Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 46: 1




Editor: Fuurin
"Báo cáo trung tướng, hơn hai kilomet nữa đã bị đá chặn mất lối đi, nhưng đã tìm ra được một con đường nhỏ cạnh đó, xin hãy đưa ra chỉ thị.” Một binh lính đi dò đường cung kính nói.
Phương Tử Vũ cau mày, ánh mắt sắc bén quét qua anh ta, lần cứu viện này quả đúng là lần khó khăn nhất trong số những nhiệm vụ anh đã làm, đã đi được một ngày đêm, vậy mà ngay cả phương hướng chính xác để đi tiếp còn không tìm thấy, điều này chẳng những mang đến cho anh cảm giác thất bại đầu tiên trong đời, mà còn gây ra bất lợi to lớn cho công tác cứu viện nữa.
Người dẫn đường là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, cỡ bốn mươi, lúc này, bị ánh nhìn của Phương Tử Văn làm cho cứng cả người, mồ hôi lạnh túa ra, anh ta vốn ỷ vào việc mình quen thuộc với địa hình nơi đây, nên liền tự động lãnh nhiệm vụ với hy vọng sẽ được vị Trung Tướng trẻ tuổi từ Đế Đô đến này nhìn trúng, sau đó một bước lên trời…nhưng anh ta thật sự không ngờ rằng, địa hình lại bị trận động đất kia hủy hoại một cách triệt để như vậy, đến mức không còn tìm thấy một chút gì gọi là quen thuộc nữa.
"Thưa Trung Tướng, cái này... cái này... , " người dẫn đường lắp bắp giải thích: “Có lẽ đó chính là con đường thông vào bên trong núi A Tư Thước Cát đó ạ."
"Anh chắc chứ?" Phương Tử Vũ giọng nói trầm thấp nhưng tràn ngập uy nghiêm khiến cho da đầu anh ta tê dại, dưới sự hoảng hốt tột độ, anh ta gật mạnh đầu sau đó lại ra sức lắc đầu.
Nếu như có thể, Phương Tử Vũ thật sự muốn bóp chết cái người đang co đầu rụt cổ trước mặt mình luôn cho rồi, “Đến cùng là sao?! Mau nói!” Khẩu khí của Phương Tử Vũ bây giờ có thể nói là vô cùng giận giữ.
Người dẫn đường liên tục lau mồ hôi, dùng vẻ mặt cầu xin, nói: ‘Cái này, cái này…thưa Trung Tướng, tôi, tôi cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, dù sao thì trận động đất này đã làm cho địa hình thay đổi hết cả, tôi tôi, cũng không còn cách nào khác mà!"
Phương Tử Vũ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, rồi quay sang nói với phó đội của mình: “Truyền lệnh cho mọi người, lập tức hành quân thêm hai kilomet nữa.” Đội phó lập tức truyền mệnh lệnh xuống từng đội viên một.
Sau khi gấp rút hành quân, con đường rộng thênh thang bỗng nhiên bị ngắt mất, xuất hiện trước mắt mọi người là một toàn núi, mà phía bên phải nó có một con đường nhỏ, giống như đã được con người tạo ra vậy. Nhưng vì nó quá hẹp, chỉ có thể cho phép nhiều nhất là một người đi qua, còn bên kia lại là vách núi đen sâu không lường được.
Hơn hai trăm người của đội cứu viện cấp tốc xếp hàng chỉnh tề trên bãi đất trống phía trước ngọn núi, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Phương Tử Vũ nhìn con đường hẹp cách đó không xa, quyết định để đội phó cử hai đội viên trong đội đi trước điều tra một chút, xem con đường có thông với bên kia hay không.
Hai người đội viên được chỉ định ngay lập tức đi về phía ngọn núi, chuẩn bị đặt chân lên con đường kia.
Bỗng nhiên bọn họ phát hiện một cái bóng phủ xuống từ trên không, hai người người ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Nhưng chỉ thấy nhoáng lên một cái, hai người lập tức cảm thấy hình như có thứ gì đó vừa vỗ vai bọn họ một cái không quá mạnh, rất hiền hòa. Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, trong lúc đó, hai người còn đồng loạt nghi ngờ rằng không biết cảm giác của mình liệu có bị sai rồi không nữa.
Chờ khi bóng dáng kia bước ra, hai người chăm chú nhìn sang, chỉ thấy đó là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, khuôn mặt nghiêm túc đang đứng cách bọn họ ước chừng chỉ có ba bước.
"Ai đó?" Một trong hai người quát lên. Tốc độ nhanh quá! Người này mạnh thật! Khí thế mạnh mẽ phát ra từ người đó khiến trong lòng anh ta dâng lên cảm giác bái phục của một kẻ yếu đối với kẻ mạnh.
Hai người đội viên kia có thể không thấy rõ, nhưng các đội viên đội cứu viện, bao gồm Phương Tử Vũ ở phía chính diện với bọn họ lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Vách núi cao, trơn trượt gần như không thể tìm thấy điểm đặt chân, vậy mà động tác nhảy và trượt từ trên vách núi xuống một cách lưu loát của người kia khiến cho bọn họ không thể rời mắt.
Thậm chí có người đã hô nhỏ lên: “Cổ võ thuật! Đó là cổ võ thuật đó!"
Tiếng hô này như một hòn đá nện vào mặt hồ tĩnh lặng, làm nó dấy lên từng gợn sóng, trong nháy mắt, các đội viên bắt đầu hăng hái bàn luận. Cổ võ thuật, đối với phần lớn người, thì đó chính là một môn võ thuật chỉ tồn tại trong truyền thuyết! Hơn nữa người tu luyện môn võ này trên đại lục Vô Sắc là vô cùng hiếm thấy.
