Sống Lại Trở Thành Đại Lão Giới Khoa Học

Chương 6: Nam chính xuất hiện, liếc mắt đưa tình




Thiếu niên nuốt nước bọt: “Thì… xử cậu ta!”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Dịch Từ cố kìm nén vẻ mất tự nhiên, lấy ra một bức thư màu hồng từ trong cặp sách, cười nói: “Thấy quen không?”

Giang Phù Nguyệt nhíu mày.

Đó là…

“Không ngờ văn chương của cậu cũng khá lắm, chỉ là chữ hơi xấu, chẳng trách Lăng Hiên không thèm đọc…”

Bốp!

Chưa nói xong, cậu ta bỗng thấy cằm đau nhói, cả người đờ đẫn.

Giang Phù Nguyệt ép cậu ta lên trên tường.

Thiếu niên lại ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt kia, tay thả lỏng, quả bóng rổ rơi xuống đất, nảy lên vài cái rồi nằm im bất động.

Thế nhưng trái tim cậu ta vẫn không thể bình tĩnh lại, nó đập thình thịch, thình thịch…

Nhân lúc này, Giang Phù Nguyệt cướp lấy bức thư trong tay cậu ta, ánh mắt sắc bén: “Cậu lấy nó từ đâu?”

Dịch Từ vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác mới mẻ kỳ diệu đó, mãi không thấy có phản ứng.

Cho tới khi cô gái dùng sức hơn, suýt chút nữa khiến cậu ta không thở nổi: “Tôi nhặt được!”

“Nhặt được ở đâu?”

“Hành lang, cạnh thùng rác.”

Cậu ta tận mắt nhìn thấy Lăng Hiên vứt nó, nhưng lại vứt không chuẩn.

“Cậu đã mở ra xem rồi?”

“Chưa!”

Giang Phù Nguyệt đè cùi chỏ càng chặt hơn: “Rốt cuộc có xem hay chưa?”

“Khụ khụ khụ, không… không thở nổi nữa… Cậu… mưu sát…”

“Xem chưa?”

“Chưa thật! Không tin cậu có thể kiểm tra… Chỗ mở vẫn chưa bị xé…”

Giang Phù Nguyệt nhìn lại, quả nhiên bức thư vẫn còn nguyên, thế là cô thả tay ra, nhét thư vào túi, quay người rời đi.

“Này!”

Dịch Từ dựa vào tường, hét lên với cô.

Giang Phù Nguyệt không thèm quan tâm.

Thiếu niên nuốt ực một tiếng, sờ cái cổ của mình: “A…”

Ác thật!

Cậu ta nhặt quả bóng rổ, bực bội giẫm lên điếu thuốc trên mặt đất như trút giận rồi đi về.

Thế nhưng, tất cả mọi chuyện đều đã bị ba đôi mắt trong xe nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

“Ôi chà, quần của cậu đây đã cởi mà chỉ có mỗi vậy thôi à?”

Thiếu niên mười bảy tuổi ngồi nghiêng ngả ở ghế sau, đôi chân dài gập lại hơi rung rung, cứ như là xem vẫn chưa đã.

Trung học Lâm Nam đúng không?

Chậc chậc, xem ra ngày tháng cấp ba sau này của cậu ta sẽ không quá nhàm chán.

“Ngồi hẳn hoi.”

Bỗng một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bên cạnh.

Thân mình thiếu niên cứng đờ, nhanh chóng ngồi thẳng người dậy: “Cậu…”

Đến tài xế ngồi ở đằng trước cũng nghe ra ý lấy lòng trong tiếng gọi cậu này.

Tiểu thái tử nhà họ Chung, hỗn thế ma vương nổi danh ở Kinh Thành, thế mà cũng có ngày hôm nay?

Có điều, nhìn lại người ngồi bên cạnh cậu ta, tài xế đã không còn thấy kỳ lạ nữa.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, khắp người tỏa ra khí thế xa cách, cho dù anh ta đã lái xe cho anh ba năm thì vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Có người dù giẫm vào trong bùn lầy thì vẫn không nhiễm bụi bặm nhân gian.

“Cậu, bây giờ tan học rồi, hay là… ngày mai lại tới nhé? Dù sao cũng đâu vội một hai hôm đâu.”

“Sau khi vào sẽ có người đưa cháu đi báo danh.”

“Nhưng…”

“Xuống xe.”

Chung Tử Ngang gắng gượng mở miệng: “À… thế có thể tăng chút tiền tiêu vặt không ạ?”

Người đàn ông lạnh nhạt nhìn thiếu niên, chớp mắt, cậu ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cậu ta rùng mình: “Coi… coi như cháu chưa nói gì.”

Nói xong, cậu ta lập tức mở cửa xe rồi hoảng loạn chạy đi.

Thấy thiếu niên vào cổng trường rồi, người đàn ông mới chậm rãi thu tầm mắt về.

Tài xế rụt rè hỏi: “Cửu gia, có cần chờ tiểu thiếu gia không ạ?”

“Không, về Ngự Thiên Hoa Phủ.”

“Vâng.”

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cùng tiếng khởi động xe, tài xế tắt động cơ, nhìn màn hình điện thoại: “Là đại tiểu thư gọi ạ.”

