Sống Lại Về Một Nhà

Chương 56




Hàn Duyệt đưa điện thoại cho Chu Bác Nghị để anh đọc tin nhắn, lại ngẩng đầu nói với mẹ Chu: “Anh hai của con nói sáng sớm mai anh ấy tới đón con”.

“Anh hai em bận bịu như thế thôi khỏi làm phiền anh ấy” Chu Bác Nghị buông di động, “Để anh đưa em về”.

“Anh nói cũng đúng” Hàn Duyệt gật gật đầu. Tuy cậu cũng không hiểu rõ suy nghĩ thật sự của Chu Bác Nghị nhưng mà cậu cũng quả thật không muốn ngồi xe của Hàn Tư Triết, khi lần trước Hàn Tư Triết mời cậu đi ăn chay cái cảm giác không có gì để nói lại liều mạng tìm đề tài thực sự đã để lại ấn tượng rất sâu cho cậu. Vì thế Hàn Duyệt lại cầm di động gửi một tin nhắn cho Hàn Tư Triết, nói với anh ta Chu Bác Nghị sẽ đưa cậu trở về, khéo léo từ chối lời đề nghị của anh ta.

Qua vài phút, Hàn Tư Triết nhắn lại: [Trưa mai tất cả người nhà họ Hàn đều phải ở khách sạn Phong Lam Holiday ăn bữa cơm, vào lúc chín giờ anh trực tiếp qua đó đón em tới khách sạn].

Khách sạn Phong Lam Holiday là tài sản của Hàn thị, hằng năm đúng trưa ngày giao thừa tất cả mọi người nhà họ Hàn ở thành phố B phải mở tiệc liên hoan trong ngày, xem như nối kết tình cảm với tất cả những người ở riêng một chút. Hàn Duyệt chỉ từng tham gia vài lần vào lúc còn rất nhỏ, nhưng bởi do là con ngoài giá thú nên luôn thu hút đủ mọi ánh nhìn khinh miệt chẳng mấy tốt lành, còn bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cuối cùng thì không muốn tham gia nữa, mà điều đó lại trúng ý của cha Hàn. Từ đó Hàn Duyệt đã không còn xuất hiện ở bữa tiệc, nếu không phải bây giờ Hàn Tư Triết nhắc tới cậu cũng đã quên mất.

Tuy Hàn Duyệt trước kia cũng không phải người khách được chào đón ở bữa tiệc cho lắm, nhưng tình huống lúc này lại khác, cậu đính hôn với cậu ba Chu thị hiển nhiên coi như nửa người nhà họ Chu, mà thái độ vừa ý cậu của nhà họ Chu mọi người cũng đều biết cả cho nên thân phận của cậu lúc này cũng lên như diều gặp gió, với lại tin tức thất thiệt về thân thế của cậu mấy hôm nay lại đang náo động rầm rộ, với sự đối xử có chút khác biệt nào cũng sẽ gây nên nhiều sự chú ý hơn.

Hàn Duyệt biết điều đó cho nên cũng không có cảm thấy ngạc nhiên bao nhiêu, nhưng trong lòng nghĩ tới bữa tiệc lá mặt lá trái ngày mai thì không khỏi than dài.

Chu Bác Nghị lấy điện thoại khỏi tay Hàn Duyệt, sau khi xem xong tin nhắn, chau mày nói: “Ngày mai anh đi cùng em đi, có thể đưa thẳng em tới khách sạn cũng không cần phiền anh hai em tới đón em. Vả lại em cũng đã gặp qua người nhà họ Chu hết rồi, theo lý anh cũng nên đi gặp thông gia nhà họ Hàn các em”.

Hàn Duyệt ngẫm nghĩ, cảm thấy lời đề nghị của Chu Bác Nghị rất tốt. Một bữa tiệc mang theo chút ác ý và dò xét này, có Chu Bác Nghị làm bạn thì người dòng họ Hàn ít nhiều gì cũng phải biết điều một chút.

Hàn Duyệt nói lời đề nghị mong có thể cùng cậu đi tham gia bữa tiệc gia đình của Chu Bác Nghị cho Hàn Tư Triết, qua hơn mười phút Hàn Tư Triết mới nhắn lại, lần này chỉ có một chữ: [Được].

Bởi vì chỉ là bữa tiệc gia đình cho nên quy định đối với quần áo cũng không phải rất khuôn phép, vì thế hai người cũng không có mặc lễ phục mà chỉ mặc tây trang bình thường cùng kiểu.

