Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang

Chương 20: Hai mươi lượng bạc




Tác giả: Lũy Niên

Hai người nằm trên giường thêm một lát nữa liền xuống giường chỉnh trang làm vệ sinh cá nhân rồi xuống đại sảnh.

Lúc này đã giữa giờ Thìn, đại sảnh vẫn còn rất đông. Trần Ninh Hoài nhìn thoáng qua đều là những thương đội khác nhau, đi rất nhiều người cùng một lúc. Hắn không thích dùng bữa ở một nơi quá đông người, nên tính kéo Dương An ra bên ngoài ăn.

Vốn dĩ đại sảnh đông người không ai chú ý đến bọn họ, nhưng khuôn mặt của cả hai thật sự quá nổi bật khiến phần lớn người trong đại sảnh phải quay đầu để nhìn.

Cả hai đều đã không còn làn da đen thui như hơn ba tháng trước nữa.

Hiện tại, một người đàn ông cao gầy anh tuấn, vai rộng eo thon, khí chất bất phàm khiến người khác nhìn vào luôn cảm nhận được một thứ áp lực gì đó do người này mang đến. Một thiếu niên song nhi xinh đẹp, như bông hoa nở ngày xuân tràn đầy sức sống. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn linh động khiến cho người ta nhìn một lần liền nhớ mãi không quên.

Khi hai người đứng chung một chỗ càng thèm chói mắt, muốn không để ý cũng không được.

Trần Ninh Hoài đương nhiên cảm nhận được những ánh mắt nhìn về phía mình. Tò mò cũng có, hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có...nhưng hắn không quan tâm, chỉ nắm tay Dương An cùng nhau đi ra khỏi tửu lầu.

...

Những tia nắng sớm nhảy nhón trên đường, chạy lung tung lên những người qua đường phủ lên cho họ một tầng ấm áp. Đi ra phía đường lớn, được một đoạn hai người nhìn thấy một quán mì ven đường. Dương An kéo tay Trần Ninh Hoài dừng lại trước quán mì: "Ninh Hoài, chúng ta ăn mì đi."

Quán mì ven đường không đông người, chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên. Bà chủ thấy hai người lập tức niềm nở mời chào. Mùi hương bay trong không khí, thơm phức khiến cho người ta không kiềm lại được. Trần Ninh Hoài nắm tay Dương An ngồi xuống, hai gọi bán mì thịt.

Hai bát mì rất nhanh được bà chủ mang ra, Trần Ninh Hoài theo thói quen lấy khăn tay trong người lau đũa xong mới đưa cho Dương. Y vui vẻ nhận lấy bắt đầu ăn.

Nước dùng ở đây rất trong, hương vị đậm đà nêm nếm vừa đủ, sợ mì được làm thủ công được cắt rất vừa vặn không quá to, mềm nhưng không bị nát.

Sau khi, Dương An ăn xong. Trần Ninh Hoài cũng buông đũa xuống, hắn lấy từ trong ngựa ra một chiếc khăn tay khác nhẹ nhàng lau miệng cho Dương An. Bà chủ vô tình nhìn thấy cách này, trong ánh mắt có chút hoài niệm cùng hâm mộ tình cảm của hai người.

Lúc hai người đứng lên chuẩn bị rời đi thì đột nhiên từ hướng bên cạnh bay đến một bóng người. Trần Ninh Hoài nhanh tay ôm chặt lấy Dương An vào trong ngực. Ngay sau đó tiếng bàn ghế đổ vỡ phát ra chói tai cùng với tiếng chửi lớn lối ở phía bên cạnh.

"Cái thằng rẻ rách này, mày còn dám làm phiền lão tử ăn cơm. Con của kỹ nữ mà còn đòi sống tử tế? Mày chẳng học được cái thứ gì tốt, chỉ biết học tính đi bán mông kiếm tiền từ con mụ nhà mày thôi."

Chàng trai nằm dưới đất tóc tai bù xù, quần áo trên người có lẽ lành lặn nhưng lại không che được những vết thương chằng chịt lộ ra bên ngoài. Trần Ninh Hoài không quá thích xía vào chuyện của người khác, trước đây hắn cứu Nguyễn Trọng Quân bởi vì ở nơi hoang vu đấy nếu hắn không cứu thì y chỉ còn một đường chết.

Còn ở nơi này nhiều người như vậy, chàng trai kia chắc sẽ không xảy ra điều gì. Đối với những nơi lạ lẫm như vậy, Trần Ninh Hoài vẫn chọn cách im lặng bớt phiền phức.

Tay đặt trên lưng Dương An khẽ vỗ nhẹ trấn an y, Trần Ninh Hoài nhìn đảo xung quanh. Tiếng động quá lớn khiến có những người đi đường đều tụ tập lại chỗ này xì xào bàn tán, bịt kín hoàn toàn không có đường ra.

