Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 70: Trấn giữ Tương Dương




Edit: Vân Nhi

Một đường màn trời chiếu đất, bọn họ rốt cục cũng tới được thành Tương Dương. Mặc dù phải đối phó với kẻ địch mạnh, nhưng không khí mừng năm mới bên trong thành rất náo nhiệt, không bị ảnh hưởng của người Mông Cổ một chút nào. Niệm Từ quen thuộc đi thẳng tới phủ của đại tướng quân, rồi thẳng đường đi tới nội viện.

"Sư tỷ, Lão Ngoan Đồng? Sao hai người lại tới rồi?”- nghe được thông báo Hoàng Dung vui mừng chạy ra hỏi.

“Còn không phải là do không yên lòng muội sao? Nếu không phải là do ngày tết bận rộn, Hổ Tử vừa khỏi bệnh thì sư phụ cũng muốn tới đây nha!”- Niệm Từ đáp.

“Dung Nhi này, còn có người nào của Toàn Chân giáo ở đây không? Ta muốn đi xem bọn họ một chút”- Lão Ngoan Đồng không nhịn được chen vào hỏi.

“Ngày tết ở Chung Nam sơn khách khứa nhiều, nơi này chiến sự lại giảm bớt nên chỉ có Lưu đạo trưởng cùng với mấy đệ tử của hắn ở lại đây thôi, bọn họ đang cùng với Tĩnh ca ca tuần tra thành đó. Có muốn ta để cho người dẫn ngươi đi không?”- nàng đáp.

“Không cần, ta biết đi như thế nào. Các ngươi trò truyện đi, ta đi một chút sẽ về!”- Vừa nói hắn vừa khinh thân rời đi. Không có những người không có nhiệm vụ nữa, sư tỷ muội kiêm mẹ kế con chồng bọn họ thân mật thắm thiết ngồi chung một chỗ, trò chuyện vui vẻ.

Ban đêm Quách Tĩnh cùng Lão Ngoan Đồng và đám người kia trở lại, nhìn thấy Niệm Từ cũng hết sức cao hứng, bày ra tiệc rượu tẩy trần cho Niệm Từ. Võ lâm nhân sĩ trong thành Tương Dương, lúc trước đối với việc Niệm Từ và Hoàng Dược Sư thành thân rất không chấp nhận và khi dễ, nhưng trong mấy năm này đảo Đào Hoa không ngừng đưa tiền và lễ vật tới, giúp đõ Tương Dương rất nhiều, thành thử lần này tổ chức tiệc tẩy trần cũng là một ít thành ý của bọn họ đối với Niệm Từ.

Sau tiệc tẩy trần, Niệm Từ cũng không khách khí, bắt đầu luôn việc lo lắng cho cuộc sống thường nhật của Dung Nhi, biến thành một bảo mẫu chân chính.

Lão Ngoan Đồng ở lại mấy ngày, cùng đồ tử đồ tôn của Toàn Chân Giáo thân thiết xong bắt đầu không nhịn được nữa. Nơi này không có đông đảo bạn chơi, cũng không có những món đồ chơi vui vẻ. Hơn nữa, mấy năm nay ở đảo Đào Hoa sống cuộc sống an nhàn sung sướng, cơm bưng nước rót khiến cho hắn không thích ứng được cuộc sống đơn sơ ở nơi này, lại nhớ tới tất niên năm trước hắn bắt được một bao lì xì to, hắn lại càng thêm đứng ngồi không yên.

“Muội muội, muội xem chúng ta đã bình an tới Tương Dương rồi, trên đảo còn rất nhiều việc nha. Nếu không ta trở về một chuyến, để cho sư phụ muội an tâm? Ta trở về nói một tiếng sẽ lập tức trở lại ngay!”- đi theo sau lưng Niệm Từ, nhìn nàng chuẩn bị đồ ăn cho Dung Nhi, Lão Ngoan Đồng thận trọng nói.

“Muội còn đang đoán đại ca có thể nhịn được bao lâu mới tới nói với muội đây!”- tranh thủ lúc rảnh rỗi Niệm Từ cười nói.

“Ta biết cuộc sống ở Tương Dương quá buồn bực, đại ca đợi không được rồi. Trở về cũng tốt, thay sư phụ muội lưu tâm chăm sóc bọn nhỏ, không được dẫn đầu gây rối đó. Muội muốn ở lại đây tới đầu mùa xuân, có chuyện gì còn phải phiền đại ca chạy đi đưa tin rồi!”