Cha Hàn là cổ đông lớn nhất của xí nghiệp Hàn thị cũng là người nắm quyền đương nhiệm, cho nên bữa tiệc gia đình do nhà của cha Hàn chủ trì. Trong bữa tiệc, mẹ Hàn và ba anh em Hàn Tư Triết cũng cần gánh việc tiếp đón chính. Trước kia Hàn Duyệt không cần tham gia loại tiệc tùng này nên việc tiếp đón đương nhiên không tới phiên cậu, nhưng bây giờ nếu nhà họ Hàn muốn làm ra thái độ đối xử bình đẳng cho người ngoài xem, vậy thì Hàn Duyệt đương nhiên cũng phải giống với ba anh em Hàn Tư Triết đi tới khách sạn sớm cùng mẹ Hàn chuẩn bị các hạng mục công việc của bữa tiệc.

Hai người hơn chín giờ xuất phát, trên đường kẹt một lúc sắp mười giờ mới chạy tới khách sạn. Vừa mới bước một chân vào cửa sảnh liền nghe thấy mấy lời châm chọc lâu rồi không nghe của Hàn Tư Mộng đang ở cửa kiểm tra bó hoa dùng để trang trí cửa phòng: “Chị còn tưởng người bà con nào tới sớm như vậy, thì ra là Duyệt Duyệt. Cậu chi bằng trễ chút nữa tới cùng với mấy vị khách khác cho rồi, mọi việc đều đã làm xong cả…”

Nửa câu nói sau ngay khi Hàn Tư Mộng nhìn thấy Chu Bác Nghị thì im bặt. Hàn Tư Mộng thích Chu Bác Hạo, đương nhiên cũng mong giữ được một hình tượng khá dịu dàng thùy mị trước mặt người nhà của người trong lòng, kết quả lại tại Hàn Duyệt mà đã làm mất hết mặt mũi trước mặt Chu Bác Nghị. Cô ta cũng chẳng thèm quan tâm Hàn Duyệt có chọc cô ta hay không, rõ ràng là mình mở miệng trước nhưng trong lòng lại đổ hết mọi lỗi sai lên người Hàn Duyệt, trên mặt vẫn cứ trưng ra một nụ cười dịu dàng, kêu: “Bác Nghị, cậu cũng tới à?”.

Chu Bác Nghị lễ phép cười cười với cô ta, nói câu ‘chào cô Hàn’. Nhưng Hàn Duyệt cũng chẳng để ý cô ta, không ngừng lấy một bước lập tức dắt Chu Bác Nghị đi tới trước mặt cha Hàn và mẹ Hàn, đứng lại ở chỗ còn cách khoảng hai mét, hơi khom người một cái, nói: “Cha, mẹ”. Lại hơi nghiêng người nhìn vào Hàn Tư Huy, nói: “Anh ba”.

Hàn Tư Triết lúc này cũng không có ở hội trường, tới gần cuối năm là thời gian công ty nhiều việc nhất, mà cha Hàn phải chủ trì bữa tiệc nên nhiệm vụ kết thúc công việc đương nhiên sẽ giao cho anh. Chẳng qua rốt cuộc là bận việc hay là do tránh né gì đó thì người ngoài sẽ không biết được.

“Mấy tháng không gặp Duyệt Duyệt lại cao thêm rồi” Hàn Tư Huy cười bước tới, chìa tay định ôm vai Hàn Duyệt, “Sao không về thăm nhà?”

Nhìn thấy cánh tay Hàn Tư Huy duỗi tới Hàn Duyệt né về phía sau một chút theo thói quen, mà đúng lúc này Chu Bác Nghị cũng giơ tay lên vòng qua vai Hàn Duyệt, tay nhẹ nhàng đỡ lấy tay cậu cũng hơi hơi cúi người với cha Hàn và mẹ Hàn: “Chú Hàn, dì Hàn”.

Cha Hàn đương nhiên sẽ không giống như Hàn Tư Mộng vui buồn đều thể hiện hết ra lời nói và vẻ mặt, cười tới mức hiền lành thân thiện, nói: “Bác Nghị sao lại tới đây? Duyệt Duyệt, sao con không nói với chúng ta một tiếng? Anh hai con đâu? Không phải nó nói nó đi đón con hay sao?”.

Hàn Duyệt khó hiểu nhìn vào cha Hàn, nói: “Chuyện Bác Nghị muốn đưa con tới đây sẵn tiện tham dự bữa tiệc hôm qua con đã nói cho anh hai rồi mà. Anh ấy không có nói lại với cha sao?”

Cha Hàn nghiêng đầu liếc mẹ Hàn, thấy trong mắt bà cũng hiện ra chút mù mờ chỉ đành nở nụ cười ha ha hai tiếng, nói: “Mấy hôm nay công ty bận bịu có lẽ là anh hai con bận quá nên quên nói cho chúng ta. Tư Huy à, con đi nói với người phục vụ một tiếng thêm một chỗ ngồi nữa ở bên bàn của các con đi. Cũng may khách khứa mỗi bàn cũng xếp không nhiều lắm, nếu không quả thật là không chen vào nổi”.

