Hàn Duyệt không rõ cho nên đi qua, vừa đứng ở phía trước bàn làm việc của mẹ Chu thì nghe thấy mẹ Chu nói với cậu: “Tiểu Duyệt, vị này là đạo diễn Trần Chính Minh, dì đem kịch bản của con và Trí Hân cho đạo diễn Trần xem thử, ông ấy rất có hứng thú.”
Hàn Duyệt chớp chớp mắt, trên mặt và trong đầu đều là khoảng không.
Mẹ Chu cười lắc đầu, nói với Trần Chính Minh: “Tại tôi, lẽ ra nên nói trước một tiếng với đứa nhỏ này, kịch bản đầu tiên đã được đạo diễn lớn như cậu vừa ý, sợ tới mức nói không nên lời rồi.”
Trần Chính Minh bật cười ha ha, nói khiêm nhường: “Bà quá khen, quá khen rồi.”
Lại qua thêm mấy giây Hàn Duyệt mới từ từ bình tĩnh lại, trong đầu lập tức bị cơn giật mình và đủ thứ thắc mắc ùn ùn kéo tới lấp đầy. Cậu rất muốn hỏi mẹ Chu xem lời bà vừa nói rốt cuộc là có ý gì, cái gì kêu là rất hứng thú, cái gì kêu là kịch bản được nhìn trúng, là cái nhìn trúng mà cậu nghĩ kia ư?
Cậu há to miệng, tất cả câu hỏi vọt tới bên miệng cuối cùng chỉ là biến thành một âm tiết vô nghĩa. Cậu không dám hỏi ra, sợ là mình tự kỉ hiểu vượt mức vì thế chỉ là trợn to mắt nhìn vào mẹ Chu.
Mẹ Chu bị dáng vẻ ngây ngô này của cậu chọc cười, bà từng thấy không ít phản ứng của người đột nhiên đạt được cơ hội không ngờ tới, đương nhiên biết Hàn Duyệt còn đang chìm trong nghi ngờ và không dám khẳng định, bèn dứt khoát nói thẳng ra: “Khỏi phải nghi ngờ nữa, đạo diễn Trần vừa ý kịch bản của hai đứa, định lấy kịch bản của hai đứa quay thành phim điện ảnh. Còn không mau cám ơn đạo diễn Trần.”
Từ sau khi Hàn Duyệt nghe được câu nói đầu tiên của mẹ Chu thì vẫn đứng yên bên bàn làm việc của mẹ Chu giống như một bức tượng không chút động đậy. Sau khi nghe thấy câu nói này của mẹ Chu, mới có một chút luống cuống xoay người cúi đầu một cái thật sâu với Trần Chính Minh, nói: “Cám.. cám ơn đạo diễn Trần.”
Trần Chính Minh xua tay nói: “Cám ơn gì chứ, là các cậu viết rất tốt.” Nhưng cũng không có từ chối đại lễ của Hàn Duyệt.
Mẹ Chu kêu Hàn Duyệt ngồi xuống trên chiếc ghế khác ở đối diện bàn làm việc, mới bắt đầu nói chính sự.
Nghe mẹ Chu và Trần Chính Minh bàn chuyện, đối với việc kịch bản của mình được đạo diễn nổi tiếng chọn trúng, Hàn Duyệt dần dần cảm thấy có cảm giác chân thực, cho nên càng cảm thấy sợ hãi và lo lắng hơn. Ngồi thẳng lưng, chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế, tay cũng đặt ở trên đùi, chẳng dám nhúc nhích lấy một cái.
“Câu chuyện rất hay, nhưng vẫn là cần sửa một chút.” Trần Chính Minh dùng ngón cái vê vê cằm, lại liếc qua Hàn Duyệt ngồi ở trên ghế quá mức khuôn phép, “Kịch bản phim truyền hình và kịch bản điện ảnh chênh lệch không nhỏ, cần làm chút cắt giảm và chỉnh sửa, việc này tôi sẽ tìm người, nhưng bà yên tâm, trên kịch bản vẫn sẽ ghi tên của Tiểu Hàn và đứa bé kia, với lại cũng sẽ không sửa bậy bạ, trước giờ tôi đều rất tôn trọng tác giả nguyên tác.”
