Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 4: Thủ hộ linh




Editor: Fuurin
* Chương này tặng bạn @QunhNh006304 vì đã luôn ủng hộ dù tốc độ ra truyện so với hố Mạt Thế là siêu siêu rùa bò. Ngoài ra, chúc các bạn năm mới vui vẻ, vạn sự như ý. Tiếp tục ủng hộ tớ nữa nhé. Love you guys!
"Sở Sở, giờ dì phải đi tới một chỗ, cháu có vội thì cứ đi trước đi." Dì Trương cười nói.
Sở Sở nhanh chóng đáp: "Dì có việc thì cứ đi trước đi ạ, cháu cũng về nhà đây, chờ cháu hết bận rồi sẽ đến thăm Nhiên Nhiên ạ." Cô bây giờ đang hận không thể mọc thêm cánh bay nhanh về nhà đây.
Dì Trương vừa lòng gật đầu, vẫy vẫy tay rồi bước đi.
Sau khi tạm biệt dì Trương, Sở Sở cũng không vội về nhà, mà nhờ nhân viên bán hàng tư vấn mua một cái máy thí nghiệm năng lượng, đây là thứ cần thiết đề sau này cô bán các thứ này nọ. Vì trên đại lục Vô Sắc, tất cả mọi thứ có thể ăn đều phải có năng lượng cần thiết cho cơ thể, thực phẩm khác nhau sẽ có chỉ số năng lượng khác nhau, giá cũng không giống nhau, như vậy, thì chỉ số năng lượng càng cao giá càng đắt. Mà cơ thể khác nhau thì mức năng lượng cần thiết cũng khác, không đủ năng lượng sẽ dẫn đến ảnh hưởng sự phát huy của tinh thần lực, ví dụ như nước dinh dưỡng, từng mức năng lượng sẽ dựa theo độ tuổi và nhu cầu về năng lượng tương ứng, có điều vẫn cần phải xem xét tình trạng thân thể của từng người nữa.
Sở Sở mua xong máy thí nghiệm năng lượng liền nhanh chóng về nhà. Tốc độ giao hàng rất nhanh, cô vừa về tới nhà đã có người giao hàng tận nơi, cô còn tưởng đồ ít như vậy thì có thể tự đi lấy, nhưng khi nhìn thấy dì Trương viết địa chỉ liên hệ của mình cho người giao hàng, cô sợ sai nên cũng liền làm theo, bây giờ xem ra không hổ là siêu thị lớn! Cung cách phục vụ khiến người ta rất thích thú và thoải mái!
Người giao hàng vừa đi khỏi, Sở Sở liền nhanh chóng mở hàng ra xem. Rất nhanh, ba loại quả đã lộ diện! Chỉ thấy trong hộp là ba trái cây có hình dáng khác nhau.
Sở Sở hơi bị sốc, cô nghi ngờ cầm lấy một quả có dãn nhãn ghi là quả táo, "Đây là táo à?" Sao không giống với hàng mẫu có nhìn thấy lúc ở chợ chút nào vậy! Một quả hình tròn, có màu vàng pha hồng nhạt, cầm hơi nhám tay, phía trên có nhiều chấm "tàn nhang" lấm tấm nằm trong lòng bàn tay cô, tay cô đã nhỏ rồi, nhưng mà quả táo trong tay cô còn nhỏ hơn nữa, trời ạ, chơi nhau sao?! Sở Sở hết bình tĩnh nổi, đây mà là quả táo à?! Coi thường người Trái Đất cổ đại là cô chưa từng nhìn thấy sao hả?!
Ánh mắt chuyển hướng sang hai trái còn lại, tình trạng của quả dán nhãn ghi đào mật trông có vẻ tốt hơn chút, màu hồng phấn, nhìn có vẻ xinh xắn đáng yêu, nếu như không có chấm "tàn nhang" nổi bật ở trên! Có điều nó trông tốt hơn quả táo nhiều, ít nhất cô có thể nhận ra được trái này là đào mật! Xoài là quả có chất lượng tốt nhất trong số ba quả, có nghĩa là nhìn trông đẹp hơn chút.