Người đàn ông giơ tay ra, bàn tay anh xương khớp rõ ràng, làn da rất trắng, mu bàn tay có nổi lên những mạch máu màu xanh.

Tài xế đưa điện thoại cho anh.

Người đàn ông nghe máy: “Chị cả.”

“Tiểu Cửu à, hai đứa tới Lâm Hoài chưa? Tử Ngang thế nào rồi? Nó có gây phiền phức cho em không?”

Giọng người phụ nữ dịu dàng như nước.

“Đến rồi. Không phiền.”

Câu trả lời rất đơn giản, ngắn gọn.

“Đã làm xong thủ tục chuyển trường chưa?”

“Ừm.”

“Ở trường nào vậy?”

Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trung học Lâm Nam.”

“Là trường trung học xếp thứ năm ở Lâm Hoài, chắc cũng không tệ lắm.”

Người đàn ông nhíu mày, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy: Trong tay thiếu nữ cầm một điếu thuốc, thô lỗ ép thiếu niên lên tường, dường như hai người đang tranh nhau một bức thư màu hồng, hoặc chỉ đơn giản là liếc mắt đưa tình?

Tóm lại đó là một hành vi không phải học sinh cấp ba nên có.

Nghĩ tới tên nhóc Chung Tử Ngang kia, Tạ Định Uyên cảm thấy chị mình quá lạc quan: “Em thấy chưa chắc.”

Người phụ nữ nghe vậy liền nhíu mày: “Có phải Tử Ngang lại gây họa không?”

“Không ạ.”

“Vậy thì tốt, chị với anh rể em không coi nổi nó, bây giờ nó chỉ nghe mỗi em thôi, em thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng, không cần nương tay. Lần này nó gây ra họa lớn như thế, chắc chắn là do bình thường chiều nó quá…”

Tạ Vân Tảo còn nói rất nhiều nữa, người đàn ông chỉ yên lặng lắng nghe chứ rất ít chủ động mở miệng.

Sau khi điện thoại ngắt máy, Tạ Định Uyên mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, dặn dò: “Đi thôi.”



Giang Phù Nguyệt đang định lấy chìa khóa mở cửa thì cánh cửa đã được mở rồi.

Em trai Giang mặc tạp dề, dè dặt đứng sau cửa nhường đường cho cô: “Chị.”

“Ừm.”

Giang Phù Nguyệt đổi dép rồi bước vào.

Cơm tối vẫn là em trai Giang nấu, nhưng lần này Giang Phù Nguyệt đã chủ động lấy bát đũa và xới cơm.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của em trai Giang, cô thản nhiên gắp một miếng đậu phụ bỏ vào miệng: “Không ăn à?”

“Ăn chứ ạ.”

“Duỗi cái lưỡi thẳng ra rồi nói chuyện.”

Em trai Giang cúi đầu xuống, sau đó ngoan ngoãn vâng dạ.

Giang Phù Nguyệt cố nhịn xúc động muốn xoa đầu cậu, cô khẽ tằng hắng một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.

Lần này, khi thấy Giang Trầm Tinh ăn hết cả một nồi cơm đầy mà vẫn còn thèm thuồng, cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Chị, em đi rửa bát đây!”

Giang Phù Nguyệt ậm ừ, không giành làm.

Rửa bát xong, Giang Trầm Tinh còn dùng màng thực phẩm bọc thức ăn cho cha mẹ lại rồi bỏ vào trong tủ lạnh, giữa chừng liên tục nuốt nước miếng.

Lúc cậu về phòng thì thấy chị đang lật vở bài tập của cậu trước bàn học.

Tim Giang Trầm Tinh đập thịch một cái: “Chị…”

Giang Phù Nguyệt quay đầu, thương lượng nói: “Chúng ta mỗi người nửa cái bàn được không?”

Nguyên chủ chưa bao giờ làm bài tập, cho nên bàn học là của Giang Trầm Tinh hết.

“Được ạ! Tất nhiên là được! Để em dọn đồ…”

“Không cần, chị ngồi bên này là được.”

Bàn học rất sạch sẽ, chỉ là chất đống sách vở của Giang Trầm Tinh thôi, không ảnh hưởng tới việc học.

Giang Trầm Tinh chạy tới phòng khách bê một cái ghế tới, mắt lấp lánh nhìn cô: “Chị ngồi đi.”

Lúc nhỏ, Giang Trầm Tinh rất dính Giang Phù Nguyệt, song Giang Phù Nguyệt phải đi học nên cậu chỉ đành ở nhà một mình, dẫn tới việc ước mơ của cậu chính là có thể được đi học với chị.

Có điều, thực tế là hai chị em cách nhau gần sáu tuổi, không thể học cùng một lớp, thậm chí không thể chung một trường. Vì vậy Giang Trầm Tinh đã khóc rất lâu, sau đấy cậu đành nhượng bộ, chỉ cần làm bài tập chung với chị là được.

Nhưng Giang Phù Nguyệt lên cấp ba lại không chịu làm bài tập.

Mong ước lại một lần nữa không thể thực hiện, song Giang Trầm Tinh vẫn cố chấp giữ lại một nửa cái bàn, mong kỳ tích sẽ xuất hiện.

Bây giờ, kỳ tích đã xuất hiện rồi sao?