Dạ Tiêu lẳng lặng rót cho Kiều Linh một ly rượu rồi lại ngồi về vị trí cũ. Hai người cách nhau vừa tròn một thước, không gần quá, cũng không xa quá.
Hai người không tìm được bất cứ chủ đề gì để nói chuyện, mỗi người đều có tâm sự riêng, chỉ cầm chén rượu rồi trầm mặc đến xấu hổ.
Không ai có thể chủ động phá vỡ bầu không khí lặng ngắt như tờ này, mãi cho tới khi hai tiểu bảo bối đã chán món đồ chơi trong tay, léo réo chạy tới ngồi vào giữa Dạ Tiêu và Kiều Linh.
“Ba, mẹ, con cũng muốn uống rượu đỏ.” Cách Cách mạnh dạn nhào tới muốn lấy ly rượu trong tay Dạ Tiêu.
“Con cũng muốn.”
Một tay Dạ Tiêu vỗ khẽ vào cái mông đang nhổm lên của Cách Cách, tay kia nhanh chóng nâng ly rượu lên cao khiến cho Cách Cách đứng hẳn lên ghế, cật lực nhảy lên như chú căng-gu-ru cũng không thể chạm tới được ly rượu trong tay ba.
“Mẹ…” Hiên Hiên không đeo bám ba như Cách Cách mà quay sang “thương thảo” với mẹ mình.
Một ngón rồi lại một ngón, Kiều Linh bị Hiên Hiên nhẹ nhàng tách từng ngón tay đang cầm ly rượu, vô cùng cẩn thận và dè dặt.
“Con không được bắt nạt mẹ!” Cặp mắt màu trà chợt lóe lên, nhưng không kịp rồi, ly rượu của cô đã bị rơi vào tay của tên quỷ nhỏ kia.
“Bịch, bịch, bịch…” Hiên Hiên lấy được ly rượu trong tay mẹ, vội vàng chạy đi.
“Hiên Hiên, giỏi lắm!” Cách Cách nhảy thẳng xuống từ trên ghế sofa mà không để ý vẻ mặt dở khóc dở cười của ba, nhanh chóng chạy đến chỗ Hiên Hiên để chia “chiến lợi phẩm”
“Làm sao bây giờ…” Kiều Linh tới giờ vẫn chưa hoàn hồn.
“Kệ tụi nó đi.” Chén rượu rơi vào tay tụi nhỏ đều là do “chiến tranh thất bại,” sao có thể trở mặt chơi xấu đây.
Bầu không khí bị hai tên tiểu quỷ làm ầm ĩ một phen cũng đã thoải mái hơn nhiều.
“Không uống được đâu.” Anh cất giọng trầm trầm nhìn bọn nhỏ đang hí hoáy ở góc phòng.
Câu này là anh muốn dặn trước, nhưng hai đồng chí kia không nghe, nhìn hai đứa nâng niu ly rượu như đang nâng một món bảo bối, mỗi đứa một ngụm rồi mặt nhăn lại thành một nhúm.
Không ngọt, vừa chua lại vừa chát…
Cách Cách và Hiên Hiên nhìn nhau, biết trước như vậy đã chẳng đòi.
Kiều Linh nhìn dáng vẻ ảo não đầy đáng yêu của bọn trẻ, khóe môi không kìm được mà cong lên.
“Ding dong, ding dong…” Tiếng chuông cửa vang lên với nhịp điệu cung kính.
Dạ Tiêu đứng dậy đi mở cửa, khi trở lại thì tay đẩy một chiếc xe đẩy, trên xe bày một cái bánh ngọt hai tầng, trên cùng có viết chữ: Happy Birthday Cách Cách và Hiên Hiên, và cây nến hình số bốn nhỏ nhỏ dễ thương.
Mặc dù lúc nãy đã ăn sinh nhật ở dưới cửa hàng KFC rồi nhưng anh vẫn cảm thấy nếu sinh nhật mà không có bánh kem thì sẽ không đầy đủ ý nghĩa, hoặc cũng có thể là do từ nhỏ đến lớn, Dạ Tiêu chưa từng có một chiếc bánh sinh nhật nào thật sự thuộc về chính mình cả.
Anh châm nến, tiện tay tắt bóng đèn lớn trong phòng khách, chỉ để lại ngọn đèn tường nho nhỏ rồi đẩy chiếc bánh ngọt tới bên cạnh tụi nhỏ.
“A! A! Thổi nến rồi ăn bánh sinh nhật thôi!” Hai đứa trẻ hưng phấn reo lên.
“Kiều Linh.” Anh gọi cô, giọng nói trầm thấp mê người, ẩn giấu một tình cảm vừa thâm trầm vừa ôn nhu cưng chiều.