"Được, không thành vấn đề! Qua hết năm ta sẽ trở lại ngay. Vậy ta đi ngay được không?" -Hắn hận không được nhấc chân chạy cho nhanh.

“Đừng nóng vội, sáng mai đi cũng không muộn. Huynh trước tiên đi báo cho Lưu đạo trưởng và cáo biệt các người khác đi đã. Lát nữa muội sẽ đi ra ngoài mua một ít quà mang về cho bọn nhỏ, không nên về tay không khiến cho bọn chúng thất vọng.”

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Lão Ngoan Đồng lên đường trở về, để lại Niệm Từ một mình. Trừ việc tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn, Niệm Từ còn lo lắng cho an toàn của Dung Nhi. Mặc dù theo lời của Hoàng Dược Sư, mấy năm nay nàng không hề nghiêm chỉnh luyện tập võ công, nhưng bản năng khiến nàng tự giác làm hộ vệ cho Dung Nhi. Cùng Dung Nhi đi tuần trạm gác, xử lý công việc hàng ngày, cùng quan quân nhân sĩ giang hồ đi họp nghiên cứu chiến sự.

Đứng ở đầu tường, nhìn xuống bên dưới, mơ hồ truyền tới thanh âm duyệt quân, khói lửa đặc biệt của chiến trường, mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, làm cho người ta chân thật cảm nhận được đây là chiến trường mà con người luôn đứng giữa lằn ranh sinh tử. Sinh sống trong hoàn cảnh luôn an nhàn bình yên, chợt đi tới nơi hiểm ác này, lúc đầu nàng thật không thể thích ứng. Cuộc sống nhiều năm trong quân ngũ không dễ dàng nhìn thấy được một mỹ nhân nhỏ nhắn mềm mại thanh tú như Niệm Từ, nên binh lính dù đang trong phiên trực cũng mang dáng vẻ tò mò rình xem nàng. Niệm Từ cũng không có chú ý tới ánh mắt của bọn họ, trên chiến trường, bọn họ chính là những anh hùng anh dũng giết địch, dùng mạng sống của mình để đổi lấy bình an.

Thông qua sự tiếp xúc rộng rãi, Niệm Từ đã dần hiểu rõ được tình huống của thành Tương Dương, cũng bắt đầu thích nghi với những người nhìn qua thì thô lỗ dã man, kỳ thực nội tâm lại cực kỳ ôn nhu, là những vị anh hùng đích thực. Đóng quân tại đây đã nhiều năm, triều đình cũng không có cung cấp thêm viện quân, chỉ có thể dựa vào Quách Tĩnh nhờ được đông đảo giang hồ nhân sĩ tới trợ giúp. Tướng thủ thành Lữ Văn Hoán lại càng thêm nêu gương cho binh sĩ, toàn bộ gia đình ông đều ở Tương Dương, hai con trai cũng phục vụ trong quân doanh, với tư tưởng “thành còn thì nhà ta còn, thành mất thì cả gia đình cùng theo!”

“Lữ phu nhân, nghe Dung nhi nói lúc trước phu nhân cũng không phải ở Tương Dương, sau này tại sao lại mang theo cả nhà tới tiền tuyến này vậy?”- Đêm 30, mấy người phụ nữ tụ tập lại chung một chỗ vừa gói sủi cảo vừa tán gẫu.

“Tướng quân nhà ta đóng ở Tương Dương vài chục năm, đối đầu với kẻ địch mạnh hắn cũng sẽ không đào binh. Nếu ở quê mà phải nóng ruột nóng gan lo lắng, thì không bằng cả nhà đều tới đây, chết thì chết chung một chỗ vẫn tốt hơn!”- Lữ phu nhân tuổi đã gần 50 rộng rãi nói, con dâu ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

“Hàn tiền bối, thừa dịp ngày tết chiến sự không gấp, tiền bối cùng sáu vị tiền bối kia không có ý định về Gia Hưng xem một chút sao?”- tay bận rộn, miệng cũng không rỗi rảnh nói.

“Không về đó nữa. Gia Hưng mặc dù là cố hương, nhưng cha mẹ đã không còn ai ở đó. Chỉ còn lại hai huynh muội chúng ta, chỉ cần giữ lòng nhớ lại cố hương là được rồi.”- Hàn Tiểu Oánh cười cười nói.

