Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 89: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (18)




Buổi sớm không khí khá lạnh, Thụy Bích cả người nhức mỏi cố gắng cử động, y mơ màng tìm kiếm nơi cảm thấy thật ấm áp. Hé mi mắt mơ màng nhìn thấy mình đang gối đầu trên cánh tay Thiên Vũ, Thụy Bích rút sâu vào lòng ngực hắn hơn mà hưởng thụ hơi ấm.

Thụy Bích thầm nghĩ hoàng đế không lý nào vẫn ở đây, thế nên cho dù là vẫn còn mớ ngủ đi nữa thì, y cũng nên chiếm chút lợi ích chứ: " Hoàng thượng..."

" Sao cơ?"

Thụy Bích thích thú áp cả người vào lồng ngực ấm áp của hắn mà phì cười, y khẽ giọng: " Rất là ấm..."

" Thích đến vậy sao?"

" Thích lắ..." Thụy Bích giật mình, y hoàn toàn tỉnh ngủ mở to hai mắt. Đối diện với bờ ngực trần rộng lớn ấm áp này thì chắc là người thật rồi.

“ Ah…!” Thụy Bích kêu lên một tiếng, y nghĩ nghĩ vẫn chưa dám ngước đầu nhìn xem thì đã có thứ gì đó luồn vào y phục, không an phận vuốt ve theo sống lưng mình.

Thụy Bích phát run nhưng vẫn cắn răng nhịn để không kêu lên, đến khi thứ kia muốn trường xuống giữa hai cánh mông, lần này khiến Thụy Bích lập tức ngước đầu tỏ ra oán giận: " Hoàng thượng."

" Thụy nhi." Thiên Vũ thế mà mặt vẫn tươi tĩnh như không có gì, hắn cười rồi âu yếm hôn nhẹ xuống môi y: " Đã dậy rồi?"

Thụy Bích run giọng: " Hoàng thượng, người... cái..."

" Sao?" Thiên Vũ nâng khóe môi cười, hắn hỏi lại: " Ngươi muốn nói gì cơ?"

" Cái..." Thụy Bích mười đầu ngón tay bấu vào ngực Thiên Vũ, y nhìn hắn với gương mặt ửng đỏ, môi lắp bắp run rẩy la lên: " Cái tay... ngừng."

" À...” Thiên Vũ cười nói: “ Sáng sớm chỉ mới thức dậy ngươi đã làm mấy cái hành động đáng yêu đó, khiến cho ta có chút khó khăn."

" Đêm qua người làm không biết bao lần còn chưa đủ sao... ah!" Ngón tay hắn thế kia lại còn muốn chen vào hậu huyệt của mình, Thụy Bích nắm tay đấm đấm vào ngực hoàng đế, y la lớn: " Ngừng ngừng, Thụy nhi không còn sức nữa đâu."

“ Ha ha ha.” Thiên Vũ đột nhiên cười lớn rồi buông Thụy Bích ra, hắn ngồi dậy khoác vào y phục mới nói: " Được rồi, không trêu chọc ngươi nữa."

" Tất cả đều là vì thứ đồ tốt kia của Vương gia, từ nay về sau sẽ không bao giờ tin lời ngài ấy nữa." Thụy Bích lầm bẩm oán trách đến trên người Thiên Hoài.

" Ngươi lúc này mới biết có phải quá muộn rồi không?” Thiên Vũ một tay nâng lên gương mặt Thụy Bích, hắn đặt lên môi y hôn một lần mới lên tiếng nói tiếp: “ Nhưng nếu không có thứ đó, thì ngươi chịu nghe lời như vậy sao. Thụy nhi, ngươi trên giường đêm qua có bao nhiêu mị lực đây?"

“…”

Bị hoàng đế trêu đến không có đường lui, từ chiều tối đến nửa đêm hắn chẳng chịu cho Thụy Bích có cơ hội từ chối, nhưng đúng là y dù mệt muốn chết đi nữa, cũng chỉ cần hắn đòi hỏi thì cơ thể đã tự động phối hợp làm theo, quả thật là quá mất mặt.

Thụy Bích cảm nhận cơ thể mình cũng cảm thấy rất sạch sẽ, hơn nữa trên người đã thay một tầng nội y mới. Thụy Bích tự hỏi, y đã ngủ say đến độ hắn mang mình đi tắm rửa cũng không hay biết sao?

" Ngươi ngồi dậy được không?" Thiên Vũ ân cần hỏi.

Thụy Bích không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu, y thế nhưng chợt nhớ đến việc khác mới nói vội: " Hoàng thượng, người không phải bây giờ nên ở đại điện sao?"

" Đúng vậy."

" Nhưng người tại sao?"