Mẹ Chu cười nói: “Cậu là đạo diễn lớn, chuyện kịch bản cậu quyết định là được. Tiểu Duyệt và Trí Hân đều còn là học sinh, cậu kêu người ta làm chỉnh sửa vậy đương nhiên là điều kịch bản còn thiếu sót, bọn chúng vui mừng còn không kịp, làm sao sẽ có ý kiến gì được.”
“Chuyện tiền công…”
Không đợi Trần Chính Minh nói xong, mẹ Chu liền chắc lưỡi một tiếng, nghiêng mắt nhìn đối phương, nói trách móc: “Hai đứa nhỏ đều là học sinh ngay cả giới còn chưa bước vào mà thôi, có thể đi theo cậu học vài thứ không học được ở nơi khác cũng đã thắp hương vái phật rồi, làm sao còn bàn lương bổng gì.”
Trần Chính Minh xua xua tay nói: “Nói cũng không thể nói thế, hậu sinh khả úy, không quá mấy năm, nếu tôi muốn hợp tác với bọn họ sẽ không dễ dàng như thế đâu.”
Mẹ Chu và Trần Chính Minh lại nói cười vài câu, sau đó Trần Chính Minh còn có lịch trình khác liền chào tạm biệt trước, chuyện kịch bản qua một thời gian rồi nói rõ sau.
Hàn Duyệt đi theo sau mẹ Chu vẫn đưa Trần Chính Minh đến tận cửa thang máy ngay tầng, nhìn thấy cửa thang máy khép lại, thang máy bắt đầu đi xuống dưới mới trở về văn phòng.
Mẹ Chu kéo Hàn Duyệt ngồi vào trên sô pha trong phòng làm việc, kêu trợ lý mang một ly ca cao nóng vào. Hàn Duyệt vừa nãy rất khẩn trương, cả người đều căng cứng, giờ mới thả lỏng xuống lập tức một cảm giác thoát lực quét qua toàn thân, khiến cậu gần như cầm không được ly sứ lớn trong tay.
Mẹ Chu xoa xoa tóc cậu, cười nói: “Cũng được cũng được, biểu hiện tốt hơn Trí Hân nhiều.”
Hàn Duyệt cười ngượng ngùng, nói: “Dì, dì cũng không cho con chút chuẩn bị tâm lý nào hết, sao con có thể không khẩn trương được.” Nói xong mới bưng ly lên, bắt đầu chầm chậm uống ca cao nóng.
Một ly thức uống nóng xuống bụng, bổ sung chất đường khiến Hàn Duyệt cảm thấy sức lực vừa mới tiêu hao đã phục hồi lại từng chút một. Lúc này mới buông ly sứ xuống, đứng lên, nghiêm túc cúi đầu với mẹ Chu một cái, nói: “Dì, cám ơn dì!”
Mẹ Chu vội vã kéo Hàn Duyệt ngồi xuống, xoa xoa mặt cậu nói: “Đều là người một nhà cả, còn cảm ơn gì chứ, quá xa lạ. Dì có khả năng cho con tài nguyên và cơ hội tốt, con cũng có thể sử dụng rất tốt những thứ này, vậy tại sao dì không cho con sử dụng đây? Cũng không cần có gánh nặng tâm lý.”
Hàn Duyệt biết ơn nhìn về phía mẹ Chu, cười nói: “Cám ơn dì đã tin tưởng con.” Lại nhớ tới gì đó, ngập ngừng một chút, mới hỏi: “Dì, nếu như quay thành phim điện ảnh, nam nữ chính đã chọn xong cả rồi chứ ạ?”
