Tác giả: Lũy Niên
Một ngày mới bắt đầu công việc cứ thế qua đi, mọi người cũng đã bắt đầu làm quen với hoàn toàn của biệt viện. Thế nhưng vì đường đi quá nhiều chỉ một ngày thật sự không thể nào nhớ hết được.
Sang ngày thứ, Dương An mở nhà cửa nhà kho kêu Dung thúc cùng A Trần là vị song nhi có thân hình cường tráng kia cùng mấy người khác bê mất khối vải đen cùng xám từ bên trong ra.
Nhà kho này nằm bên ngoài khu nhà chính, khác với kho trong nhà ở bên ngoài này chỉ chứa vải vóc của Dương hoặc những đồ cần dùng để buôn bán.
Dương An đối chiếu chút số liệu trên tờ giấy rồi lại kiểm kê số phải xong xuôi nói với A Trần bảo mọi người xếp hết đống vải này lên xe ngựa, chiều nay lên trấn kiếm người may quần áo. Y tính dùng số vải này để may cho người làm trong biệt viện mấy bộ quần áo, trời cũng dần lạnh nhưng ai cũng chỉ có mấy bộ quần áo chắp đầy mảnh vá như vậy thật sự không đảm bảo sức khóe.
Y nhìn Kiên An đang bê bốn xấp vải từ bên trong ra, tuy vóc dáng của người này nhìn qua đã cho người ta cảm giác yếu đuối nhưng thật sự thì lại rất khỏe. Dương An gật đầu quay sang nói với A Trần: "Trần huynh, một lát nữa huynh với Kiên An huynh cùng Dung thúc và Tùng thúc đi lấy số đo của mọi người. Nếu ai không nhớ thì giúp họ đo lại." Xong quay về phía Kiên An nói: "Kiên An huynh, lát nữa huynh theo mọi người ghi chép lại số đỏ tỉ mỉ rồi đưa lại cho ta."
A Trần cùng Kiên An đáp: "Dạ."
...
Lúc này Trần Ninh Hoài đang ngồi trước thao trường cùng ba người biết võ ngày hôm qua hắn mua từ tiệm môi giới về. Hai người có vết sẹo trên mặt, người cao hơn gọi
Trung, người thấp hơn thì là Tâm. Người còn lại là Tứ, mọi người đều lớn tuổi hơn hắn. Trong tay ba người mà một xấp giấy bên trên là những bước họa một người đang thi triển từng động tác võ thuật.
Trần Ninh Hoài ngồi bên cạnh nhàn nhạt nâng chén trà lên, ánh mắt nhìn về những bìa ngắm đằng xa kia. Hắn biết ở thời đại này những người biết chữ không cần phải đi tòng quân nên mới cố tình đưa cho họ những bản vẽ này, đều là những thế võ quen thuộc mà ngày trước hắn sưu tầm được từ lúc còn ở hiện đại. Hoàn toàn không khó hiểu, chỉ cần nhìn và học theo nhất định có thể tu luyện được võ công cao hơn.
Nhưng mà thật sự hắn rất mọi bọn họ có thể đọc chữ, nếu như đọc được sẽ có thể hiểu được những cái căn cơ tốt hơn. Hắn nói là một phần nhưng cũng không bằng họ tự đọc hiểu nó.
Xem ra chắc hắn nên tìm ai đó dạy cho bọn họ biết chữ mới được, sau này ra ngoài làm việc cũng phải biết chữ. Thôi từ vừa lâu vừa dài học trước càng có lợi hơn.
"Thiếu gia, những bản vẽ này... chúng tôi sẽ học theo sao?" Trung nhìn về phía Trần Ninh Hoài, ánh mắt không kiềm nén được sự hưng phấn. Vì từ tấm bé y đã được từng tiếp xúc nên khác những người khác y có đam mê mãnh liệt đối với chúng. Ngày đó đi tòng quân là bắt buộc nhưng y không buồn bã lo lắng còn vui vì mình có thể được huấn luyện. Nhưng số y không được may mắn, bị cử đến quân doanh của một vị tướng quân vô dụng. Hai năm đi qua không thể học được gì còn thêm một vết sẹo trên mặt. Nếu không phải y có chút công phu học trộm thì có nên y đã chết ở nơi chiến trường máu tanh ấy.
