Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 58: Bạn cùng phòng!




*Editor: Fuurin

Sau khi làm xong sườn xào chua ngọt, Sở Sở bắt đầu lấy gạo cho vào nồi. Nhấn xong nút nấu cơm, cô lại nghĩ nghĩ, rồi lấy ra một miếng thịt thăn mềm băm nhỏ, để làm món thịt băm giả cá, thịt vừa nạc vừa mỡ là hợp nhất. Phụ liệu đương nhiên là ớt ngâm để có thể tạo nên vị cá, sau khi kết thúc tập huấn cô liền làm ngay một lọ, hôm nay đúng lúc có thể phát huy tác dụng.

Phương Tử Văn vừa ngửi thấy mùi hương từ phòng bếp bay ra liền bắt đầu đứng ngồi không yên, đang định đi vào thì nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm đang tới gần.

"Ai da! Thơm quá thơm quá! Chẳng lẽ bạn cùng phòng học ngành nấu ăn ư, gặp may rồi!!!" Người chưa thấy bóng nhưng một giọng nói mềm mại đáng yêu đã vọng vào.

Rất nhanh chóng, một người nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn đã xuất hiện trước mặt anh, Phương Tử Văn hơi nhíu mày.

Cô gái nhìn thấy Phương Tử Văn thì khựng lại, lập tức treo lên sự đề phòng, miệng lập tức bật chế độ nói như súng máy: “Anh là ai? Sao lại ở đây? Đang làm gì đó?” Giọng nói hơi trở nên sắc bén, thiếu điều chỉ thẳng mặt hô lên người xấu nữa thôi.

Sở Sở ở trong phòng bếp cũng nghe được tiếng nói, vội vàng múc thịt băm giả cá ra đĩa sau đó nhanh chóng bước ra. Chỉ thấy trong phòng khách ngoại trừ Phương Tử Văn thì còn có thêm một nữ sinh, vóc dáng bé nhỏ, cao chưa đầy một mét sáu, tóc màu vàng nhạt buộc thành đuôi ngựa, một đôi mắt xanh lam trong suốt đập vào mắt Sở Sở.

Cô gái nhìn thấy Sở Sở eo quấn tạp dề hoa đi ra thì mắt sáng lên, miệng mở to cười cực kì sáng lạn: “Hi, tớ là Diêu Dược, năm nay mười tám tuổi, là sinh viên năm hai khoa Cơ giáp, tinh thần lực cấp A, mong sau này được chiếu cố nhiều hơn!" Kẻ thông minh như cô vừa nhìn thấy Sở Sở liền biết bản thân mình chắc chắn đã hiểu lầm, bởi vậy sau khi nhìn thấy cô, vì lộc ăn sau này, cô gái liền quyết đoán bày tỏ thiện chí, để cho sự việc hồi nãy cuốn theo chiều gió luôn.

Nghe thấy Diêu Dược tự giới thiệu bản thân là người có tinh thần lực cấp A, Phương Tử Văn tiếp tục nhíu mày, ánh mắt tìm tòi đánh giá cô.

Tinh thần lực cấp A cơ á? ! Sở Sở nhìn nhìn cô gái Diêu Dược chắc cũng phải thấp hơn mình một cái đầu trước mặt, cảm thấy thế giới này thật huyền diệu. Vóc dáng nhỏ nhắn như vậy, mà cất chứa một tinh thần lực cấp A, quả nhiên nhìn người không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.

"Xin chào, tên tớ là Tư Đồ Sở Sở, sinh viên khoa Nấu ăn. Cũng mong cậu sau này chiếu cố nhiều hơn!" Sở Sở cũng tươi cười trả lời, dù sau cũng sẽ sống chung với nhau một thời gian, tạo mối quan hệ tốt là điều nên làm.

Kết quả vốn là bữa cơm hai người, bỗng nhiên xuất hiện thêm một vị khách, nhưng vị khách này lại có sức ăn tương đương với một thùng cơm, ngay cả cậu ba nổi tiếng hào phóng cũng đều cảm thấy có chút bức xúc, đây đều là những món cô nhóc nhà mình làm cho anh cơ mà!

Sở Sở há hốc mồm nhìn Diêu Dược ngồi phía đối diện cuốn hết thức ăn trên bàn vào miệng như một cơn bão, cô gái này không phải mới vừa bị bỏ đói đấy chứ?!

