Sống Lại Tôi Thành Đôi Với Kẻ Thù Cặn Bã

Chương 104: Ngoại truyện: Nếu ② Tỉnh lại từ trong quan tài băng (2) [Hết]




"Phu nhân của tôi."

Sơ Bạch khẽ biến sắc, "Có lẽ... đúng vậy."

Cậu hơi lúng túng, tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào Cận Văn Tu.

Nói đến đây, nhiều năm như vậy Cận Văn Tu gần như chưa bao giờ nghiêm túc xưng hô như vậy. Cảm giác có chút kỳ quặc. Hơn nữa, cậu là một người đàn ông, cách xưng hô như vậy... ít nhiều cũng thấy không thoải mái.

Cận Văn Tu lặng lẽ nhìn cậu một lát, sau đó nhẹ nhàng vươn tay kéo lại chiếc áo choàng tắm của Sơ Bạch, cẩn thận chỉnh sửa cho ngay ngắn, rồi đứng dậy đi tìm trong tủ quần áo. Không tìm thấy bộ nào phù hợp, hắn bảo robot nhỏ mang đến một bộ khác.

Dáng vẻ nghiêm chỉnh như thế này, thực ra Sơ Bạch đã lâu rồi không thấy ở hắn.

"Em dự định ở lại đây bao lâu?" Cận Văn Tu hỏi.

Câu hỏi này khiến Sơ Bạch trầm ngâm trong chốc lát, rồi lắc đầu, "Em không biết, em thậm chí còn không rõ mình đã đến đây bằng cách nào."

"Có lẽ giống như khi đến đây cũng đột ngột biến mất."

Cận Văn Tu gật đầu, "Tôi hiểu rồi. Vậy trong vài ngày tới, em cứ tạm thời ở lại đây, nếu thời gian dài hơn, tôi sẽ sắp xếp cho em một danh phận."

Sơ Bạch không có ý kiến gì về điều này.

Trong khi chờ quần áo được mang đến, Cận Văn Tu tiếp tục hỏi Sơ Bạch một vài ý kiến về việc sắp xếp phòng và khu vực hoạt động tạm thời.

Dù sao ở trong thành, không ít người biết đến Sơ Bạch.

Người dân bình thường bên ngoài có lẽ không biết nhiều, nhưng những người trong thành, đặc biệt là những thân tín và trợ thủ đắc lực của Cận Văn Tu, đều biết Vực chủ từng mang về một người và đặt người đó trong quan tài băng, vì thế họ thường xuyên lui tới phòng băng.

Một người chết mà sống lại, thực sự là chuyện động trời.

Tạm thời, không nên để nhiều người biết.

Còn về Bình Hạo, Cận Văn Tu đã báo tin và yêu cầu anh ta giữ kín miệng.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, hắn lại một lần nữa quy hoạch lại lực lượng bảo vệ xung quanh, đẩy lùi một số người để tạo không gian hoạt động lớn hơn cho Sơ Bạch.

"Tạm thời chịu thiệt thòi một thời gian. Nếu em thật sự muốn ra ngoài, hãy đeo cái này." Cận Văn Tu lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc mặt nạ và ném cho Sơ Bạch. "Đến lúc đó tìm Chiêm Du, tôi sẽ dặn dò cậu ta."

"Được."

Sơ Bạch nhận lời.

"Còn có thiết bị liên lạc, lát nữa tôi sẽ nhờ robot đưa đến. Nếu có chuyện gì, em có thể kịp thời liên hệ." Một lúc sau, Cận Văn Tu đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy.

Sơ Bạch nhìn hắn cẩn thận, đột nhiên nói: "Nói mới nhớ, anh vẫn chưa trả lời em."

"Vì sao em lại ở trong quan tài băng?"

Đây là lần thứ ba Sơ Bạch hỏi câu này, nhưng ý nghĩa đã khác hoàn toàn.

Lần đầu tiên, cậu chỉ đơn thuần thắc mắc tại sao mình lại xuất hiện ở đó, nhưng không nhận được câu trả lời. Lần thứ hai cũng tương tự. Lần này, Cận Văn Tu đã nói rằng đó là để bảo tồn thân thể cậu.

Nhưng giờ đây, điều Sơ Bạch muốn biết không chỉ dừng lại ở đó.

Cậu phải hiểu được tại sao Cận Văn Tu lại làm như vậy.

Trong ký ức kiếp trước của cậu, cậu và Cận Văn Tu không có mối liên hệ nào sâu đậm. Vậy tại sao đối phương lại có thể tìm thấy cậu đầu tiên, rồi đưa cậu đi và đặt vào đó?

Sơ Bạch thoáng cau mày, biểu cảm trở nên khó hiểu.

Hơn nữa, từ đó đến giờ Cận Văn Tu chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

"Trong tương lai, tôi không nói cho em sao?" Cận Văn Tu di chuyển chiếc bàn nhỏ đến trước mặt Sơ Bạch, từ tốn rót một tách trà nóng rồi bày thêm vài món điểm tâm mà robot mang tới.

Sơ Bạch lắc đầu, "Em thậm chí không hề biết chuyện này."

Cận Văn Tu không trả lời ngay lập tức, chỉ đẩy tách trà về phía Sơ Bạch, rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cậu. So với Sơ Bạch luôn cẩn thận chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, Cận Văn Tu thì hoàn toàn trái ngược, phóng khoáng hơn rất nhiều.

Chiếc áo choàng của hắn mở rộng một cách thoải mái, để lộ một phần lớn ngực. Ngồi gần Sơ Bạch, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn và mùi hương gỗ quen thuộc.

"Em có muốn thử đoán xem không?" Hắn mỉm cười, hỏi.

Sơ Bạch:...

Cậu cầm tách trà trong tay, thật sự suy nghĩ một chút. Nhưng dù có lục lọi trí nhớ kiếp trước kỹ đến đâu, cậu cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể lắc đầu, "Không biết. Chúng ta thậm chí còn chẳng gặp nhau bao nhiêu lần, nhưng anh lại phá hỏng một lần em định trốn."

Nói xong, Sơ Bạch liếc hắn một cái đầy ẩn ý.

Cận Văn Tu không nhịn được bật cười.

Đương nhiên, Sơ Bạch không thực sự trách móc Cận Văn Tu. Cậu hiểu rõ rằng, ngay cả khi lần đó không có Chiêm Du, thì ở trong tinh vực Linh Khung của Cảnh Lan, cậu cũng khó mà thực sự trốn thoát, cùng lắm chỉ là ẩn nấp được một thời gian ngắn.

Cậu rõ điều đó, và Cận Văn Tu cũng hiểu rõ.

Tuy nhiên, Cận Văn Tu vẫn nói một câu, "Là tôi sai, đáng lẽ phải bồi thường cho em một mạng."

Sơ Bạch khựng lại, vội đáp, "Không nghiêm trọng đến mức đó đâu, em chỉ nói vu vơ thôi."

Nói xong, cậu còn bổ sung thêm, "Huống hồ, anh cũng đã giúp em sống lại."

Cận Văn Tu khẽ thở dài, "Cũng tại tôi kéo dài quá lâu, không kịp cứu em. Ban đầu, tôi đã định dẫn em đi."

Giọng nói của hắn chứa đựng một chút tiếc nuối khó nhận ra.

Sơ Bạch nhìn hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó khẽ nói, "Vậy nên, đây là lý do anh giữ em lại sao?"

"Phải, nhưng cũng không hẳn." Cận Văn Tu đột nhiên thay đổi ngữ điệu.

Hắn nghiêng người tới gần, tay nhẹ nhàng nâng cằm Sơ Bạch, khẽ nắm lấy khuôn mặt cậu, "Khi tôi nhận được tin tức, thì em đã gặp chuyện rồi."

"Màn tuyết lấp lánh ở đó thật sự rất đẹp..."

Cận Văn Tu hơi cúi đầu xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khoảng cách giữa hắn và Sơ Bạch đã trở nên rất gần, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau một cách mơ hồ. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt bạc của Sơ Bạch.

