Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 52: Sự thật đã sáng tỏ




Editor: Fuurin
*Ed: chân tướng đã lộ ra, cao trào đây rồi 😁 Chúc các cậu đọc truyện vui 😁
"Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra, lúc trước bản thân mình xấu xa và ích kỷ thế nào! Vì tư lợi của bản thân mà tôi đã khiến người bạn thân nhất của mình chịu thương tổn. Không mong được cậu tha thứ, ngoài trừ hối hận, thì nguyện vọng duy nhất của tớ chính là bây giờ tỉnh ngộ, thời gian vẫn chưa muộn!"
Đây là những dòng đầu tiên Sở Sở đọc được sau khi nhấn vào topic, rất ngắn gọn giản đơn, nhưng không biết vì sau lại khiến mắt cô cay cay, vô thức mà dâng lên hơi nước, lát sau, nước mắt mất khống chế bắt đầu tràn ra, thật giống như một người vẫn luôn đau khổ chờ mong hi vọng, cuối cùng cũng nhận được điều mình cần, chỉ muốn khóc to một hồi, khóc cho những tuyệt vọng và oan ức mà bản thân đã phải gánh lấy bấy lâu.
Sở Sở sửng sốt thật lâu, sau đó mới hồi phục tinh thần lại, cô lau nước mắt, trong lòng dâng lên vô vàn suy nghĩ, mình bị làm sao thế này? Vì sao đột nhiên lại khóc như vậy?! Rõ ràng là cô không hề muốn khóc mà. Nhưng oan ức kia, tuyệt vọng kia lúc nãy thiếu chút nữa đã vùi lấp cô hoàn toàn.
Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó Sở Sở nhanh chóng tỉnh táo lại.
Là cô ư? Là cô đang khóc đấy ư? Sở Sở thầm hỏi trong lòng, lúc trước đã xảy ra chuyện gì khiến cho cô đến tận bây giờ vẫn không buông bỏ được thế này? Oan ức, tuyệt vọng, rốt cuộc cô đã trải qua những gì đây?
Phía dưới những lời trên là một đoạn clip, đoạn clip được đặt tên là “Làm rõ chân tướng”, trừ nó ra thì không có thêm bất cứ thứ gì nữa, Sở Sở bấm vào xem ngay.
Đoạn clip được load thành công, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một đình hóng mát tứ giác cổ kính, lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, những chiếc đèn lồng truyền thống Trung Quốc, được chạm khắc hoa văn rồng bay phượng múa treo trên các chóp cong phần mái đình đã tỏa ra ánh sáng lờ mờ, bên cạnh đình là một ngọn núi đá giả. Bốn phía đình hóng mát đều là nước, lúc này lẳng lặng chảy xuôi, quang cảnh tạo nên một bức tranh cổ điển mê hoặc lòng người.
Đây là nơi nào? Sở Sở vô cùng chắc chắn là trong trí nhớ của bản thân thật sự không có chỗ này. Lúc này màn ảnh chậm rãi tiến về phía trước, người quay phim dường như thật sự yêu thích cảnh vật trước mắt này, nên bất luận góc nào cũng đều được quay lại một cách rất tỉ mỉ cẩn thận.
Đại khác khoảng hai phút sau, màn hình có thay đổi, một mảng thực vật mà Sở Sở vô cùng quen thuộc xuất hiện trong màn ảnh, đó là dây thường xuân! Màn ảnh từ từ nhích lại gần, một mảng lớn thường xuân không ngừng lay động, nhìn vô cùng có sức sống.
Đúng lúc này, bắt đầu có âm thanh phát ra từ đoạn clip, vốn ngay từ đầu không hề có bất kỳ tiếng động nào.
"Tao nói mày vậy mà mày cũng tin là thật nữa hả, chậc chậc, tao cũng cảm thấy đau lòng thay cho chỉ số thông minh của mày nữa.” Một giọng nữ như mang theo dao sắc, dày đặc ý châm chọc và khắc nghiệt truyền vào tai Sở Sở. Cô cảm thấy hình như  mình đã từng nghe thấy nó ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không.
