Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 11: Không Gian Đây Có Phải Cảnh Trong Mơ Không





Ở trong mơ, Thẩm Thanh đang đứng bên cạnh dòng suối nhỏ, nước suối lạnh lẽo, xúc cảm thập phần chân thật.
Bên cạnh dòng suối nhỏ có một ngôi nhà gỗ nhỏ, Thẩm Thanh muốn mở cửa ngôi nhà gỗ ra, nhưng phát hiện không thể nào mở được cửa ra.
Rõ ràng cửa không khóa, nhưng lại không mở ra được, ở trong mộng nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bên cạnh nhà gỗ nhỏ có một miếng ruộng đã được khai khẩn tốt, bên cạnh đồng ruộng để một cái lồng gà giản dị.
Đi qua chỗ lồng gà, Thẩm Thanh đi tới gốc cây táo, hái xuống một quả táo đỏ mọng, nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt tràn ra giữa răng môi.
Mặc dù Thẩm Thanh biết đây chỉ là cảnh trong mộng, nhưng cảm giác no bụng làm cho cô hoảng hốt.
Đằng sau cây táo giống như vẫn còn đồ vật khác, nhưng sương mù mênh mông, Thẩm Thanh không thấy rõ cũng không thể tiến gần.
Ăn no xong, Thẩm Thanh nằm ở dưới gốc cây táo, vui vẻ mà nhắm mắt lại, sau khi tỉnh lại thì phát hiện cô đang nằm trên giường cũ nát.
Thẩm Thanh duỗi duỗi người, cảm thán vừa rồi chính là một cái mộng đẹp.
Nhưng giây tiếp theo, nàng lại phát hiện có chỗ không thích hợp.

Từ bữa cơm chiều ăn ở nhà họ Thẩm hôm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn cơm, nhưng hiện tại bụng cô lại không hề có cảm giác đói bụng, hơn nữa trong miệng vẫn còn chút mùi hoa quả thơm ngọt......
Trong nháy mắt này, Thẩm Thanh thậm chí nghi ngờ đầu óc mình có phải có vấn đề hay không, đồ ăn ăn trong mộng sao có thể làm hiện thực no bụng được?

Cô nhẹ nhàng sờ sờ môi, ngửi ngửi, xác thật có một mùi thơm của quả táo.
Chẳng lẽ những việc vừa xảy ra kia không phải là mơ??
Tim Thẩm Thanh đập thình thịch, thử nhắm hai mắt cảm thụ lại cảm giác kia lần nữa, tập trung tưởng tượng lại hình ảnh trong mơ.
Một lát sau, Thẩm Thanh nghe được tiếng nước suối chảy róc rách, cô mở choàng hai mắt, kinh ngạc không thốt ra lời.
Cô lại quay trở lại cảnh trong mơ, hiện tại cô rất rõ ràng chính mình cũng không ngủ.
Dòng suối nhỏ, nhà gỗ, đồng ruộng, cây táo......!Tất cả đều thực sự tồn tại.
Dù sao cô cũng là người đã sống lại, nỗi khiếp sợ qua đi, Thẩm Thanh rất nhanh tiếp nhận sự thật trước mắt.
Cô suy nghĩ cẩn thận sự việc đang xảy ra, sau đó nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay, khẳng định không gian biến ra này nhất định là có liên quan đến chiếc nhẫn này.
"Thẩm Thanh à Thẩm Thanh, đời này cô nhất định phải cải mệnh, thay đổi nhân sinh." Thẩm Thanh tự lẩm bẩm một mình.
Cô đi về phía cây táo, lại hái hai quả táo từ trên cây, sau đó nhắm hai mắt lại, khi mở lại mắt thì cô thấy mình đã quay trở lại hiện thực, trên tay còn cầm hai quả quả táo.
Trong lòng Thẩm Thanh cực kỳ hưng phấn, mặc dù không biết không gian này còn có tác dụng khác hay không, nhưng chỉ bằng hiện tại, ít nhất cô không cần lo lắng sẽ đói bụng.
Lại luyện tập vài lần, Thẩm Thanh đã thuần thục cách cất đi và lấy đồ vật từ không gian ra.

Khi cô còn đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra thì lấy Lâm Dư cầm theo đồ vật trong tay đứng ở cửa.
"Tôi mang cho cô một ít lương thực, chắc là đủ cho cô ăn một thời gian.

Chỗ này còn có mấy phiếu mua hàng, cô cũng cầm luôn đi." Lâm Dư nhiệt tình nhét phiếu và lương thực vào trong tay Thẩm Thanh.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh cảm thụ được có người quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Ở thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này, hành động đưa than ngày tuyết rơi cực kỳ đáng quý.

Nhưng chính là nguyên nhân như vậy, cô cũng không muốn liên luỵ người khác.
Mũi cô hơi cay cay, đem đồ vật trong tay trả lại nói: "Không được, tôi không thể lấy đồ vật của đội được......!Tôi không thể ăn không.

Nếu để người khác biết, đối với anh không tốt."

