Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 35: Khiêu chiến (1)




Editor: Fuurin
Bước chân Sở Sở dừng lại một chút, trong lòng giật thột, giả bộ nghi hoặc quay lại nhìn Trình Tiền Khởi. Cô và Trình Tiền Khởi chỉ có một lần duy nhất tiếp xúc, đó là đá đánh lửa, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là người này đến đây vì cái gì!
Trình Tiền Khởi chậm rãi bước tới, nhìn nghi hoặc trong mắt Sở Sở, nở nụ cười nói: “Em đi theo thầy một chuyến, có một số việc cần hỏi kĩ em một chút.” Nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, vị trí họ đứng bây giờ là con đường chính, học sinh tới lui đều sẽ đi ngang qua đây, luôn có một vài người thỉnh thoảng ngoái lại nhìn mấy lần.
Sở Sở trấn định gật đầu, rồi quay sang nói với Tiếu Minh Dụ: “Minh Dụ, cậu đi tới đó trước đi, tớ xong việc bên này rồi tới tìm cậu, chúng ta giữ liên lạc qua máy nhé."
Tuy Tiếu Minh Dụ có chút không rõ tình huống, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý, dù sao chợ cũng họp rất sớm!
Tiếu Minh Dụ vừa đi khỏi, Trình Tiền Khởi liền ra hiệu cho Sở Sở đi theo mình.
Sở Sở vốn cho rằng Trình Tiền Khởi sẽ dẫn cô đến chỗ lều trại giáo viên, nhưng sau khi đi một hồi, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh rồi, trong lòng Sở Sở bắt đầu có chút không rõ cho lắm.
"Được rồi, chúng ta nói ở đây đi.” Đại khái khoảng hai mươi phút sau, Trình Tiến Khới mới dừng lại, xoay người sang phía Sở Sở, nói bằng giọng nghiêm túc.
Chẳng trách sao lại thấy quen như vậy, Sở Sở bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vị trí họ đang đứng bây giờ cách chỗ mà cô hái cẩu kỉ và tìm được đá đánh lửa ngày hôm qua không xa.
"Không biết thầy Trình tìm em là muốn biết điều gì ạ?” Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trình Tiền Khởi, Sở Sở cũng trịnh trọng hỏi.
Nhưng mà Trình Tiền Khởi lại đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc cũng dịu lại, “Em không cần phải quá lo lắng vậy đâu, thầy tin chắc là em đã hiểu là vì sao thầy tìm em rồi chứ."
Sở Sở nhìn thấy bộ dạng “nhất định là em đã biết rồi chứ gì” của Trình Tiền Khởi, nghĩ nghĩ, cũng không thèm quanh co lòng vòng với anh ta nữa, nói thẳng: “Thầy tìm em vì chuyện đá đánh lửa ạ?"
Trình Tiền Khởi gật đầu, nói: "Không sai, thầy đến vì đá đánh lửa ..."
"Vậy thầy muốn hỏi gì ạ, nói thật, em cũng không quá rõ về nó đâu, em chỉ phát hiện nó một cách tình cờ thôi ạ.” Không chờ Trình Tiền Khởi nói xong, Sở Sở liền cướp lời.
Nghe thấy lời cô nói, Trình Tiền Khởi nhíu mày, trong mắt mang theo một tia hoài nghi. Tuy rằng đây là lần thứ hai anh ta tiếp xúc với cô bé này, nhưng trong lòng anh ta hoàn toàn hiểu, cô bé thoạt nhìn có vẻ thật thà, nhưng bên trong thì vô cùng khôn khéo!
"Con người của em thích du lịch, trước kia đã từng đến nơi này mấy lần, đá đánh lửa là được em tình cờ phát hiện vào lúc đó, còn cục đá mà trong tay em đang có, thì được em tìm thấy tại một chỗ gần đây.” Sở Sở nói một cách rành mạch.
"Ồ, vậy em có nhớ rõ vị trí cụ thể không?” Trình Tiền Khởi lập tức hỏi.
