Sống Lại Về Một Nhà

Chương 83




Xuyên thấu qua mảnh thủy tinh phủ đầy vết nứt như mạng nhện, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của kẻ vội vàng chất chồng rơm rạ ở bên ngoài. Hàn Tư Triết liếc sơ qua Hàn Duyệt vẻ mặt trắng bệch, siết chặt lấy tay mình ở nơi đối phương nhìn không thấy, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khe khẽ thoáng dời đi một chút sự chú ý của anh. Anh chầm chậm hít sâu một hơi, hạ kính xe xuống một khe hở, quát lên với người bên ngoài: “Có tin là, chỉ cần tôi chết, các người và gia đình sẽ chết không có chỗ chôn hay không.”

Anh bình tĩnh cứ như thể không phải là lúc này mình đang ngồi bên trong một chiếc xe sắp bị đốt cháy, không phải là đang đối mặt với một đám kẻ liều mạng đang định cướp đi sinh mệnh mình, mà là đang ở trong phòng họp thư thả thoải mái rộng rãi của hàn thị, đối mặt chính là đối thủ thương trường có thể ngồi cùng bàn đàm phán với anh.

Cái tên đang chất rơm ở ngoài cửa ghế lái kia ném cành cây trong tay xuống, cầm lấy gậy sắt ở dưới đất hung ác đập vào cửa kính xe: “Má, chết đến nơi rồi mà còn hù dọa ông đây hả?”

Gậy sắt vừa vặn đập vào trên khe hở cửa sổ mà Hàn Tư Triết hạ xuống, phát ra tiếng vang cực lớn. Giống như một con dao nhọn đâm vào tai người ta, toàn thân Hàn Duyệt đều không kìm được mà co rúm lại, còn Hàn Tư Triết không hề động đậy chút nào, ngay cả ánh mắt cũng không chớp lấy một cái.

Trên thân gậy sắt dính một ít bụi đất và cọng rơm, bị cú đập mạnh bạo này bắn rơi xuống, xuyên qua kẽ hở của cửa sổ mở kia bay vào trong xe, rơi vào trên mặt Hàn Tư Triết. Anh dùng ngón tay quẹt nhẹ cọng rơm dính trên mặt xuống, cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu tràn đầy tiếc thương nói: “Thật không biết em trai em gái của tôi đã cho các người bao nhiêu ưu đãi, để các người đâm đầu vào lửa. Cũng không biết dùng đầu nghĩ thử, người có địa vị như bọn tôi đây, chết rồi làm sao có thể không ai tìm hiểu được.”

Cái tên vừa nãy đập kính xe lập tức hét giận: “Má, mày…”

“Lão Ngũ!” một người khác quát ngừng, “Nói ít chút, làm xong nhanh rồi chạy.”

Cái tên được gọi là Lão Ngũ kia hậm hực phun một bãi nước bọt lên cửa kính xe, ném gậy sắt đi tiếp tục chất rơm.

Hàn Tư Triết chợt ngừng thở, nhắm nhắm mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình lần nữa, vừa định mở miệng nói tiếp, thì thấy Hàn Duyệt cũng hạ cửa sổ xuống một khe hở, hô lên với người ngoài cửa: “Kẻ thuê các người có phải nói cho các người, chỉ cần giết chết chúng tôi, gã chính là người thừa kế duy nhất trong nhà, cho nên dù người thân của bọn tôi biết gã là hung thủ, cũng không có cách nào truy cứu trách nhiệm của gã, trái lại còn phải che giấu cho gã đúng hay không?”

Lũ bên ngoài cũng chẳng hề lung lay vì đoạn đối thoại này, tiếp tục làm việc của mình, chỉ có một gã đàn ông cười hà hà hai tiếng, nói: “Cái đám người nhà giàu này, rõ là.”

