Sống Lại Về Một Nhà

Chương 39




Hàn Duyệt bị giọng điệu đầy ca thán của cậu ta chọc cười, bèn nói: “Vậy có rãnh anh mời em tới nhà anh ăn cơm”.

Câu mời này nói ra cũng không phải hoàn toàn là lời khách sáo, Hàn Duyệt thật sự thích cậu nhóc này mới có thể nói ra được lời nói mời cậu ta tới nhà ăn cơm, Mã Trí Hân lập tức tươi cười rạng rỡ vui vẻ hò reo nói: “Cám ơn anh Duyệt! Tới lúc đó phải nói trước cho em biết hai ngày để em chừa bụng đi nhà anh Duyệt ăn một lần cho đã!”.

Đi ra khỏi khu lớp học, Hàn Duyệt liếc mắt một cái liền thấy được chiếc Phaeton bình dân của Chu Bác Nghị đang đỗ ở cách đó không xa, cùng lúc Chu Bác Nghị cũng xuống xe vẫy tay với Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt cũng giơ tay lên ra hiệu Chu Bác Nghị là mình đã thấy, sau đó giới thiệu với Mã Trí Hân: “Đó là vị hôn phu của anh, Chu Bác Nghị”.

“Anh Duyệt anh đã đính hôn rồi sao?” Mã Trí Hân có chút giật mình, “Em còn tưởng đâu chiếc nhẫn trên tay anh chỉ là một món đồ trang sức chứ”.

“Tháng tám vừa mới tổ chức lễ đính hôn” Hàn Duyệt cười nói.

Mã Trí Hân lập tức nheo mắt lại quan sát kỹ Chu Bác Nghị đang đứng cách đó không xa, hai giây sau thì nói: “Anh Duyệt, vị hôn phu của anh nhìn sơ có vẻ lớn hơn anh một chút, chẳng lẽ hai người đã hứa hôn từ trong bụng mẹ sao?”.

“….. tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết của nữ đều là ở một mức độ khác với cuộc sống”. Hàn Duyệt ấn lên thái dương, sau đó mỉm cười nói: “Lát nữa đi qua đi, anh giới thiệu cho hai người một chút”.

Hàn Duyệt vừa mới dẫn Mã Trí Hân đi tới trước mặt Chu Bác Nghị thì bất ngờ bị Chu Bác Nghị kéo tới bên cạnh ôm chặt eo. Anh chàng cầm lấy cặp của cậu ném vào trong xe qua cửa sổ đang mở rồi khều tóc của Hàn Duyệt một cái nói với nét mặt không chút thay đổi: “Đói bụng chưa? Hôm nay dì làm thịt bò xào”. Sau đó giống như mới nhìn thấy Mã Trí Hân, “Cậu đây là….”.

“Xin chào anh Chu, em là bạn cùng lớp biên kịch với anh Duyệt, em tên là Mã Trí Hân”. Cậu bé lễ phép cứ giống như gặp được cha mẹ của bạn thân, kính cẩn cúi chào một cái.

Chu Bác Nghị khựng lại một chút mới vươn tay ra với Mã Trí Hân, nói: “Cậu Mã, xin chào, tôi là vị hôn phu của Hàn Duyệt, Chu Bác Nghị”.

Hàn Duyệt tỉnh bơ lấy khuỷu tay đẩy đẩy Chu Bác Nghị, cánh tay anh chàng ôm eo cậu dùng sức hơi mạnh, cậu cảm thấy eo của mình sắp gãy mất. Nhưng trái lại Chu Bác Nghị còn mạnh thêm nữa, tay còn từ trên lưng trượt xuống bên ngực sườn cậu đè mạnh một cái suýt nữa khiến cậu không thở nổi. Gân xanh trên thái dương Hàn Duyệt nổi lên, cười gượng nói: “Trí Hân, kêu anh Chu gì chứ, xa lạ quá, kêu anh Nghị là được rồi. Bác Nghị, Trí Hân mới mười sáu tuổi nghiêm túc vậy làm chi, đừng hù người ta sợ”.