Hắn nói, "Em cũng rất đẹp."

"Tôi nghĩ, bức tranh này có lẽ nên được lưu giữ mãi mãi."

Sơ Bạch vì sự tiếp cận của Cận Văn Tu mà hơi thở gần như ngừng lại. Khi nghe được những lời hắn nói, ban đầu cậu không phản ứng, nhưng khi hiểu ra ý nghĩa ẩn sau, vành tai không tránh khỏi đỏ ửng lên.

Cậu mở to mắt, nhìn đối phương trong giây lát, ngẩn ngơ hồi lâu, sau đó đột nhiên vung tay đẩy tay Cận Văn Tu đang nắm cằm mình ra.

Ngay sau đó, cậu xoay người, im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, cậu mấp máy môi, nghẹn ngào nói ra một câu: "...Anh thật biến thái."

Cận Văn Tu điềm tĩnh đáp, "Không, đó chỉ là hành vi rất bình thường, nhưng suy nghĩ này chỉ dành riêng cho em."

Sơ Bạch nghẹn lời.

Trong khoảnh khắc, cậu không biết phải đáp lại thế nào. Cậu cảm thấy mọi chuyện thật vô lý, chỉ có thể nghĩ rằng đối phương thật kỳ quặc. Cậu chưa bao giờ nghĩ Cận Văn Tu lại có suy nghĩ như vậy.

Trước kia Cận Văn Tu chưa từng thể hiện ra là một người như thế.

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Sơ Bạch, Cận Văn Tu lại cảm thấy rất vui, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười hài lòng.

Lúc này, hắn đã bày sẵn các loại điểm tâm trên một chiếc mâm nhỏ, đặt ngay trước mặt Sơ Bạch.

Cận Văn Tu còn cẩn thận bày biện bàn, đúng theo phong cách nhất quán của hắn.

Sơ Bạch lúc này đầu óc còn đang bị câu nói vừa rồi làm rối bời, vì thế khi điểm tâm được dọn ra trước mặt, cậu vô thức đưa chúng vào miệng.

Cậu có dáng vẻ hơi gầy gò, tóc trắng rối xõa chạm vai, chiếc áo tắm dài cậu mặc che kín mít, che chắn gần như toàn bộ cơ thể. Đôi khi vài lọn tóc lòa xòa xuống, cậu lại vô tình vén chúng ra sau vai, nhẹ nhàng xắn tay áo, không để ý mà tiếp tục ăn điểm tâm.

Cận Văn Tu nghiêng người, lẳng lặng quan sát cậu.

Thực ra, hắn cũng không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi của Sơ Bạch.

Hắn cũng không nhớ rõ tại sao mình lại làm như vậy.

Có lẽ đó là khoảnh khắc hắn nhìn thấy hình bóng lẻ loi của Sơ Bạch trên nền tuyết, nỗi xót xa đột nhiên trỗi dậy. Hoặc có lẽ là hình ảnh của một thời điểm nào đó nơi nước tuyết Linh Xuyên đã ùa về trong trí nhớ.

Cận Văn Tu mơ hồ nhớ lại ngày hôm đó.

Vì ẩn nấp quá lâu trên đảo Trung Tâm, hắn bị thương, cơ thể không ở trong tình trạng tốt. Nhưng với ý chí kiên cường, những vết thương đó không là gì đối với hắn.

Sau đó, hắn nhìn thấy một thiếu niên với màu tóc đặc biệt.

Từ lâu Cận Văn Tu đã biết đến sự tồn tại của cậu thiếu niên này, vì hắn đã điều tra về cậu.

Một đứa trẻ mồ côi được Cảnh Lan nhặt về.

Bị cuốn vào một âm mưu được gọi là "tình yêu".

Nhưng chuyện đó cũng không có gì quá đặc biệt, ít nhất là chưa đủ để thu hút sự chú ý của Cận Văn Tu.

Chỉ đến sau này, hắn mới bắt đầu để tâm đến thiếu niên ấy.

Thiếu niên dường như đang tìm cách trốn thoát, gương mặt thoáng hiện vẻ u sầu, hàng mày nhíu lại với những hoang mang khó hiểu.

Duy chỉ có một điều, không hề có niềm vui vẻ.

Cận Văn Tu chợt nhớ, đêm đó là lễ trưởng thành của thiếu niên, sau buổi tiệc, cậu đã biến mất trong vài ngày và chỉ mới xuất hiện lại.

Không cần suy nghĩ quá nhiều, hắn cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa thiếu niên và Cảnh Lan.

Thiếu niên ấy có lẽ còn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Cậu không thể hiện ra sự bối rối của một người mới chớm hiểu tình cảm, chỉ nhíu mày, như thể đang chìm trong hàng ngàn nỗi hoang mang.

Ngày đó, trong lúc hắn đứng gác ban đêm, ánh trăng chiếu xuống, chiếu lên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, mái tóc trắng và đôi mắt bạc ấy trở nên nổi bật dưới ánh trăng, như một tinh linh thuần khiết nhưng lại như một sinh vật mê hoặc, làm người khác khó lòng dứt ra được.

Sơ Bạch có một diện mạo đặc biệt đến mức người ta khó mà quên sau chỉ một cái nhìn thoáng qua.

Nhưng điều đó không bao gồm Cận Văn Tu.

Những thứ quá đỗi bề ngoài, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để tâm.

Thiếu niên cũng không đứng ở ngoài quá lâu, chỉ đứng ở cửa một lát, trên khuôn mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Có lẽ cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra được, bởi vì đôi lông mày của cậu mãi không giãn ra. Rất nhanh, cậu nhấc chân định quay về.

Chỉ là, ngay trước khoảnh khắc rời đi, cậu chú ý đến Cận Văn Tu.

Cận Văn Tu vẫn bình tĩnh, không có dấu hiệu lo lắng. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ, nếu có ai gây nguy hiểm cho hắn, hắn sẽ nhanh chóng đánh gục đối phương.

Nhưng rõ ràng, trong tình huống này, thiếu niên hẳn không thể phát hiện ra lớp ngụy trang của hắn. Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng nói: "Trông anh có vẻ mệt mỏi."

Cận Văn Tu thoáng sửng sốt. Đúng là hắn cảm thấy mệt, nhưng hắn đang đeo mặt nạ, đáng lẽ cậu không thể nhận ra.

Thiếu niên lục lọi một lúc trên người, cuối cùng lấy ra từ ngực áo một lọ nước tuyết Linh Xuyên.

Vào thời điểm đó, nước tuyết dù không bị độc quyền, vẫn là thứ vô cùng quý giá.

Cậu nhét lọ thuốc vào tay hắn, nhẹ giọng nói: "Uống cái này sẽ thấy dễ chịu hơn, anh về sớm nghỉ ngơi đi."

Lời nói của cậu thật sự rất ấm áp, bàn tay khi chạm vào cũng mềm mại, ấm áp và dễ chịu. Thế nhưng giọng điệu của cậu lại có chút lãnh đạm, khiến người nghe không thể nhận ra sự ấm áp trong đó.

Ngược lại có chút lạnh lùng, giống như một mệnh lệnh.

Cận Văn Tu liếc nhìn cậu, không đáp lại. Thiếu niên cũng không để ý.

Cậu mang vẻ mặt nặng nề, nhưng vẫn có thể chú ý đến trạng thái của một cận vệ không mấy nổi bật.

Cậu thật sự nhạy bén, mà con người... cũng không tồi.

Trước khi thiếu niên kịp rời đi, Cận Văn Tu kéo cậu lại, nhét vào tay cậu một chiếc huy chương.

Thiếu niên sửng sốt nhìn, hiển nhiên không biết đây là thứ gì. Cậu chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi nhét nó vào túi áo và quay về.

Cận Văn Tu lặng lẽ nhìn cậu khuất bóng sau cánh cửa. Hắn không quen nợ ân tình, nếu thiếu niên giữ huy chương, hắn sẽ giúp cậu một lần.

Sau đó, Cận Văn Tu rời khỏi đảo Trung tâm.