Đối mặt với tình huống này, Sở Sở hơi nghi ngờ việc bản thân mở tiệm bán hoa quả có phải hơi cảm tính quá hay không. Cô thở dài bất đắc dĩ, lấy máy thí nghiệm năng lượng mới mua ra, bỏ quả táo lên, máy năng lượng kêu "ting" một tiếng, báo kết quả: năng lượng là 3000 la. Hàm lượng dinh dưỡng cao hơn loại nước dinh dưỡng mà cô uống tới 100 lần! Đương nhiên giá cũng cao gấp 30 lần! Sở Sở cầm hai quả còn lại lên thử luôn, lần lượt ra kết quả là 2995 la và 3005 la. Chẳng trách giá giống nhau, thì ra hàm lượng năng lượng không chênh nhau nhiều lắm.
Sở Sở suy nghĩ, rồi lắc người vào không gian lấy ra một quả táo, một quả đào mật và một quả xoài. Đầu tiên đem quả táo đặt lên máy, máy "ting" một tiếng báo kết quả: năng lượng là 15000 la.
"! ! ! ..." Đây chính là trạng thái của Sở Sở bây giờ! Cô nắm chặt quả táo trong tay, vui đến muốn phát điên lên được, lúc sau thật sự không nhịn nổi liền đứng dậy xoay mấy vòng tại chỗ, rồi vọt vào phòng ngủ nhảy lên giường lớn, "A...a...a..." Sở Sở vừa hét vừa cười lăn lộn trên giường, sau mấy phút, tâm trạng mới dần ổn định lại. Nhớ tới hành động vừa nãy của mình, Sở Sở liền thẹn thùng, kiên quyết phủ nhận máy cái động tác trẻ con hồi nãy là do cô làm!
"15000 la ư! Cao hơn gấp năm lần luôn! Quả nhiên đồ trong không gian làm ra tất sẽ là hàng chất lượng cao!" Sở Sở tự nhủ, hoa quả mua bên ngoài vĩnh viễn kém xa hoa quả trong không gian, như quả táo này này, hình dáng đã lớn hơn quả táo mua về gấp hai lần, về màu sắc thì trong đỏ có vàng, trong vàng lại mang chút đỏ, vỏ ngoài bóng loáng tựa như khuôn mặt thẹn thùng của thiếu nữ làm cho người ta vừa nhìn đã muốn cắn một miếng, mùi vị lại còn vô cùng ngon nữa! Hai quả kia cũng có tình trạng tốt xấp xỉ như vậy.
Quả táo đỏ rực, quả đào hồng phấn, quả xoài vàng óng, chưa gì Sở Sở đã có thể tưởng tượng ra việc buôn bán tấp nập trong tương lai. Có điều cứ lấy ra bán như vậy có phải rất dễ bị bắt gặp, rất rêu rao hay không? Sở Sở hơi sợ nó sẽ mang đến phiền phức, bản thân cô nơi đây không quen biết nhiều, nếu có chuyện gì xảy ra, có chết cũng chẳng có ai biết!
Sở Sở nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới vị dì Trương lúc sáng mới gặp, cô quyết định tối sẽ mang vài loại quả trong không gian sang nhà dì Trương thăm cậu bé Nhiên Nhiên kia, tiện thể xem thử phản ứng của họ. Nghĩ xong xuôi, Sở Sở liền tiến vào không gian sắp xếp một chút, công việc chuẩn bị cho mở tiệm rất là nhiều, trước tiên cô cần sắp xếp mọi thứ trong không gian cho tốt trước đã.
Mà mặt khác, sau khi tạm biệt Sở Sở, dì Trương đi qua mấy con phố rồi bước vào một nhà hàng nhìn có vẻ yên tĩnh lịch sự.
