Lớp Olympic Toán của trường Trung học Lâm Nam rất nổi tiếng ở thành phố Lâm Hoài. Một là có nhân vật lớn như Từ Kinh tọa trấn. Hai là trong nhiều năm trở lại đây, lớp luyện thi này đạt được vô số thành tích, mang cho nhà trường rất nhiều danh dự.
Mỗi năm đều sẽ có học sinh đạt giải nhất cấp tỉnh, giải hai ba càng không phải nói, nghe nói đợt rất lâu trước kia có hai học sinh từng vào đội thi đấu quốc gia, cuối cùng còn được đứng lên bục trao giải của IMO, mang vinh quang về cho đất nước. Đến bây giờ tấm ảnh đó vẫn còn treo trong tủ kính.
Sau hai người đó thì Từ Kinh đã không còn gặp một hạt giống nào tốt như vậy nữa, Lăng Hiên miễn cưỡng được tính là một người, đây cũng là hạt giống tuyển thủ có hy vọng được chọn vào trại huấn luyện mùa đông năm nay.
Bình thường Từ Kinh cũng rất quan tâm cậu ta.
Còn bây giờ…
Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Phù Nguyệt, ông bỗng có dự cảm mãnh liệt rằng cô bé này cũng sẽ mang tới niềm vui bất ngờ rất lớn!
“Lão Từ!”
Chủ nhiệm lớp 11A7 gọi ông: “Con bé đi rồi còn nhìn gì nữa?”
“Thầy không hiểu.”
Ông vui sướng nói.
“Không phải chỉ lừa được một học sinh vào lớp luyện thi Olympic thôi à, có gì mà đắc ý? Tôi vô cùng nghi ngờ con bé đồng ý vì năm trăm tệ tiền bồi dưỡng mà nhà trường cho mỗi tháng.”
“Mặc kệ nó vì cái gì, đồng ý là được.”
Cuối cùng Mạnh Chí Kiên cũng nhìn thẳng vào ông, tuy bình thường trông Từ Kinh hờ hững nhưng thực chất lại vô cùng kiêu ngạo.
Không phải ông vô lễ hay gì, mà là khi con người đã tới độ cao và cảnh giới nhất định thì sẽ rất ít khi để ai vào mắt.
Nhưng dáng vẻ ân cần nịnh nọt, dùng đủ các thủ đoạn dụ dỗ để cô bé kia vào lớp luyện thi vừa rồi không giống phong cách thường ngày của ông chút nào.
“Cô bé đó ưu tú vậy à?”
Từ Kinh cười nhẹ, vứt tờ bài làm cho ông ấy: “Tự xem đi.”
Hai phút sau.
“Điểm tuyệt đối?”
“Ừm.”
“Không phải con bé học thuộc đáp án đấy chứ?”
“Tôi vừa mới gọi nó tới thôi, thầy học thuộc cho tôi xem?”
“Ha ha…”
Không cần đâu.
Từ Kinh nhấp một ngụm trà, tao nhã nói: “Năm nay cuối cùng cũng có chút mong chờ rồi…”
“Cẩn thận hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.”
“Thôi đi, đừng có không ăn được nho thì chê nho xanh, thầy cũng đang thèm lắm chứ gì!”
Mạnh Chí Kiên khó tin nói: “Tôi thèm? Đùa gì vậy!”
“Thầy định nhét mấy đứa vào đội tuyển quốc gia IPhO năm nay?”
Mạnh Chí Kiên lập tức ủ rũ.
IPhO là cuộc thi Olympic Vật lý quốc tế.
Ba năm qua, trường họ còn chẳng có ai vào nổi chung kết tỉnh chứ nói gì tới đội tuyển quốc gia?
“Thầy đừng có mà châm chọc tôi.”
Mạnh Chí Kiên bĩu môi, ngồi về chỗ: “Chắc năm sau giải tán thôi, chẳng có hạt giống tốt nào, luyện cũng vô ích, không vào nổi, thôi thì để tôi yên tĩnh một thời gian…”
Tuy nói vậy, nhưng trong mắt ông ấy lại lướt qua vẻ tiếc nuối.
Vốn dĩ Lăng Hiên cũng rất có tài năng, nhưng sức lực có hạn, chỉ có thể chọn Toán hoặc Lý.
“Đúng rồi, em học sinh vừa rồi là ai vậy? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào thế? Một hạt giống tốt thế kia, đáng ra phải nổi tiếng lâu rồi mới đúng chứ.”
“À, Giang Phù Nguyệt.”
Từ Kinh hờ hững đáp lời.
Mạnh Chí Kiên suýt thì phun ngụm nước mình vừa uống ra: “Ai cơ?”
Từ Kinh tốt tính lặp lại lần nữa.
Thầy Mạnh nghi ngờ: “Ngoài học sinh đứng bét khối kia, trường ta còn ai tên Giang Phù Nguyệt nữa không?”
“Chắc là không đâu.”
“!”
…
Sau khi tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, rất nhanh lớp học đã vắng tanh.
“Chị Hàm.”
Cát Mộng dè dặt đi tới: “Chúng ta còn đi nữa không?”
