nên mọc ra không?”

Bạc Cận Ngôn trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Cho dù chúng ta giả định tiền đề hoang đường “răng khôn = răng của trí không” này thành lập…” Anh liếc mắt nhìn cô: “Thì chẳng phải biêu thị trí tuệ của em yếu kém nên mới cần mọc thêm một cái răng sao?”

Giản Dao nghẹn lời: “…Cận Ngôn, tự nhiên em thấy không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Phó Tử Ngộ cầm biên lai nộp tiền vội vàng chạy đến thì bắt gặp hình ảnh hai vợ chồng kề cận trò chuyện “ngọt ngào”. Là một người bạn già lâu năm, anh bỗng nổi hứng trêu chọc Bạc Cận Ngôn. Anh tỏ vẻ nghiêm túc vẫy vẫy tay với Cận Ngôn, gọi một mình ông bạn ra nói chuyện riêng. 

“Cậu biết mức độ đau đớn của quá trình trong và sau khi nhổ răng khôn không?”

Bạc Cận Ngôn thờ ở đáp: “Dĩ nhiên biết rồi.”

Tuy sở trường của anh là bắt tội phạm, nhưng một thiên tài như anh đương nhiên cũng có hiểu biết cơ bản về y khoa. Mặc dù anh chưa từng thấy quá trình nhổ răng, nhưng đại khái cũng biết là tiêm thuốc tê, nhổ răng, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày. Chỉ là một tiểu phẫu đơn giản thôi mà!

Phó Tử Ngộ cảm thấy vô cùng cần thiết miêu tả “sinh động tỉ mỉ” với Cận Ngôn, bèn nói: “Trước tiên là tiêm thuốc tê vào nướu.”

“Chuyện này ai cũng biết.”

“Sau đó…” Phó Tử Ngộ cố tình hạ thấp giọng, “Đưa một công cụ tên là “bẩy răng” vào miệng, trực tiếp nạy lòng chiếc răng ra.”

Bạc Cận Ngôn giật mình: “… Nạy ra?”

“Sau đó dùng kìm trực tiếp nhổ chiếc răng ra, mà phải dùng lực mạnh mới có thể nhổ được cả chân răng.” Phó Tử Ngộ nói một hơi không ngưng nghỉ. “Tôi làm nghề y nhiều năm, phải thừa nhận kiểu tiểu phẩu nhổ răng đơn giản này rất tàn nhẫn hung bạo, máu me ghê rợn.”

Bạc Cận Ngôn “ờ” một tiếng, dù hai tay vẫn nhét trong túi quần ra vẻ ung dung kiêu ngạo nhưng ánh mắt anh đã có phần dao động.

Phó Tử Ngộ nén cười, tiếp tục dọa dẫm: “Khó chịu nhất là vài ngày sau khi tiểu phẫu. Răng rất đau, thậm chí có bệnh nhân uống thuốc giảm đau rồi vẫn không ngủ được. Chậc chậc, cậu có thể tưởng tượng là đâu cỡ nào rồi đấy.”

Bạc Cận Ngôn im lặng. Phó Tử Ngộ khẽ vỗ vai anh: “Tôi còn có ca phẫu thuật, chăm sóc cô ấy nhé. Đi đây.”

Lúc trở về bên cạnh Giản Dao, sắc mặt Bạc Cận Ngôn khá khó coi. Nhưng Giản Dao không chú ý đến anh, vì hiện tại cô đang nghĩ một chuyện khác.

“Cận Ngôn này.” Cô ghé vào tai anh thầm thì, “Lát nữa lúc em nhổ răng, anh đừng xem được không?” Nghĩ bằng đầu ngón tay cũng biết nhổ răng nhất định bộ dạng xấu xí nhường nào, cô không muốn bị anh nhìn thấy.

Nào ngờ vừa nói xong, Bạc Cận Ngôn đã nhìn cô với ánh mắt… sâu lắng và kiễn nhẫn đến lạ. Sau đó anh dang nhẹ tay ôm cô vào lòng.

“Được.” Giọng anh vô cùng dịu dàng yêu thương.

Cô ngạc nhiên: “Hả?” Sao anh lại…

Giản Dao nhanh chóng được bác sĩ dẫn vào phòng phẫu thuật. Vì tiêm thuốc tê nên cả quá trình nhổ răng vô cùng yên ắng. Bạc Cận Ngôn nghiêm túc tựa lưng vào tường, lúc này anh nhìn thấy một bệnh nhân nam đi vào phòng khác kế bên cùng bác sĩ.