Hàn Tư Triết đưa ra một ánh nhìn khích lệ đối với Hàn Duyệt, hô tiếp lời cậu: “Đã bảo loại người như các người là dễ bị người ta lợi dụng nhất, ngay cả sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết. Đợi đến khi bọn tôi chết, cái kẻ thuê các người chính là người thừa kế, nó đương nhiên có cách thoát khỏi trừng phạt, nhưng còn các người thì sao? Bọn tôi chết rồi, cha mẹ không thể nào truy cứu trách nhiệm của kẻ đầu sỏ, giết chết mấy tên cắc ké chôn cùng bọn tôi không phải cũng được sao? Con chết dù sao cũng phải tìm mấy tên chịu tội thay, các người nghĩ các người là ai, hai đứa em trai em gái ngay cả anh em cũng muốn giết kia của tôi sẽ bảo vệ sự an nguy cho các người và gia đình của các người, mà không phải đẩy các người ra cho cha mẹ trút giận hay sao?”

“Được rồi, coi như hai đứa em trai em gái này của tôi có nghĩa khí, thật sự muốn bảo vệ các người, lẽ nào các người cho rằng sẽ không có ai khác đi truy xét chuyện này à? Đã từng nghe đến Chu thị chưa? Chính là cái Chu thị kinh doanh bất động sản, có xưởng chế thuốc, còn bán điện thoại ấy, tôi đã kết hôn với cậu con trai lớn của ông chủ Chu thị, cậu con thứ hai của ông chủ Chu là vị hôn phu của người ở bên cạnh tôi đây, nếu như hai người bọn tôi xảy ra chuyện, các người nghĩ rằng chồng của bọn tôi sẽ không truy cứu ư? Được thôi, tôi biết các người muốn nói loại người như bọn tôi đều rất giả dối, nào đâu có tình cảm vợ chồng chân thật gì, nhưng nếu là thế thì lại càng phải truy cứu hơn. Các người nghĩ thử xem, hai người bọn tôi chết rồi, hung thủ là người thừa kế cuối cùng của gia đình chúng tôi, vậy nếu như tới lúc đó tống cái kẻ thừa kế cuối cùng đó của nhà tôi vào tù, sau khi khép tội cố ý giết người xử tử hình, đống gia sản khổng lồ đến thế của nhà chúng tôi sẽ thuộc về ai đây? Anh em nhà tôi bất hòa, vì tranh giành gia tài gây đến long trời lở đất, đó là chuyện mà mọi người đều biết, hung thủ là ai kẻ mù cũng có thể nhìn ra! Đợi khi chủ thuê của các người bị bắt, tới lúc đó ai tới bảo vệ các người? Các người cho là các người có thể thoát khỏi tội tử hình hay sao?”

Tuy ánh đèn âm u, nhưng Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt vẫn có thể nhìn ra có hai người dừng lại việc trên tay, đứng thẳng người trông về phía một người trong đó. Hàn Tư Triết mừng thầm trong bụng, trao đổi một ánh nhìn vui sướng với Hàn Duyệt, tiếp tục không ngừng cố gắng nói: “Mấy ông anh, tôi với các anh không thù không oán, các anh muốn giết bọn tôi, chẳng qua là vì tiền…”

“Đừng nghe thằng đó nói nhảm!” cái gã đàn ông quát ngưng Lão Ngũ trước đó lớn tiếng cắt ngang lời của anh, “Đám người có tiền này chính là giỏi chơi mấy trò lươn lẹo, bây giờ các thứ điều kiện đồng ý cho đã hết, đến khi để bọn chúng chạy thoát rồi thì sẽ lập tức báo cảnh sát! Tuyệt đối không thể tin lời của bọn họ!”

