Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 10: Bạch Mộ Ngôn




Editor: Puck - Diễn đàn

Sáng sớm trời vừa sáng Mặc Nhiên đã thức dậy, lấy đồng hồ đeo tay ra nhìn mới vừa vặn sáu giờ, thuận tay thu đồng hồ đeo tay vào trong không gian, lúc này cũng không có đồng hồ cao cấp như vậy, cô không dám lấy ra đeo, mỗi lần lấy ra luôn liếc mắt liền lập tức thu lại, cũng may dòng chảy thời gian trong không gian giống như ở bên ngoài, nếu gấp mấy lần bên ngoài giống như trong tiểu thuyết, đồng hồ đeo tay này sẽ vô dụng rồi.

Sau khi rửa mặt cột tóc thành đuôi ngựa, hiện giờ phần lớn phụ nữ đều bện tóc, cô không nhịn được từ từ bện, trực tiếp bện đuôi ngựa thành nhiều kiểu. Thay quần áo thể thao màu xám tro, khẽ đẩy mở cửa, từ từ chạy tới sau núi từ đường trước cửa.

Người làng quê đều thức dậy rất sớm, không ít nhà đã dâng lên khói bếp. Sáng sớm không khí trong lành, mang theo mùi hoa cỏ thơm ngát, cô chạy tới sau núi. Sáng sớm hôm qua cô phát hiện ra một nơi đặc biệt thích hợp luyện công ở lưng chừng núi.

Một mảnh sân cỏ bao la, tầm mắt trống trải, có thể trông thấy cả thôn trang, còn có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên, luyện công ở chỗ này khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Tô Mặc Nhiên vẫn cho rằng mình là người đầu tiên phát hiện ra mảnh đất tốt này, không nghĩ tới hôm nay lại bị một người nhanh chân đến trước. Một người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá cây đang luyện quyền trên mặt cỏ, người đàn ông đột nhiên nhìn thấy lộ ra một bóng người, động tác dừng một chút, tiếp đó giống như không nhìn thấy tiếp tục luyện. die nda nle equ ydo nn

Cô nàng Tô nổi giận, giống như một vạn năm độc thân cuối cùng cưới được nữ thần trong lòng, đêm tân hôn lại phát hiện cô dâu đã sớm bị người ăn rồi.  Cô cảm thấy tôn nghiêm và địa bàn của mình bị xâm hại, tức giận bất bình định lên trước lý luận, lại phát hiện cô vốn không có tư cách lý luận, lúc này đây không phải là nhà cô, cho dù thứ tự đến trước sau cũng là cô đến sau, lập tức một chậu nước lạnh dội lạnh thấu tim.

Tô Mặc Nhiên hơi lúng túng một chút, vốn cho rằng tìm được một chỗ tốt, không ngờ đã có chủ, vậy phải làm sao bây giờ, chuyển sang chỗ khác luyện cô thật sự không vui, dù sao sân cỏ nơi đây khá lớn, hai người tập luyện dư dả. Cô nàng Tô tuyệt đối không thừa nhận cô vì phát hiện người đàn ông luyện công lại có khuôn mặt mỹ nam yêu nghiệt vạn năm nên mới quyết định lưu lại, cô nàng Tô thích nhất chính là kiểu rõ ràng là khuôn mặt thiếu niên như ánh mặt trời tiểu thụ vạn năm lại nhất định giả vờ dáng vẻ núi băng, hừ hừ, trong lòng chị đây thích nhất, chính là cực phẩm mỹ nam trước mắt này.

Cô làm bộ như không thèm để ý lướt qua mỹ nam, lại đi tới chỗ cách người đàn ông xa một chút rồi đứng lại, làm mấy hoạt động chuẩn bị sau rồi bắt đầu bình tĩnh luyện bát quái chưởng của mình. Dù sao cô chỉ có bàn chải đánh răng không dùng với đàn ông và người khác, luyện công cái gì đều là phù vân, cô tuyệt đối không thừa nhận cô vì mơ ước sắc đẹp của người khác. Có lẽ đời trước đã đọc nhiều tiểu thuyết không có việc gì chỉ thích YY, nhìn thấy đàn ông vs phụ nữ xinh đẹp hoặc đàn ông vs đàn ông sẽ suy nghĩ lung tung, đây là sở thích nghề nghiệp, không liên quan đến tiểu thuyết YY viết như thế nào nha.

(*) YY: tự sướng hoặc suy nghĩ bậy bạ

Cùng một mảnh sân cỏ, hai người không liên quan đến nhau, đánh quyền của mình, cuối cùng kết thúc công việc, xuống núi.

Buổi tối đi nhà họ Trương ăn sủi cảo, Mặc Nhiên một lần nữa nhìn thấy mỹ nam như núi băng kia, bột mỳ màu trắng, ngón tay thon dài, đầu ngón tay tung bay, từng cục bột mỳ biến thành từng miếng vỏ sủi cảo thật mỏng.

“Tiểu Ngôn cán vỏ sủi cảo thật sự vừa nhanh lại tốt, mạnh hơn bà già này nhiều, tiểu Nhiên tới rồi, mau tới  ngồi đây, sủi cảo lập tức gói xong.”

“Hai người còn chưa biết nhau đi, nó là cháu nội ông Bạch, Bạch Mộ Ngôn.”

“Con bé là Tô Mặc Nhiên, là thanh niên trí thức mới tới, là cháu gái của bạn cũ của ông Trương cháu.” Bà Trương nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.

Hai người liếc nhau một cái, Mặc Nhiên chào hỏi trước: “Chào anh.”

“Ừ.”

Chỉ một tiếng nhẹ nhàng, trái tim nhỏ của Tô Mặc Nhiên đột nhiên run lên một cái, âm thanh này, đúng là khẩu vị của cô, nếu nói cô 80% nhan khống, vậy thanh khống của cô chính là 100%. Kiếp trước nếu đọc được tiểu thuyết yêu thích nhất định sẽ tìm đúng bộ phim tương ứng, nếu như giọng nam chính dễ nghe, cô tuyệt đối sẽ xem đi xem lại bộ phim bảy tám mươi lần. d1en d4nl 3q21y d0n

(*) Nhan khống, thanh khống: chỉ những người có sự yêu thích đặc biệt gần như là điên cuồng, chấp niệm có phần biến thái vặn vẹo đối với khuôn mặt (xinh đẹp, mỹ nam, mỹ nữ), giọng nói.

“Tiểu Nhiên, tiểu Ngôn, hai đứa nói chuyện, bà vào trong phòng bếp nhìn một chút.”

Bà Trương đi, cô cũng không biết nên chung đụng với mỹ nam như núi băng ra sao.

“Cái đó, ông Trương không có nhà sao?” Cô tùy tiện tìm một đề tài, cũng không thể lạnh lùng ngồi ở chỗ này đi.

“Ừ, ông ấy và ông nội tôi đi vào huyện.”

“Đi vào huyện làm gì?”

Ông cụ Trương có một đứa con làm việc trong thu mua phế phẩm, đồ rách cũ, không ít đồ cổ tốt đều chảy vào trong trạm thu mua phế phẩm. Trương Bạch hai người thường cách một khoảng thời gian sẽ đi trạm thu mua nhìn một chút, hy vọng có thể bảo lưu một chút đồ vật có giá trị, bọn họ làm rất bí ẩn hơn nữa bên trong trạm thu mua có người, cũng bình an vô sự. Đáng tiếc có thể mang ra ngoài cũng chính là một chút sách vở tranh chữ, hơn nữa số lượng mang ra ngoài không nhiều, rất nhiều thứ chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng bị hủy diệt.