Trước khi rời đi, hắn mơ hồ nghe thấy những người hầu bàn tán. Họ nói về Sơ Bạch, nói rằng cậu lúc nào cũng kiêu ngạo, khiến người khác ghét bỏ.

Cận Văn Tu chỉ lặng lẽ kéo vành nón xuống, không nói lời nào, đi ngang qua họ.

Rồi hắn đá vài viên đá vụn vào đầu gối họ, khiến họ kêu đau liên tục.

Hắn nghĩ, có lẽ những người trên hòn đảo này đều có chút ngu muội.

Họ không nhìn thấu được lòng người.

Từ đó trở đi, Sơ Bạch chỉ để lại trong lòng hắn một ấn tượng nhỏ nhặt.

Nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Cho đến lần gặp lại sau này, khi hắn bắt gặp thiếu niên này "ăn trộm".

Hắn nhìn thấy cách Sơ Bạch dứt khoát và quyết liệt đối với Cảnh Lan, không một chút do dự hay hối tiếc.

Điều đó làm hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Theo như những gì hắn biết, Cảnh Lan mới chỉ dẫn về một người tình mới chưa được bao lâu. Nhưng Sơ Bạch đã rất nhanh chóng lên kế hoạch để rời đi.

Cận Văn Tu nhận thấy Sơ Bạch thực sự rất quyết đoán.

Nhiều năm tình cảm như vậy, cậu muốn dứt khoát và nhanh gọn chấm dứt tất cả.

Cận Văn Tu cảm thấy điều này có chút thú vị.

Dĩ nhiên, điều khiến hắn càng hứng thú hơn chính là đôi mắt của Sơ Bạch.

Dường như sau bao nhiêu năm, đôi mắt đó vẫn không thay đổi.

Ngay cả sự phản bội hoàn toàn cũng không thực sự tác động mạnh đến cậu, chỉ khiến cậu trở nên quả quyết và kiên cường hơn.

Sơ Bạch cũng không thù hận Cảnh Lan. Trong mắt cậu không có chút nào toát lên ham muốn trả thù đẫm máu.

Cậu chỉ đơn giản muốn làm điều "đúng".

Cận Văn Tu bắt đầu để ý đến Sơ Bạch.

Qua những lần tiếp xúc sau đó, hắn quan sát cậu kỹ hơn rồi cuối cùng quyết định sẽ đưa cậu đi.

Sơ Bạch không nên chỉ là một "thú cưng", cậu nên được là chính mình, là "Sơ Bạch".

Chỉ là, hắn rốt cuộc không đợi được đến ngày đó.

Tin tức cuối cùng mà hắn nhận được là "thú cưng" đã chết.

Chết giữa trận bão tuyết mênh mông ở tinh cầu Mạn Mà.

Ngày đó, tinh cầu Mạn Mà rất kỳ lạ, xuất hiện hiện tượng bão tuyết toàn cầu bất thường.

Khi Cận Văn Tu chạy tới, người vốn còn sống kia đã mất hết sinh khí, toàn thân đẫm máu, như một cơ thể tàn tạ bị bỏ rơi trên nền tuyết lạnh.

Làn da từng ấm áp mềm mại giờ đây đã trở nên lạnh lẽo và cứng đờ.

Hắn cảm thấy, điều này không nên xảy ra.

Trong khoảnh khắc đó, vô số ý nghĩ và hình ảnh lướt qua trong đầu hắn, nhưng rồi lại chẳng có gì rõ ràng cả.

Lòng hắn trống rỗng, giống như một cơn gió lạnh xuyên qua lỗ hổng, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn bình tĩnh lo liệu toàn bộ hậu sự, rồi tiếp tục theo kế hoạch tiến công Linh Khung.

Một cách vô thức, hắn quyết định lưu giữ thân thể của Sơ Bạch trong quan tài băng.

Có lẽ là lưu luyến về một khoảnh khắc nào đó, có lẽ là tiếc nuối, có lẽ là cảm giác tội lỗi, hoặc là hy vọng sẽ còn được thấy đôi mắt trong trẻo ấy, hoặc có thể là rất nhiều thứ nữa.

Hắn luôn cảm thấy chuyện này không nên kết thúc tại đây.

Nhưng Sơ Bạch thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Vĩnh viễn sẽ không.

- - Đó là những gì Cận Văn Tu từng tin tưởng.

Cho đến hôm nay, sau mười mấy năm, người trong quan tài băng kỳ diệu mở mắt.

Quỷ dị sao?

Hay có lẽ, đó là một phép màu.

Vì thế, lần đầu tiên, Cận Văn Tu khó có thể trả lời câu hỏi của Sơ Bạch.

Ngay lúc đó, suy nghĩ của hắn quá nhiều, quá phức tạp.

Nếu phải nói, có lẽ hắn không muốn để người này cứ thế mà chết đi.

Hắn đang chờ đợi một giấc mơ không thực tế.

Và giấc mơ ấy, bất ngờ lại trở thành hiện thực.

...

Ánh mắt của Cận Văn Tu quá mức chăm chú, ngay cả khi Sơ Bạch vẫn đang còn ngạc nhiên với câu trả lời của hắn, cậu vẫn không thể nhịn được mà quay đầu lại nói thêm một câu.

"Anh đang nhìn gì vậy?" Sơ Bạch hỏi.

Cận Văn Tu đáp ngắn gọn: "Rõ ràng là đang nhìn em."

Sơ Bạch mím môi, "Hẳn là anh rất bận."

Tai cậu hơi đỏ lên, hiếm khi cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, cố tình tìm cách đuổi hắn đi.

"Hôm nay không vội. Thực ra là tôi cố ý dành thời gian để nhìn em." Cận Văn Tu nói, nở một nụ cười. Từ sau khi xây xong quan tài băng, hắn thỉnh thoảng đến xem Sơ Bạch, ban đầu không lâu lắm.

Nhưng dần dần, thời gian hắn ở lại càng lâu, thậm chí có khi dành cả ngày chỉ để ở đó.

Mặc dù nhiệt độ trong phòng băng rất thấp, nhưng mỗi lần ở lại, hắn có cảm giác bình thản và yên tĩnh, điều này giúp hắn suy nghĩ mọi thứ một cách rõ ràng hơn.

Thế rồi, dần dần hắn hình thành thói quen, cứ cách một thời gian lại dành cả ngày trong đó để suy ngẫm.

Tất nhiên, Sơ Bạch không biết chuyện này, kết hợp với những gì Cận Văn Tu vừa nói, cậu chỉ thấy đối phương có vẻ hơi kỳ lạ.

Sơ Bạch vuốt cằm, tập trung suy nghĩ.

Trước kia sao lại không phát hiện nhỉ? Thì ra Cận Văn Tu cũng biết giấu diếm.

Cận Văn Tu nhìn thái độ của Sơ Bạch, có chút buồn cười vì đoán được suy nghĩ của cậu.

Trên bàn có rất nhiều loại điểm tâm, lúc này Cận Văn Tu chưa biết khẩu vị của Sơ Bạch, nên thử làm đủ loại. Rất may mắn, hầu hết đều là những món mà Sơ Bạch thích.

Cậu ngồi ở mép giường, chậm rãi ăn một ít.

Khi robot nhỏ mang quần áo đến, Sơ Bạch mới dừng lại, rồi đi về phía màn sau để thay đồ.

Cận Văn Tu thì không đi đâu cả, hắn trực tiếp thay ngay bên ngoài.

Tốc độ của hắn nhanh hơn Sơ Bạch rất nhiều, khi cậu bước ra, hắn đã thay xong từ lâu.

Thật trùng hợp, hay là có sắp đặt?

Không biết có phải vì để nhấn mạnh câu nói của Sơ Bạch khi nãy hay không, mà đúng lúc này, có chuyện khẩn cấp xảy ra.

Phòng thí nghiệm nghiên cứu dường như gặp sự cố.

Nhưng Cận Văn Tu không tránh mặt Sơ Bạch, hắn trao đổi ngắn gọn với nhân viên thí nghiệm qua thiết bị đầu cuối, rồi chuẩn bị đi ngay.