Sắc mặt Phương Tử Vũ xanh mét khi nhìn người bên kia, chỉ cần nhìn bóng lưng quen thuộc đó là anh đã nhận ra ngay, chính là em ba nhà mình!
Phương Tử Văn nhìn hai người đang mang vẻ mặt lo lắng trước mặt mình, nhìn trang phục họ đang mặc có thể biết ngay thân phận cũa họ chính là thành viên đội cứu viện do Liên Bang phái tới.
"Tôi không có ác ý.” Phương Tử Văn giải thích, "Tôi là em trai của Trung Tướng các anh."
Em trai của Trung Tướng á? ! Hai người đội viên nghe vậy thì phát hoảng.
"Phương Tử Văn, sao cậu lại có thể xuất hiện ở đây chứ? !" Hai người còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì Phương Tử Văn chợt nghe thấy giọng nói âm u truyền đến từ phía sau của Phương Tử Vũ, không khó để nghe ra ý tứ “cậu mà không giải thích rõ ràng là chết chắc” trong câu nói này.
"Mẹ bảo em tới." Phương Tử Văn xoay người, nói dối mặt không đổi sắc, coi như không nhìn thấy khuôn mặt xanh lè của ông anh mình. Mẹ mình chính là kim bài miễn tử, vừa đưa ra liền yên tâm không lo truy cứu.
Nghe thấy vậy, Phương Tử Vũ lập tức ủ rũ xuống như quả bóng bị xì hơi. Anh vẫy tay ý bảo hai đội viên tiếp tục làm nhiệm vụ, động thời liếc Phương Tử Văn một cái sắc lẹm, thầm mắng “Cái thằng này biết nghe lời mẹ từ bao giờ thế không biết!” Có điều khi nhớ lại bóng dáng mẹ mình âm thầm lau nước mắt, lòng Phương Tử Vũ mềm lại, em út nhà mình vẫn chưa rõ sống chết, mà dù là có tìm được, thì thân là chỉ huy đội cứu viện, anh phải lấy đại cục làm trọng, nào có thời gian đi chăm sóc em mình, hiện tại Phương Tử Văn đã đến, anh cũng có thể yên tâm. Còn vấn đề đuổi người ta về nhà, anh hiểu rất rõ tính cách nói một không nói hai của Phương Tử Văn, đuổi không đi được đâu.
Nhìn vẻ mặt không đồng ý nhưng lại không thể không thỏa hiệp của Phương Tử Vũ, Phương Tử Văn âm thầm giơ ngón cái cho mẹ mình.
"Cậu muốn ở lại cũng được, nhưng phải nhớ kĩ rằng, kể từ bây giờ, phải gọi anh là Trung Tướng như mọi đội viên trong đội cứu viện, ở đây không có anh trai cậu, chỉ có cấp trên mà thôi!” Phương Tử Vũ nói một cách nghiêm túc.
"Vâng, thưa Trung Tướng!" Phương Tử Văn nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Phương Tử Văn vừa lòng gật đầu.
Tin tức về việc em trai Trung Tướng đến đây nhanh chóng lan truyền khắp cả đội. Những người vốn còn đang kinh ngạc khi nhìn thấy có người biết Cổ võ thuật khi nghe tin này thì không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, dù sao thì có vị anh trai là Trung Tướng giỏi giang như thế, thì em trai mạnh như này cũng không lạ!
"Trung Tướng, vậy kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì ạ?" Phương Tử Văn đi thẳng vào vấn đề.
Vừa nói đến điều này, Phương Tử Vũ liền bực bội: “Còn chưa tìm đúng hướng nữa đây này, không biết tên dẫn đường kia làm ăn kiểu gì nữa, ông đây muốn bắn chết hắn luôn cho xong!"
Phương Tử Văn không khỏi bật cười, nhìn tính khí nóng nảy của anh hai anh mà xem, thật sự không hiểu làm thế nào mà anh ấy lại lăn lộn thành Trung Tướng trong thời gian ngắn như thế nữa. Nhưng khi nghe tin tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được phương hướng cứu viện, anh cũng cảm thấy sốt ruột.
"Chờ sau khi người đi dò đường về rồi mới có thể quyết định xem có nên đi đường này vào núi hay không.” Tử Vũ xả giận xong rồi thì bắt đầu bình tĩnh lại.
"Thưa Trung Tướng, đã rà soát con đường này, không có chướng ngại vật, có thể đi qua được ạ.” Phương Tử Văn nhanh chóng nói.
"Thế sao không nói sớm hả? !" Phương Tử Vũ giận dữ liếc Phương Tử Văn một cái, bây giờ thời gian chính là tất cả, là vàng là bạc đó!
Sau khi có được thông tin là con đường hoàn toàn an toàn, Phương Tử Vũ lập tức chỉ huy mọi người tiến vào, vì chỉ có thể lần lượt đi vào từng người, nên xuất phát từ an toàn, tất cả đều bán sát người vào vách đá, lấy Phương Tử Văn dẫn đầu và Phương Tử Vũ bọc hậu để di chuyển.
Ở phía bên kia.
Trình Tiền Khởi thấy các sinh viên đi cả buổi sáng bây giờ đã vừa mệt vừa đói, liền tuyên bố nghỉ ngơi tại chỗ, hơn nữa tìm một chỗ trống để làm cơm trưa.
Vì còn phải tranh thủ thời gian, nên các sinh viên khoa nấu ăn đều chỉ lựa chọn nấu một vài món đơn giản.
----- Hết chương 46.1 -----