Mẹ Chu lắc lắc đầu nói: “Giờ mới vừa bắt đầu. Tuần trước dì vừa đưa kịch bản cho đạo diễn Trần, hôm trước ông ta mới gọi điện thoại cho dì hỏi dì khi nào có thời gian muốn nói chuyện với con. Giờ vừa mới quyết định sẽ dùng kịch bản của hai đứa xong, những thứ khác còn chưa có quyết định tiếp. Sao nào, con có người được chọn nào muốn giới thiệu à?”
Hàn Duyệt cười ngượng: “Thực ra, thực ra con rất muốn để Bác Nghị diễn vai nam chính. Con vốn cũng đã nhắc qua với dì, quyển kịch bản này là lấy hai bộ tiểu thuyết mạng của con và Trí Hân hợp lại với nhau viết ra, nam chính đến từ tiểu thuyết 《Giang sơn》của con viết. Lúc trước khi viết bộ tiểu thuyết này, chính là lấy Bác Nghị làm nam chính nguyên mẫu sáng tác.”
“Thảo nào khi đọc kịch bản cảm thấy nam chính khiến người ta cảm giác rất quen thuộc.” Mẹ Chu cười nói: “Thực ra cho dù con không nhắc, dì cũng định giới thiệu Bác Nghị cho đạo diễn Trần. Sự chỉ dạy của đạo diễn Trần chính là chuyện chỉ có thể may mắn gặp được chứ không thể cầu mong, nếu có thể rèn luyện trong tác phẩm của ông ta, còn hơn tham gia diễn mười bộ phim truyền hình nữa.”
“Đạo diễn Trần sẽ đồng ý chứ ạ?” Hàn Duyệt hỏi có chút không chắc chắn.
“Chỉ cần Bác Nghị có khả năng này, dì sẽ có thể khiến đạo diễn Trần đồng ý.” Mẹ Chu lộ ra một nụ cười nắm chắc trong tay, vỗ vỗ lưng Hàn Duyệt, nói: “Con cũng đừng lo lắng, đợi đến khi đạo diễn Trần tìm được biên kịch sửa kịch bản cho hai con, dì sẽ kêu con với Trí Hân đến nữa. Còn về chuyện tiền lương, dì phải giải thích rõ một chút cho con.” Vẻ mặt của mẹ Chu thoáng trở nên nghiêm túc hơn một ít, nói: “Tuy con và Trí Hân rất có triển vọng, nhưng ban nãy con cũng nghe thấy dì nói gì rồi đó, hiện giờ hai con chỉ là người mới, chẳng có nền tảng căn bản gì. Với lại kịch bản của hai đứa còn phải trải qua chỉnh sửa mới có thể dùng để quay phim, cho nên nói, tiền lương mà các con có thể nhận được cho kịch bản này sẽ cực kỳ cực kỳ thấp. Nhưng hiện giờ hai con đang ở giai đoạn khởi bước, không phải lúc tính toán có thể kiếm được bao nhiêu tiền, dì nói rõ chuyện này với con ở đây trước, đến lúc đó, trọng điểm là học hỏi, không phải là bàn tiền công với đám người đạo diễn Trần, hiểu chưa?”.
“Hiểu ạ.” Hàn Duyệt gật gật đầu, “Kịch bản của tụi con có thể được đạo diễn Trần vừa ý thì đã là chuyện vui ngoài ý muốn rồi, với lại còn có thể học hỏi cùng đạo diễn và biên kịch nổi tiếng, có thể giành được cơ hội muốn còn không được này, nếu dây dưa chút chuyện tiền nong thì đó chính là bỏ gốc lấy ngọn rồi.”
Mẹ Chu hài lòng nói: “Con hiểu được đạo lý này thì tốt.”
Chu Bác Nghị hôm nay nghỉ, cho nên không có tới Tinh Hạo, đang ngồi ở dưới sàn trong phòng khách xem phim của đàn anh nghiền ngẫm học hỏi.
Hàn Duyệt vừa bước vào nhà, quăng giày đi liền hò reo nhào qua ôm lấy cổ của Chu Bác Nghị đè ở trên người anh.