“Xin lỗi” khóe miệng của Chu Bác Nghị kéo lên 0.1 độ.

Mã Trí Hân tuy nhỏ tuổi, tính tình còn có chút ngây thơ, nhưng từ việc cậu ta biết phải chủ động tạo mối quan hệ tốt với Hàn Duyệt đã nhìn ra được cậu ta cũng không ngốc, cái anh chàng toàn thân tỏa ra hơi lạnh trước mặt này vừa nhìn là biết ngay không có ấn tượng tốt gì với mình, cậu ta cũng liền ngoan ngoãn nói: “Anh Nghị, anh Duyệt, em phải đi trước đây bằng không căn tin sẽ hết chỗ”.

Hàn Duyệt nói có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, làm mất thời gian của em, mau đi đi!”.

Mã Trí Hân vẫy tay lập tức chạy về phía căn tin, chân cậu ta dài, bước chân bước ra rất lớn động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, ở trong đám đông lủi tới lủi lui rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Thấy người đã mất hút ở trong đám đông Hàn Duyệt cũng liền không chút khách sáo mà hung dữ đẩy Chu Bác Nghị ra, đạp anh một đạp, trừng anh tức giận nói: “Anh làm gì vậy chứ”. Nói xong cảm thấy còn chưa hả giận lại đạp lên cẳng chân của anh chàng vài cái.

Chu Bác Nghị tùy ý Hàn Duyệt trút giận lên người mình, chờ cơn giận cậu xả xong thì dắt tay Hàn Duyệt kéo cậu tới bên cạnh, mình xoa xoa mặt cậu nói: “Vào xe ngồi nào, mọi người đều đang nhìn em đấy”.

Hàn Duyệt vừa ngẩng đầu nhận ra quả thật có không ít người nhìn về phía chỗ của cậu, còn có vài người kề sát vào nhau xì xầm trên mặt mang theo nụ cười xem trò hay thì lập tức đỏ mặt, hung tợn trừng mắt liếc Chu Bác Nghị một cái rồi xoay người bước vào trong xe, còn không đợi Chu Bác Nghị bước vào thì đóng sầm cửa xe lại. Chu Bác Nghị sờ sờ mũi vòng qua bên kia mở cửa xe chui vào.

Lúc này đúng là khoảng thời gian tan học, học sinh tới lui căn tin và quay về ký túc xá chắn kín cả con đường, qua hơn mười phút người ta mới tản bớt khỏi đường cái, xe con từ từ lăn bánh, chầm chậm chạy khỏi sân trường.

Hàn Duyệt tựa vào trên chỗ dựa ở ghế sau nhìn ngoài cửa sổ không nói tiếng nào. Chu Bác Nghị dè dặt kéo lấy tay cậu, thấy cậu không có từ chối mới yên tâm mạnh dạn cầm lấy, hôn vào lòng bàn tay, nói: “Còn giận à?”. Thấy Hàn Duyệt vẫn không nói chuyện bèn bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cậu.

Tài xế yên lặng lái xe ở phía trước nhìn lướt qua kính chiếu hậu thấy tình hình ở ghế sau càng trở nên cháy bỏng thì tự giác bật tấm ngăn lên, ngăn lại tầm mắt giữa ghế trước và ghế sau.

Thấy thế Chu Bác Nghị bèn thoải mái sáp qua kề sát vào Hàn Duyệt ôm cậu vào lòng. Hàn Duyệt vốn tính đẩy anh ra lại cảm thấy như thế quả thật giống như con gái đang giận lẫy ấy, trong bụng vừa gượng một cái thì bị anh chàng chớp thời cơ ngay.

“Đừng giận nữa, được không?” Chu Bác Nghị kề sát vào lổ tai Hàn Duyệt khẽ nói, thấy Hàn Duyệt không để ý tới mình liền vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngậm lấy xương quai xanh của Hàn Duyệt bắt đầu liếm nhẹ, có khi dùng sức mút vừa phải.