"Hệ thống thí nghiệm gặp trục trặc?" Sơ Bạch nghe rõ mấy phần.

Cận Văn Tu gật đầu, "Một số dữ liệu mô phỏng bị sai, hệ thống dựng không gian đường hầm bị sụp đổ."

Sơ Bạch trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Em có thể đi cùng để xem không?"

Cậu nghĩ rằng, thời gian này Cận Văn Tu và cậu chưa quen thuộc lắm, chưa chắc hắn sẽ để cậu tham gia vào chuyện này.

Nhưng thật ngạc nhiên, Cận Văn Tu rất dứt khoát gật đầu, "Đi thôi."

Nói xong, hắn cầm lấy chiếc mặt nạ vừa ném lên bàn, đưa lại cho Sơ Bạch.

Đây chỉ là một chiếc mặt nạ rất bình thường, không có gì nổi bật, loại mặt nạ mà nếu ném vào đám đông cũng không ai chú ý.

Sơ Bạch trước đây đã đeo nó rất lâu khi cùng Cận Văn Tu đi qua tinh cầu Teffi, nên bây giờ cậu cũng đã quen.

Sau đó, họ cùng nhau đi tới phòng thí nghiệm ngầm.

Qua các bước kiểm tra và đo lường, người phụ trách thí nghiệm nhanh chóng tiến lên đón họ. Anh ta chỉ liếc qua Sơ Bạch một cái, không để ý đến sự hiện diện của một người lạ, mà tập trung ngay vào việc thảo luận số liệu với Cận Văn Tu.

Hệ thống hiện tại đã được họ giải mã và phục hồi, họ đang cố tìm hiểu logic bên trong và thông qua hệ thống này để xây dựng lối thông lên thượng tầng.

Nhưng hiện tại, khi tiến hành mô phỏng cấu trúc dữ liệu, đã xuất hiện vấn đề rất lớn, dẫn đến hệ thống trực tiếp sụp đổ.

Cận Văn Tu vừa nghe vừa xem xét dữ liệu mới được phân tích gần đây.

Sơ Bạch theo sát ở một bên.

Về mặt này, thực sự cậu không hiểu gì cả, không có chút kiến thức nào và cũng chưa từng nghiên cứu qua. Tuy nhiên, vì thường xuyên nhìn thấy Cận Văn Tu làm việc nên tuy không rõ chi tiết, nhưng cậu nắm được đại khái quy trình và cấu trúc công việc.

Cậu không xem dữ liệu, mà chỉ lắng nghe khi Cận Văn Tu trao đổi với người phụ trách về vấn đề gặp phải, lặng lẽ ghi nhớ, chuẩn bị để lát nữa có thể thảo luận với Cận Văn Tu.

Nhưng cậu không phải đợi quá lâu.

Cận Văn Tu nhận thấy ánh mắt của cậu, bèn quay sang hỏi: "Em có ý kiến gì không?"

Nghe vậy, người phụ trách cũng nhìn về phía cậu.

Sơ Bạch không ngờ lại đột ngột bị hỏi, cậu hơi dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: "Chỗ này có lẽ không phải là vấn đề về dữ liệu, mà có thể hướng xây dựng đã sai."

Những điều quá sâu xa cậu không hiểu, nhưng vì từng nhìn thấy Cận Văn Tu làm việc, hắn cũng đã giảng giải sơ qua cho cậu vài lần.

Cậu mơ hồ nhớ được một vài điều.

Vì vậy, lời của cậu không chuyên nghiệp lắm, khiến người phụ trách nghe mà như rơi vào sương mù.

So với người kia, Cận Văn Tu hiểu ra rất nhanh.

Hắn lập tức sửa chữa lại vị trí nào đó trên mô hình, bảo người phụ trách thử mô phỏng lại.

Người phụ trách thoáng ngạc nhiên, nhìn qua Sơ Bạch rồi liếc mắt về phía Vực chủ của mình, sau đó mang theo tài liệu vội vàng rời đi.

Có lẽ anh ta kinh ngạc vì người xa lạ này thực sự có thể đưa ra lý do chính xác, và càng bất ngờ hơn khi Vực chủ lại hiểu rõ điều đó.

"Có thể về được rồi, những việc còn lại cứ để bọn họ xử lý." Cận Văn Tu nắm lấy tay Sơ Bạch, kéo cậu ra khỏi phòng thí nghiệm.

Lúc đầu, Sơ Bạch không cảm thấy có gì lạ. Đi được nửa đoạn đường, cậu mới chợt nhận ra rằng bây giờ mối quan hệ của họ chỉ như những người xa lạ, việc nắm tay như vậy có thật sự ổn không.

Bọn họ quay trở về phòng, chỉ là lần này, Cận Văn Tu đã chuyển phòng của Sơ Bạch đến ngay bên cạnh phòng của mình.

"Tạm thời ở đây trước."

Hắn rất ga lăng, giúp Sơ Bạch chuyển một vài đồ dùng cá nhân, sắp xếp chúng vào những vị trí thích hợp hơn. Sau khi hoàn thành, hắn đứng bên cửa sổ mở toang, từ trong ngực lấy ra một điếu thuốc cổ xưa.

Điếu thuốc dài và mảnh, những hoa văn tinh xảo đan xen giữa đen và trắng.

Hắn thuần thục bật lửa, nhẹ nhàng đặt điếu thuốc lên môi.

Sơ Bạch vừa tháo mặt nạ xuống đặt lên bàn thì nhìn thấy cảnh này, cậu thoáng sững sờ.

Nói đến, hình như đã rất nhiều năm cậu không thấy Cận Văn Tu hút thuốc.

Chỉ thỉnh thoảng thấy hắn cầm điếu thuốc xoay giữa ngón tay để ngắm nhìn.

Lý do mà hắn đưa ra khi đó là, đã bỏ hút từ lâu.

Ban đầu Sơ Bạch cũng không suy nghĩ quá nhiều về điều này.

Nhưng giờ phút này cậu chợt nhận ra một điều gì đó không hợp lý.

Nếu Cận Văn Tu bỏ thuốc sau khi khôi phục ký ức kiếp trước, vậy kiếp trước hắn hút thuốc lúc này là chuyện rất bình thường.

Nhưng nếu cậu nhớ không nhầm, trước khi Cận Văn Tu khôi phục ký ức kiếp trước, hắn đã bỏ thuốc rồi.

Lúc ba tinh vực còn chưa thống nhất, hắn đã từ bỏ thói quen này.

Còn bây giờ... là năm Tinh Nguyên thứ mười sáu, vậy mà hắn vẫn giữ thói quen hút thuốc.

Điều này có nghĩa là, có một nguyên nhân nào đó đã xảy ra sau khi Sơ Bạch sống lại, một nguyên nhân mà kiếp trước không có, đã khiến Cận Văn Tu bỏ thuốc.

Nguyên nhân này không khó để nhận ra, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được.

Sơ Bạch từ từ thu hồi ánh mắt đang nhìn Cận Văn Tu, trong lòng bỗng chốc ấm lên.

Dường như càng lâu, cậu càng có thể cảm nhận được chút dấu vết của "tình yêu" mà Cận Văn Tu để lại trên người mình.

Khi Sơ Bạch đang trầm tư, rũ mi suy nghĩ, cậu ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt của Cận Văn Tu đang nhìn mình.

Ban đầu, Cận Văn Tu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không biết từ lúc nào, ánh mắt ấy đã dừng lại trên người Sơ Bạch.

"Anh sao thế?" Sơ Bạch nhẹ giọng hỏi.

Cận Văn Tu nhìn cậu, lặng lẽ vứt mẩu thuốc lá đã tàn, rồi đáp: "Không có gì."

Hắn tiện tay ném điếu thuốc yêu thích hàng ngày vào thùng rác.

Sơ Bạch chú ý đến hành động của Cận Văn Tu.

Cậu khẽ nói, "Không sao, muốn hút thì cứ hút đi."