“Sao lại như vậy? các vị thật sự là những anh hùng vì quốc gia mà quên tình riêng. Mấy năm nay vẫn ở bên giúp đỡ Dung Nhi và Quách Tĩnh trấn thủ Tương Dương, trong mắt của ta tiền bối càng giống như là mẫu thân của Quách Tĩnh vậy. Mặc dù Lý bá mẫu là người sinh ra hắn, nhưng từ nhỏ dạy hắn luyện võ, dạy đạo lý làm người đều là các vị, cùng hắn rời đi đại mạc xông pha mưa gió cũng là các vị, hiện tại lại đồng sinh cộng tử với hắn ở đây thật là không dễ dàng.”- Hàn Tiểu Oánh là một người mà Niệm Từ thích nhất trong Thất Quái, mặc dù võ công không cao, nhưng lại ôn nhu thiện lương, vì Trương A Sinh mà thề cả đời này không lấy chồng.

“Đúng vậy, Thất Quái chúng ta không có gia thất, Tĩnh Nhi vừa là đồ đệ vừa là đứa con duy nhất của chúng ta!”- Hàn Tiểu Oánh vỗ nhẹ tay Niệm Từ, hài lòng nói. Hoặc có thể nói là sau khi Trương A Sinh chết, Quách Tĩnh chính là ký thác duy nhất của nàng.

“Vậy Dung Nhi còn phải vì các vị sinh thêm vài hài tử thì tốt. Chờ chiến sự kết thúc, các vị mỗi người chăm một đứa, không phải thú vị sao?”

“Chúng ta chưa từng trải qua cuộc sống gia đình bình thường, nhìn thấy hài tử thật không biết phải xử lý thế nào. Ngươi không biết lúc Phù Nhi tới, chúng ta cũng không biết phải làm sao bây giờ nữa. Muốn cùng nó thân cận lại sợ nó chán ghét, thận trọng không chờ chúng ta nói được mấy câu thì nó đã bỏ chạy không thấy đâu nữa!”- bà cười giải thích.

“Đứa nhỏ này còn nhỏ không hiểu chuyện, đợi khi ta trở lại sẽ dạy dỗ lại nó!”- mấy lời bà nói làm Niệm Từ thấy chua xót. Lúc đầu chỉ vì không muốn để cho Kha Trấn Ác dạy hư Mỹ Mi, lại quên mất Mỹ Mi lại chính là ký thác tình cảm của Thất Quái.

Đây là lần thứ ba từ khi tới Tống Triều nàng không có cùng Hoàng Dược Sư trải qua trừ tịch, vốn là nàng nghĩ mình sẽ cảm thấy rất buồn bã nhớ tới mọi người trên đảo Đào Hoa, nhưng thực tế lại không như vậy. Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng suy nghĩ tới điểm này nên đã gác lại mọi công việc, mời bằng hữu tới đây, cả nhà tụ tập uống rượu ca hát, ngoại trừ Dung Nhi mang thai mệt nhọc nên đi nghỉ sớm, còn lại những người khác đều ở lại cùng Niệm Từ cho tới sáng mới tản đi.

Lục Quán Anh cùng Trình Diêu Gia đầu năm cũng tới Tương Dương. Thì ra sau khi Niệm Từ rời đi, Lục Gia cũng đúng lúc đưa hàng hóa lên đảo. Nghe nói Hoàng Dược Sư một mình mừng năm mới, Lục Thừa Phong không yên lòng, cố ý tới nơi hầu sư phụ đón giao thừa, còn ra lệnh con trai độc nhất Lục Quán Anh cùng vợ nhất định phải tới Tương Dương, thay mình chúc tết tiểu sư nương. Nghe được Hoàng Dung có tin mừng, Diêu Gia cũng sắp xếp không ít thực phẩm bổ dưỡng cùng với nhiều loại quần áo đưa tới là lễ vật.

“Diêu Gia, khí trời không tốt tại sao lại mang cả Dương Hạo tới đây?”- Niệm Từ hỏi.

“Công công* nói năm nay Dương Hạo đã mười tuổi rồi, Lục gia mấy đời đều là con một, ở nhà không khỏi bị bà bà cưng chiều. Sớm đưa lên đảo một chút, ở bên cạnh hầu hạ tổ sư gia, học một chút bản lãnh thì tốt hơn!”- Diêu Gia ôn nhu nói.

• công công, bà bà: Cha chồng, mẹ chồng.

“Để cho cha ta dạy, ngươi bỏ được sao?” Dung Nhi trêu ghẹo nói.

“Không bỏ được cũng phải được nha. Hạo nhi bản tính có chút ngang ngạnh, đều là do ta làm hư!”- nàng xấu hổ nói.

“Không có chuyện gì, trên đảo bọn nhỏ nhiều, cũng rất vui vẻ. Chút tật xấu này của Dương Hạo không quá mấy ngày sẽ biến mất thôi!”- Niệm Từ trấn an nói.