Hai người chủ quán mì đã sớm đứng sang một bên, bọn họ làm ăn ở đây không phải ngày một ngày hai nên đương nhiên đã quá quen đối với những truyện như thế này. Hai người họ tiếc hận thở dài vô hồn nhìn về phía đống bàn ghế đổ vỡ nằm dưới đấy, làm ăn không được bao nhiêu lại bị phá. Tiền mồ hôi nước mắt của họ cuối cùng lại bị mấy tên côn đồ phá tan nát. Nhưng bọn họ chỉ là hai người chân yếu tay mềm, mà bọn chúng ngay đến cả quan huyện cũng không quản thì bọn họ còn có thể làm gì?

Tên to con khi nãy đứng bên kia đường vẫn chưa chịu bỏ qua cho thiếu niên, hắn ta đi đến trước mặt thanh niên túm lấy cổ ảo y quăng mạnh xuống đất.

Thân thể chàng trai ấy cứ như vậy bị tên to con ném xuống đất, hắn ta còn không biết quá đáng là gì dẫm mạnh lên ngực người chàng trai kia.

Chàng trai đau đớn cắn chặt răng không kêu lấy nửa lời, thân hình gầy gò dùng hết sức kháng cự lại tên to con kia. Bàn tay chằng chịt vết thương dùng sức đẩy tên to con kia ra, nhưng hoàn toàn vô ích. Sức lực của chàng trai kia quá yếu ớt, không đủ để làm tên to con kia đau chứ huống hồ là đẩy cái chân dùng hết sức của hắn ta dẫm lên người mình.

Dương An ở trong ngực hắn đảo mắt nhìn xung quanh không có một ai tiến lên giúp đỡ chàng trai kia, khóe môi khẽ mím lại. Bản thân y đã trải qua lưu lạc, ngày ấy cũng đã nếm đủ những cay đắng của những kẻ như thế này mang lại. Hơn nữa, vết thương của ca ca y là do những kẻ to con hống hách như vậy gây ra. Y đã sớm ngứa mắt đối với những loại người như này.

Tránh thoát khỏi tay Trần Ninh Hoài, dưới cái nhìn ngỡ ngàng của hắn cùng mọi người xung quanh lấy đà nhảy lên đạp một phát vào lưng tên to con kia, khiến hắn ngã lăn ra đất đập mạnh vào cột gỗ bên đường.

Ánh mắt Dương An sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tên to con kia, hai tay nắm chặt.

Trần Ninh Hoài ngơ ngác nhìn phu lang nhà mình đạp một nhát bay tên to con kia. Khóe miệng khẽ nhếch, nhấc chân đi về phía Dương An. Thôi vậy, nếu phu lang muốn thì phiền phức một chút cũng không sao.

Ai nói phu lang nhà mình khi mạnh mẽ lại đáng yêu như vậy.

Người xung quanh há hốc miệng nhin về thiếu niên mảnh khảnh xinh đẹp, dáng người thẳng tắp đứng ở trung tâm kia. Không ai có thể tin được, một thiếu niên nhỏ bé như vậy có thể đánh ngã một tên to con như thế. Sau đó, mọi người lại nhìn thấy một chàng trai khoác một áo choàng màu đen cùng họa tiết như áo choàng trắng trên người thiếu niên kia, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt dịu dàng nói nhỏ với thiếu niên.

Chàng trai được giải thoát hỏi chân của tên to con, dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân loạng choạng đứng dậy. Máu từ đầu cùng những vết thương bị rách mà chảy thấm vào áo, càng khiến cho y trở nên yếu ớt. Y cắn chắn răng, gắng gượng nhin về phía hai người trước mặt mình.

Một anh tuấn, bất phàm.

Một xinh đẹp, mạnh mẽ.

Hai người đứng một chỗ khiến cho người ta không thể nào rời mắt được.

Tên to con kia bị Dương An đá một nhát, đau đớn chống tay đứng dậy. Ánh mắt đục ngầu nhìn về phía hai người đầy tức giận: "Hai thằng chết tiệt, thằng nào đá ông mày?"

Trần Ninh Hoài nhướng mày nhìn về phía hắn ta, khí thế trên người thay đổi. Tên to con kia nhìn ánh mắt của hắn, không tự chủ mà sợ hãi lùi lại nhưng một đá của Dương An gần như nhắm trúng nơi hiểm nhất ở trên lưng. Khiến cho hắn ta vừa cử động, lại một lần nữa ngã xuống đất, đau đơn kêu r3n.

Nhưng hắn ta nào chịu để yên, dù đau cũng phải há miệng chửi: "Đồ con chó không biết ai là chủ của mày, cái loại ăn cháo đá bắt. Sao? Mày nghĩ mày la li3m được hai tên ôn kia cứu mày thì mày có thể thoát khỏi nhà tao à? Loại mày..."

Ánh mắt chàng trai căm ghét nhìn về phía tên to con kia, y cúi ngằm mặt xuống đẩt cắn chặt môi.

Hắn ta nói đúng, dù cho hai người này cứu y được lần này. Nhưng sau khi họ đi rồi thì sao? Y vẫn sẽ bị hắn ta đánh đập dã man đến mức tàn tạ hơn bây giờ.