Nghĩ đến việc sau này Cận Văn Tu sẽ dứt khoát bỏ thuốc, Sơ Bạch cảm thấy bây giờ nên để hắn thoải mái hơn một chút.

Nhưng Cận Văn Tu chỉ lắc đầu, đơn giản đáp: "Không muốn hút."

Sơ Bạch nghe thế nhưng không tin lắm. Cận Văn Tu thực sự nghiện thuốc lá khá nặng, dù sau này có bỏ hút, hắn vẫn thường ngắm nghía điếu thuốc trên tay.

Tuy vậy, nếu Cận Văn Tu đã nói thế, Sơ Bạch cũng không nói thêm gì nữa.

Đến tối, Sơ Bạch qua phòng Cận Văn Tu để dùng bữa. Có lẽ dựa vào khẩu vị khi ăn sáng, người chuẩn bị bữa tối đã chọn những món mà Sơ Bạch yêu thích.

Trong lúc ăn, Cận Văn Tu gắp cho Sơ Bạch vài món.

Ban đầu, Sơ Bạch có hơi ngạc nhiên. Trong tình trạng quan hệ giữa họ hiện tại, nửa thân quen, nửa xa cách, cậu không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng Cận Văn Tu lại quá tự nhiên, không có chút ngại ngùng nào. Thấy vậy, Sơ Bạch ăn thử món mà hắn gắp, rồi dần dần cũng quen với việc đó.

Rốt cuộc, với Sơ Bạch, Cận Văn Tu vẫn là người mà cậu quen thuộc.

Chỉ là Sơ Bạch lo ngại việc mình có thể khiến Cận Văn Tu, giờ không còn thân thiết như trước, cảm thấy không thoải mái.

Nhưng có vẻ như Cận Văn Tu không nghĩ thế, thậm chí còn có phần quen thuộc với tình cảnh này.

Sau bữa tối, vẫn như thường lệ, Cận Văn Tu lại làm việc.

Đây cũng là khoảng thời gian mà Sơ Bạch thích nhất, được ngồi cạnh hắn. Nếu là trước đây, Sơ Bạch sẽ trực tiếp ngồi vào chỗ Cận Văn Tu đã chuẩn bị sẵn cho mình. Nhưng giờ, cậu vẫn hỏi thăm một câu: "Em có thể ngồi cạnh anh không?"

Đây là hoạt động trước giờ ngủ mà Sơ Bạch yêu thích nhất.

Nếu không làm được điều này, cậu sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối.

Cận Văn Tu lại như thường lệ, đồng ý ngay lập tức.

Dường như từ khi Sơ Bạch quay trở lại, hắn chưa bao giờ từ chối điều gì.

Sơ Bạch chọn một chiếc ghế sofa ngồi xuống, tựa sát vào Cận Văn Tu, ngồi bên cạnh hắn.

Thật kỳ lạ, hôm nay cả hai đều dùng chung loại dầu gội, nhưng trên người Sơ Bạch như mang theo một mùi hương đặc trưng.

Không phải là mùi hương nồng đậm của dầu gội, mà là một mùi thơm nhàn nhạt, mát lạnh và dễ chịu, khiến người ta cảm thấy bình yên.

Mặc dù màn hình trước mặt Cận Văn Tu được phóng to hết cỡ, nhưng Sơ Bạch ngồi gần hắn, mùi hương từ mái tóc của cậu thoang thoảng vương vấn trên vai hắn, như một chiếc lông vũ khẽ gợi lên chút xao động trong lòng.

Cận Văn Tu có phần mất tập trung.

Công việc mà hắn vốn dễ dàng thực hiện, giờ bỗng trở nên khó khăn hơn.

Phải một lúc lâu sau hắn mới tập trung lại được, từ từ tiếp tục công việc, may mắn thay, về sau cũng dần dần lấy lại phong độ thường ngày.

Nhưng dù sao thì hôm nay hiệu suất cũng không bằng mọi khi.

Có lẽ bởi vì "phu nhân tương lai" đang ở đây.

Cận Văn Tu hiếm khi để ý đến chuyện ngoài công việc, nhưng hôm nay hắn lại bị phân tâm.

Đêm nay, hiệu suất làm việc không được tốt, thêm vào đó là hai ngày trước công việc dồn lại, khiến cho thời gian xử lý công việc của Cận Văn Tu kéo dài hơn, đến mức Sơ Bạch cũng dần cảm thấy buồn ngủ.

Cậu khẽ nhắm mắt, sự cảnh giác vốn dĩ không cao khi ở bên cạnh Cận Văn Tu giờ lại càng giảm đi, không còn chút đề phòng nào. Những hành động gần gũi trước đó của Cận Văn Tu cũng khiến cậu dần quên đi chuyện mình đã "xuyên không". Vì thế, Sơ Bạch thả lỏng người, hơi tựa đầu lên vai Cận Văn Tu.

Cận Văn Tu cảm thấy cơ thể cứng đờ, các cơ bắp phản xạ căng thẳng, nhưng rất nhanh hắn lại thả lỏng.

Hắn hơi cụp mắt xuống, nhìn mái đầu mềm mại đang nhẹ nhàng tựa trên vai mình.

Cận Văn Tu không nhìn lâu, có lẽ vì công việc cần hắn giải quyết, hoặc cũng có thể vì sợ Sơ Bạch phát hiện, hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc.

Chỉ có điều, cánh tay mà Sơ Bạch dựa vào, giờ đây di chuyển với biên độ nhỏ hơn.

Không còn bị quấy rầy nữa, Sơ Bạch càng cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt nửa khép hờ, ôm lấy chiếc gối, dường như sắp ngủ say.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai.

"Mệt rồi sao?"

Sơ Bạch đã bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng.

Nói về tình trạng tinh thần, cậu thực sự không ngủ ngon giấc đêm qua. Sau khi bị Cận Văn Tu quấn lấy, cậu thức đến khuya, rồi ban ngày lại phải di chuyển đến điểm nhiệm vụ. Trên đường, cậu chỉ chợp mắt được một lúc, nhưng chưa bao lâu đã phải tỉnh giấc để đón nhận một thế giới khác. Cả ngày hôm nay đã trôi qua như thế.

Cậu thực sự có chút mệt mỏi.

"Ngủ trước đi, tôi còn một chút việc nữa."

Cận Văn Tu lên tiếng. Giọng hắn rất dịu dàng.

Âm điệu quen thuộc ấy khiến Sơ Bạch trong khoảnh khắc tưởng chừng như đã trở về quá khứ.

Cậu lắc nhẹ đầu, khẽ rũ mi mắt, "Không sao, em chờ anh."

Cận Văn Tu cúi nhìn cậu, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ cầm một hộp hương đặt bên cạnh.

Hắn tiếp tục xử lý công việc trong chốc lát nữa.

Sơ Bạch bất giác thiếp đi lúc nào không hay.

Cận Văn Tu không biết lấy từ đâu ra một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng khoác lên người Sơ Bạch. Sau đó ôm lấy cậu, điều chỉnh lại tư thế để cậu nằm thoải mái trên đùi mình.

Giữa cơn buồn ngủ và hương huân dìu dịu, Sơ Bạch nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Cậu nằm yên trên đùi Cận Văn Tu, mái tóc trắng khẽ rủ xuống gương mặt, biểu hiện tĩnh lặng mà thanh thoát.

Cận Văn Tu bất giác nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng không kìm lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng mềm mại ấy, rồi tiếp tục công việc của mình.

Việc còn lại không nhiều, vì muốn hoàn thành nhanh chóng, hắn tăng tốc xử lý với hiệu suất cao hơn thường ngày.

Khi xong việc, Cận Văn Tu tắt máy, lại nhìn về phía người đang ngủ trên đùi mình.

Sơ Bạch khi tỉnh vốn đã rất yên lặng, khi ngủ lại càng toát lên vẻ mềm mại hơn nhiều.

Rõ ràng là Cận Văn Tu đã quen với việc nhìn Sơ Bạch trong trạng thái ngủ đông lạnh giá, nhưng lúc này, cảm giác lại hoàn toàn khác.