" Ngươi quan trọng hơn." Thiên Vũ hôn lên mi mắt Thụy Bích thêm một lần, hắn sau đó mới đứng dậy gọi lớn: " Trung Viên, Minh Tô."

" Vâng thưa hoàng thượng."

Thụy Bích tự hỏi không biết Thiên Vũ bỏ cả giờ lên triều, có thể là do những lời nói của mình ngày hôm qua đi. Y giọng thật nhẹ như một cơn gió thoáng qua gọi: " Thiên Vũ ca!"

Thiên Vũ rõ ràng nghe thấy tiếng gọi thầm của Thụy Bích, nhưng hắn chỉ khẽ cười rồi không nói gì.

Hoàng đế hướng Minh Tô và các cung nữ mang theo hoàng phục phía sau đang vội vã đi vào, lại nhìn đến Trung Viên lên tiếng hỏi: " Thiên Hoài tình hình thế nào rồi?"

Trung Viên cong lưng già đã có tuổi của mình xuống thấp hơn, lão kính cẩn thưa: " Bẩm hoàng thượng, thượng triều hôm nay vương gia đứng ra thay người làm chủ rất ổn thỏa, không có sai sót gì... chỉ có là..."

" Nói đi."

Trung Viên gương mặt nhiều nếp nhăn xô lại với nhau hiện lên ý cười nói: " Vương gia trên điện bị các đại thần xoay quanh vấn đề nên lập chính thê, ngay sau khi rời khỏi đại điện thì chẳng còn chút sức sống nào, đã phải gọi người khiêng mình về vương phủ. Thế nên các tấu chương hôm nay vẫn chưa xử lý qua, đều được đưa đến ngự thư phòng rồi ạ."

Thiên Vũ giang tay để cung nữ chỉnh y phục, hắn trầm giọng: " Chỉ mới như vậy đã chịu không nổi, thời gian sắp tới khi trẫm rời khỏi, ngươi ở bên cạnh quản hắn cho tốt vào."

" Lão nô sẽ cố gắng hết sức."

Thụy Bích đang được Minh Tô đỡ ngồi dậy, nghe vậy y mới nhớ đến Thiên Vũ từng nói muốn rời Vương Lân một thời gian: " Hoàng thượng?"

Thiên Vũ đưa mắt nhìn Thụy Bích vừa tự chỉnh lại tay áo của mình, hắn trầm giọng: " Đừng lo, ngươi đương nhiên cũng phải đi."

" Thụy nhi cũng đi?"

Thiên Vũ nói: " Ngươi cho rằng ta sẽ đi mà không có ngươi sao?"

Thụy Bích lúc này thở ra nhẹ nhõm, y lần trước còn cho rằng Thiên Vũ muốn đi là vì đang tránh mặt mình. Nhưng nghĩ lại thì nếu hắn thật sự vì muốn tránh mặt y, vậy chỉ cần không trở về Chương Long điện là được rồi, cần gì phải đi xa vậy chứ.

Thụy Bích lại hỏi: " Hoàng thượng, sao đột nhiên lại muốn rời khỏi Vương Lân, chúng ta đi đâu?"

" Ân Ly quốc."

" Ân Ly?"

- ------------------------------------------------------------------------

Minh Tô lo lắng nhìn Thụy Bích cứ chạy qua chạy lại không yên, nàng không an tâm nói: " Hoàng hậu, cơ thể người không phải không tốt sao? Mấy việc này xin cứ để nô tỳ làm đi."

" Không cần đâu, ta bây giờ háo hức lắm.” Thụy Bích cười nói: “ Tỷ nghĩ có nên mang nhiều đồ một chút, còn nữa ta cũng phải chuẩn bị một ít quà đúng chứ?"

" Nhưng hoàng hậu, không phải mười ngày nữa mới xuất phát hay sao. Người cơ thể không tốt, bây giờ nằm nghĩ trước đi có được không?"

Thụy Bích đỏ mặt xoa xoa lưng của mình, đúng là Minh Tô rất hiểu y nên chỉ cần nhìn là biết đã có chuyện gì đêm qua, cho dù muốn giấu cũng khó.

Thụy Bích nhỏ giọng: " Đúng là có chút nhức mỏi... nhưng mà khi biết sắp được gặp Linh Phi ca nên ta vui lắm, không ngồi yên được."

" Nhưng đường đi đến Ân Ly quốc rất xa, ngươi trước tiên phải biết giữ gìn sức khỏe của mình chứ."

" Tỷ nói cũng phải." Minh Tô còn chưa kịp mừng thì Thụy Bích lại nói: " Phải rồi, mấy thứ đồ quý giá tin rằng Linh Phi huynh ấy cũng không thiếu. Chi bằng chúng ta cứ xuất cung, ra ngoài mua một vài thứ có ý nghĩa làm quà là được rồi."