"Ngon quá! Ngon quá đi mất!" Diêu Dược lùa nốt miếng cơm cuối cùng vào bụng, sau đó lại đứng lên xới thêm.

Bất chợt nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Sở Sở, cô liền đỏ mặt, xấu hổ nói: “À thì…xấu hổ quá, tớ lúc nào cũng ăn hơi nhiều hơn so với người thường, hơn nữa thức ăn cậu làm quá ngon! Cả cuộc đời từ bé đến giờ tớ chưa bao giờ được ăn bữa nào ngon như hôm nay!" Cho dù đang xấu hổ, Diêu Dược vẫn không quên nói lời hay, chẳng qua thật sự là quá ngon mà! Đặc biệt là món thịt băm giả cá, hoàn toàn không có một xíu cá nào, nhưng ăn vào lại có vị cá, khiến người ta muốn dừng mà không thể. Còn có sườn xào chua ngọt nữa, ngon đến nỗi thiếu điều muốn nhai luôn cả xương.

"Không sao không sao, nếu không đủ ăn tớ lại làm tiếp." Sở Sở cũng ngượng ngùng thu hồi biểu cảm ngạc nhiên, lộ ra nụ cười thân thiện.

"Vậy tớ không khách khí nữa nha!" Diêu Dược nghe vậy lập tức hoan hô nhảy nhót, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào bếp bới thêm cơm rồi quay lại bàn ăn tiếp tục chiến đấu.

Sở Sở dùng ánh mắt xin lỗi nhìn sang Phương Tử Văn, “Lần sau em lại làm riêng cho anh ăn nha.”

“Không sao”, Phương Tử Văn mỉm cười đáp lại, dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội.

Ăn trưa xong, Phương Tử Văn vội vàng về công ty để tham gia một cuộc họp quan trọng.

"Này! Đó là bạn trai cậu phải không? Chắc chắn là vậy rồi, nhìn khuôn mặt luyến tiếc của cậu kìa, ha ha!" Diêu Dược ưỡn cái bụng nhỏ ngồi ở trên sofa tò mò hỏi  Sở Sở.

Sở Sở nghe vậy xém tí sặc nước miếng, dù mới quen không lâu, nhưng cô có thể chắc chắn bạn nhỏ Diêu Dược này là một người thẳng tính thật thà.

Sau đó cả buổi chiều Sở Sở đều dành thời gian để dọn dẹp sửa sang đồ đạc, quần áo, sách vở. Chờ đến khi xong xuôi cũng đã 6 giờ tối, cô mệt tới nỗi chẳng muốn nấu nướng nữa, thế là chỉ hâm lại vài cái bánh khoai lang thay cho cơm tối. Lúc đi từ phòng bếp ra phòng khách, nhìn thấy Diêu Dược hai mắt sáng quắc nhấp nhổm ngồi trên sô pha nhìn sang, cô bật cười, tiện tay chia cho cô nàng một nửa, sau đó bưng đồ về phòng lên mạng.

Vào lúc cô đang xem tin tức, thì bỗng nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Diêu Dược xách một bao đồ to, cười tủm tỉm nói với cô: “Cảm ơn cơm trưa và bánh khoai lang của cậu, cái này mời cậu ăn nè!!" Nói xong liền nhét bao đồ vào tay cô.

Sở Sở luống cuống đón lấy, wao, rất nặng luôn: “Cảm ơn, cậu khách khí quá rồi!"

Diêu Dược lập tức sang sảng cười, xua tay nói: "Chỉ là chút đồ ăn vặt mà thôi, giữa chúng ta không cần phải khách khí làm gì, tớ gọi cậu là Sở Sở được chứ? Cậu cũng gọi tớ là Tiểu Dược được rồi."

"Vậy cảm ơn cậu nhé, Tiểu Dược!" Sở Sở lập tức trả lời.

"Đúng rồi, Sở Sở, hôm sau chính là liên hoan khai giảng, cậu có muốn đi chung không?" Vừa nhắc tới liên hoan, Diêu Dược liền hưng phấn hỏi.

"À, hôm đó tớ có việc cần làm, chắc là không tham gia được rồi." Sở Sở hơi ngượng ngùng trả lời. Cô có chút việc vào hôm liên hoan, người ta nhiệt tình mời như vậy, cô lại đi từ chối nghe có vẻ không hay cho lắm.

"Không sao không sao, vậy tớ không làm phiền cậu nữa." Diêu Dược ngượng ngùng lắc đầu, hình như cô quá mức nhiệt tình, dọa tới bạn mới rồi.

