Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 2: Bà Lưu (Bắt côn trùng)




Editor: Puck - Diễn đàn

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên.”

“Nhiên Nhiên, cháu có ở đây không? Nhiên Nhiên, mở cửa, Nhiên Nhiên.”

Tô Mặc Nhiên đang say ngủ đột nhiên bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.

“Ai vậy, người nào không có đạo đức công cộng như vậy, không biết tối hôm qua cô đọc tiểu thuyết tới rất khuya, ủa, đây là đâu?” Tô Mặc Nhiên gãi gãi đầu tóc hơi rối bời, mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt, kể từ sau khi có không gian cho rằng ngày tận thế sẽ sắp đến, cô đã thoát khỏi đám người đã lâu rồi, ai còn biết tìm đến cô? Không đúng, đây không phải là căn phòng cô thuê, đột nhiên cô thoáng nhớ tới cô dường như đã xuyên qua.

“Người đến, làm thế nào, làm thế nào.”

Tô Mặc Nhiên gấp đến mức lập tức từ trên giường nhảy xuống, lỡ như bị phát hiện không phải nguyên gốc có thể bị mang đi hỏa thiêu không?

Tiếng gõ cửa phía ngoài càng ngày càng gấp rút, cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng đi mở cửa, đứng ngoài cửa là một bà cụ có mái tóc hơi hoa râm, vẻ mặt vội vàng quan sát cô.

“Bà Lưu, sao bà lại tới đây.” Tô Mặc Nhiên vừa nhìn thấy khuôn mặt này, trong đầu cũng nhớ về tình huống của người này, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo. Bà Lưu là hàng xóm nhà cách vách của chủ nhân thân thể này, có tình cảm rất tốt với ông bà nội của chủ nhân thân thể, gần như nhìn chủ nhân thân thể lớn lên, sau khi ông bà nội gặp chuyện không may trong nhà vẫn do bà ấy giúp đỡ chăm sóc.

Bởi vì ông nội Tô mới vừa qua đời, mấy ngày nay tâm tình chủ nhân thân thể rất tệ, ngày hôm qua còn chạy đi cãi nhau một trận với hồng vệ binh đã phê đấu ông nội Tô, lúc này chống đối với hồng vệ binh không khác nào lấy trứng chọi đá, kết quả có thể nghĩ. diee ndda fnleeq uysd doon

(*) Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ (giản thể: 红卫兵; phồn thể: 紅衛兵; bính âm: Hóng Wèibīng, chiến sĩ bảo vệ đỏ) là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nạn nhân của các Hồng vệ binh bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, Hồng vệ binh đã gây hỗn loạn cho xã hội Trung Quốc, đình đốn sản xuất, hàng trăm ngàn đảng viên bị thanh trừng, nhiều bậc lão thành cách mạng, danh nhân văn hóa bị tra tấn, sỉ nhục hoặc phải chết tức tưởi. Trong chiến dịch Bốn dọn dẹp và tiêu diệt Bốn cái cũ, nhiều danh thắng và giá trị văn hóa truyền thống của Trung Hoa bị lực lượng này phá hủy. Đến khi cách mạng văn hóa kết thúc vào đầu thập niên 1970, lực lượng này bị giải tán. 

(**) Phê đấu: Chính là không vừa lòng với người hoặc chuyện, trải qua cho phép của mọi người, cộng đồng tiến hành chỉ ra chỗ sai lầm, sau đó bày ra trên mặt bàn để mọi người cùng nhau tiến hành phê bình người hoặc chuyện này. Khác với phê bình chính là, phê bình có thể một mình phát biểu ở chỗ không có ai, nhưng phê đấu nhất định phải ở chỗ kẻ có quyền thế, hơn nữa nhất định đại đa số người đều biết. Phê đấu là thuật ngữ Trung Quốc, nó là đặc thù thật rõ ràng của cách mạng văn hóa, về sau có rất ít người lại dùng từ này.

“Nhiên Nhiên, cháu không sao chứ, lâu như vậy không mở cửa bà còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, cháu cũng đừng luẩn quẩn trong lòng đi tìm những hồng vệ binh kia gây phiền toái.” Bà Lưu tận tình khuyên đứa bé trước mắt, chỉ sợ con bé nhất thời kích động lại chạy đi liều mạng với những hồng vệ binh kia. Những hồng vệ binh kia cũng đều không phải thứ hiền lành gì, xuống tay vừa hung vừa dữ, nào có thể do con bé một cô bé có thể trêu chọc. Bà chỉ sợ cô nhóc này hôm nay lại luẩn quẩn trong lòng đi náo loạn, cho nên sáng sớm bà đã tới  gõ cửa, chỉ sợ tới chậm chút cô nhóc này lại đi, may mà không đi còn biết ở nhà ngủ, cũng không biết ngày hôm qua bị Lý Dân thằng súc sinh kia đánh bị thương như thế nào.