Sau khi thành than, Lục Quán Anh nhanh chóng thành thục, phụ thân hắn đã đem tất cả mọi công việc giao cho hắn. Dưới sự khổ tâm kinh doanh của hắn, thế lực kinh doanh của Lục gia càng lúc càng lớn, thế lực giang hồ xung quanh Thái Hồ đều nghe theo lời Lục gia chỉ huy. Mấy năm nay, dưới sự ảnh hưởng của Lục Quán Anh, các môn phái giang hồ ở Thái Hồ ủng hộ rất nhiệt tình nhân lực và vật lực cho Tương Dương, trở thành hậu thuẫn hiếm có của Thành Tương Dương.

Ở lại vài ngày, sau đó vợ chồng Lục thị rời đi, nhưng Tương Dương cũng không có buồn tẻ, người của các môn phái đi tới chúc tết đưa quà không ngừng, ngay cả Nhất Đăng đại sư tu hành ở Hoa Sơn cũng phái đệ tử tới thăm hỏi, đi theo còn có hai nam hài Vũ Đôn Nho khoảng mười tuổi và Vũ Tu Văn tám tuổi. Vũ Tam Thông nguyên là tổng quan ngự lâm quân của Đại Lý, sau theo Nhất Đăng ẩn cư trở thành một nông phu, đã yêu dưỡng nữ của mình là Hà Nguyên Quân, sau khi nàng cưới Lục Triển Nguyên thì hắn bắt đầu điên điên khùng khùng, đại náo hôn lễ của Hà Nguyên Quân khiến cho thiên hạ đàm tiếu. Mặc dù hắn không chết dưới ám khí của Lý Mạc Sầu như trong nguyên tác, nhưng trong lúc vô tình lại đụng phải Âu Dương Phong, hai kẻ điên không thuận mắt nhau liền vung tay đánh nhau, hai vợ chồng Vũ thị là chết dưới tay của Âu Dương Phong. Âu Dương Phong không điều khiển được hành động của mình, võ công lại cao, Nhất Đăng đại sư không thể ra tay với hắn, nên đành phải bỏ qua. Chỉ đáng thương một đôi hài tử không ai chiếu cố, đại sư liền muốn phó thác cho Quách Tĩnh, để cho hài tử có được một gia đình ấm áp bình thường.

“Mục cô nương, trên đảo hài tử không ít, ta muốn nhờ cô cùng Dung Nhi khi về đảo thì mang theo hai huynh đệ họ Vũ theo, trở về đảo nuôi dạy chung với Phù Nhi, cô thấy có được không?”- đem hai đứa trẻ sắp xếp xong, Quách Tĩnh tìm Niệm Từ bàn bạc.

“Quách đại ca, huynh biết không? Hôm đó cùng với Hàn nữ hiệp nói chuyện phiếm, ta đối với mấy vị sư phụ huynh có chút áy náy. Bọn họ có thể nói là vì huynh mà không lập gia đình, cũng không có con cháu. Phù nhi giống như là cháu nội của bọn họ vậy, mà vì đề nghị của ta năm đó khiến cho bọn họ đánh mất quyền lợi có con cháu hiếu thuận. Dĩ nhiên là vì điều kiện ở Tương Dương quá khốc liệt, không thể để con nít thuận lợi lớn lên. Mặc dù có áy náy này, nhưng hài tử trong bụng Dung Nhi ta cũng phải mang đi. Chỉ là chờ bọn chúng lớn hơn một chút, ta sẽ cho bọn chúng trở lại đây tận hiếu. Mà bây giờ có hai bé trai khá lớn, tại sao huynh không để cho nhóm người Kha đại hiệp nuôi dạy đây?”- trầm ngâm chốc lát, Niệm Từ nói.

“Nhưng đây là người Nhất Đăng đại sư phó thác cho ta, ta lại để cho bọn chúng ở tại tiền tuyến chịu khổ, còn hài tử của mình lại đem tới đảo Đào Hoa an toàn, đây thật sự không hợp tình hợp lý cho lắm!”- xem ra lời nói của Niệm Từ cũng đả động hắn, nhưng Quách đại hiệp nhân nghĩa cũng hơi băn khoăn.