"Lúc trước chúng ta đã nói xong xuôi rồi mà, chẳng lẽ cậu muốn đổi ý?!” Một giọng nói cao vút cất lên ngay sau đó.
Những lời này vừa xuất hiện, Sở Sở lập tức kinh ngạc, bởi vì cô nghe thấy rất  rõ ràng rành mạch, đây chính là giọng nói của “cô ấy”. không đợi cô kịp suy nghĩ kĩ càng, giọng nói lúc đầu lại vang lên.
"Tao đã nói cái gì vậy? Tao chưa từng nói gì hết!" Giọng nói tràn đầy vẻ chế nhạo và vô tội.
Lúc này, qua những khe hở của dây thường xuân, có bốn người xuất hiện trong màn ảnh, là một nam ba nữ.
Sắc trời lúc này vẫn còn hơi sáng sủa, khuôn mặt cả bốn lúc này hoàn toàn hiện ra trước mắt người xem.
Sở Sở nhìn sơ một cái liền nhận ra một người trong số đó chính là nữ sinh thường xuyên đi cùng với Phương Kỳ - Lí Tố! Chẳng trách giọng nói đầu tiên làm cô thấy rất quen tai, bởi vì trước đây cô đã từng nghe thấy cô ta nói chuyện! Nhưng còn một nam một nữ còn lại thì cô hoàn toàn không biết.
Lúc này vẻ mặt của Lí Tố đối với “Sở Sở” hoàn toàn là sự chán ghét, mặt khác, một nữ sinh còn lại cũng đang đứng che miệng cười vui sướng khi người gặp họa, còn người đàn ông thì hai tay ôm ngực, mặt vô biểu cảm nhìn bọn họ.
“Sở Sở” trong clip nắm chặt hai tay, tức giận hỏi lại: “Các người đã thông đồng với nhau từ sớm chứ gì!"
"Thương thay cho mày, đến bây giờ mới kịp nhận ra, haha.” Lí Tố không lên tiếng, ngược lại, là nữ sinh kia cất lời.
Tiếng cười “haha” thiếu chút nữa khiến “Sở Sở” cảm thấy buồn nôn: “Lợi dụng danh nghĩa hướng dẫn, trộm đi thực đơn của tôi, sau đó lại giả vờ tốt bụng tôi dùng hai mươi vạn đưa cho mấy người, mấy người sẽ giúp tôi lấy lại nó, các người tính kế thật là giỏi.” “Sở Sở” lạnh lùng bật cười, “Tôi thật là ngu ngốc, ngốc đến mức đi tin tưởng mấy người."
"Biết bản thân ngốc vậy là tốt rồi, nhưng cũng may là có kẻ ngốc như mày ở đây, chúng tao mới dễ dàng thành công như vậy." Nữ sinh cười nhạo không kiêng dè gì cả.
Lúc này, chỉ thấy "Sở Sở" tức giận đến đỏ cả mặt, bước lên hai bước, giơ tay lên, tát một cái thật vang lên mặt cô ta.
"Mày…Mày dám đánh tao!" Cô ta bụm mặt, không thể tin mà nhìn “cô ấy”.
"Đánh mày đấy, thì sao nào? ! Một cái tát cho mày là còn nhẹ chán." "Sở Sở" nghiến răng nghiến lợi nói.
Lời này vừa nói ra, nữ sinh chưa biết tên liền phát điên lên, đẩy mạnh “Sở Sở” một cái, khiến cô bị mất thăng bằng ngã xuống, cô ta nhanh chóng đi lên đè cô xuống, níu chặt tóc khiến cô ngẩng đầu rồi tát liền mấy cái.