"Xin chào ~ Hoan nghênh ghé thăm! Xin hỏi quý khách đi mấy người? Có hẹn trước hay chưa ạ?" Bà vừa vào đã có một nữ nhân viên vô cùng xinh đẹp tiến đến tiếp đón.
"Tôi có hẹn với Triệu phu nhân." Dì Trương đáp.
"À, vâng, mời quý khách đi bên này." Nữ nhân viên vừa nói vừa dẫn bà tới khu ghế lô riêng biệt.
"Đến rồi à, ngồi đi." Một vị phu nhân có khuôn mặt tròn, trang sức lộng lẫy nói với bà, sau đó quay sang nói với nữ nhân viên: "Cho bà ấy một tách cà phê."
Dì Trương nhanh chóng trả lời rồi ngồi xuống. Trong lòng bà hơi có chút lo lắng, không biết hôm nay Triệu phu nhân hôm nay gọi bà ra có chuyện gì nữa. Triệu phu nhân là vị phu nhân giàu có nhất trong khu. Bà với bà ta cũng có vài lần gặp gỡ, không có thân quen là mấy, hơn nữa mấy lần đó là vì Sở Sở nên mới xuất hiện, đối với lần gặp này, bà có một chút dự cảm chẳng lành.
"Oh my, vị này là Lý phu nhân mà tôi kể lúc trước, chồng Lý phu nhân là trong ngành ăn uống, năm ngoái mở chi nhánh ở Y Tây,..." Triệu phu nhân nhiệt tình kéo tay bà giới thiệu vị phu nhân bên cạnh cho bà.
Thật ra lúc dì Trương vừa vào đã chú ý tới người này rồi, vì thân thể cao lớn hơn nữa lại còn trang điểm rất đậm của vị phu nhân này khiến người ta muốn lờ đi cũng chẳng được.
Vị Lý phu nhân kia nghe thấy lời giới thiệu của Triệu phu nhân, che miệng cười, giọng nói cố gắng ra vẻ nhỏ nhẹ, nói: "Đâu có, đâu có, buôn bán nhỏ mà thôi, chẳng đáng để khoe làm gì, không thể so với Triệu phu nhân được." Nói thì nói vậy, nhưng sự kiêu ngạo và khoe khoang tràn ra trong lời nói ai cũng đều có thể nghe thấy.
"Vậy sao được chứ." Dì Trương cũng nhanh chóng nịnh nọt, trong lòng càng thêm lo lắng.
Quả nhiên sau khi Triệu phu nhân và Lý phu nhân kia kẻ qua người lại đôi câu, Triệu phu nhân bưng cà phê trên bàn lên uống một ngụm, sau đó thử thăm dò hỏi: "Oh my, gần đây sao không thấy Sở nha đầu vậy nhỉ."
Trong lòng dì Trương căng thẳng, cuống quýt đáp: "Chắc bận việc học hành, tôi cũng một tháng rồi chưa gặp nó đó."
"Người trẻ tuổi yêu thích học hành là chuyện tốt mà, trước đây tôi đã nói với bà rồi đó, đứa bé này rất nghe lời và ngoan ngoãn." Triệu phu nhân cười, nói với Lý phu nhân.
"Đúng vậy đúng vậy...đương nhiên tôi tin tưởng ánh mắt của bà rồi, tôi cũng thích cô bé nghe lời ngoan ngoãn." Lý phu nhân nói.
"Nghe nói Sở nha đầu là sinh viên khoa nấu ăn của đại học Y Tây đó, cả nghề nghiệp cũng thật là hợp, quả nhiên là trời định, ha ha!" Triệu phu nhân che miệng cười nói.
"Phải đó, tôi đây cũng luôn luôn tin tưởng duyên phận."
Dì Trương ngồi một bên nghe hai bà nói chuyện qua lại, hai ba câu không rời khỏi Sở Sở, trong lòng càng hoảng loạn, bọn họ đang muốn làm gì vậy?
"Oh my, lúc trước bà làm chứng giúp Sở nha đầu vay tôi hai mươi vạn đồng liên bang, việc này bà còn nhớ chứ." Triệu phu nhân chậm rì rì nói.