Lâm Dư để đồ vật trên bàn, híp mắt mỉm cười, "Cô yên tâm, đây không phải đồ vật của đội, cầm lấy đi."
"Vậy càng không được!"
Hiện tại mọi nhà đều thiếu đồ ăn, lương thực cũng chỉ miễn cưỡng no bụng, nếu lại chia cho cô một chút, vậy chẳng phải là để anh phải đói bụng?
"Cô không cần lo lắng cho tôi đâu." Lâm Dư cười rộ lên đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, má lúm đồng tiền hiện lên rất rõ ràng, cực kỳ đẹp trai.
"Không được không được, tôi không thể lại gây thêm phiền toái cho anh."
Thấy Thẩm Thanh vẫn không chịu nhận, Lâm Dư nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Vậy tôi cho cô mượn, chờ về sau cô có lại trả lại cho tôi.

Dù sao nhà tôi cũng chỉ có hai anh em tôi, lương thực trong nhà cũng đủ rồi."
Lời đã nói đến nước này, Thẩm Thanh cũng không còn lý do gì để tiếp tục cự tuyệt.
Hơn nữa cô nghĩ, mặc dù trong túi cô còn có mấy đồng tiền, nhưng cô ngay cả phiếu gạo cũng không có nên cũng không có cách nào mua gạo......!Nếu chỉ ăn táo cũng không thể no được.
"Vây chờ tôi có lương thực sẽ lập tức trả lại cho anh." Thẩm Thanh hứa hẹn nói.
Lâm Dư vui mừng mà nở nụ cười, "Không vội.

Nếu ngày mai cô có thời gian, có thể đến đội sản xuất, mấy ngày nay tương đối nhiều nhiệm vụ, luôn có nhiệm vụ thích hợp để cô kiếm sống."
Nói xong lời này Lâm Dư lại dừng một chút, nói thêm: "Nếu cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, thì tạm thời nghỉ ngơi trước, không vội."
Thẩm Thanh ngẩn người, Lâm Dư nói như vậy chính là coi cô như người của đại đội Đông Bá, mặc dù vui vẻ nhưng Thẩm Thanh vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "Đội trưởng, lần này tôi đột nhiên yêu cầu trở lại đại đội Đông Bá, anh không có bất kỳ chút hiếu kỳ nguyên nhân tại sao sao?"
Lâm Dư thành thật gật đầu nói: "Lòng tò mò mỗi người đều có, nhưng nếu là chuyện cô không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi nhiều."

Trong lòng Thẩm Thanh ấm áp, kỳ thật chuyện ly hôn đối với cô cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ không thể nói ra, chỉ là cô không muốn gặp người nào cũng nói thôi.
Nhưng Lâm Dư giúp cô rất nhiều, cho nên cô vẫn thành thật mà nói: "Kỳ thật tôi dự định muốn ly hôn, đội trưởng nếu nguyện ý cho tôi trở lại, vậy tôi sẽ ở lại đại đội Đông Bá."
Lâm Dư nghe xong lời này trong lòng xác thật bị kinh sợ rồi.
Anh có nghĩ có thể là Thẩm Thanh và nhà chồng xảy ra mâu thuẫn, chỉ là không nghĩ tới lại nghiêm trọng tới loại trình độ này.
Sống hơn 20 năm, anh chưa từng nghe vợ chồng nhà ai đề cập tới chuyện ly hôn, nghe được nhiều nhất chính là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa .
Lâm Dư ngơ ngẩn, nhìn Thẩm Thanh nhẹ nhàng như không có gì nói ra những lời này, trong ánh mắt lại thêm một chút đau lòng.
Chính là ở nhà chồng chịu ủy khuất lớn thế nào, mới có thể mặc kệ mọi người xem thường vẫn đề cập đến hai chữ ly hôn?
Nếu không phải tuyệt vọng với cuộc hôn nhân và người nam nhân này, sao lại tình nguyện một mình sống trong phòng đã từng có người chết cũng không muốn thỏa hiệp?
Lâm Dư âm thầm khâm phục không ít, bội phục Thẩm Thanh có dũng khí ly hôn, bội phục cô có thể rời khỏi nhà mẹ đẻ tự lực cánh sinh.
"Đội trưởng anh đừng hiểu lầm, tôi không thảm như vậy đâu......" Thẩm Thanh nói thêm.
Lâm Dư chạy nhanh nói: "Tôi biết, cô tin tưởng tôi mới có thể nói chuyện này cho tôi, cô yên tâm đi, về sau đại đội Đông Bá chính là nhà của cô! Hiện tại cô đã trở lại thì chính là xã viên của tôi, có chuyện gì không cần một mình chịu đựng, có thể tới tìm tôi thương lượng."
Thái độ Lâm Dư làm Thẩm Thanh có chút ngoài ý muốn, cô không nhịn được cong cong khóe miệng, gật đầu nói: "Đội trưởng yên tâm, tôi có khó khăn nhất định sẽ tìm tổ chức! Về sau làm phiền anh chiếu cố rồi."
Lâm Dư gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ nghiêm túc..