Y có thể nhìn ra được giá trị của bộ võ công mà Trần Ninh Hoài đưa cho bọn họ, hơn ai hết y biết chỉ cần có thể luyện tập nghiêm túc có thể đạt được kết quả mong muốn.
Ánh mắt Trần Ninh Hoài rời khỏi khoảng không quay về phía ba người họ: "Đúng vậy, sắp đến ta có khả năng sẽ đi nhiều. Công việc của các huynh mỗi ngày phải dựa theo những bản vẽ này dạy mọi người cùng học." Hắn im lặng một hai giây mới nói tiếp: "Công việc ở biệt viên quanh qua quanh lại cũng chỉ có từng đó, mỗi ngày sau khi làm xong việc của mình thì hãy nghiên cứu chúng."
Đó là ví do tại sao khi đi mua người hắn lại muốn mua những người biết võ, như vậy hắn chỉ cần đưa cho bọn họ những thứ cần học. Để bọn họ tự mình nghiên cứu, vừa cho thể học thêm một lần cũng có thể hiểu được sâu hơn.
"Bên cạnh mỗi tư thế đều có ghi chú, các huynh không biết vậy thì tạm thời để Minh Đài theo các huynh đi. Bảo đệ ấy dạy các huynh chữ..."
Trần Ninh Hoài chưa dứt lời đã nhìn thấy được đôi mắt của bọn họ đồng loạt mở to, khuôn mặt sửng sốt nhìn về phía hắn.
Được đi học chữ đối với một con người ở đây nó là khát vọng, là ước mơ. Không ai muốn bản thân mình không biết chữ cả nhưng bởi vì họ quá nghèo, mà những con chữ ngoài kia lại quá đắt với họ. Giống như những cây cỏ ven đường và áng mây trên cao vậy, dù cho cố gắng vươn lên như thế nào thì mãi mãi họ vẫn không thể nào chạm đến được.
Bọn họ đã sống gần hết tuổi trẻ của mình rồi, không ngờ lại có một ngày có người cho họ học chữ. Thật sự bọn họ không dám tin vào tai mình, không dám nghĩ những chuyện mà bản thân họ nghe thấy lại là sự thật.
Chuyện này thật sự quá kinh ngạc!
Trần Ninh Hoài nhìn sắc trời cũng đã giữa trưa, chiều nay hắn còn phải lên trấn với phu lang. Hiện tại phải về nấu cơm rồi nghỉ ngơi, chiều đi sớm.
Hắn đứng dậy, hai tà áo theo hành động của hắn mà rũ xuống: "Các huynh cứ từ từ nghiên cứu, có gì không hiểu thì có thể hỏi ta. Lát nữa các huynh gọi Minh Đài cùng An Dự đến nhà chính giúp ta."
Ba người phản ứng kíp thời đứng lên, cúi người cung kính đáp: "Dạ, vâng thưa thiếu gia."
....
Trần Ninh Hoài đi đến gần hoa viên thì nhìn thấy Dương An một thân áo xanh dương đứng trước cổng. Ánh mắt cong cong nhìn về phía hắn. Những cơn gió đông thổi qua tinh nghịch hất bay tà áo của y về phía sau.
"Ninh Hoài."
Hắn đi lại gần về phía Dương An, theo thói quen lắm lấy hai tay của y nhẹ giọng nói: "Gió to em ra đây làm gì?"
"Tìm huynh về." Y ngẩng đầu lên nhìn hắn, mềm mại đáp lại: "Ta đã nấu cơm xong rồi, đi về ăn."
"Sớm vậy? Tôi còn đang tính đi nấu cơm cho em." Khi nãy hắn nhìn sắc trời đoán chưa đến đầu giờ Ngọ, muốn về nấu cơm cho y. Nhưng không ngờ lại chậm một bước.
