Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 52




Edit: Vân Nhi

Một nhà ba người và Lão Ngoan Đồng tạm thời ở lại Tế Nam, chỉ chờ mùa xuân hoa nở là có thể trở lại đảo Đào Hoa. Bốn anh em họ Dương bắt đầu khuếch trương công việc về phía nam, vội vàng đến vắt cả chân lên cổ, căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi. Buổi trưa ngày hôm đó cả nhà đang ăn cơm, người làm tới hồi báo, vợ chồng Dương Dịch và Lý Mạc Sầu đã trở lại. Lời còn chưa dứt, hai vợ chồng Dương thị đã vén màn cửa đi vào gian phòng.

“Đại gia, Nhị cô nương. Nhiều ngày không gặp, cả nhà vẫn khỏe chứ?”- Dương Dịch cười híp mắt chào hỏi. Lý Mạc Sầu đã đổi sang trang phục của phụ nữ có chồng, mặc dù hiền hòa không ít, nhưng nàng vẫn không có thói quen nhiều lời, nàng chỉ làm theo lời trượng phu, hướng mọi người mỉm cười.

“Vị này nhìn rất quen mặt, là…”- Dương Dịch rất dễ dàng liền chú ý tới Hoàng Dược Sư đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

“Dương Dịch, Mạc Sầu, các người trở lại rồi. Dọc theo đường đi có khổ cực không? Mau ngồi xuống nói chuyện đi”- Niệm Từ rất tự nhiên chào họ. Thừa dịp hai người ngồi xuống, Tiểu Mã Câu chạy lên muốn Mạc Sầu ôm, Lão Ngoan Đồng vội vàng hướng Dương Dịch hỏi thăm tình hình ở Chung Nam sơn, chỉ có một mình Hoàng Dược Sư vẫn ngồi ở đó thưởng thức trà thơm, không bị bất kỳ cái gì quấy nhiễu.

“Sư phụ, giới thiệu cho các người một chút: Đây chính là vợ chồng Dương Dịch mới trở về từ Chung Nam sơn. Dương Dịch đây chính là sư phụ tôi đã từng đề cập tới. Dương Dịch là nghĩa tử của giáo chủ Minh Giáo trước kia, bị người ta ám sát suýt nữa thì bỏ mạng, được chúng ta cứu thoát. Lý Mạc Sầu là môn hạ của phái Cổ Mộ của Chung Nam sơn, sư tổ của nàng là Lâm Triều Anh Lâm tiền bối, sư phụ người có biết không?”- Niệm Từ giới thiệu.

“Vị này chính là sư phụ của tôi, đảo chủ đảo Đào Hoa, người được giang hồ xưng tụng là Đông Tà, cũng chính là cha ruột của Tiểu Mã Câu. Xin lỗi mọi người, tôi giấu giếm bây giờ mới nói ra.”- Nàng áy náy hướng vợ chồng Dương Thị cười nhẹ một tiếng. Vợ chồng hai người mặc dù đối với danh xưng của Hoàng Dược Sư phản ứng không đồng nhất, nhưng với việc thầy trò yêu nhau, bọn họ lại giống nhau kinh hãi.

“Chậm trễ rồi, vãn bối Trình Dương xin ra mắt Hoàng đảo chủ!”- Dương Dịch đứng dậy cung kính thi lễ.

“Ngươi là con trai của Trình Hướng Cương?” - Hoàng Dược Sư lúc này mới chú ý.

“Dạ, đó chính là tục danh của tiên phụ!”- Dương Dịch hơi sững sờ, không nghĩ tới lại có người biết danh hiệu của phụ thân.

“Sư phụ, chàng biết phụ thân của Dương Dịch sao?”- Niệm Từ tò mò hỏi.

“Nhiều năm trước, khi ta xông pha trên giang hồ từng có gặp mặt một lần. Lúc tuổi còn trẻ tâm cao khí ngạo, thích cùng người ta tỷ võ. Phụ thân hắn muốn ta gia nhập Minh giáo, vì vậy chúng ta tỷ võ quyết định.”- Hoàng Dược Sư thản nhiên nói.

“Cuối cùng thì người nào thắng?” Niệm Từ hỏi ngay.

“Sau đó ta xây dựng đảo Đào Hoa, nàng cứ nói xem?”