Ông nội Tô Mặc Nhiên là một lão giáo sư, bà nội là bác sỹ trung y, vào niên đại này người như vậy dễ dàng bị phê đấu nhất. Hai cụ vẫn khiêm tốn núp ở trong nhà, nhưng vẫn không tránh thoát, khoảng thời gian trước vẫn bị bắt, khi phê đấu bà nội Tô bất hạnh bỏ mình, ông nội Tô tức giận công tâm sau khi an bài cho Tô Mặc Nhiên xong cũng qua đời. Đừng hỏi cha mẹ Tô Mặc Nhiên ở đâu, cha cô chính là một tên đàn ông cặn bã, có tiểu tam vứt bỏ mẹ cô, mẹ cô buồn bực không vui chưa tới mấy năm liền đi gặp Marx rồi, khi cô tám tuổi được mẹ cô đưa đến bên cạnh ông bà nội Tô, hấp hối gửi gắm, cô liền vẫn đi theo hai ông bà sống.

“Bà Lưu, bà yên tâm, cháu sẽ không đi nữa, cháu sẽ sống tốt, nếu không sẽ phụ một phen khổ tâm của ông nội.” Cô nàng Tô nghĩ kẻ ngu mới đi liều mạng với những hồng vệ binh kia, nếu như nói CG hiện đại là lưu manh, như vậy thời đại này hồng vệ binh chính là thổ phỉ, phá phách cướp bóc thiêu đốt khắp nơi, hiện đại dù sao còn là xã hội pháp chế, bây giờ ấy mà… di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Cháu có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, đều do Lý Dân đồ lòng lang dạ sói này, nếu không phải do nó đi mật báo, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy.” Bà Lưu tức giận vội vã nói. A, đúng rồi, trong trí nhớ của cô gái này là có người đi mật báo, nói nhà cô có bộ sách phản động cùng đồ chủ nghĩa tư bản, ông nội Tô và bà nội Tô mới có thể bị bắt đi phê đấu, xem ra người mật báo chính là Lý Dân.

“Bà Lưu, bà yên tâm, cháu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.” Dường như Lý Dân muốn lấy được thứ nào đó của nhà cô, nhưng đòi ông nội Tô không có kết quả rồi mới thẹn quá thành giận đi mật báo với hồng vệ binh, khi hồng vệ binh tới lục soát giống như chỉ điều tra được hai bản sách được gọi là phản động, như vậy ông nội Tô cất giấu đồ ở đâu đấy.

Gia cảnh nhà họ Tô không tệ, cũng coi là thư hương thế gia, người như vậy của cải tích trữ nồng hậu, sẽ phải có không ít cất giấu. Trong trí nhớ của chủ nhân thân thể nhà bọn họ giống như ở mặt sau tường có căn phòng bí mật, cô đã từng trong lúc vô tình thấy ông nội Tô đi vào, không phải giấu ở nơi đó đi, Tô Mặc Nhiên có chút không kịp chờ đợi định đến nơi tra xét một chút.

“Nhiên Nhiên, bây giờ cháu còn nhỏ, hơn nữa sẽ phải lập tức hạ phóng * đến Đông Bắc, chuyện này không kịp, đợi sau này hãy nói, lần này Lý Dân đánh cháu bị thương, đoán chừng sẽ bồi thường cho cháu một chút tiền, cháu cũng đừng tâm cao khí ngạo nói không cần, ở nhà ngàn ngày tốt, ra cửa nhất thời khó khăn, chừa chút tiền phòng thân cũng tốt.”

(*) Hạ phóng: Chỉ việc điều chuyển cán bộ xuống cơ sở rèn luyện (về nông thôn, đến nhà máy)

Cái gì, sẽ phải lập tức hạ phóng, mặc dù biết có vận động lên núi xuống nông thôn, đó cũng chỉ nghe nói trong sách lịch sử, bây giờ lại muốn đích thân trải nghiệm. Muốn cô một người mười ngón tay không dính nước xuân, bây giờ lại phải xuống đất làm việc nhà nông, cũng không biết thân thể này có chịu được không.

“Bà Lưu, cháu biết rồi, bà yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không tiện nghi tên kia.” Ba mạng người nhà họ Tô, một chút tiền sao đủ, cô nhất định sẽ làm cho tên kia ra một số máu lớn.

“Vậy thì bà yên tâm, vậy cháu trước dọn dẹp một chút, đợi lát nữa buổi trưa đến nhà bà ăn cơm.”

“Vâng, bà Lưu.”

Tiễn hàng xóm xóm, cô nàng Tô lập tức đóng cửa lại, cosplay tầm bảo thử *, triển khai toàn bộ trạng thái bắt đầu tầm bảo khắp nơi. Rốt cuộc tìm thấy được cửa vào căn phòng bí mật phía sau bức họa trong phòng bếp. Ông cụ này đủ khả năng giấu giếm, ai có thể nghĩ tới phía sau bếp lò sẽ có một căn phòng bí mật?

(*) Tầm bảo thử: Chuột tìm bảo vật (Tầm bảo = tìm bảo vật)