“Thế sao các anh lại dám tin lời nói của em trai tôi? Lẽ nào nó không phải kẻ có tiền sao, nó ngay cả tôi cũng dám giết, chẳng nhẽ nó không nhẫn tâm không độc ác hơn tôi à?” Hàn Tư Triết lập tức tiếp lời gã, “Nói tới việc này, các anh có biết cái chuỗi siêu thị Nhuận Đạt có chi nhánh khắp cả nước kia không? Ông chủ của cái siêu thị đó họ Tôn, năm năm trước cô con gái nhỏ của ông ta đã bị người ta bắt cóc, đòi tiền chuộc năm mươi triệu, sau khi ông chủ Tôn đó dùng tiền chuộc con gái về lập tức báo cảnh sát bắt bọn chúng lại, kết quả tới cuối cùng cô con gái nhỏ của ông ta đã bị người nhà của bọn bắt cóc giết chết. Tôi không biết mấy anh đã từng nghe qua chuyện này hay chưa, nhưng kể từ sau chuyện đó, những người có tiền bọn tôi, khi bị người ta bắt cóc, thì đều sẽ đưa tiền đổi bình yên, không còn ai sẽ đi báo cảnh sát nữa. Tôi không biết em trai em gái tôi đã cho các anh bao nhiêu, nhưng tôi phải nói cho anh biết, hiện giờ người quản lý tiền trong nhà là tôi, bọn nó bây giờ có thể lấy ra được cũng chẳng bao nhiêu, chỉ cần các anh thả tôi ra, tôi sẽ cho các anh số tiền gấp ba lần! Chút tiền này đem so với mạng của tôi căn bản chẳng đáng là bao, cùng lắm thì về sau kiếm lại, cho nên tôi tuyệt đối không thể nào báo cảnh sát! Tôi cũng chẳng muốn giống như con gái của ông chủ Tôn, bị người nhà của các anh lấy mạng!”

Những lời Hàn Tư Triết vừa nói đều có lý lẽ có dẫn chứng, rất có tính thuyết phục, biểu hiện đầy đủ nhất chính là động tác của tất cả người ở ngoài xe đều ngừng lại. Giờ có việc kiếm được nhiều lợi ích hơn mà độ nguy hiểm lại thấp hơn đặt ở trước mắt những người này, mà bọn chúng vốn dĩ cũng chỉ là vì tiền mà thôi, không thể nào không dao động.

Quả nhiên, vài người trong đó quẳng nhánh cây trong tay xuống, đi tới trước mặt tên có vẻ là cầm đầu, bắt đầu nhỏ giọng trao đổi gì đó. Từ lúc đầu tiếng nói chuyện của bọn chúng cực kì bé, từ từ tiếng bắt đầu lớn dần lên, thậm chí đã phát sinh một chút va chạm chân tay, nhưng cũng rất nhanh đã bị người khác đè lại. Bọn chúng nói là tiếng địa phương mà Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt nghe không mấy hiểu, nhiều lắm chỉ có thể đoán ra được vài chữ mà thôi, nhưng xem ra lời của Hàn Tư Triết đã nổi lên tác dụng, có mâu thuẫn thì nghĩa rằng có chia rẽ, có chia rẽ thì nghĩa rằng bọn chúng đã bắt đầu lung lay, tuy cái tên có vẻ là kẻ cầm đầu xem ra thái độ rất kiên định, nhưng mà người đứng về phía gã càng lúc càng ít. Không nghi ngờ gì nữa, tình thế đang phát triển về hướng có lợi cho hai người.

Hàn Tư Triết và Hàn Duyệt không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, cho dù là ở dưới anh đèn u tối thế này, bọn họ cũng có thể nhận rõ nỗi vui mừng tai qua nạn khỏi toát ra từ trong mắt của đối phương, không kìm được lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Hàn Duyệt run tay lau đi mồ hôi trên trán, xoa xoa mặt, nói mềm nhẹ: “Anh nói xem bọn chúng sẽ làm thế nào?”