Hàn Duyệt tránh đi, nhưng bởi vì cơ thể bị kẹt ở trong góc ghế xe nên không thể nhúc nhích, lại ngại tài xế ở phía trước nên không dám có động tác quá lớn, chỉ có thể đẩy mặt của anh chàng nhỏ giọng cảnh cáo: “Còn dám để lại dấu cho em, em sẽ cắn anh có tin không hả?”.

Đầu lưỡi của Chu Bác Nghị từ xương quai xanh Hàn Duyệt liếm mạnh vài cái qua lại mới từ động mạch chủ bên cổ từng chút từng chút liếm về phía trước, cuối cùng ngậm lấy miếng da nhỏ bên dưới tai Hàn Duyệt mút thật mạnh.

Dưới tai truyền tới một cơn đau, Hàn Duyệt hít vào một hơi, khẽ kêu lên một tiếng rồi rụt cổ theo phản xạ tính né ra miệng của anh chàng, nhưng anh chàng lại xảo trá vói tay vào trong áo cậu nhẹ nhàng trượt tới lui trên bờ eo cậu, lại ở ngay khi cậu xoay người trốn khỏi tay anh thì một ngụm ngậm lấy trái cổ cậu mút vào chùn chụt, còn cánh tay đặt ở bên trong áo dính sát vào làn da cậu từ từ di chuyển về phía trước, cuối cùng đụng tới một điểm ở đó bắt đầu vân vê bóp nhẹ.

Hàn Duyệt khóc không ra nước mắt, cậu bị Chu Bác Nghị xoa một cái như thế eo lập tức liền nhũn xuống, rốt cuộc không còn sức để giãy dụa chỉ có thể bị Chu Bác Nghị đặt ở trong góc ghế sau muốn làm gì thì làm. Cả người vừa tê vừa ngứa gần như sắp bật khóc. Tấm ngăn giữa ghế sau và ghế trước cũng không phải cách âm lắm, Hàn Duyệt chỉ có thể lấy tay bịt miệng lại sợ phát ra âm thanh gì không nên phát ra.

Chu Bác Nghị thong thả nhẹ nhàng vừa liếm vừa cắn ở trên cổ và vai của Hàn Duyệt, cho tới khi xe chạy vào cổng lớn của khu Tú Giang Viên mới ngừng lại lấy khăn tay ra lau sạch nước miếng trên bả vai và cổ của Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt kìm nén tới mức cả mặt đỏ bừng, trong hốc mắt toàn là nước mắt muốn rơi lại không rơi xuống, ngay cả hơi thở cũng run run. Khó lắm mới bình thường lại liền giật lấy khăn tay của Chu Bác Nghị chùi hai mắt của mình. Đợi sau khi xe đậu xong thì mở cửa xe vọt vào khu nhà trọ trước, ấn nút thang máy như điên. Cũng may thang máy đang dừng ở lầu một, cửa vừa mới mở Hàn Duyệt liền chui vào lại bắt đầu ấn nút đóng cửa như điên, sau khi nhốt Chu Bác Nghị ở bên ngoài cửa thang máy mới ấn vào tầng mình muốn lên.

Kết quả ra thang máy Hàn Duyệt mới phát hiện chìa khóa nhà để ở trong cặp, nhưng cặp đã bị cậu bỏ quên ở trong xe con dưới lầu, mà bình thường giờ này dì nấu cơm đã về nhà rồi.

Cậu quả thực sắp điên mất, một cước đá tung cửa lầu thang bên cạnh thang máy đặt mông ngồi ở trên lầu thang phát dỗi.

Thang máy trượt xuống đón Chu Bác Nghị đi lên, tiếng dây thừng chuyển động xuyên qua vách tường loáng thoáng truyền vào trong thang máy, tiếp theo lại ‘ting’ một tiếng cửa thang máy mở ra. Chu Bác Nghị đi ra thang máy trước tiên nhìn nhìn cửa nhà, thấy Hàn Duyệt không ở liền khẽ gọi: “Tiểu Duyệt?”.