Sở Sở mang theo bao đồ ăn vặt nặng trịch vào phòng học, đúng lúc này, quang não reo lên, âm thanh máy móc quen thuộc vọng ra: “Có thư mới, xin hỏi cô có muốn đọc ngay không?"

"Có!" Sở Sở đặt đồ xuống rồi ngồi vào ghế, một bức thư hiện ra trước mặt cô.

Cô ngẩn người khi thấy cái tên Tiếu Minh Dụ trước mắt, không đợi cô hoàn hồn, quang não lại hỏi: “Có cần đọc to lên không?"

Sở Sở lẳng lặng nhìn bức thư, một lúc lâu sau mới trả lời: "Không cần."

Ước chừng khoảng mười phút sau, cuối cùng cô cũng mở lá thư ra.

"Sở Sở, người bạn tốt nhất của tớ, hãy cho phép tớ được gọi cậu như vậy một lần cuối cùng. Từ rất lâu rồi, tớ đã muốn nói thật với cậu hết thảy, nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng, tớ lại không thể gom đủ dung khí để thốt lên thành lời. Cậu còn nhớ có một lần cậu đã nghe Tô Kỳ gọi tớ là đồ phế vật không? Có lẽ đối với những người khác, hai từ này cũng chẳng nhằm nhò gì, nhưng với tớ mà nói, đó chính là hai từ mà bình sinh tớ căm hận nhất. Sinh ra trong một gia tộc lớp lớp xuất hiện nhân tài với tinh thần lực cấp A, với tớ mà nói không biết là may mắn hay bất hạnh nữa, tớ hoàn toàn không được kế thừa gen ưu tú từ gia tộc, tớ chính là một phế vật với giá trị tinh thần lực bằng 0. Nhưng may thay, tớ lại được sinh ra trong một gia đình tràn ngập tình yêu thương, bọn họ tình nguyện làm tất cả mọi thứ vì tớ, để tớ có thể sống một cách thoải mái nhất.

Cậu biết không, thật ra từ rất lâu trước đây, tớ và Tô Kỳ cũng đã từng là bạn thân của nhau. Nhưng mà sau này có một số chuyện xảy ra, đã khiến chúng tớ mỗi người mỗi ngả. Cho đến sau này gặp lại ở Y Tây, rõ ràng Tô Kỳ biết rất rõ tình trạng của tớ nhưng không hiểu sao cậu ta lại không tiết lộ ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng gây khó dễ cho tớ một chút, mà khi đó, từ cha mẹ, tớ cũng biết được chuyện gia tộc của Tô Kỳ xuống dốc.

Vốn ngày qua ngày chính là như vậy, mãi cho đến khi tớ quay được video kia. Không hiểu bằng cách nào cậu ta lại biết được, và rất nhanh chóng tìm đến. Cậu ta uy hiếp tớ, muốn tớ giao ra video nếu không cậu ta sẽ tuyên bố với tất cả mọi người tớ là một phế vật, hơn nữa còn dùng cách không đàng hoàng để được vào Y Tây học. Vì thế, dưới áp lực uy hiếp của họ, tớ đã lùi bước một cách đáng xấu  hổ, còn tự trấn an mình bằng một lý do thật buồn cười, rằng “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”, cứ vậy mà để mặc bọn họ đổ hết tiếng xấu lên đầu cậu, để bọn họ tha hồ vặn vẹo toàn bộ sự thật. Bây giờ ngẫm lại, thật uổng công cậu từng coi tớ là bạn tốt, vậy mà vào lúc mấu chốt nhất, tớ đã bỏ cậu lại một mình.

Nhưng dù bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã muộn, ngoại trừ lời xin lỗi ra, tớ thật sự không biết nên nói gì hơn. Cứ vậy thôi, mong cậu hãy quên bản thân từng có một người bạn xấu xa như tớ đi! 

Người gửi,

Minh Dụ."

Từng câu trong lá thư đánh sâu vào lòng Sở Sở, sự ưu thương hiện lên qua từng con chữ làm trong đầu cô liên tiếp xuất hiện hình ảnh nụ cười sáng lạn của cô bạn, nụ cười thật trong veo và thuần khiết. Vậy mà, chỉ mới một thời gian ngắn ngủi thôi, đã cảnh còn người mất.

--- The end ---

*Ed: Để tạ lỗi do biến mất lâu ngày thì tối nay tớ lên liền hai chương nhé :)))