Có Chu Bác Nghị ở đó lập tức mấy người nhà họ Hàn này có khó chịu hơn đi nữa thì lúc này cũng phải nuốt lại vào bụng, cũng không thể ở trước mặt vị hôn phu của Hàn Duyệt bắt chẹt Hàn Duyệt. Hàn Duyệt cũng không khách sáo, ngang nhiên bắt đầu lười biếng. Cậu có oán hận đối với nhà họ Hàn nên chuyện lười biếng làm đến mức đường hoàng chẳng chút xấu hổ. Có điều Chu Bác Nghị dù sao cũng là người ngoài, không thể giống Hàn Duyệt đút hai tay vào túi giao hết việc cho người khác như thế được nên ít nhiều gì cũng gánh chút đỉnh. Hàn Duyệt cũng đành phải làm chung với anh, vừa làm vừa lén lút lẩm bẩm càm ràm, Chu Bác Nghị nghe mà dở khóc dở cười, nhân lúc người ta không nhìn thấy thì khẽ cắn vào lổ tai cậu nhóc một cái.

Khi sắp tới mười một giờ, Hàn Tư Triết cuối cùng cũng đến hội trường. Sắc mặt anh tái xanh, vẻ mặt uể oải, dưới mắt có chút quầng thâm, xem ra rất mệt mỏi. Mẹ Hàn thấy thì vội đi qua đỡ con trai mình, lo lắng hỏi: “Đêm qua lại thức đêm à? Công việc nhiều cũng đừng có gánh hết một mình như vậy để em trai con giúp con gánh vác chút thì tốt biết bao, không thì để ba con quay về xử lý một phần việc chỗ này có mẹ với Tư Mộng là được rồi”.

Hàn Tư Triết cười hiền, lắc lắc đầu, đang định nói chuyện thì giương mắt thấy Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị đang kề tai thủ thỉ ở trong góc hội trường. Con ngươi bỗng có rút, những lời tính nói cũng lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Mẹ Hàn nhìn theo ánh mắt anh, vội hỏi: “Hàn Duyệt nói hôm qua nó đã nói với con chuyện hôm nay nó sẽ dẫn Chu Bác Nghị theo sao không nói với mẹ, Tư Mộng suýt nữa đã làm trò hề rồi đó”.

Hàn Tư Triết bỗng ngạc nhiên, lập tức xoa xoa giữa trán, khi buông tay thì trên mặt lại mang đầy nụ cười dịu dàng, nói: “Xin lỗi mẹ con quên mất, ngày hôm qua thật sự quá bận bịu”.

“Sao lại bận tới mức này” mẹ Hàn nói càm ràm, đau lòng nhéo nhéo tay con trai cả, nói: “Lên lầu nghỉ chút đi, mẹ kêu người dặm trang tý cho con để nhìn qua tươi tắn chút. Cách khai tiệc còn đến mấy mươi phút nữa, cũng đủ ngủ một giấc”.

Hàn Tư Triết gật gật đầu, không có đi qua chào hỏi với Hàn Duyệt. Mà ngay giây phút anh rời khỏi hội trường, Chu Bác Nghị ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh khuất ở sau cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Mà khi lại cúi đầu nói chuyện với Hàn Duyệt, nụ cười nơi khóe miệng lập tức tan ra ấm áp như là một đầm nước xuân.

Hàn Tư Triết được người phục vụ dẫn đi vào thang máy đi thẳng tới tầng mười lăm của khách sạn, mẹ Hàn đã đặt mấy căn phòng nghỉ sang trọng để người nhà nghỉ ngơi thay quần áo và trang điểm. Sau khi người phục vụ đi khỏi Hàn Tư Triết từ từ thở hắt ra, cởi áo khoác ra quăng qua một bên, tháo lỏng cà-vạt và mấy hạt nút trên cùng của áo sơ mi xong liền mệt mỏi ngã xuống trên giường, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm qua sau khi nhận được tin nhắn từ chối mình đi đón cậu và tính đến dự tiệc cùng với Chu Bác Nghị của Hàn Duyệt anh gần như thức trắng cả đêm. Từ chối là đúng lý nên cũng chẳng hề ngoài dự đoán của anh, nhưng vẫn khiến anh buồn đến mức thở không nổi. Xử lý tài liệu cả đêm trong phòng đọc sách, bốn giờ sáng mới hơi chợp mắt một lát, mà trong giấc ngủ không đến hai tiếng đó anh thế nhưng mơ thấy cảnh Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị kết hôn. Trong mơ, Hàn Duyệt nhìn Chu Bác Nghị cười đến vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, nhưng khi nhìn về phía mình thì rút vẻ vui sướng lại hết, lộ ra một vẻ ghê tởm nói lạnh băng: “Không ngờ lại thích em trai mình, anh là biến thái à?”.