“Huynh suy nghĩ kỹ đi. Nhất Đăng đại sư và sư phụ ta quan hệ thân mật như vậy, nếu như nghĩ tới an toàn của hai đứa nhỏ thì tại sao ông ấy lại không trực tiếp đưa hài tử tới đảo Đào Hoa mà lại đưa tới nơi này? Nghe nói Vũ tiền bối trước kia là đại tướng quân, có phải nguyện vọng của hắn là cho hai con trai mình có thể rong ruổi sa trường, kéo dài con đường quân nhân của mình không?”- Niệm Từ nói tiếp.

“Đúng vậy, lời của sư tỷ nói rất có đạo lý. Nhất Đăng đại sư cùng với cha ta giao tình không cạn, trăm ngày của Mạt Mạt ông ấy cũng tự mình tới chúc mừng, chuyện phó thác hai đứa nhỏ cho phụ thân không phải rất là dễ dàng sao? Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng không chút vui vẻ của các sư phụ ta cũng có chút lo lắng. Nếu được thì giao hai đứa trẻ này cho các sư phụ dưỡng dục, cũng là mang tới cho họ chút động lực vậy!”- Dung Nhi tán thành nói.

“Được, hai người đã nói như vậy thì hãy để hai hài tử kia ở đây cho sáu vị sư phụ nuôi dạy vậy. Chẳng qua nếu ngày nào đó chiến sự tại Tương dương trở nên căng thẳng bất lợi cho an toàn của bọn nhỏ thì hãy để bọn nhỏ lên đảo sau!”- Quách Tĩnh đồng ý nói.

“Không thành vấn đề, hài tử trên đảo nhiều như vậy thêm một hai người không vấn đề gì. Lúc nào cần thiết thì chúng ta luôn hoan nghênh!”- Niệm Từ sảng khoái đáp ứng.

Mặc dù là nói như vậy, nhưng nàng lại hết sức hy vọng anh em họ Vũ sẽ không lên đảo. Còn nhỏ đã mất đi phụ mẫu, thân thế gập ghềnh, đối với mọi chuyện sẽ lưu lại ấn tượng xấu. Trong nguyên tác Quách Phù mặc dù bản tính điêu ngoa, tuyệt đối là do sự cưng chiều của Kha Trấn Ác cùng với sự cổ vũ của mọi người, nhưng nếu không có sự hỗ trợ của hai an hem chúng thì Quách Phù cũng không tới một dạng khiến cho người ta chán ghét. Quách Mỹ Mi hôm nay dưới sự dạy dỗ của nàng trở thành một tiểu cô nương hiểu tri thức, lễ nghĩa hoạt bát đáng yêu, không có chút hình bóng của Quách Phù trong nguyên tác. Mà hai anh em họ Vũ lại không như vậy, bọn họ đã định tính cách rồi, nói cách khác, sự ương ngạnh kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm, không biết sâu cạn đã hình thành rồi, căn bản là không dễ dàng uốn nắn được. Vẫn là nàng đem cái nhiệm vụ khó khăn này giao cho Giang Nam Thất Quái giải buồn đi, không nên để chúng dạy hư những đóa hoa trên đảo của nàng.

Trước khi anh em họ Vũ có thể hiểu được chuyện gì xảy ra, thì quyền giám hộ nuôi dưỡng đã bàn giao tới trong tay của Giang Nam Thất Quái. Quách Tĩnh là bằng chứng khiến cho Giang Nam Thất Quái đối với phương thức giáo dục của mình có lòng tin vững vàng, thề son sắt là sẽ bồi dưỡng được thêm hai đại hiệp cái thế.

Trong thời gian này, Lão Ngoan Đồng giống như là con ong mật vậy, không ngừng di chuyển giữa đảo Đào Hoa và thành Tương Dương để thông truyền tin tức. Thời gian qua mau, đã nhanh tới tháng 3, đầu xuân hoa đã nở rộ, hắn lại một lần nữa đi tới Tương Dương, báo đường xá lương thực đã chuẩn bị tốt, có thể lên đường trở về nhà rồi. An bài tất cả thích đáng xong, từ biệt quân dân Tương Dương, Niệm Từ và Dung Nhi bước lên xe trở về nhà. Sau khi thành hôn, Quách Tĩnh và Hoàng Dung chưa từng tách xa thời gian dài bao giờ, lần này tạm biệt là phải mấy tháng, bịn rịn khó khăn là không thể tránh khỏi. Quách Tĩnh tiễn đưa ra khỏi thành tới trăm dặm, sau khi dặn dò thê tử thêm một lần nữa, hứa hẹn trước khi hài tử ra đời sẽ tới đảo với nàng rồi mới để cho đoàn người rời đi. Tiễn người ngàn dặm cũng phải từ biệt, gặp lại sau, Tương Dương!