Lát sau, Bạc Cận Ngôn đứng bật dậy, ngang nhiên đi vào theo. Do anh ăn mặc chỉnh chu, dáng vẻ cao ráo, khí chất hơn người, bệnh nhân đang đứng cạnh bàn phẫu thuật cứ nghĩ anh là nhân vật quan trọng nào đó, còn bác sĩ thì cho rằng anh là người nhà bệnh nhân, thế nên không ai đuổi anh ra cả.

Bạc Cận Ngôn còn khẽ gật đầu vơi họ nữa.

Anh cảm thấy mình thật sự quá thông minh, dù không đành lòng xem Giản Dao nhổ răng, nhưng quan sát quá trình người khác nhổ răng thì anh vẫn đảm bảo giữ được tỉnh táo và cơ trí. Như vậy, anh có thể nắm rõ quá trình phẫu thuật của Giản Dao, sau khi về nhà sẽ chăm sóc cô được tốt hơn.

Bác sĩ bảo bệnh nhân nam kia há miệng ra, luồn mũi tiêm chứa thuốc mê vào nướu, rồi đưa kìm vào miệng anh ta và dùng sứ nhổ, nhổ, nhổ ra.

Bệnh nhân vẫn bất động, nhưng vẻ mặt đau đớn khó mà hình dung.

Một tiếng “keng” vang lên, chiếc răng bị ném vào khay inox. Bạc Cận Ngôn nhanh chóng nhìn lướt qua.

Bác sĩ cầm lấy kim chỉ bắt đầu tiến hành khâu trong miệng bệnh nhân. Biểu hiện nén đau của bệnh nhân càng lộ rõ trên mặt, muốn nói chuyện nhưng lại không thể.

Thật ra anh ta muốn nói là, quả thật quá trình nhổ răng khiến anh ta có cảm giác rất khó chịu. Nhưng quý ông xa lạ này sao anh đứng lì ra đấy vậy? Lại thêm vẻ mặt lạnh lùng và ánh nhìn sắc bén nữa. Tuy dáng vẻ anh rất tuấn tú, nhưng tôi thật sự bị anh nhìn chòng chọc đến toàn thân vô cùng bứt rứt đấy!

Đúng lúc này, phòng khám kế bên truyền đến tiếng gọi của y tá: “Người nhà bệnh nhân Giản Dao đâu? Cô ấy nhổ răng xong rồi.”

Bạc Cận Ngôn lập tức quay người, sải bướt lướt đi như cơn gió.

Giản Dao cắn miếng bông gòn, ngồi dậy khỏi giường nhổ răng, vừa quay người đã nhìn thấy anh.

“Đau không?” Bạc Cận Ngôn ân cần hỏi han.

Giản Dao không thể nói chuyện, đành lắc đầu rồi liếc nhìn anh. Thuốc tê còn chưa tan cơ mà, Bạc đại thần thông minh tuyệt đỉnh thế mà lại hỏi một câu nhạt nhẽo nhất trong đời như thế.

Tiếp theo, Giản Dao mới phát hiện cả người Bạc Cận Ngôn đều khác thường. Bình thường, dù hai người thân mật nhưng khi ra ngoài sẽ không quá tình tứ ngọt ngào, cùng lắm chỉ là đi sóng vai nhau. Nhưng hôm nay sau khi nhổ răng xong, từ lúc lấy thuốc đến lúc truyền dịch, từ lúc trên xe đến khi đã về nhà, Bạc Cận Ngôn luôn nắm tay cô, không nói lời nào.

Về đến nhà, Giản Dao kéo tay anh ngồi xuống sô pha. Cô đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ chỉ vào nửa bên mặt vừa bị nhổ răng: “Bây giờ đau lắm, nhưng không đến mức không chịu được, anh đừng lo.”

Cô nói thật, nhưng rõ ràng Bạc Cận Ngôn tỏ vẻ không tin. Nhận thức của anh đã hoàn toàn bị miêu tả của Phó Tử Ngộ và cuộc tiểu phẫu tận mắt chứng kiến lấn át hoàn toàn. Anh ân cần đưa tay vuốt tóc cô: “Anh biết em vô cùng kiên cường.”

Giản Dao á khẩu.

Anh lại vỗ về: “Nếu như có thể, anh thật sự hy vọng mình có thể chịu khổ thay em.”

Giản Dao không nhịn được cười, chớp mắt nhìn anh: “Anh chắc chứ? Nhưng nhổ răng xong thì mấy ngày này chỉ có thể ăn cháo loãng thôi, không được ăn cá đâu.”

Bạc Cận Ngôn quả quyết: “Anh chắc chắn, anh sẵn lòng.”

“Cũng không thể hôn đâu.” Cô nhỏ giọng.