Hàn Duyệt không nói tiếng nào nhưng rất nhanh Chu Bác Nghị đã phát hiện cậu ở ngay trong lầu thang.

“Vào nhà thôi, ăn xong cơm trưa đi ngủ sớm một chút” Chu Bác Nghị xách cặp của cậu ngồi xổm ở bên cạnh cậu nhỏ giọng khuyên bảo, “Đứng lên được không, trên cầu thang bẩn lắm”.

Hàn Duyệt nghiêng đầu không thèm nhìn kết quả giây tiếp theo liền trời đất đảo lộn, Chu Bác Nghị không ngờ lại vác thẳng cậu lên vai.

Hàn Duyệt không kìm được hét lên một tiếng, cảm giác máu vọt tới đỉnh đầu khiến cậu cảm thấy đầu sắp nổ tung, cậu dùng giọng gần như phá âm hô to: “Chu Bác Nghị! Thả em xuống!”.

Chu Bác Nghị không để ý tới cậu trái lại còn vỗ vỗ mông cậu vang ra tiếng, khiêng cậu ra khỏi thang lầu.

Cửa cầu thang có hai cánh, một cánh bị cài chốt cố định lại chỉ có cánh kia mới mở ra được còn lắp đặt máy đóng cửa tự động có thể tự động khép cửa, đẩy ra nó phải hơi tốn chút sức, cửa cũng không rộng vừa đủ cho một phụ nữ thân hình bình thường qua được, đàn ông thân hình cao to giống như Chu Bác Nghị đây thì phải nghiêng người cúi thấp đầu.

Chu Bác Nghị rất cẩn thận đem cửa lầu thang chặn ở trên tường sợ nó bật lại bật trúng Hàn Duyệt, nhưng ngay khi anh nghiêng người đi vào bên trong lại quên mất một cái góc độ nhỏ mà anh xoay người đối với Hàn Duyệt đang vắt vẻo sau lưng anh mà nói lại là một góc độ rất lớn.

Vì thế rầm một tiếng đầu của Hàn Duyệt đập mạnh vào trên cánh cửa bị cố định kia, tiếng vang cực lớn ở giữa lầu thang cũng có thể nghe được tiếng vọng lại.

“Chu Bác Nghị!” giọng Hàn Duyệt gào lên thảm thiết.

Chu Bác Nghị cũng bị hù giật mình vội vàng giữ vững tư thế cố định, vội lui về phía sau hai bước kết quả đầu của Hàn Duyệt lại đụng vào trên trên tay vịn lan can cầu thang.

Cuối cùng Chu Bác Nghị cũng không dám nhúc nhích nữa, cứng người từ từ buông Hàn Duyệt từ trên vai xuống.

Hàn Duyệt ngồi ở dưới đất ôm đầu co quắp người. Hai cái đụng đó khiến cậu choáng váng cả đầu óc cứ buồn nôn mãi, máu một hồi trào lên một hồi lại chảy ngược xuống đều khiến cậu muốn ói ra. Một câu cậu cũng không nói ra được chỉ có thể ngậm chặt miệng chăm chú chờ cái cơn khó chịu này giảm xuống.

Chu Bác Nghị không dám đụng cậu lại sợ làm cậu phiền liền không dám nói chuyện, chỉ có thể ngồi xổm ở bên cạnh cậu căng thẳng quan sát phản ứng của cậu.

Vài phút sau Hàn Duyệt mới dần dần kìm lại cái cơn buồn nôn kia, chỉ là chỗ liên tiếp bị đụng hai lần ở trên đầu lại ngày càng trở nên đau buốt, cảm giác giống như là hai cây đinh chui vào đầu cứ đâm mãi đến tận bên trong cột sống. Cậu từ từ ngẩng đầu trách móc lườm kẻ đầu xỏ, vừa tính mở miệng mắng anh nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì nước mắt đã rơi xuống trước.

Chu Bác Nghị sợ tới mức tim muốn nứt ra, giang hai tay định ôm lấy Hàn Duyệt lại sợ động tác mình mạnh quá làm Hàn Duyệt khó chịu, chỉ có thể nhỏ giọng lo lắng hỏi: “Có phải còn khó chịu hay không? Khó chịu bọn mình đi bệnh viện!”.