Cô đứng dậy, chậm rãi đi đến bên anh, có một loại áp lực cực lớn khiến tim cô đập thình thịch.
Anh ấy là Dạ Tiêu, anh ấy là Dạ Tiêu! Cho dù vẻ hiền hòa, chiều chuộng ấy giống người kia y hệt nhưng Dạ Tiêu vẫn chỉ là Dạ Tiêu, anh không phải thế thân! Càng không phải là người giúp cô tưởng nhớ Kiều Thạch!
Bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay đang hướng về phía này của anh. Khi cảm nhận được độ ấm, tay anh nắm chặt, giữ tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
Tay anh rất lạnh, không ấm áp như bàn tay trong trí nhớ của cô.
Lòng cô dần bình tĩnh lại.
Anh là Dạ Tiêu, người không hề thuộc về ánh dương.
“Ba, mẹ, hai người mau hát bài “Chúc mừng sinh nhật” đi ạ!” Cách Cách và Hiên Hiên nhiệt tình vỗ tay, dáng vẻ kiểu như “Nếu ba không hát chúc mừng sinh nhật thì không xong với tụi con đâu”
Anh lúng túng, “Kiều Linh, em hát đi.” Bắt Dạ Tiêu hát, sao có thể! Đời anh đã bao giờ cất giọng hát bài nào đâu?
“Không dược, không được, ba cũng phải hát, cả ba và mẹ đều phải hát!” Cách Cách không bỏ qua.
“Hiên Hiên cũng muốn nghe ba và mẹ hát.” Được rồi, lại có thêm sự trợ giúp của một tên nữa.
Vẻ mặt Dạ Tiêu lúc này chẳng khác nào chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài.
“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Cách Cách and Hiên Hiên, happy birthday to you.” Giọng của cô ấm áp, ngọt ngào, anh nhìn cô không chớp mắt. Vợ anh thật mê người…
Cách Cách và Hiên Hiên cũng bị giọng hát của mẹ làm cho mê mẩn, nhất thời quên luôn việc gây khó dễ cho ba.
“Được rồi, mẹ đã hát chúc mừng sinh nhật rồi, hai đứa mau ước rồi thổi nến thôi!” Vẻ mặt cô rất tự nhiên, nói.
Cô đang giải vây giúp anh.
Trước đây, khi anh còn nhỏ luôn bị má Lưu kinh thường, thậm chí là mắng mỏ, Kiều Linh đều ra mặt giúp anh.
Khi anh bị ba mắng nhiếc, chửi bới, cô cũng sẽ nghĩ cách giúp anh thoát khỏi rắc rối.
Hết lần này tới lần khác, cô đều cố gắng hết sức để giúp đỡ anh…
…
Đây không phải lần đầu tiên cô giải vây giúp anh, nhưng lại chính là lần đầu tiên của năm năm nay.
Thế nên ánh mắt của anh nhìn cô mới kinh ngạc như vậy, kinh ngạc đến mức, bàn tay đang nắm lấy tay cô siết chặt đến nỗi khiến cô thấy đau anh cũng không phát hiện ra.
Cô không kêu đau. Cuộc sống đã dạy cô, dù có đau đớn đến mức nào cũng không được kêu la.
Anh ho khan một tiếng, nhìn hai con đang cười trộm mới bừng tỉnh, buông tay cô ra.
“Khụ…Hai đứa mau ước đi!” Vẻ mặt anh đang cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện ra mặt anh đang đỏ ửng lên!
Đáng tiếc ba mẹ con không nhìn ra.
“Con ước, con ước trước!” Cách Cách hưng phấn, mười ngón tay đan vào nhau, vội nói ra ước nguyện của mình như thể chậm một chút sẽ bị Hiên Hiên giành mất, “Con ước sẽ nhận được một chiếc đồng hồ Hello Kitty, một cái áo Hello Kitty, một cây bút Hello kitty, cặp sách, dép lê cũng đều có hình Hello Kitty.” Cách Cách bốn tuổi vẫn si tâm tuyệt đối với màu hồng.
“Không thành vấn đề.” Dạ Tiêu mỉm cười đồng ý, nguyện vọng này rất đơn giản, “Còn con?” Anh quay sang hỏi Hiên Hiên.
Hiên Hiên im lặng một lúc lâu, nét mặt trịnh trọng, nghiêm túc, thật không giống với dáng vẻ của trẻ con. Cậu cất giọng nho nhỏ, “Chỉ cần con nói ra ước nguyện, ba và mẹ sẽ nhất định giúp con hoàn thành có đúng không ạ?”
Kiều Linh nheo mắt, cô không biết Hiên Hiên ước điều gì, nhưng cô chắc chắn rằng, điều ước của cậu nhất định sẽ không đơn giản như của Cách Cách!