Tuy vậy, hắn không nhìn quá lâu, mà cúi người, cẩn thận bế cậu lên rồi đặt lên chiếc giường mềm mại trong phòng.

Chiếc giường khá lớn, đủ chỗ cho ba, bốn người nằm cũng không chật.

Cận Văn Tu nhẹ nhàng đặt Sơ Bạch xuống, nhưng vẫn khiến cậu tỉnh giấc.

Mặc dù tỉnh, Sơ Bạch vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Có lẽ do một chút động tĩnh, cậu khẽ mở mắt, nhưng ý thức vẫn còn lơ mơ. Cậu kéo nhẹ tay áo của Cận Văn Tu khi hắn định rời đi, hàng mi trắng khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt chỉ mới mở he hé. Giọng cậu khẽ thì thầm: "Anh... chưa ngủ sao?"

Lực kéo rất nhẹ, tay cậu cũng nhanh chóng buông lỏng, chỉ còn ngón tay hơi vướng trên tay áo của Cận Văn Tu.

Ánh mắt của Cận Văn Tu khẽ lay động.

Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Sơ Bạch. Nhìn cậu mơ màng ngước lên theo động tác của mình, Cận Văn Tu cảm thấy tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Hắn nói: "Ngủ đi, tôi sẽ đến ngay."

Dường như hài lòng với câu trả lời, Sơ Bạch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Trái lại, Cận Văn Tu ngồi bên cạnh giường nhìn cậu hồi lâu.

...

Sáng hôm sau.

Rèm cửa chắn sáng rất tốt, dù mặt trời bên ngoài đã chiếu sáng chói chang, trong phòng vẫn tối đen.

Chính vào lúc này, Sơ Bạch dần tỉnh lại. Cậu khẽ mở mắt, khi ý thức dần trở về, cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều sau một giấc ngủ ngon.

Nhưng chưa kịp phản ứng gì thêm, cậu nhận ra có điều không ổn.

Hình như... có ai đó nằm bên cạnh.

Chính xác hơn, có người đang ôm lấy cậu.

Tiếng hô hấp đều đều vang lên bên tai trong không gian tĩnh lặng, trong bóng tối, Sơ Bạch cảm thấy mình đang áp sát vào một thứ gì đó nóng ấm, vững chãi.

Cận Văn Tu?

Cái tên ấy lập tức hiện lên trong đầu cậu.

Phản ứng đầu tiên là cậu chưa kịp làm gì, nhưng sau đó, cậu mới nhớ ra rằng đây không phải là Cận Văn Tu mà cậu từng quen biết.

Sơ Bạch bỗng chốc cứng đờ, do dự một lúc lâu trước khi nhẹ nhàng đẩy đối phương.

"Chuyện gì vậy?"

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai, khiến Sơ Bạch giật mình. Cậu im lặng một lát, rồi khẽ nói: "Anh... tại sao lại ngủ cùng em...?"

Cậu ngập ngừng, không biết phải diễn đạt như thế nào.

Chỉ nghe Cận Văn Tu trả lời:

"Không được sao?"

Sơ Bạch đột nhiên im lặng.

Tình huống này quả thật khiến Sơ Bạch cảm thấy khó xử.

Nếu nói "không được", đối phương vốn là Cận Văn Tu - người mà cậu đã rất quen thuộc, không thể từ chối. Nhưng nếu nói "được", có một cảm giác khó diễn tả đang hiện hữu trong lòng.

Căn phòng tối đen, Cận Văn Tu lặng lẽ ôm người trong vòng tay, sau đó càng siết chặt hơn khi người kia khẽ lên tiếng.

Có lẽ do nhiều năm ở trong phòng băng, cơ thể Sơ Bạch sau khi vừa tỉnh dậy vẫn còn mềm yếu, khi được ôm trong ngực, dường như chỉ cần siết mạnh một chút là có thể bóp vỡ.

Cận Văn Tu rũ nhẹ mi mắt, khẽ tựa cằm lên tóc Sơ Bạch.

Sơ Bạch không nói gì.

Cậu thường không từ chối bạn đời của mình, nhưng tình huống hiện tại của Cận Văn Tu thực sự không dễ để nói rõ.

Cũng chẳng biết phải làm sao.

Tuy nhiên, sau một lúc lặng lẽ ôm Sơ Bạch, Cận Văn Tu cũng buông cậu ra.

Rồi hắn đứng dậy, bật công tắc. Ngay sau đó, rèm cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Sơ Bạch không khỏi nhíu mắt, sau một lúc thích nghi mới từ từ mở ra.

Ngước mắt nhìn, cậu thấy Cận Văn Tu đã bước xuống giường đang chuẩn bị mặc quần áo.

"Hôm nay có một số việc, tôi sẽ về trễ một chút. Em muốn ở lại trong thành hoặc ra ngoài đều được, tôi sẽ báo Chiêm Du biết," Cận Văn Tu nhẹ nhàng nói, như thể chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.

Nếu hắn đã nói vậy, Sơ Bạch cũng không đả động thêm về chuyện vừa rồi. Cậu nói: "Em không có ý định ra ngoài."

Bên ngoài chẳng có gì thú vị, thật ra nếu không có gì cần làm, cậu vẫn thích ở lại trong thành hơn.

"Được rồi, nếu có chuyện gì thì nhớ liên lạc với tôi." Cận Văn Tu đẩy thiết bị đầu cuối mới vừa được đưa đến sáng nay về phía bàn.

Sơ Bạch thấy vậy, không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.

Sau đó, Cận Văn Tu rời thành để lo công việc.

Sơ Bạch vẫn ở lại trong phòng.

Vì muốn đảm bảo sự an toàn của Sơ Bạch, Cận Văn Tu đã giao nhiệm vụ cho Bình Hạo, bảo người này luôn theo sát bên cạnh Sơ Bạch.

Khi nhận được tin này, với Bình Hạo đó là một tin xấu không thể chối cãi.

Anh ta run rẩy không ngừng, lặng lẽ đi theo sau Sơ Bạch.

Nhưng sau nửa ngày, Bình Hạo phát hiện không những chẳng có việc gì xảy ra, mà tính tình của Sơ Bạch còn rất dễ chịu, khiến anh ta yên tâm phần nào.

Dù vậy, Bình Hạo vẫn cảm thấy sợ sệt, mãi cho đến khi Cận Văn Tu về nhà vào buổi tối mới thực sự thở phào.

Tối nay, Cận Văn Tu trở về khá muộn, Sơ Bạch đã lên giường từ trước.

Cận Văn Tu nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi leo lên giường dưới ánh mắt kỳ lạ của Sơ Bạch.

Nhìn ánh mắt của Sơ Bạch, hắn lại hỏi: "Không được à?"

Sơ Bạch:......

Cuối cùng, Cận Văn Tu vẫn đạt được ý nguyện, kéo Sơ Bạch vào lòng mình.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, ôm chặt Sơ Bạch trong vòng tay, mang theo chút thỏa mãn... cùng bất an.

Mấy ngày sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy.

...

Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.

Sơ Bạch đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở đây, mối quan hệ giữa cậu và Cận Văn Tu ngày càng tốt đẹp hơn, khiến cậu có cảm giác như chưa từng có cuộc chia ly nào xảy ra.

Giữa họ không có chút ngăn cách nào, chỉ là đôi khi hiểu biết về một vài điều của hai người có sự khác biệt do thời gian mà thôi.

Mọi thứ vẫn diễn ra giống như trước đây, không có gì thay đổi.

Họ vẫn thân mật ôm nhau, hoặc tựa vào nhau, thậm chí còn chạm mặt nhau trước khi đi ngủ.

Ngoại trừ việc chưa tiến thêm bước nào sâu hơn, họ chẳng khác gì một đôi tình nhân bình thường.

Nhưng Sơ Bạch hiểu rõ, điều này cuối cùng rồi sẽ kết thúc, cậu phải trở về tương lai.

Bởi vì nếu không, tương lai sẽ ra sao?

Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, Sơ Bạch dần dần cảm nhận được rằng ngày ấy đang đến gần.