Tay của Hàn Tư Triết không ngừng nắm chặt rồi lại buông ra: “Hẳn là sẽ đưa chúng ta đi, thương lượng chuyện tiền chuộc.” Nói đến đây, anh đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hàn Duyệt, “Đợi lát nữa có thể sẽ chịu chút đau khổ, em đừng sợ, nhịn chút là xong, chịu đựng qua lúc đấy thì an toàn rồi. Chu Bác Hạo lén lút cài máy định vị trên xe anh, anh ta rất nhanh thì có thể tìm tới đây, từ chỗ này lại tiếp tục lần theo vị trí của chúng ta thì dễ dàng hơn nhiều.”

Hàn Duyệt gật gật đầu: “Em hiểu rồi.” Lại nói: “Tiếc là Bác Nghị không có đưa em máy định vị gì cả, nếu không là có thể tra thẳng tới địa điểm cuối cùng rồi.”

Mắt Hàn Tư Triết vụt sáng: “Khoan đã! Nếu thể tích máy định vị của Chu Bác Hạo cài trên xe không lớn lắm, chúng ta có thể lấy ra mang đi!” Nói chuyện, anh liếc nhìn cảnh giác người ngoài cửa xe, bên ngoài cửa sổ còn đứng hai người canh giữ bọn họ, Hàn Tư Triết thò người qua ôm lấy Hàn Duyệt vào lòng, mượn thế hành động lấy điện thoại di động của Hàn Duyệt ra, tiện tay mò cái tai nghe không dây từ trong hộc tủ đằng trước ghế phó ra, sau đó dùng thân thể Hàn Duyệt chặn động tác đeo tai nghe và gọi điện thoại. Lần này vẫn là gọi cho Chu Bác Hạo, vừa reo một tiếng thì đã được bắt lên.

“Tư Triết em sao rồi!” giọng Chu Bác Hạo khàn khàn, “Anh sắp tới rồi đây!”

“Đã bàn cũng tạm ổn, có thể bọn tôi sẽ bị đưa đi đòi tiền chuộc.” Hàn Tư Triết khẽ động đậy môi, môi kề sát vào trán Hàn Duyệt, nhìn qua giống như là đang an ủi cậu, nhỏ giọng nói, “Anh bảo anh đã cài máy định vị trên xe tôi, anh cài ở chỗ nào vậy?”

Chu Bác Hạo lập tức hiểu ý của anh, nói: “Chính là ở bên trong khe hở giữa lưng ghế phó và đệm ngồi, hình dáng rất nhỏ, chỉ lớn cỡ hai ngón tay cái.”

“Biết rồi.” Hàn Tư Triết lập tức cúp máy, cánh tay ôm lấy bả vai Hàn Duyệt trượt xuống lưng cậu, thò vào trong khe hở của ghế dựa và đệm ngồi, bắt đầu tìm kiếm cái máy định vị kia từng chút một, không đến nửa phút đã tìm thấy. Cái máy định vị này vừa mỏng vừa nhỏ, nếu không phải Chu Bác Hạo nói cho anh biết, anh còn thật sự không phát hiện ra.

Tay cầm lấy máy định vị của Hàn Tư Triết ôm vòng qua eo Hàn Duyệt, định bỏ máy định vị vào trong túi tiền của Hàn Duyệt. Hàn Duyệt phát giác động tác của anh, khẽ chỉnh lại chút tư thế đầu, nói nhỏ vào tai anh: “Đừng để vào túi, tên cầm đầu của bọn chúng khá cảnh giác, lúc đưa đi có thể sẽ soát người, yêu cầu ném hết những thứ nhìn qua có thể đặt máy theo dõi như đồng hồ, điện thoại, vv.. xuống, lỡ đâu lúc đó chọc giận bọn chúng thì không ổn.”

Hàn Tư Triết dùng tiếng Anh đè thấp giọng mắng một câu, hỏi ngược lại: “Vậy để đâu giờ? Cho dù bỏ trong quần lót cũng sẽ rơi ra thôi.”