"Không sớm, đã giữa giờ Ngọ [ 12h ] rồi." - Dương An đan tay mình vào với hắn, kéo hắn đi về phía trước.
Hắn mặc kệ y cứu mình, ung dung đi bên cạnh Dương An"Ta còn tưởng còn chưa đầu giờ Ngọ [ 10h ]." Hóa ra là hắn nhìn sai.
Đến đây đã hơn ba tháng, nhưng thật sự để mà nói đối với một người hiện đại chỉ biết xem đồng hồ như hắn muốn làm quen với cách hình trời đoán thời gian như vậy thật sự là quá khó khăn.
...
Hai người về nhà chính ăn cơm, dọn dẹp xong xuôi lại đi nghỉ ngơi một lát. Đầu giờ chiều hai người cùng với Kiên An và Thập Nhất nhau lên trến trấn. Thập Nhất là đứa trẻ lớn nhất trong mười người nhỏ tuổi mà hai người mua về.
Kiên An cùng Thập Nhất ngồi bên ngoài đánh xe, còn hai người ngồi bên trong sắp xếp lại mấy bản thiết kế quần áo cho người làm ở trong nhà.
Trần Ninh Hoài muốn đưa đồng phục vào những sinh ý của hai người họ, hắn không tính chỉ mơ đôi ba tiệm nhỏ nhoi ở trấn hay ở huyện này. Thứ hắn muốn là sinh ý của mình phải ngày càng lớn mạnh, nơi chân chính hắn hướng đến chính là nơi kinh thanh xa hoa kia. Nơi của những con người quyền quý, những người đó mới dễ dàng làm thịt.
Nhưng cho dù ở nơi này ngành nghề nào cũng phải cạnh tranh gay gắt, hắn có thể đưa ra được sự đặc biệt trong những mặt hàng của hai người. Nhưng thế thôi chưa đủ, về lâu về dài không nhắc đến tất nhiên sẽ bị lãng quên.
Hắn thừa nhận bản thân tuy lười thật nhưng hắn không phải một con người biết an phận. Hơn hai mươi năm ở hiện đại đã là quá đủ với hắn, hiện tại điều hắn muốn chính là mang đến một thương hiệu cho dù không nhanh đến thường xuyên, nhưng chỉ nhìn vật sẽ nhớ ra tên.
Hắn muốn "Hoài An" không chỉ là một cái vô danh, hắn muốn biến nó thành một cái tên mà dù hoàng thượng ở chí cao vô thượng kia cũng phải biết.
Hiện tại bắt đầu từ việc sáng lập lên thương hiệu và dấu ấn, thứ hắn lựa chọn chính là đồng phục. Đồng phục nói đơn giản cũng đúng mà nói không đơn giản cũng đúng. Tuy chỉ là một thứ nhỏ bé, nhưng nó cũng có thể trở thành dấu ấn khó quên trong lòng khách hàng. Những người khoác trên mình bộ đồng phục thương hiệu sẽ chịu trách nhiệm tư vấn và phục vụ khách hàng. Nếu như trải nghiệm tốt hay không tốt họ cũng sẽ chỉ nhớ đồng phục đấy của tiệm nào, nơi nào chứ sẽ không bao giờ nhớ mặt của người đã phục vụ họ. Nếu xấu nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thương hiệu cũng như danh tiếng, nhưng nếu tốt nó giống như một đòn bẩy nâng cao giá trị.
Vậy nên Trần Ninh Hoài rất chú trọng về vấn đề này, hắn không làm qua loa đại khái. Mỗi một chi tiết nhỏ nhất dù ít hay nhiều cũng sẽ gây ảnh hưởng đến những thứ mà hắn sẽ làm sau này. Nên phải vô cùng cẩn thận, nhất là ở một nơi hắn không có căn cơ. Cái nơi mà bất kỳ lúc nào có thể đắc tội với những người khác, hắn không sợ cái đầu của mình rơi xuống vì dù sao bản thân hắn cũng đã chết qua một lần rồi.