Hàn Duyệt vừa khóc vừa vung nắm đấm về phía Chu Bác Nghị, lại bỗng nhớ ra Chu Bác Nghị hiện nay là nghệ sĩ mặt không thể tùy tiện đụng được chỉ có thể cứng rắn thay đổi đường đi của nắm đấm cuối cùng đánh lên trên vai Chu Bác Nghị, rồi lại bị xương quai xanh của anh đâm đến mức bàn tay phát đau.

Hàn Duyệt bụm cánh tay bị thương càng nghĩ càng uất ức, mới bắt đầu chỉ là rơi nước mắt cuối cùng thế nhưng bật khóc lớn.

Chu Bác Nghị thấy cậu khóc vẫn rất khỏe thì yên lòng, nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu nhưng lập tức đã bị Hàn Duyệt hung dữ đẩy ra suýt nữa ngồi bẹp xuống đất, cũng không dám đụng vào cậu nữa đành phải câm họng ngồi xổm ở bên cạnh Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt rất muốn mắng chửi chỉ là lúc bắt đầu khóc dữ quá nên nghẹn ngào đến mức nói cũng nói không được, khó lắm hơi bình tĩnh lại một chút lập tức khóc gào lên: “Chu Bác Nghị đại gia nhà anh! Quậy cái TMD quái quỷ gì vậy hả! Đau chết được!”.

“Là lỗi của anh, là lỗi của anh!” Chu Bác Nghị đau lòng vô cùng, lại ôm lấy vai Hàn Duyệt lần nữa, nói, “Lỗi của anh hết!”.

“Bệnh thần kinh!” Hàn Duyệt khóc nói, đấm một đấm vào trên bụng anh suýt nữa đấm Chu Bác Nghị ngã xuống đất.

“Là lỗi của anh, anh là bệnh thần kinh” Chu Bác Nghị ngồi chồm hổm lại đàng hoàng lần nữa, ôm Hàn Duyệt khẽ dỗ dành nói.

“Đại ngu ngốc!”.

“Anh là đại ngu ngốc, là đại ngu ngốc”.

“Đầu óc có bệnh!”.

“Đúng đúng, có bệnh có bệnh”.

“………” Hàn Duyệt lườm anh, chùi chùi nước mắt bỗng nhiên lại bật khóc tiếp, “Mẹ nó, em lại có thể khóc thành thế này, mất mặt chết đi được! Đều tại anh hết!”.

Hàn Duyệt rất ít chửi bậy, lần này xem như đem lời chửi tục cậu dành cả đời xài sạch.

Chu Bác Nghị ở giữa lầu thang dỗ Hàn Duyệt ít nhất nửa tiếng mới đem Hàn Duyệt cực kỳ xấu hổ lại thêm thẹn quá hóa giận dỗ về nhà. Hàn Duyệt có thương trong người lại khóc tới mệt lử khó chịu đến mức cơm cũng chẳng muốn ăn, muốn lên thẳng trên giường ngủ trưa, được Chu Bác Nghị dỗ dành hết lời uống hết một chén canh rồi ăn thêm mấy ngụm đồ ăn.

Sợ cậu có di chứng gì chờ sau khi cậu ngủ Chu Bác Nghị liền cầm di động của Hàn Duyệt gọi cho bạn học của cậu nhờ bọn họ giúp xin nghỉ bệnh, còn kêu bác sĩ tại gia của nhà họ Chu tới chờ sau khi Hàn Duyệt thức dậy thì khám sơ qua cho cậu một cái.

Cũng may Hàn Duyệt bị đụng đầu hai cái rất mạnh nhưng chỉ là lúc đó phản ứng dữ dội thôi, không có di chứng gì hết, Hàn Duyệt vừa thức dậy chỉ cảm thấy hai chỗ da bị đụng trúng kia có chút đau, triệu chứng buồn nôn này kia đã hoàn toàn mất hết.