Cuộc đời của Hạ Khôi y phải chăng đã ấn định như vậy?

Ngay lúc Hạ Khôi chuẩn bị cam chịu thì y lại nghe thấy một giọng nói bên tai: "Gã kia có cầm giấy tờ gì quyết định tương lai như kiểu khế bán thân không?"

Hạ Khôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, theo bản năng đáp: "Không." Y là là con của một kỹ nữ, nương của y bị người ta gi ết chết. Trước đó, nương cho để lại tiền cho hắn ta nuôi dưỡng y, nhưng ai ngờ hắn ta một kẻ mắt trắng, bất nhân bắt nghĩa. Không chỉ lấy hết tiền đem, còn đánh đập hành hạ bắt y kiếm tiền cho hắn ta ăn chơi, thanh lâu tối ngày.

"Vậy đi, từ này trở đi ngươi là nô của ta. Ta mua ngươi với giá hai mươi lượng bạc, thế nào?"

Khoan hãy nói đến phản ứng của chàng trai, những người xung quanh hay gã to con kia đều chợt mắt há mồm nhìn Trần Ninh Hoài. Hai mươi lượng bạc đối với những người dân bình thường thì khoảng tiền ấy cũng để đủ họ ăn mấy tháng, bình thường đi mua người cũng không có giá cao như thế này. Hơn nữa, còn là một tên thương tích đầy mình.

Thanh danh của Hạ Khôi ở huyện không tốt, không chỉ mẹ y là kỹ nữ mà còn do phần lớn tên to con này lan truyền xấu cho y. Khiến cho người ở huyện không ai không biết Hạ Khôi như thế nào?

Có người nhịn không được mà khuyên nhủ hai người:

"Này chàng trai, ta nói tên này không trong sạch đâu. Nó còn có tính ăn cắp vặt, ngươi mua nó về nhà có ngày đang ngủ bị nó lấy hết tiền đi đấy."

"Đúng vậy, cẩn thận nó còn quyến rũ phu lang của ngươi đi. Đến lúc đó ngươi khóc cũng không còn kịp nữa đâu chàng trai!"

Còn rất nhiều lời nói ác độc khác, mỗi câu đều như đâm vào tim gan của Hạ Khôi. Y cắn chặt môi đã sớm chảy máu. Bên tai còn văng vẳng tiếng chửi rủa, xì xào của những người xung quanh.

Tất cả...tất cả đều tại lão già kia!

Nếu không phải do hắn ta, y cũng sẽ không phải chịu những thứ này.

Trần Ninh Hoài nhàn nhạt nhìn Hạ Khôi, chỉ nói: "Đồng ý không?" Hắn cảm thấy hoàn cảnh của Hạ Khôi rất giống với một người bạn của hắn ở hiện đại. Tên đó cũng có mẹ là gái bán hoa, cũng bị xã hội hất hủi. Bản thân người bạn của hắn cũng như Hạ Khôi kiên cường, chống trả nhưng không có đủ sức lực. Lần đầu tiên khi hai người gặp nhau cũng giống như khi nhìn thấy Hạ Khôi. Tên đó cũng bị đập cho nát người như vậy. Chỉ khác Hạ Khôi là do phu lang của hắn cứu.

Hạ Khôi không tin vào tai mình, hai người này nghe lời xấu của y mà còn đồng ý thu nhận y? Hạ Khôi cảm nhận được đây là có lẽ là sợi dây duy nhất có thể kéo hắn sống lại. Y không chút do dự gật đầu: "Được."

Tên to con kia thấy Hạ Khôi gật đầu lập tức gào miệng chửi ầm lên: "Đồ trời đánh, mày vì hai mươi lượng bạc mà bỏ người nuôi mày. Thằng mất dạy, thằng ăn cháo đá bát..."

Hạ Khôi dùng hết sức hét lớn: "Ông câm mồm vào, ông lấy hết tiền của mẹ ta gửi lại nuôi dưỡng ta để cờ bạc, thanh lâu. Ta năm tuổi phải đi ăn xin để nuôi loại chó như ông, đến nay đã mười bốn năm. Rốt cuộc ai nuôi ai, ông không nhớ hay không não suy nghĩ để phân biệt? Ông chưa nuôi Hạ Khôi ta một ngày nào, thì đừng mở miệng ra tự nhận làm người nuôi. Loại người đáng ghê tởm, cả đời này ta khinh bỉ. Đừng nghĩ ta không biết ông cưỡng ép nương ta như thế nào. Mẹ ta đi làm kỹ nữ tại vì ai? Đừng nói với tôi ông không biết! Chó má!"

Tên to con kia bị y làm cho sững người, đứng bất động tại chỗ, những lời muốn nói đến miệng lại không thể thốt lên.

Đợi Hạ Khôi dứt lời, hai người cũng không ở lại lâu nữa, bọn họ dứt khoát mang theo Hạ Khôi rời khỏi đám đông.