"Vâng, là ở chỗ này ạ.” Sở Sở chỉ vào một tảng đá cách bọn họ khoảng mười mét ở đằng sau.
Trình Tiền Khởi nhìn theo phương hướng Sở Sở chỉ, chỉ thấy nơi đó là một bãi đá lổn nhổn, có một tảng đá tương đối dễ thấy đứng sừng sững ở một bên, xung quanh mọc đầy cỏ dại, nhìn sơ qua chẳng thấy có gì đặc biệt.
Trình Tiền Khởi nhanh chóng đi qua đó.
Sở Sở nhanh chóng đuổi theo, cô lén nhìn sắc mặt Trình Tiền Khởi, nhưng không nhìn thấy bất kì biểu cảm gì, cô cũng không rõ là đến cùng anh ta có tin tưởng chuyện này không nữa.
Bên phía Sở Sở là thế, còn bên Tiếu Minh Dụ, lúc này cô đang đứng trước một ạp rau dưa mà ngẩn người.
Hàng năm cứ đến những ngày này, việc bán rau dưa nguyên liệu ở bên ngoài núi A Tư Thước Cát đã trở thành một thông lệ của các cư dân địa phương của trấn Linh Cừ. Có câu “Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông”, trấn Linh Cừ tọa lạc ngay dưới chân núi A Tư Thước Cát, có ưu thế về vị trí địa lý mà những nơi khác không thể có, chủng loại thực vật trồng được cũng nhiều hơn những nơi khác rất nhiều, bởi thế, hàng năm, cây nông nghiệp của trấn Linh Cừ đều được vận chuyển nườm nượp đến khắp các nơi trên đại lục Vô Sắc, các nhà thám hiểm khắp nơi cũng cuồn cuộn đổ về đây để đi thám hiểm núi A Tư Thước Cát. Chuyện đại học Y Tây hàng năm đều tổ chức tập huấn trong núi mọi người ai cũng biết, đây cũng là một phúc lợi của người dân, tiền kiếm từ sinh viên rất là dễ nha!
"Cô gái, mấy thứ này cô có định mua không thế?” Một bác gái với giọng địa phương đặc sệt lớn tiếng hỏi.
"À, dạ, để cháu xem xem đã." Tiếu Minh Dụ ngượng ngùng nói.
Tiếu Minh Dụ vốn cho rằng bản thân mình tới đã tính là sớm rồi, nhưng không ngờ những người khác còn tới sớm hơn cả cô, hơn nữa lúc đến còn bị trễ mất chút thời gian, nên khi cô tới được đây thì nơi này đã đầy người chen chúc, rất nhiều loại rau dưa cô quen thuộc đều đã bị cướp sạch, số còn thừa lại đều là những thứ mà cô không quá rành, hoặc là hoàn toàn không biết.
Nhìn mấy củ hình trứng màu vàng trước mắt, Tiếu Minh Dụ có chút nản lòng, cái này đến cùng có phải khoai tây không nhỉ? Cô nhớ là thầy giáo đã từng giảng về nó, nhưng cô chỉ nhớ mang máng có một chút, không thể chắc chắn trăm phần trăm.
Bác gái có lẽ cũng hết kiên nhẫn, giọng điệu có chút gay gắt: “Cô bé à, rốt cuộc là cô có mua không hả?"
Tiếu Minh Dụ ngẩng đầu nhìn bốn phía, lúc này dòng người trong chợ đã bắt đầu giảm bớt, đại đa số mọi người đều vui mừng xách theo “chiến lợi phẩm” quay lại khu trại, cô không khỏi bắt đầu sốt ruột.
"Ừm, cháu lấy hết." Tiếu Minh Dụ hít một hơi thật sâu, quyết đoán mua hết toàn bộ.
Bác gái nghe vậy thì mặt mày lập tức trở nên hớn hở nói: “Được.” Sau đó nhanh tay nhanh chân xếp khoai tây chỉnh tề rồi giơ máy quét thẻ ra.