Nhưng không sợ không có nghĩa là hắn không tiếc, nhất là khi người thương của hắn còn đang ở đây. Hắn không chỉ muốn bảo vệ Dương An và còn muốn y có thể sống thoải mái, bình an làm những thứ y muốn đến khi chết. Nên hắn muốn đem mọi thứ làm đến tốt nhất, để cho dù sau này ai nghe tên cũng phải dè chừng không dám động đến hắn cũng như người của hắn.
...
Hai người ở bên trong xe ngựa chọn đến chọn lui, cuối cùng cũng thống nhất dùng vải xanh dương nửa nhạt nửa đậm cùng trắng may thành áo lập lĩnh, bên trên được may cổ chỉnh tề. Ống tay rỗng rãi cùng với hai tà áo ngắn đến đầu gối, được xẻ đến giữa bụng. Bên dưới là một quần dài trắng cao hơn mắt cá chân một chút. Ngoài ea ngang theo thân áo còn được vẻ thâm một vài ký hiệu, cùng với hai chữ "Hoài An" được trang trí trang nhã ở trước ngực.
Tiệm vải của Dương An không có nhận may, chỉ bán vải đơn thuần mà thôi. Nên hai người quay lại tiệm ngày trước hai người họ đặt may đồ. Tuy hai người đã bỏ đi làn da đen của ba tháng trước, nhưng bà chủ ở đây có ánh mắt rất tốt vẫn nhận ra hai người.
Dưới sự chào đón nhiệt tình của bà chủ, bọn họ để lại một đơn hàng lớn từ phía bà. Quyết toán 50% là hai mươi năm lượng, rẻ hơn so với bọn họ nghĩ. Chuyến này bọn họ không chỉ đặt số lượng đồng phục cho người làm trong biệt viện, còn đặt mua thêm mấy cái chăn bông cho hai người cùng người làm trong nhà. Số chăn ngày trước bọn họ đặt mua chẳng còn dư cái nào, nên phải mua dự trữ phòng sau này có người ở lại biệt viên, cùng một số khăn ấm cho người làm.
Ngày hôm qua dắt Dương An về Dương gia, hắn nghe Dương phụ nói qua mua đông năm nay sẽ rất lạnh. Hắn chưa từng trải qua mua đông ở đây như thế nào, nên cứ đặt cho chắc. Còn khăn của hai người họ thì không cần, Dương An nói muốn làm. Trần Ninh Hoài khuyên mãi cũng không được nên chỉ đành thuận theo ý của y.
...
Xong xuôi, hai người đến tiệm vải nhỏ kiếm tra lại sổ sách. Sẵn tiện khảo sát xem năng lực của Kiên An như thế nào. Nếu ổn lúc cửa tiệm trên huyện hoàn thành sửa chữa sẽ đưa để Kiên An đến đấy, hai người cũng không cần phải đi đi lại lại quá nhiều. Thật sự đường đi lên huyện quá xa với bọn họ.
Việc mở tiệm trên huyện mặc dù hơi tốn công hơn ở trấn rất nhiều, nhưng nếu ổn lợi nhuận đem lại sẽ lớn hơn hiện tại không chỉ là ba bốn con số. Đây là cửa tiệm lớn đầu tiên của hai người ở huyện, nên hai người đều rất cẩn trọng từ chút một.
Không phụ sự mong đợi của hai người, chỉ một lát Kiên An có thể tính trôi chảy tất cả mọi thứ đâu ra đấy. Những con số gọn gàng chỉnh tề lại vô cùng chính xác, hoàn toàn không có gì để xoi mói.
Dương An đóng quyển sổ lại, thật sự không phải khen quá nhưng Kiên An xử lý sổ sách còn tốt hơn y rất nhiều. Hơn nữa Kiên An tính toán rất nhanh, đó cũng là lí do tại sao trong ba người biết chữ y lại ưng ý Kiên An đầu tiên. Người này thật sự có tài, chỉ cần bồi dưỡng đúng cách sẽ trở thành cánh tay đắc lực của hai người họ.