" Hoàng hậu, khoan đã."

" Minh Tô tỷ tỷ, tỷ giúp ta gọi Tiêu Lũy được không, hoàng thượng sẽ không cho ta rời cung nếu không có hắn đi cùng đâu." Thụy Bích như vậy hớn hở bỏ đi trước, làm Minh Tô muốn khuyên thêm cũng không được.

- ------------------------------------------------------------------

Thiên Vũ đưa cho Tĩnh Thất một vật, thứ này khiến hắn vừa nhìn thấy sửng sốt: " Một nửa binh phù lệnh... hoàng thượng?"

" Trẫm từ đầu đã muốn giao nó cho ngươi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi." Thiên Vũ nghiêm giọng nói.

Tĩnh Thất vừa nghe đã lập tức quỳ xuống, hắn đưa lên bình phù lệnh nói: " Hoàng thượng, xin người hãy thu hồi lại đi ạ."

" Tại sao?"

" Phụ thân của thần, đại tướng quân hoàng triều trong tay hiện đã nắm giữ một nửa binh quyền. Nếu nửa binh phù còn lại là do thần giữ, việc này thật sự không thỏa đáng."

" Thỏa đáng hay không ngoài trẫm ra không có kẻ nào dám quyết định, giang sơn này của trẫm tin tưởng đều đặt trong tay Tĩnh gia.” Hoàng đế lại nói: “ Toàn quyền điều động quân bình đều nằm trong tay hai người, việc này không những đe dọa đến hoàng vị của trẫm, mà còn là mối nguy hại cho phụ tử các ngươi."

Tĩnh Thất không hiểu y của hắn mới nói: “ Lời này của hoàng thượng không biết là có ý gì?”

" Trẫm chưa từng hoài nghi lòng trung thành của ngươi, nên sẽ không có bất kỳ lo lắng nào. Vậy còn Tịnh Thất ngươi, ngươi có lòng tin vào chính mình và thay trẫm bảo quản nó hay không?"

" Hoàng thượng…." Tĩnh Thất định nói lại thôi, hắn trầm tư suy nghĩ. Thiên Vũ rõ ràng không ra lệnh cho hắn phải nhận, mà là đang hỏi ý Tĩnh Thất có muốn nhận một nửa giang sơn này nắm giữ trong tay.

Nước đi này của hoàng đế, không hề đơn giản khi đánh cược quá lớn vào Tĩnh Thất. Thiên Vũ đang muốn đánh cược, nếu có một ngày Tĩnh Thái An có lòng riêng, thì Tĩnh Thất hắn sẽ phải chọn lựa giữa tình nghĩa phụ tử, hay là lòng trung thành đối với hoàng đế.

Thiên Vũ biết rõ Tĩnh Thất đang suy nghĩ gì, cũng không hề lên tiếng giải thích. Thiên Vũ thừa biết rằng cả Tĩnh Thái An và Tĩnh Thất đều là trung thần, bọn họ giống nhau đều có thể hy sinh gia đình, nhưng không bao giờ bất trung với hoàng đế, giao toàn binh phù cho Tĩnh gia không cần phải có bất cứ nghi ngờ gì.

Chỉ là Tĩnh Thất đời trước vì ngôi vị của hắn đã phải mất đi một đệ đệ, sau đó lại vì giang sơn của hắn mất đi một thê tử, Thiên Vũ cho rằng nếu đã có thể thay đổi tương lai của mình và Thụy Bích, vậy thì hắn cũng sẽ có cách thay đổi được tương lai của Tĩnh Thất.

" Tĩnh Thất đã rõ." Tĩnh Thất suy nghĩ thật kỹ lại không muốn từ chối nữa, hắn thu lại binh phù cất giữ rồi mới cao giọng: “ Tạ hoàng thượng hết lòng tin tưởng thần.”

" Đứng lên đi.” Thiên Vũ Khoát tay, hắn lại nói: “ Trẫm vẫn còn một việc nữa muốn ngươi đi làm."

Tĩnh Thất chủ động nói: " Ý hoàng thượng muốn nhắc đến, chính là vấn đề gần đây có nạn mua bán người bí mật ngay trong hoàng thành."

" Ngươi cũng biết?"

" Sáng nay trên đại điện Khương đại học sĩ đã có nhắc đến, việc này diễn ra cũng đã khá lâu nhưng tin tức đều bị bịt kín, nói không chừng còn có kẻ đứng sau là người trong triều đình."

Thiên Vũ gật đầu nói: " Chính vì vậy cần ngươi đích thân đi điều tra một phen, cho dù là kẻ nào ngươi cũng không cần hỏi qua ý của trẫm, tự mình xử lý là được rồi."

" Thần tuân lệnh."