Đêm đó, sau khi tắm rửa, Sơ Bạch vẫn như thường lệ ngồi cạnh Cận Văn Tu, nhìn hắn làm việc. Trong suốt nửa tháng qua, Cận Văn Tu đã quen với việc để dành cho cậu một chỗ bên cạnh.

Thế nhưng, đêm nay, Cận Văn Tu có chút thất thần, công việc đang làm bỗng chậm dần rồi dừng hẳn.

Sơ Bạch ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nghe vậy, Cận Văn Tu quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cậu.

Đôi mắt hắn thâm sâu, rất tối và sâu thẳm vào khoảnh khắc này, như một cơn lốc xoáy cảm xúc, khó có thể đoán được.

Nhưng Sơ Bạch lại cảm thấy trong đó là sự bất an.

Cận Văn Tu đưa tay lên, dưới ánh mắt chăm chú của Sơ Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, bàn tay chậm rãi lướt qua từng tấc da thịt, mang theo vô vàn lưu luyến và không muốn rời xa.

"Sơ Bạch..."

Hắn khẽ thì thầm gọi tên cậu.

Sơ Bạch đón nhận ánh mắt phức tạp và tối tăm của hắn, sau một lúc chần chừ mới nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

Cận Văn Tu không trả lời, chỉ lặng lẽ vuốt ve cậu.

Ánh mắt hắn dõi theo từng ngón tay chạm qua từng đường nét trên khuôn mặt Sơ Bạch, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm khảm.

"Đôi khi anh nghĩ..." Cận Văn Tu nhìn chăm chú vào cậu, môi khẽ mấp máy, chậm rãi nói: "có thể giữ em ở lại mãi mãi không."

Sơ Bạch ngay lập tức sững lại, đôi mắt khẽ mở to.

"Em biết mà, khi anh muốn làm điều gì, anh sẽ dốc hết sức. Dù không thể giữ em ở lại, anh cũng sẽ kéo dài, sẽ nghĩ ra mọi cách." Cận Văn Tu nói nhẹ nhàng, tay hắn từ từ hạ xuống, hơi nắm lấy cổ Sơ Bạch.

Hắn có thể cảm nhận được nhịp đập của sự sống dưới đầu ngón tay mình.

Đây là... thứ sinh mệnh hắn yêu quý đến nhường nào.

"Anh..." Sơ Bạch nhất thời nghẹn lời, dường như không biết phải nói gì.

Sau một lúc im lặng, cậu mới thấp giọng nói: "Như vậy... không tốt."

"Đúng, không tốt." Cận Văn Tu khẽ cười một tiếng.

"Anh biết, em thuộc về tương lai, không ai biết việc giữ em lại sẽ gây ra hậu quả gì. Nhưng mà..."

Cận Văn Tu nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt hắn vào giờ phút này như những sợi xích sắt, tha thiết muốn giam cầm người trước mặt ở lại mãi mãi: "Anh muốn."

"Anh không nỡ để em rời đi."

"Anh muốn em ở lại."

Giọng hắn bỗng trở nên gấp gáp, mang theo khát vọng cháy bỏng.

Nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng, điều này là không thể.

Cận Văn Tu có thể ích kỷ trong bất kỳ tình huống nào, nhưng vào khoảnh khắc này... hắn không thể.

Hắn không thể làm hại Sơ Bạch. Hắn không thể lấy đi tương lai của Sơ Bạch. Hắn không thể khiến người mình yêu phải đau khổ.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, vậy mà làm sao hắn lại không thể chấp nhận việc mất đi Sơ Bạch được?

Sơ Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Cận Văn Tu hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Tương lai, chúng ta sẽ lại gặp nhau."

"Cận Văn Tu, chính vì anh mà em mới sống lại. Là anh của hiện tại, đã cho em một tương lai."

Sơ Bạch rất ít khi an ủi Cận Văn Tu, bởi vì người đàn ông này gần như không bao giờ bộc lộ sự yếu đuối trước mặt cậu. Nhưng lúc này, Sơ Bạch cảm nhận rõ ràng cảm xúc của đối phương.

Những cảm xúc mãnh liệt, như cơn lốc xoáy, muốn kéo người ta xuống vực sâu của đau đớn và u tối.

Sơ Bạch tiến tới gần hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi Cận Văn Tu.

"Đừng buồn, chúng ta sẽ sớm gặp lại trong tương lai. Khi đó, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Cận Văn Tu như chững lại trong khoảnh khắc, rồi im lặng thật lâu, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng giữ mình lý trí.

Hắn không biết mình đã im lặng bao lâu, chỉ biết rằng cuối cùng không thể kiềm chế được mà ôm chặt Sơ Bạch vào lòng.

Hắn siết chặt đến mức như muốn hòa tan người kia vào máu thịt của mình.

Nhưng hắn biết, hắn không thể.

Hắn phải buông tay.

Hắn phải để Sơ Bạch trở về.

"Thật muốn giữ em ở lại đây với anh." Cận Văn Tu thì thầm, gục đầu vào hõm vai Sơ Bạch, lòng đầy ghen tị với mình ở tương lai, như những mầm cỏ dại đang điên cuồng sinh sôi.

Nhưng hắn vẫn phải đợi thêm hàng chục năm nữa mới có thể có lại được người mình muốn.

"Em biết anh," Cận Văn Tu ôm Sơ Bạch, nói khẽ, "Em hiểu anh không thích những gì đã được định sẵn. Em đã nói với anh rằng tương lai anh sẽ đi theo con đường ấy."

"Anh không thích cảm giác xác định này. Biết đâu anh sẽ phá vỡ nó, sẽ thay đổi một con đường khác thú vị hơn. Nhưng bây giờ..."

Cận Văn Tu ngước mắt nhìn, khẽ vuốt ve khuôn mặt Sơ Bạch, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, giọng nói mơ hồ giữa môi và răng: "Vì em, anh sẽ đi hết con đường này, trọn vẹn và hoàn hảo."

"Sơ Bạch, anh muốn có tương lai của em."

Sơ Bạch hơi sững sờ trước câu nói ấy, rồi hạ ánh mắt, mềm mại đáp lại, "Được."

Cậu ôm lấy Cận Văn Tu, cố gắng đáp lại tình cảm của đối phương.

Họ cùng lên giường, tấm rèm mỏng từ trên cao buông xuống, nhẹ nhàng lay động như làn sóng xuân.

...

Sau khi xong việc, Sơ Bạch chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng Cận Văn Tu vẫn thức, từng chút từng chút một miêu tả lại ngũ quan của Sơ Bạch, ôm chặt người vào lòng, như sợ rằng bảo vật quý giá này sẽ bị con rồng hung ác cướp mất.

Dù vậy, hắn vẫn không thể ngăn được bảo vật ấy biến mất.

Hắn có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang trôi đi.

Hắn chỉ có thể ôm chặt hơn, hôn lên môi Sơ Bạch.

Nhưng Sơ Bạch không còn tỉnh lại nữa. Cơ thể kia dần dần trở nên lạnh lẽo, cứng đờ, giống như khi cậu còn nằm trong quan tài băng.

Cận Văn Tu không biết mình đã ngồi bên giường bao lâu, thời gian trôi qua lâu đến mức Lã Tư và Chiêm Du gần như không chịu nổi mà phá cửa xông vào.

Chỉ khi đó, hắn mới dừng lại.

Hắn đặt lại cơ thể của Sơ Bạch, cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu phân hủy vì linh hồn đã biến mất.

Cận Văn Tu đứng dậy, tự chỉnh lại trang phục. Hắn nhìn vào gương, người trong gương trông chỉ khác biệt duy nhất là đôi mắt đỏ ngầu với vài tia máu. Không có gì khác thường.

Tất cả cảm xúc của hắn đã bị chôn vùi.

Thoạt nhìn, hắn vẫn là vị Vực chủ quyền uy, bất khả chiến bại.

Cánh cửa phòng mở ra.

Bên ngoài, những thân tín thấy Vực chủ của mình bình an vô sự thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Vực chủ, ngài..." Lã Tư định tiến lên dò hỏi tình hình.

Nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị Cận Văn Tu lạnh lùng cắt ngang, "Tôi không sao."

Giọng hắn có chút lạnh lùng. Sau đó, ánh mắt hắn quét qua Bình Hạo, sau đó hắn ra lệnh: "Tiếp tục sử dụng phòng băng."

Ngay khoảnh khắc đó, Bình Hạo lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Suốt nửa tháng vừa qua, Bình Hạo là người đi theo bên cạnh Sơ Bạch khi Vực chủ vắng mặt. Trong số những người ở đây, chỉ mình anh ta biết rõ vị này chính là Sơ Bạch. Dù Chiêm Du có nhận lệnh từ Vực chủ, nhưng Chiêm Du chỉ từng thấy Sơ Bạch đeo mặt nạ, không biết được danh tính thật.

Vì vậy, Bình Hạo là người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa Cận Văn Tu và Sơ Bạch.

Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm sâu sắc giữa hai người họ.

Nhưng bây giờ xem ra... Sơ Bạch, đã rời đi rồi sao?

Trong giây phút đó, Bình Hạo cảm thấy một chút buồn bã. Trước đây, anh ta rất sợ Sơ Bạch, nhưng về sau nỗi sợ đó dần phai nhạt. Bởi vì, đối phương là một người rất tốt.

Vậy Vực chủ thì sao?

Bất chợt, Bình Hạo nhìn về phía Cận Văn Tu. Bề ngoài, có vẻ như Cận Văn Tu không khác gì so với ngày thường, nhưng Bình Hạo mơ hồ cảm thấy Vực chủ đã có gì đó thay đổi.

Có lẽ, Vực chủ thật sự không thể chấp nhận điều này.

Khi Bình Hạo đang chìm trong suy nghĩ, ánh mắt của Cận Văn Tu lướt qua, vẫn lạnh lùng và uy nghiêm như thường lệ. "Không cần phân tâm, mau chóng chuẩn bị đi."

Bình Hạo giật mình, lập tức đáp lại: "Vâng! Vâng!"

Nói xong, anh ta vội vã chạy đi.

Ngay sau đó, Cận Văn Tu nhanh chóng giao nhiệm vụ cho Chiêm Du và Lã Tư. Hắn cần phải nhanh chóng hoàn thành những gì cần làm.

Hắn muốn nhanh chóng tìm ra tương lai mà Sơ Bạch sẽ tồn tại.

...

Vẫn là một giấc ngủ sâu.

Ý thức của Sơ Bạch từ mơ hồ dần tỉnh lại, tựa như mất một khoảng thời gian dài, nhưng có lẽ chỉ là vài giây.

Mình... đã trở lại rồi sao?

Sơ Bạch lặng lẽ nằm dựa trên ghế, im lặng hồi lâu. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cậu nhanh chóng mở điện thoại lên để xem giờ.

Đã một tiếng trôi qua.

Thời gian đã gần tròn một tiếng.

Sơ Bạch đưa tay lên che trán, ngồi dậy từ chiếc ghế tựa. Sau khi tỉnh táo lại, ký ức dường như mờ nhạt đi một chút.

Mọi thứ, tựa như chỉ là một giấc mộng kéo dài đúng một giờ.

Cậu ngồi đó, có chút bối rối.

Không rõ đã ngồi yên lặng bao lâu, Sơ Bạch mới mở lại thiết bị, nhớ ra nhiệm vụ mà mình cần phải thực hiện.

Bất chợt, ánh mắt cậu nhìn vào đoạn đối thoại với Cận Văn Tu. Sự im lặng kéo dài trong giây lát.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dòng chữ trên màn hình một lúc, rồi cậu nhấn mở đoạn trò chuyện.

Cậu chợt cảm thấy, lúc này cậu muốn gặp Cận Văn Tu.

Có lẽ, cậu nên từ bỏ nhiệm vụ lần này.

Cậu muốn trở về gặp người ấy.

Khi Sơ Bạch còn đang phân vân, liệu có nên lần đầu tiên bỏ nhiệm vụ để trở về gặp Cận Văn Tu hay không, khung thoại trên màn hình bỗng sáng lên.

Đó là dấu hiệu cho thấy Cận Văn Tu đã mở thiết bị đầu cuối.

Ngay lập tức, lòng Sơ Bạch chợt dâng lên cảm giác căng thẳng. Cậu muốn nói điều gì đó với đối phương ngay lúc này, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Vào khoảnh khắc đó, tin nhắn từ bên kia gửi đến.

[Em đi thực hiện nhiệm vụ à?]

Một câu hỏi bình thường, nhưng Sơ Bạch bỗng cảm thấy như bị ngừng lại, lặng yên trong một lúc lâu. Đáy lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng, mơ hồ.

Nhưng cậu vẫn nhanh chóng trả lời: [Phải, nhưng có lẽ em sẽ từ bỏ và trở về.]

Không sao cả.

Sơ Bạch nghĩ thầm.

Nếu Cận Văn Tu chưa nhớ ra, vậy cậu sẽ trở về và tự mình nói với người ấy.

Sau khi gửi tin nhắn đó, bên kia dường như trầm lặng một lúc.

Chờ đợi luôn khiến thời gian như kéo dài vô tận.

Khi Sơ Bạch đang định tắt thiết bị đầu cuối, nhanh chóng quay về, thì tin nhắn từ bên kia đã tới.

[Sơ Bạch, anh đã nói rồi, em là tương lai duy nhất của anh.]

Nhìn dòng tin nhắn, Sơ Bạch bỗng nhiên im lặng.

Cậu chăm chú nhìn những chữ kia, nhận thức rõ ràng.

Cận Văn Tu... cũng nhớ lại đoạn ký ức ấy.

Trong thoáng chốc, hàng loạt cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng, khiến Sơ Bạch trở nên bối rối.

Vào lúc đó, tin nhắn thứ hai từ bên kia lại hiện lên.

[Anh tới rồi, chuẩn bị kết nối.]

Hầu như ngay lập tức sau lời nói đó, trên màn hình tàu bay xuất hiện một chiếc tàu bay khác. Chiếc tàu bay này không có thêm bất kỳ chức năng nào khác, chỉ có một đặc điểm nổi bật là tốc độ bay cực nhanh. Hễ gặp phải tên lửa truy đuổi, nó sẽ lập tức bị hủy diệt, dẫn đến cái chết.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Sơ Bạch không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Cậu nhanh chóng mở cửa khoang kết nối đường ray.

Quá trình này cần một chút thời gian.

Cho đến khi nhìn thấy Cận Văn Tu tiến vào, cửa khoang hoàn toàn đóng lại, trái tim Sơ Bạch mới thực sự hạ xuống, cảm giác an toàn mới trở lại.

Nhìn người quen thuộc đứng trước mặt, Sơ Bạch không kìm được mà bước lên hai bước. Nhưng vừa bước tới, Cận Văn Tu đã kéo cậu lại, ôm chặt lấy.

Cận Văn Tu ôm chặt Sơ Bạch, cười khẽ: "May mà anh phát hiện kịp, nếu không thì em đã chạy mất rồi."

Sơ Bạch ôm lại, giọng cậu trầm trầm, "Em không đi nữa, chúng ta về nhà thôi."

Cận Văn Tu thở dài nhẹ một tiếng.

Hắn cúi đầu, vuốt ve người trong lòng, giọng trầm xuống: "Không sao, anh ở đây."

"Anh đều nhớ hết."

Cận Văn Tu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Sơ Bạch.

"Sơ Bạch... anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Giọng nói của Sơ Bạch nhẹ nhàng như gió thoảng. Cậu đáp lại hôn lên khóe môi của Cận Văn Tu.

"Coi như đây chỉ là một giấc mơ thôi," Cận Văn Tu nói, "Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa."

Sơ Bạch khẽ đáp lời, sau đó nhẹ giọng nói: "Em muốn về."

"Vậy chúng ta về nhà."

"Ừm, về nhà."

---

TOÀN VĂN KẾT THÚC