...
"Ân nhân."
Một giọng nói mang theo vẻ không chắc chắn từ phía sau vang lên, ba người rời mắt khỏi những quyển sổ trên bàn quay người nhìn về người đằng sau khi.
Chàng trai ấy rất trẻ tuổi, trên người mặc một bộ quần áo như thể áo dài cho nam ở hiện đại. Chỉ khác tà áo dài hơn một chút, bên ngoài khoác thêm một lớp áo choàng ấm áp. Khuôn mặt anh tuấn, nụ cười ôn hòa nhãn nhặn đúng chất văn nhân mềm mại.
Bọn họ chưa kịp định hình thì lại nghe người trước mặt nhìn về phía hai người vui vẻ nói: "Ân nhân, đúng là hai người rồi! Cuối cùng cũng gặp lại được hai người!"
Giọng nói của chàng trai này rất dễ nghe. Đó là suy nghĩ đầu tiên của hắn đối với chàng trai trước mắt.
Nếu như gọi hắn cùng Dương An là ân nhân, vậy chỉ có người ngày đó hắn cứu trên đường về rồi mang đến y quán Nguyễn Trọng Quân.
"Dương huynh, An huynh! Ta đã đi tìm hai người xuống ba tháng qua, rốt cuộc cũng có thể gặp được hai người ở đây rồi." Ánh mắt của Trọng Quân lấp lánh, không thể nào che giấu được sự vui mừng nhìn về phía hai người.
Hắn nhìn về phía Trọng Quân, nhàn nhạt gật đầu đáp: "Ngươi tìm chúng ta có gì không?" Hắn không hiểu tại sao lại muốn tìm hai người họ? Dù sao thì hắn cũng chỉ là không thể bỏ qua mà mang người này đến y quán mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.
Trọng Quân hướng hai người chắp tay, chân thành nói: "Ơn nghĩa không thể nào quên, ngày đó Huyền Minh bị thương nặng không thể cảm tạ ơn cứu mạng tử tế. Sau khi khỏi bệnh đã kiếm tìm hai bị ân nhân từ lâu, hôm nay ông trời có mắt không tuyệt công sức tìm kiếm của ta. Hôm nay cuối cùng cũng tìm thấy được hai vị, không biết Dương huynh cùng Trần huynh có đồng ý cho tạ một hội để cảm tạ?"
Hai người bị sự trịnh trọng của Trọng Quân làm cho ngây người mấy giây, hắn không ngờ chỉ vì Trọng Quân sẽ đi tìm hai người họ. Ngày đó hắn cứu người này chỉ vì tiện tay, cũng không nghĩ người sẽ đến tìm hai người báo đáp.
Hắn không biết Trọng Quân là người như thế nào, nhưng chỉ riêng việc y đi tìm hai người chỉ biết tên mà ngày đó cứu y một mạng. Nhìn gương mặt kích động khi nãy của Trọng Quân vậy hẳn người này không nói dối, vô vọng tìm suốt hơn ba tháng thì thật sự kiên trì. Cũng là một người biết tri ân báo đáp.
Một người như vậy, hắn cũng không ngại kết giao thêm.
Trần Ninh Hoài: "Lời cảm tạ thì ta nhận, nhưng còn những cái khác thì không cần. Ở hoàn cảnh đó ai đi qua gặp cũng sẽ giúp ngươi."
Trọng Quân vẫn không buông, y tìm hai vị ân nhân của mình ròng rã suốt những ngày qua. Khó khắn lắm mới có thể gặp được hai người, ơn cứu mạng này y không thể không báo đáp.
Nói một hồi, cuối cùng Dương An nói Trọng Quân mời họ một bữa cơm thay lời cảm tạ là được.
Trọng Quân thấy Dương An nói vậy cũng coi như là nắm được sợi dây hy vọng, vui vẻ gật đầu đồng ý. Một bữa cơm mà nói với ơn cứu mạng không đáng là bao, nhưng nếu là hai vị ân nhân của mình đã muốn y cũng sẽ không chối từ.