Lúc này, Sở Sở vốn đang nhìn chằm chằm vào clip cũng nắm thật chặt tay, hận không thể xông ngay lên giúp đỡ “cô ấy”.
“Sở Sở” trong clip đang không ngừng cắn răng giãy dụa, hai người lăn lộn thành một cục, còn Lí Tố và người đàn ông kia vẫn đứng bàng quan một bên, không có lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Lí Tố mới cất lời: "Được rồi, Tề Mật, thả cô ta ra, Tư Đồ Sở Sở, mày có thể cút."
"Trả lại thực đơn cho tao, nếu không tao sẽ đem quỷ kế của bọn mày phơi bày trước công chúng, đó là thứ do ta mất không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể nghiên cứu ra, sao bọn mày lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ!” "Sở Sở" bụm mặt đứng lên cúi đầu nói.
"Thật đúng là ngây thơ, mày cứ tùy ý mà nói đi, để tao nhìn xem ai sẽ tin mày! Phó giáo sư của chúng tao là đầu bếp cao cấp quyền uy cả liên bang không ai không biết, là người đã nghiên cứu ra rất nhiều món ăn mới khiến cho bao nhiêu người nhiệt liệt đón chào, còn mày, chẳng qua chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt, nói ra không sợ khiến người ta cười rụng răng à." Nữ sinh tên Tề Mật châm chọc, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
"Hai mươi vạn đó coi như là bồi thường cho việc mày “trộm” thực đơn nhưng Phó giáo sư không thèm so đo với mày vậy, coi như là may cho mày.” Lí Tố không thèm nhìn "Sở Sở" , mà chỉ xoay người sang chỗ khác, cầm bao đồ trong tay đưa cho người đàn ông.
Video clip đến đây liền kết thúc, nó dừng lại với hình ảnh khuôn mặt tuyệt vọng của “Sở Sở”. Sở Sở thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, nhìn “Sở Sở” trong đoạn clip, cô càm thấy như đang xem lại câu chuyện của bản thân, lại cũng có cảm giác là bản thân đang xem câu chuyện của người khác.
Tuy chỉ chiếm phần nhỏ trong cả clip dài khoảng chừng mười phút, nhưng lượng thông tin mà đoạn clip đã để lộ ra thật sự rất nhiều. Từ nó, Sở Sở nhanh chóng cho ra một kết luận, đó chính là nguyên chủ của cơ thể này vất vả lắm mới nghiên cứu ra một thực đơn của riêng bản thân, nhưng sau đó lại bị một tên giáo sư dùng danh nghĩa chỉ đạo góp ý lừa mất, không thể đòi lại được, sau đó Lí Tố đứng ra nói muốn hỗ trợ, điều kiện là hai mươi vạn, nhưng không ngờ rằng đây cũng là một cái bẫy, nguyên chủ chẳng những mất thực đơn, mà đến tiền cũng bị lừa lấy mất.
Nghĩ đến đây, Sở Sở không khỏi hít sâu một hơi, quả là một cái bẫy liên hoàn. Người bình thường đâu ai lại đi đề phòng giáo sư của mình, đặc biệt đó còn là một người rất có danh tiếng, đám người Lí Tố đã lợi dụng chính điều này để dẫn nguyên chủ mắc mưu.
Topic này lập tức khiến cho cả cộng đồng dậy sóng, Sở Sở lướt xuống xem thì thấy bình luận đã chất cao thành núi.
"Trời má! Cái gì vậy? Ngắm phong cảnh à!" ----1l
"Chân tướng ở đâu đâu nào? !" ----2l
"Giật tít à? " ----3l
...
Những bình luận đầu tiên phỏng chừng là mất kiên nhẫn, còn chưa xem hết đã bắt đầu chất vấn, mãi cho đến bình luận thứ 10l trở đi, Sở Sở mới thấy những thảo luận có liên quan đến chân tướng.