“Vui vậy? Đã xảy ra chuyện tốt gì à?” Chu Bác Nghị xuôi theo lực độ của Hàn Duyệt ngã xuống trên thảm trải sàn, lập tức lật người qua đặt cậu nhóc ở dưới thân mình.
Hàn Duyệt sáp qua hôn Chu Bác Nghị một cái thật mạnh, dùng giọng nghe ra hơi có vẻ cao hơn so với ngày thường nói: “Kịch bản của tụi em được Trần Chính Minh chọn trúng! Là Trần Chính Minh đó! Trần Chính Minh vậy mà lại muốn quay kịch bản của em và Trí Hân viết áhhhhhh!!!” Nói đến cuối cùng đã kích động tới hét lên, lại dùng sức hôn mấy cái thật dữ dội vào trên mặt Chu Bác Nghị.
Trên mặt Chu Bác Nghị lộ ra một vẻ ngạc nhiên khó gặp, nhìn vào Hàn Duyệt ở trên người hỏi có phần không thể tin nổi: “Là cái ông Trần Chính Minh người quay 《Chiến quốc》kia à?”
“Chính là ông ấy!” Hàn Duyệt ôm chặt lấy vai Chu Bác Nghị, kề sát mặt vào cổ anh, “Đúng là không dám tin…”
Chu Bác Nghị ôm lấy lưng cậu, khẽ xoa tóc cậu: “Sau này em sẽ còn hợp tác với nhiều đạo diễn giỏi hơn, không chỉ của nước mình, còn có của nước ngoài nữa, sẽ trở thành một biên kịch nổi tiếng cấp thế giới.”
Hàn Duyệt ngẩng đầu cắn cắn nhẹ cằm anh, nói: “Nói đến em cũng thấy ngại…. Vậy anh cũng nhất định phải trở thành ảnh đế giỏi nhất thế giới dìu dắt em thật kỹ mới được, tới lúc đó bất kể em viết câu chuyện gì anh cũng phải làm nam chính của em, thế nào?”
“Vậy nếu như em viết một tên biến thái thích xâm hại bé trai, cũng nhẫn tâm để anh diễn sao?” Chu Bác Nghị nói đùa.
“Biến thái thử thách kỹ năng diễn xuất của anh biết bao.” Hàn Duyệt cười hì hì nói, “Người bình thường em sẽ không để cho người đó diễn đâu.”
Người đại diện của Chu Bác Nghị vốn đã chọn cho anh mấy bộ phim truyền hình làm công việc giai đoạn kế tiếp của anh, giờ nếu mẹ Chu có ý để Chu Bác Nghị tranh thủ bộ điện ảnh mới của đạo diễn Trần, đương nhiên phải hết sức giành lấy cơ hội làm việc này. Cũng may Chu Bác Nghị đã xem qua kịch bản cùng với bộ tiểu thuyết 《Giang sơn》đăng trên Cửu Châu của Hàn Duyệt từ lâu, đã sớm hiểu biết vừa đúng về nam chính, huống chi còn có Hàn Duyệt và Mã Trí Hân ở bên cạnh phân tích kịch bản cho anh.
Nhưng Chu Bác Nghị cũng không có vì thế mà có vẻ lơ là, anh cần thể hiện ra cho đạo diễn Trần thấy chính là sự hiểu biết của riêng anh đối với kịch bản chứ không phải sự hiểu biết của biên kịch mà đám Hàn Duyệt giảng giải cho anh. Vả lại cho dù câu chuyện này là đám Hàn Duyệt tự viết, thì sự hiểu biết của hai người bọn họ đối với nhân vật mình viết ra chỉ sợ cũng sẽ không đủ hoàn chỉnh. Mà làm diễn viên, Chu Bác Nghị phải làm chính là mang nhân vật này đắp nặn thành vai diễn thuộc về riêng mình, in xuống dấu hiệu thuộc về mình mình. Như vậy khi người ta nhắc tới vai diễn này, thì sẽ nói đây là vai diễn độc nhất vô nhị do Chu Bác Nghị anh diễn xuất và diễn giải, chứ không phải là đổi một diễn viên thì có thể thay thế được ngay.