Anh gần như là giãy dụa từ trong mơ tỉnh lại, mới nhận ra mồ hôi lạnh toàn thân đã làm ướt cả bộ đồ ngủ. Ngủ tiếp gần như là không thể, anh đành phải đứng dậy đi tới công ty giày vò đám cấp dưới đến chết đi sống lại.

Mà ban nãy bất ngờ không kịp tránh lại nhìn tới hình ảnh Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị vô cùng thân thiết, cơn ác mộng khó hiểu vào ban sáng kia gần như là lập tức hiện lên trong đầu anh thêm một lần.

Tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu trong cuộc sống thật sự Duyệt Duyệt mà biết tình cảm của mình thật thì chỉ sợ là cũng sẽ lộ ra vẻ mặt ghê tởm ghét bỏ thôi.

Hàn Tư Triết nghĩ thế, suy nghĩ rồi từ từ chìm sâu vào mơ màng, ngủ mê mệt.

Bữa tiệc bắt đầu vào đúng mười hai giờ. Đầu tiên là từ cha Hàn nói vài lời may mắn tiễn cái cũ đi đón cái mới tới, mời một ly rượu, bữa tiệc liền chính thức bắt đầu.

Trên cái bàn Hàn Duyệt ngồi này đều là đám thế hệ trẻ của nhà họ Hàn, ngoài một cô em họ cùng tuổi cũng là sinh viên năm nhất và hai cậu em họ đang học cấp hai ra thì những người còn lại đều lớn hơn cậu, phần lớn đã đi làm. Hàn Duyệt còn nhớ rõ là sau khi mình đi làm mới được cho phép tham gia bữa tiệc gia đình của nhà họ Hàn, cho dù tất cả mọi người đều đã là người lớn cả nhưng thái độ của những người này đối với cậu vẫn thờ ơ và ghét bỏ giống như khi còn bé.

Mà lúc này, các anh chị em họ năm đó thậm chí không muốn ngồi chung bàn với cậu này lại có vẻ vừa thân thiện vừa nhiệt tình, giống như bọn họ thực sự là người thân lớn lên bên nhau từ nhỏ ấy.

Cái kiểu làm bộ làm tịch kia chẳng qua là vì lúc này Chu Bác Nghị đang ngồi bên cạnh cậu giúp cậu lựa xương cá thôi. Trong lòng Hàn Duyệt cười lạnh, trên mặt lại cười đến mức càng thêm rạng rỡ.

Chu Bác Nghị đem cá đã lựa xương xong bỏ vào chén cậu. Đối diện, một cô chị họ lập tức nói hâm mộ: “Duyệt Duyệt, bạn trai em đối xử với em tốt thật đó, dáng vẻ không như bạn trai chị cho tới giờ cũng chẳng biết quan tâm chị gì cả”.

Hàn Duyệt cười đến híp mắt, nói: “Đó là vì em cũng rất quan tâm Bác Nghị, muốn có hồi báo thì phải luôn có trả giá thôi mà”. Nói xong cậu gắp một miếng sườn, bỏ xương xong đưa tới trước miệng Chu Bác Nghị, Chu Bác Nghị mở miệng ra theo ý cậu tùy ý cậu nhóc đút thịt vào miệng mình.

“Khụ khụ…” Hàn Tư Triết ngồi cùng bàn chính với cha Hàn và mẹ Hàn liếc mắt một cái thấy được cảnh Hàn Duyệt đút thức ăn cho Chu Bác Nghị lập tức bị rượu đỏ trong miệng làm sặc, bắt đầu ho khan. Anh vội xoay đầu đi lấy khăn ăn che miệng, ho thêm hai tiếng mới bình thường lại rồi nhỏ giọng nói xin lỗi với mấy khách khứa trên bàn.

“Mối quan hệ của Duyệt Duyệt và cậu ba Chu tốt quá đúng không?” Hàn Tư Huy cười tít mắt kề sát Hàn Tư Triết, khẽ nói, “Anh nói xem bọn họ có phải là đã lên giường rồi không? Ái chà chà, Duyệt Duyệt còn nhỏ, cũng không biết có chịu được cậu ba Chu không đây”.

Hàn Tư Triết liếc anh ta, không nói lời nào, nhưng cái tay cầm khăn ăn để ở trên đùi kia đã siết chặt vào nhau nổi lên gân xanh.