“Không sao.” Anh kiện định.

Giọng Giản Dao trở nên lí nhí: “Lúc đau răng cũng không thể…”

Bạc Cận Ngôn điềm nhiên: “Những việc này đều không thành vấn đề.”

Giản Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà trái tim ấm nóng. Mặc dù không thể hôn, nhưng cô vẫn chạm ngón tay vào môi mình rồi lại chạm vào má anh. Anh khẽ mỉm cười.

“Vậy tuyệt lắm rồi.” Anh thầm thì.

Tuy đã ở bên nhau rất lâu, nhưng khoảnh khắc này Giản Dao vẫn có thể nghe được nhịp tim mình đạp rộn rã.

Tối đó, Bạc Cận Ngôn lại làm cá cho cô ăn. Chẳng qua khi càm thìa khuấy bát canh cá lên, cô liền ngạc nhiên tột độ. Cả một bát đầy cá trắng mịn, gần như đều xắt thành sợi mỏng, trông vừa ngon lành vừa dễ nuốt. Thảo nào lúc cô ngủ trưa, anh cứ loay hoay trong bếp. Hóa ra là vì nấu món này cho cô…

Giờ khắc này, anh ung dung chắp hai tay sau lưng, trên gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý: “Ai nói nhổ răng không thể ăn cá? Có anh, thực đơn của em sẽ phong phú.”

Giản Dao khẽ “ừ” một phòng, bắt đầu chậm rãi thưởng thức món canh thơm nức.

“Tay anh có mỏi không?” Cô quan tâm.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay trắng trẻo thon dài gõ nhịp trên bàn ăn: “Đây là vinh hạnh của nó.”

Giản Dao nhấm nháp bát canh, sao lại cảm thấy mùi vị càng lúc càng ngon ấy nhỉ?

Ánh hoàng hôn nhuộm màu vàng óng ấm ấp trải khắp căn phòng. Trong không gian tĩnh lặng, cô thong thả dùng bữa, còn anh ngồi bên cạnh lẳng lặng ngắm cô ăn.

Giản Dao đã ăn hết hơn phân nửa, vừa ngẩng đầu liền thấy Bạc Cận Ngôn vẫn nhìn mình đăm đắm, đôi mắt chuyên chú sáng ngời trong ánh tà dương. Cô bỗng thông suốt. Nhìn say mê đến vậy, trong mắt còn ẩn chứ khát vọng, nhất định là… anh cũng rất muốn ăn rồi. Nhưng khi nãy anh nói chỉ làm một bát thôi, dù sao cũng phí sức quá mà.

Thế là Giản Dao đẩy bát đến trước mặt anh: “Em no rồi, anh cũng ăn chút đi.”

Nhưng lần này Giản Dao sai rồi, Bạc Cận Ngôn quả thật không phải nhìn bát canh cá. Vậy anh đang nhìn gì?

Ánh nắng êm dịu phủ lên gương mặt và mái tóc dài của cô ánh vàng ấm áp. Cô cúi đầu chuyên tâm thưởng thức món cá anh nấu, làn da nõn nà mềm mịn ửng hồng vì hơi nóng. Nửa bên mặt rõ ràng hơi sưng vì vừa nhổ răng, nhưng dù như vậy, anh vẫn cảm thấy cô đáng yêu khôn tả.

Anh nhìn cô lắc đầu: “Không được, em mới ăn một chút thôi, ăn hết đi.”

Giản Dao có chút buồn cười: “Nhưng mà Cận Ngôn, ánh mắt của anh khi nãy dạt dào mong muốn, giống như rất thèm ăn vậy.”

“Ồ.” Bạc Cận Ngôn khẽ cười, “Giản Dao, anh không phải thèm ăn cá.”

Giản Dao thảng thốt: “Vậy là cái gì?”

Nụ cười trên mặt anh càng lúc càng rạng rỡ hơn, đó là nụ cười vừa đắc ý vừa mờ ám lại thêm chút bí hiểm. Giản Dao bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu cũng bật cười: “Rốt cuộc anh đang cười cái gì vậy?”

“Anh đang thèm muốn em đấy.” Anh nói thẳng.

Giản Dao bối rối: “…Ơ.”

Hì, cô gái à, em thật sự đánh giá thấp tình cảm của anh quá. Cá làm sao có thể sánh bằng em chứ. Cho dù em đã là vợ của anh, mỗi ngày anh đều có thể âu yếm em rong vòng tay mình, nhưng tình yêu anh dành cho em vẫn luôn cháy bỏng nồng nàn. Em mãi là số một trong lòng anh. Đấy mới là tình yêu mà Bạc Cận Ngôn dành cho em.