Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 22: Giết heo và câu đối




Editor: Puck - Diễn đàn

Qua hai mươi bốn mỗi nhà cũng có thể phải chuẩn bị nghênh đón năm mới, có câu ca dao dân gian nói ra tập tục lễ mừng năm mới ở Đông Bắc: Hai mươi ba, tiễn Táo Vương; hai mươi tư, quét dọn nhà cửa; hai mươi lăm, đậu phụ đông hai mươi sáu, đi mua thịt; hai mươi bảy, làm thịt gà trống; hai mươi tám, nhào bột mì; hai mươi chín, chưng bánh bao; tối ba mươi nấu một đêm; mùng một, mùng hai đi đầy đường.

Có thể nói qua hai mươi bốn mỗi nhà đều bận rộn, đại hội kể chuyện xưa cũng tạm thời chấm dứt.

Hai mươi bốn tháng chạp, cửa ải cuối năm giáng xuống tới, từng nhà giữa trưa quét dọn, phương Bắc gọi là “Quét dọn nhà cửa”, phương Nam gọi là “Phủi bụi trần”. Sáng sớm Tô Mặc Nhiên đã đứng lên quét dọn vệ sinh, rửa sạch các đồ dùng trong nhà, phủi trừ bụi bặm mạng nhện trong nhà, nhân dịp thời tiết tốt tháo giặt mền rèm cửa sổ.

Qua hai mươi bốn liền bắt đầu chính thức chuẩn bị để nghênh đón năm mới.

Mấy đứa bé nghịch ngợm trong thôn bắt đầu tán loạn ở khắp tất cả các góc trong thôn, tốp năm tốp ba kết bạn đi câu băng, bắt gà rừng, đánh chim nhỏ, bận rộn đến cực kỳ vui vẻ.

Đến mỗi lễ mừng năm mới vui vẻ nhất chính là đứa bé, lễ mừng năm mới có quần áo mới giày mới, bình thường nào có quần áo mới, đều là “Lão đại mới, lão nhị cũ, lão tam may may vá vá lại.” Chỉ có đến thời điểm năm mới người lớn mới có thể bỏ được mua chút vải làm quần áo cho con nhỏ, để cho bọn chúng ăn mặc sạch sẽ náo nhiệt rực rỡ qua năm mới.

Lúc bình thường đến lễ mừng năm mới trong nhà còn có thể mua chút thức ăn mà bình thường không được ăn, nói ví dụ như thịt heo, gà vịt, kẹo. Lúc này bình người miệng ăn trong nhà đều không ít, còn chưa thực hiện kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà đều có mấy đứa bé, bình thường ngay cả dưa muối cũng không nhất định cam đoan đủ được, ăn một cái trứng gà cũng phải dùng dao bổ chia ra làm mấy miếng, mỗi người chỉ cho phép ăn một miếng. die nd da nl e q uu ydo n

Quan trọng nhất là tiền mừng tuổi, tiền mừng tuổi bình thường đều là năm xu, một hào, năm xu có thể mua một chén mỳ trên đường.

Thời đại này mặc dù vật liệu hiếm hụt lại có thể hiện ra mùi vị năm mới, không giống như xuân vận sau này mua vé khó khăn, lái xe trên đường bị kẹt khó khăn lắm mới về đến nhà trừ bỏ lễ mừng năm mới càng ngày càng nặng, phong bao đỏ càng ngày càng dầy, gần như không có gì khác bình thường, đã không tìm thấy cảm giác mừng năm mới.

(*) Xuân vận: chỉ hiện tượng di chuyển quy mô lớn trước và sau Tết âm lịch ở Trung Quốc.

Hai mươi sáu tháng chạp đi mua thịt, muốn mua thịt phải giết heo. Heo nơi này vốn đều nuôi lớn hai năm, bình thường đội sản xuất đặc biệt sắp xếp một người chăn nuôi heo, sáng sớm mỗi ngày, heo vội vàng đi qua mỗi cửa nhà, các nhà liền thả heo nhà mình chạy vào trong đội ngũ, buổi tối đuổi heo trở về, lại theo đường cũ đưa trở về cho các nhà.

Giết heo bình thường đều bắt đầu từ tháng chạp đứt quãng tiến hành giết mổ, Tô Mặc Nhiên chưa từng thấy giết heo cố ý chạy đi tham quan một chút.

Mấy người đàn ông cường tráng bắt heo trong chuồng heo, đè heo lại, trói bốn chân heo lại, sau đó dùng đòn gánh gánh heo lên sân giết heo.

Trong sân để một thùng gỗ lớn, là chuyên dùng để giết heo, trong thùng gỗ để băng ghế dài. Đặt heo lên ghế dài, hai người đè thân và bốn chân heo lại không cho nó lộn xộn, người phụ trách giết heo lại đè đầu heo, chính là một đao về phía cổ, cắt vỡ cổ họng heo lấy máu.

Trong thùng gỗ đã sớm chuẩn bị một chậu rửa mặt đựng máu heo, trong chậu rửa mặt để muối và dầu, chờ đựng đầy máu heo rồi để sang bên cạnh hãm, một lát sau máu heo sẽ hãm thành khối.

Chờ sau khi heo chết hẳn, cởi sợi dây trói chân heo ra, bỏ heo vào trong thùng gỗ. Đổ nước đã đun sôi trước đó vào trong thùng gỗ, bốn người cường tráng cầm bốn chân heo không ngừng nhúng vào trong thùng gỗ. Chờ ngâm không sai biệt lắm thì bắt đầu cạo lông heo, lông đầu heo và móng heo khó xử lý nhất, cần kiên nhẫn cực lớn.