Tiếu Minh Dụ lấy thẻ, quét lên máy của bác gái một cái, hai bên nhanh chóng thỏa thuận giá cả xong xuôi. Sau đó cô lấy nút không gian ra, cho tất cả khoai tây vào.
Sau khi mua được khoai tây, Tiếu Minh Dụ thở phào nhẹ nhõm, cô cất kĩ nút không gian rồi rời khỏi quầy hàng.
"Tiếu đại tiểu thư, mua được thứ tốt gì thế?" Một giọng nói mang theo sự vui sướng khi người gặp họa mà Tiếu Minh Dụ vô cùng quen thuộc vang lên bên phải cô.
Tiếu Minh Dụ lặng lẽ nghĩ ngợi, rồi xoay người lại, nhìn bộ dạng vui sướng đáng đánh đòn của Tô Kỳ, liệu mạng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, sau đó lạnh lùng thốt lên: “Tổ tiểu thư, sao cậu vẫn cứ như chó không bỏ được ăn phân như vậy nhỉ? !"
Nghe thấy Tiếu Minh Dụ lạnh lùng châm chọc, Tô Kỳ hiếm khi không bực tức mà ngược lại, còn dùng giọng điệu vô cùng sung sướng nói: “Nói ra thì chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi, vẫn luôn không tìm thấy cơ hội phân rõ cao thấp, không bằng lần này so thử chút đi!"
Tô Kỳ luôn luôn yêu nhằm vào nàng Tiếu Minh Dụ là biết đến, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra vì sao tô kỳ rõ ràng là rõ ràng bản thân chân thật trù nghệ trình độ , lại còn muốn đến khiêu chiến nàng. Xem tô kỳ một bộ đắc ý dào dạt nắm chắc thắng lợi nắm bộ dáng, Tiếu Minh Dụ tuy rằng mặt ngoài như trước mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thật sự là hận nghiến răng nghiến lợi .
"Thế nào, không dám chứ gì, thì ra Tiếu đại tiểu thư vốn là loại người hèn nhát vậy sao? !" Tô Kỳ thấy Tiếu Minh Dụ do dự thì châm chọc ngay lập tức.
Không thể không thừa nhận, kẻ hiểu ngươi nhất không ai khác chính là kẻ địch của ngươi, thân là kẻ đối đầu với Tiếu Minh dụ, Tô Kỳ hiển nhiên rất rõ điểm yếu của cô nằm ở đâu.
Quả nhiên, vốn ngay lúc Tiếu Minh Dụ không áp nổi cơn tức này nữa, cô chuẩn bị không chút khách khí mà phản kích, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Thế nào, Tô đại tiểu thư lại tới đây chứng minh mình có tồn tại à? Phép khích tướng này giờ không còn phổ biến nữa đâu.” Sở Sở với khuôn mặt châm biếm xuất hiện trước mặt Tiếu Minh Dụ và Tô Kỳ.
"Sở Sở, cậu xong việc bên kia rồi à?” Nhìn thấy sở Sở, lý trí của Tiếu Minh Dụ cũng dần quay trở lại.
"Không xong sao tớ có thể xuất hiện ở đây nha." Sở Sở làm lơ ánh mắt phẫn hận mà Tô Kỳ bắn lại đây, đi đến trước mặt Tiếu Minh Dụ ra vẻ thoải mái nói, nhưng trong lòng cô như đang có một đàn thảo nê mã ầm ầm chạy qua, Trình Tiền Khởi chết tiệt, dây dưa dài dòng làm cô tốn cả đống thời gian, nhớ lại anh ta tỉ mỉ tìm đi tìm lại quanh tảng đá kia không dưới năm lần, chẳng những thu thập đất bụi, bột đá các thứ, cuối cùng còn khiến cho cô tùy thời gọi là phải có mặt nữa chứ, đến bây giờ cô vẫn còn có cảm giác muốn đánh người đây này.
"À à." Tiếu Minh Dụ nghe vậy thì vội vàng gật đầu. Không thể không nói, Tiếu Minh Dụ giống như là một sinh vật đơn bào vậy, lực chú ý từ trước đến nay chỉ có thể được tập trung vào một chuyện mà thôi.