Bên kia —— "Haiz, mệt quá!" Sở Sở chẳng thèm quan tâm mặt đất bẩn, đặt mông ngồi xuống bên đầm nước. Nóng thật, Sở Sở nâng tay lau mồ hôi, đồ trong không gian rất nhiều, cô dành trọn một tiếng mới sắp xếp được có một chút, nế mấy thứ này có thể tự động vào đúng chỗ thì thật tốt, Sở Sở nghĩ thầm.
Bỗng nhiên, trong không gian ồn ào hẳn lên, đồ đạc bay đầy trời, Sở Sở kinh ngạc nói không ra lời.
"Hì hì ~ tự động quay về chỗ rất tiện lợi có phải không?" Một giọng nói non nớt không rõ giới tính vang lên.
"Ai? ! Ai đó?" Lưng Sở Sở phát lạnh, thân thể cứng đờ, ai đang nói ở sau lưng cô vậy? Chẳng lẽ là? Thủ hộ linh! Sở Sở càng nghĩ càng sợ hãi, tóc gáy đều dựng đứng cả lên.
Qua một hồi lâu, trong không gian vẫn im lặng như trước, dường như âm thanh cô nghe thấy hồi nãy chỉ là do cô tưởng tượng ra vậy.
"Là người hay quỷ cũng mau ra đây cho ta, ta chẳng sợ đâu!" Sở Sở đánh bạo nói.
"Sặc, A Hắc, cậu xem kìa, rõ ràng chị ấy sợ đến vậy rồi mà vẫn còn mạnh miệng." Một giọng nói nữa, cũng non nớt nhưng không giống giọng nói hồi nãy vang lên .
"Bọn em ở sau lưng chị nè, A Hắc, chúng ta đừng đùa chị ấy nữa." Vẫn là giọn nói đó.
"Tớ không có dọa chị ấy, là do chị ấy nhát gan thôi." Giọng nói lúc đầu lại vang lên.
Sở Sở chậm rãi chuyển động thân thể của mình, nhìn về phía sau, sau đó hoàn toàn ngây dại. Cô nhìn thấy hai đứa trẻ một nam một nữ, mập mạp dễ thương, mặc đồ cổ trang, đang nắm tay nhau nhìn cô cười hì hì. Bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu khiến người khác muốn sợ cũng không sợ nổi..
"Ài~ mau hồi hồn nào." Một tiếng gọi kéo tư duy đang bị kẹt của Sở Sở quay về.
"Các em là ai?" Sở Sở vừa hỏi vừa nghĩ, hai đứa trẻ này từ đâu ra vậy? Lúc cô vào không gian, trừ cô ra đâu thấy có người ngoài đâu! Hay là...ánh mắt Sở Sở hướng sang đầm nước, quả vậy! Hai con cá chép trong đầm nước không thấy đâu nữa!
"Đúng như chị nghĩ đó, (*^__^*) hì hì... ." Cô bé cười nói.
"Vừa nãy là các em làm sao?"
"Ngoại trừ bọn này ra thì còn ai nữa, chẳng lẽ là chị à? Sao có thể chứ ╮(╯▽╰)╭ chị quá yếu." Cậu bé hất mặt lên nói.
Được rồi, chị đây rất yếu, nhưng hai đứa cũng đừng có nói toạc ra như vậy chứ = =" Sở Sở oán thầm.
"Ai, chị đừng có mà mắng thầm bọn tôi, bọn tôi nghe được hết đó!" Bé trai nói một cách gợi đòn, khuôn mặt trẻ con béo béo ngúng nguẩy.
"Phụt..." Sở Sở bị chọc nở nụ cười.
"Được rồi, A Hắc cậu đừng náo loạn nữa, mau nói chuyện chính đi!"
"Được rồi, cậu nói đi, tớ không nói đâu." Cậu bé được gọi là A Hắc quệt miệng nói dỗi.
"Là thế này..."
----- Hết chương 4 ----