Sau khi cạo sạch heo thì bắt đầu mở ngực phanh bụng, móc nội tạng heo ngâm nước, cắt lấy đầu heo, cuối cùng cân. [email protected]

Giết heo tết là chuyện lớn của người trong thôn, già trẻ lớn bé sẽ tới đây quan sát, tình hình hết sức náo nhiệt.

Giết heo tết, tiếp theo còn phải hấp bánh màn thầu và nặn bánh nhân đậu, đặt mua đồ tết, sáng hai mươi chín hoặc ba mươi thì dán song cửa sổ, câu đối xuân, tranh tết.

Tới thời điểm năm mới người nhà trong thôn sẽ đến nhà giáo viên Trương xin câu đối xuân, mua nguyên tờ giấy đỏ cắt thành mảnh dài lớn nhỏ hoặc thành hình vuông. Bậc thầy thư pháp trong thôn đều ở nhà giáo viên Trương múa bút vẩy mực, đây chính là chuyện tốt, người tới lấy câu đối xuân bình thường đều mang một chút đồ tết tới tạ lễ, cảm ơn người viết câu đối xuân cho nhà bọn họ.

Tô Mặc Nhiên cũng đi giúp một tay, kiếp trước điều khiến cho cô kiêu ngạo nhất chính là chữ đẹp, khi đó không ai quản cô, cô thích bút lông viết chữ, luyện viết chữ cần bình tâm tĩnh trí, chính hợp với ý cô. Chỉ có điều cô không có ý tứ muốn đồ tạ lễ, coi như có tình giúp một tay.

Câu đối này có đặc sắc thời đại rõ ràng.

“Nghe lời Mao chủ tịch, cùng đi với Mao chủ tịch”, “Phát động hăng hái, nỗ lực phấn đấu”, “Gió mưa đưa xuân về, tuyết bay đón xuân tới”, “Tự mình bắt tay, áo ấm đủ ăn”, “Tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu”.

So sánh với nhiều loại câu đối xuân sau này, câu đối bây giờ đơn giản mộc mạc càng chân chất hơn.

Viết xong cho người khác đương nhiên không thể quên mình, cô cũng viết một đôi câu đối cho viện nhỏ của mình, lại viết mấy tờ chữ “Phúc” thật to, định trở về dán lên cửa sổ.

“Ừm, không ngờ cháu kể chuyện xưa thật hay, chữ viết càng tốt.” Trương Hoài Dật đi tới nhìn câu đối Tô Mặc Nhiên viết, cực kỳ vui mừng bất ngờ, hiện giờ có rất ít người trẻ có thể viết ra chữ đẹp rồi.

“Nào có, cũng chính là có thể gặp người mà thôi, so sánh với mọi người còn kém xa lắm.” Tô Mặc Nhiên không dám tự cao. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Đừng tự coi nhẹ mình, viết thật không tệ, chữ của đàn ông và phụ nữ có phong cách không giống nhau, đừng hâm mộ bọn họ, ông thấy chữ của cháu cũng rất đẹp, chỉ có điều cũng không thể tự thỏa mãn, phải kiên trì luyện tập.” Bạch Minh Viễn cũng đi tới nhìn chữ cô viết.

Trâm hoa tiểu khải, chữ viết thanh tú đẹp đẽ, tao nhã trong trẻo dịu dàng, trôi chảy thanh nhỏ, mang theo ý tứ trong trẻo dịu dàng linh động. Trước kia cô viết chữ không xuất sắc như vậy, kể từ sau khi luyện bí quyết dưỡng sinh, sức lực cổ tay, lý giải về thư pháp đều nâng cao hơn một cấp bậc, hiện giờ mới có thể viết ra chữ khiến cho người ta kinh ngạc.

“Dạ, cháu sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ viết tốt hơn.”

“Được, đứa bé ngoan, đáng tiếc nha, ông ước gì có một đứa cháu gái thật tốt như vậy.” Bạch Minh Viễn nhìn cháu nội mình lại liếc nhìn Tô Mặc Nhiên, vẻ mặt tiếc hận.

“Đừng để ý tới lão già không biết xấu hổ này, Mặc Nhiên à, buổi tối ba mươi qua đây ăn cơm đêm giao thừa đi, cha mẹ Trí Viễn cũng chính là vợ chồng nhà con trai út của ông cũng sẽ trở về, đến lúc đó cùng nhau náo nhiệt một chút.” Trương Hoài Dật nghĩ tới cô một thân một mình ở Đông Bắc, cũng không có người thân, không bằng cùng đón lễ mừng năm mới với nhà mình.

“Là chú ba Trương ở trạm thu hồi trên huyện sao?” Đã sớm nghe ông cụ có một con trai đang làm công việc ở trạm thu hồi, mỗi lần bọn họ đi vào huyện đều sẽ đào được chút thứ tốt, nếu lần này có thể tạo mối quan hệ với chú ba Trương, nói không chừng sau này mình cũng có thể đi, cô có không gian nếu muốn trộm cất giấu thứ gì đó cũng sẽ không có ai biết.

“Đúng, chính là nó.”

“Được, vậy đến lúc đó cháu tìm cách đến hỗ trợ một chút, nhiều người chuẩn bị đồ khẳng định là hơn, một mình bà nội đoán chừng bận không qua nổi.”

“Được, cháu nấu ăn ngon, đến lúc đó chúng ta lại có lộc ăn.” Chỉ cần từng ăn đồ Tô Mặc Nhiên nấu cũng sẽ khen không dứt miệng, sức quyến rũ của suối nước trong không gian quả nhiên thế không thể đỡ, cho dù tăng thêm một giọt nho nhỏ cũng có thể tăng mùi vị nguyên liệu nấu ăn lên cao nhất.

Giao thừa, một ngày cuối cùng trong năm, ngày này nhà nhà phải tế tổ, ăn cơm đêm giao thừa, đón giao thừa.