Trong lòng Tưởng Hàm đang vô cùng do dự, một lúc thì là ánh mắt nguy hiểm của Giang Phù Nguyệt, một lúc thì là cảnh tượng làm đề thi như cực hình tàn khốc.
Rất lâu sau, cô ta nghiến răng, dường như đã quyết tâm: “Đi!”
Cát Mộng tỏ vẻ sùng bái, thậm chí còn cảm động rơi lệ. Cô ta biết ngay chị Hàm sẽ không nhát cáy mà, chị Hàm nhất định sẽ dẫn bọn họ thoát khỏi bàn tay ác ma của con nhỏ bi3n thái Giang Phù Nguyệt kia!
Nhưng một giây sau…
Tưởng Hàm: “Cái mùi ở nhà vệ sinh ghê quá, mày còn bịt tai không? Cho tao một đôi, tao lấy để bịt mũi.”
Cát Mộng: “?”
Tên đàn em còn lại âm thầm theo sau.
Lúc ba người tới thì Giang Phù Nguyệt đã tới rồi, cô đang đứng ở cái chỗ hôm qua.
“Có mang theo bài tập về nhà không?” Cô hỏi.
Tưởng Hàm rụt rè gật đầu: “Có mang…”
Cát Mộng và Liễu Ti Tư không dám mở miệng.
“Thế bắt đầu thôi.”
“Bọn tôi đã làm xong trong lúc ra chơi rồi! Thật đó!”
“Vâng, vâng, vâng…” Cát Mộng vội vã gật đầu theo.
Liễu Ti Tư cũng phụ họa.
“Ồ?” Giang Phù Nguyệt nhướn mày.
Tưởng Hàm vội vã lục lọi cặp sách: “Không tin tôi lấy cho cậu xem…”
“Không cần.”
“?”
“Nếu đã làm bài tập xong rồi thì chúng ta chơi cái khác.”
Giang Phù Nguyệt cong môi, trái tim Tưởng Hàm rét lạnh.
Mười phút sau, tại sân vận động.
Giang Phù Nguyệt đứng ở chỗ bắt đầu, hất cằm về phía trước: “Năm vòng, chạy xong thì về nhà.”
Tưởng Hàm chỉ hận không thể ngất luôn lại chỗ.
Năm vòng? Thế này khác nào lấy mạng cô ta?
“Đừng mà, chúng ta có gì từ từ nói, mọi chuyện có thể thương lượng.”
Sắc mặt Giang Phù Nguyệt không thay đổi, chỉ xoay cổ tay rồi lại ép mũi chân.
Da đầu Tưởng Hàm tê dại.
Cát Mộng lập tức bật ra thật xa, cô ta không muốn bị đạp nữa đâu: “Chị… chị Hàm, hay là chúng ta chạy đi?”
Tưởng Hàm nghiến răng: “… Chạy!”
Dưới ánh hoàng hôn, cơn gió mang theo hơi nóng thổi tới, mặt đất cũng bị cái nóng bao phủ, cả sân vận động chẳng khác nào một cái nồi áp suất.
Tưởng Hàm mới chạy được mấy bước đã bắt đầu thở hổn hển, chưa được nửa vòng mồ hôi đã vã ra như tắm.
Sau khi cô ta chạy xong một vòng, cả người ướt sũng như vừa mới được vớt từ sông lên.
“Không, không được rồi… Chạy không nổi nữa…”
Giang Phù Nguyệt xoa cổ tay, bước lại gần.
Đồng tử Tưởng Hàm co lại: “Tôi chạy! Tôi chạy là được chứ gì?”
Vòng thứ ba, Tưởng Hàm cảm thấy chân như không phải của mình.
Vòng cuối cùng, cô ta được Cát Mộng và Liễu Ti Tư dìu đi tới điểm đích.
Cùng lúc đó, Giang Phù Nguyệt đã làm xong bảy đề Toán, mười đề Vật lý.
Cô nhét hết đồ đạc vào cặp rồi đứng dậy, quay người rời đi mà không nói một lời.
“Đợi đã…”
Tưởng Hàm thở hổn hển: “Ngày mai… có thể làm bài tập không?”
Cô ta sắp khóc tới nơi rồi, chạy làm sao sướng bằng làm bài tập.
Giang Phù Nguyệt trả lời mà không thèm quay đầu lại: “Vậy phải xem mày muốn làm môn nào.”
Thể dục cũng là môn học.
“Viết! Dùng tay viết ấy!” Tưởng Hàm gào lên.
Sau khi cô đi xa rồi, Tưởng Hàm ngồi nghỉ mười mấy phút mới ổn định lại.
“Chị Hàm…” Liễu Ti Tư muốn nói lại thôi.
“Có rắm thì thả mau!”
Tưởng Hàm tu ừng ực chai nước mà Cát Mộng đưa cho.
“Tại sao chúng ta phải nhịn Giang Phù Nguyệt? Tại sao lại để cho nó bắt nạt? Nó là cái thá gì?”
Tưởng Hàm ngớ người.
Phải rồi, tại sao chứ?
Có phải cô ta đánh không lại đâu, khụ… cho dù cô ta đánh không lại thật thì chẳng lẽ không thể gọi tiếp viện?
Sao cô ta cứ ngu ngốc mặc người ta sai bảo vậy chứ!