Hàn Duyệt sững một cái, chớp chớp mắt, sau đó nói khó nhọc: “Hay là.. hay là… anh để trong.. trong em…” cậu nhịn một chút, vẫn là quyết định vứt đi sự xấu hổ không cần thiết suy nghĩ trong hoàn cảnh này, nói tiếp: “Bỏ vào trong mông em đi… cái này có lớn.. có lớn cũng không lớn bằng thứ đó.”

Hàn Tư Triết sững một cái, cả gương mặt lập tức phình đỏ rực. Hàn Duyệt thấy anh chẳng nói lời nào, có chút sốt ruột nói: “Mau lên đi! Tới lúc đó không kịp nữa, lúc này cũng đừng nghĩ lung tung!”

Hàn Tư Triết lắc lắc đầu, tát mình một cái trong lòng, chịu đựng lúng túng và xấu hổ, nói: “Vẫn là để trong… để trong anh đi, chiều hôm nay, Chu Bác Hạo đúng lúc đã đến tìm anh.”

Hàn Duyệt lập tức hiểu ý anh, hiện giờ đã không còn kịp để nghĩ ngợi chuyện gì khác nữa, cậu lập tức nhận lấy cái máy định vị chỉ nhỏ bằng hai móng tay cái từ trong tay Hàn Tư Triết. Một tay Hàn Tư Triết nới lỏng thắt lưng của mình, Hàn Duyệt lấy tay từ phía sau eo anh trượt vào quần lót anh, Hàn Tư Triết kề sát người về phía Hàn Duyệt, để hơn nửa cái mông rời khỏi ghế, tiện cho Hàn Duyệt hành động.

Do buổi chiều vừa mới làm qua, phía sau Hàn Tư Triết còn hơi xốp, lại thêm anh cố gắng thả lỏng, chỗ đó vẫn hơi hơi mở ra, cho nên dù hiện giờ không có dầu bôi trơn, ngón tay vẫn có thể dễ dàng ra vào. Đầu tiên là Hàn Duyệt tùy tiện dùng một ngón tay nới lỏng một chút, sau đó liền thử nhét nhét máy định vị vào chỗ đó, phát hiện vẫn là có chút khó khăn.

“Đừng lo chuyện khác, trực tiếp dùng ngón tay em mở rộng là được.” Hàn Tư Triết cắn răng nói, “Đừng sợ làm anh bị thương, bây giờ bị thương có đau hơn nữa cũng là vết thương nhỏ.”

Hàn Duyệt hiểu rõ nặng nhẹ, lập tức cắm vào ba ngón tay ra sức căng chỗ đó ra đủ lớn, sau đó nhanh chóng rút ngón tay ra nhét máy định vị vào.

Toàn thân Hàn Tư Triết run lên một cái, phía sau co rút dữ dội, nhưng là không tới nửa giây, anh lại thả lỏng người một lần nữa, tùy ý Hàn Duyệt đút máy định vị vào chỗ sâu hơn.

Hàn Duyệt rút ngón tay của mình ra, lóng ngóng giúp Hàn Tư Triết thắt lại dây lưng. Hàn Tư Triết ôm lấy bả vai cậu, vùi đầu vào cổ cậu, hít thở thật sâu, làm giảm bớt cơn đau phía sau. Sau khi cài xong thắt lưng, Hàn Duyệt cũng ôm lấy sau lưng của Hàn Tư Triết.

“Bastard, jerk, holy fuck monkey shit…” Hàn Tư Triết bên run rẩy phà ra một hơi, bên dùng tiếng Anh mắng ra một tràng thô tục, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói, “Đợi chúng ta sống trở về, anh nhất định tìm một trăm gã đàn ông đ!t chết Hàn Tư Huy, đ!t đến nó lòi cả trĩ!”

Anh vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng người bên ngoài hô: “Hai đứa bây, không muốn chết thì xuống xe!”