Nhìn bản thân một lần nữa bởi vì Sở sở tới mà bị Tiếu Minh Dụ ném ra sau đầu, tâm trạng vốn đang sung sướng của Tô Kỳ chớp mắt không cánh mà bay, “Sao, cô cũng muốn thi? Chẳng qua cô chẳng đủ tư cách đâu, hừ.” Tô Kỳ hừ một tiếng, dùng ánh mắt miệt thị nhìn Sở Sở.
Cái người này ngoại trừ tìm đánh tìm chửi, cãi nhau, ảo tưởng sức mạnh ra thì cái gì cũng không biết nữa à? Sở Sở nghĩ, rồi mặc kệ cô ta, “Minh Dụ, nguyên liệu mua được bao nhiêu rồi?"
Nói đến việc mua thức ăn, Tiếu Minh Dụ liền nhịn không được muốn rớt nước mắt, cho tới bây giờ, cô chỉ mới mua được có một loại thôi! Hơn nữa cô còn không xác định thứ mình mua có phải thật sự ăn được không nữa!
Nhìn vẻ mặt khó coi của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở cũng đã đoán được phần nào, vội nói: “Không sau, bây giờ chúng ta đi mua thêm."
Tiếu Minh Dụ lập tức vui mừng gật đầu.
Vì thế hai người quay lưng chuẩn bị bỏ đi.
"Nếu tôi bảo tôi thua thì sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa thì sao?"
Khi nghe thấy lời này, bước chân hai người Sở Sở và Tiếu Minh Dụ dừng lại, hai người nhìn nhau rồi quay lại, một lần nữa đối mặt với Tô Kỳ.
"Cậu nói thật chứ?" Đây là giọng nói vui mừng của Tiếu Minh Dụ, kẻ chuyên đeo bám lại nói sẽ không đeo bám nữa á?
"Đương nhiên, nếu hai người không tin chúng ta có thể lập giao kèo” Tô Kỳ hất cằm, kiêu căng nói.
Sở Sở không quá quan tâm những lời này là thật hay giả, cái cô để ý chính là khẩu khí của Tô Kỳ có vẻ tự tin, dường như đã có kết luận là lần này hai người bọn họ thua chắc rồi vậy.
"Được, bọn tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cô.” Tiếu Minh Dụ nhìn Sở Sở một cái rồi lập tức tiếp lời. Nếu như có thể, cô thật sự không muốn nhìn thấy Tô Kỳ nữa, bây giờ có cơ hội, cô nhất định phải bắt lấy ngay.
"Còn cậu?" Tô Kỳ nhìn sang Sở Sở.
"Không thành vấn đề, nhưng thời gian là do chúng tôi quyết định.” Sở Sở mở miệng nói, rất rõ ràng là Tô Kỳ có chuẩn bị mà đến, nếu như bắt đầu thi ngay bây giờ, thì hai cô sẽ tương đối bị động.
"Không được!" Tô Kỳ từ chối ngay lập tức.
Sở Sở nhíu mày, quả nhiên là có gian trá.
Có lẽ Tô Kỳ cũng đã biết bản thân vừa biểu hiện quá nôn nóng, vội vàng nói thêm: “Tôi hi vọng chúng ta có thể tốc chiến tốc thắng.”
Sở Sở nghĩ sơ một chút rồi nói: “Rồi, thời gian bắt đầu từ bây giờ đến sáu giờ tối.” Sáu giờ chính là thời gian ăn cơm chiều.
"Một lời đã định." Tô Kỳ nói xong câu này thì đi ngay, hừ, chợ đều sắp tan đến nơi rồi, tìm đồ trong rừng cũng chỉ có hạn thôi, lần thi đấu này cô ta thắng chắc rồi!
Ed: nói thật, mình có cảm giác không thích nhân vật Tiếu Minh Dụ cho lắm, hình như cô này có gì đó giấu Sở Sở thì phải.. Các bạn thấy sao
----- Hết chương 35 -----