"Trời ạ! Bà đây không hoa mắt đấy chứ! Nếu đây là sự thật! Thì đám người qua nay kêu gào rằng bình xét không công bằng đều có thể đi chết là vừa!" ----10l
"Đúng vậy, một đám không có mắt! Mấy kẻ luôn châm chọc khiêu khích người khác là kẻ trộm, không xứng được bình xét kia có thể cút! Còn dám phủ nhận Tư Đồ Sở Sở người ta không có thực lực nữa không? !" -------11l
"Mẹ ôi, tức quá! Thật muốn xông lên đánh bay ba người kia, Lí Tố, Tề Mật, hai người kia bình thường trông cũng được, không ngờ lại là kẻ xấu xa như vậy!" ----12l
"Đường đường là một vị giáo sư, nổi danh là đầu bếp cao cấp, vậy mà đi tính kế học trò của mình, chiếm thực đơn người ta cực khổ làm ra làm của riêng, đúng là đồ lòng lang dạ sói, khiến lòng người nguội lạnh!" ----13l
"Đầu bếp cao cấp cái nỗi gì, không biết trong vô số thực đơn giúp hắn ta nổi danh kia, được bao nhiêu cái là của chính bản thân hắn nữa, ha ha." ----14l
"Giáo sư cái giống gì! Mau cút khỏi đi! Nếu không đuổi hắn đi, ai biết người tiếp theo gặp nạn sẽ là ai chứ? !" ----15l
... ... ...
Sở Sở xem hết một lượt, cô nhận ra tất cả bình luận đều là đang khiển trách đám người Lí Tố, và còn rất nhiều người nữa yêu cầu phải nghiêm trị ba kẻ kia, cũng có nhiều người đòi bọn họ phải nói lời xin lỗi, nhưng lúc này cô đã không còn tâm trạng nhìn nữa, hiện giờ cô chỉ muốn biết, ai là người đã post topic này lên. Mà thật ra, trong lòng cô cũng hiểu, đây nhất định là do Tiếu Minh Dụ post, nhưng vì sao cậu ấy lại nói là do lợi ích của bản thân nhỉ? Đây là điều mà cô nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Lúc này, máy liên lạc lại vang lên, Sở Sở cầm lấy, thì thấy là Phương Tử Văn.
"Bây giờ em đang ở đâu?" Giọng nói vững vàng vô cảm xúc của Phương Tử Văn truyền vào tai cô.
Sở Sở sửng sốt, thành thật trả lời: "Tôi đang ở nhà." Sao cô cứ có cảm giác là Phương Tử Văn đang tức giận ấy nhỉ.
"Bây giờ tôi lập tức tới, em đừng ra khỏi nhà đó." Sau khi nói xong, Phương Tử Văn liền tắt máy.
Sở Sở cầm máy liên lạc mà vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô có thể chắc chắn một điều là Phương Tử Văn đang thực sự tức giận, bởi vì anh chưa từng dùng giọng điệu thế này khi nói chuyện với cô.
"Chủ nhân có thư mới, xin hỏi cô có muốn mở luôn không ạ?” Lúc này quang não phát ra âm thanh thông báo “ting ting”, giọng nói từ đó phát ra đánh gãy mạch suy nghĩ của Sở Sở,
Sở Sở buông máy liên lạc, nói: "Mở ngay."
"Có lựa chọn đọc lên hay không?"
Sở Sở lập tức nói đồng ý.
"Em Tư Đồ Sở Sở thân mến, chúc mừng em đã đạt được danh hiệu sinh viên tập huấn ưu tú của khoa Nấu Ăn - đại học Y Tây, lễ trao thưởng sẽ diễn ra vào ba giờ chiều ngày 9 tháng 4, địa điểm là ở lễ đường của trường học, làm ơn tham dự đúng giờ.
Hội học sinh khoa Nấu Ăn trường đại học Y Tây - Ngày 28 tháng 8 năm 1978 theo lịch công nguyên ngân hà."
----- Hết chương 52 -----