“Sư phụ, chàng thật là lợi hại!”- Trong lòng Dương Dịch cũng có cảm giác đó, võ công của cha mình bí hiểm, không nghĩ tới nhiều năm trước lại thua ở trong tay của Hoàng Dược Sư, người này xác thực là không thể xem thường được.

“Ngươi là đồ tôn của Lâm Triều Anh?”- Trầm ngâm một lát, Hoàng Dược Sư quay sang Mạc Sầu hỏi.

“Đúng vậy!”- Người không biết thì không sợ, thái độ của Lý Mạc Sầu không có sự cung kính như Dương Dịch.

“Ta đã từng nghe qua đại danh của Lâm Triều Anh, đã từng vì nàng làm một bài thơ, chỉ tiếc là chưa từng gặp mặt”hắn nói.

“Sư phụ làm thơ gì? Không gặp mặt thì làm thế nào làm thơ?”- Niệm Từ nghi hoặc.

“Bá Thông, còn nhớ năm đó Vương Trùng Dương ở Cổ Mộ làm “Hoạt Tử Nhân”, cuối cùng là làm như thế nào mà ra ngoài không?”- Hoàng Dược Sư không trả lời nàng, xoay mặt hỏi Lão Ngoan Đồng.

“Nhớ. Là Lâm tỷ tỷ ở trước mộ mắng bảy ngày bảy đêm, đem sư huynh kích ra ngoài. Sau đó hai người nắm tay tung hoành giang hồ, Lâm tỷ tỷ còn muốn gả cho sư huynh. Nhưng là không biết do nguyên nhân gì mà hai người lại trở mặt, Lâm tỷ tỷ giận dữ, đã vào Cổ Mộ ở, đến chết cũng không có ra ngoài. Sư huynh của ta hối hận không dứt, trước khi lâm chung cũng vẫn còn nhớ tới nàng”- Lão Ngoan Đồng trả lời.

“Buồn cười là Vương Trùng Dương lấy lý do Hung Nô không diệt được, làm sao có thể tìm hạnh phúc riêng cho mình. Hắn vừa muốn tận hưởng thâm tình hậu ý của Lâm Triều Anh, vừa giả bộ si ngốc cự tuyệt không đề cập tới chuyện lập gia đình, sau đó hai người bất hòa quyết định quyết đấu ở Nam Sơn. Lâm Triều Anh nói nếu thất bại liền tự vận, Vương Trùng Dương thì nếu bại sẽ phải lấy nàng hoặc là xuất gia, ở trên núi này quyết định đánh cuộc phân thắng bại”- Hoàng Dược Sư nói tiếp.

“Có phải là giống như ở Hoa Sơn Luận Kiếm, khổ chiến bảy ngày bảy đêm mới phân thắng bại không?”- Niệm Từ khẩn trương nói.

“Không có phức tạp đến thế đâu”- Hoàng Dược Sư nhìn về phía Niệm Từ, cười khẽ, nói tiếp:

“Lâm Triều Anh dùng ngón tay viết xuống ở trên tảng đá một bài thơ, Vương Trùng Dương tự nhận không làm được, cam nguyện nhận thua, rời khỏi Cổ Mộ, từ đó xuất gia làm đạo sĩ”

“Chẳng lẽ võ công của Lâm tỷ tỷ còn lợi hại hơn Nhất Dương Chỉ của Đoàn vương gia sao? Dù sao ta cũng không làm được”- Lão Ngoan Đồng bội phục nói.

“Ngươi cùng với sư huynh ngươi đều bị lừa! Lâm Triều Anh nắm trong tay Hóa Thạch Đan, trước tiên đem đá biến thành mềm nhũn sau đó mới viết thơ. Vương Trùng Dương không rõ nên đem mọi việc thỉnh giáo ta, ta mới làm theo biểu diễn cách làm của Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh đã viết: “Tử phòng chí vong tần, tằng tiến kiều hạ lí. Tá hán khai hồng cử, ngật nhiên thiên nhất trụ, yếu bạn xích tùng du, công thành phất y khứ. Dị nhân dữ dị thư, tạo vật bất khinh phó”. Ta đã tiếp thơ như sau: “Trọng dương khởi toàn chân, cao thị nhưng khoát bộ, kiểu kiểu anh hùng tư, thừa thì hoặc cát cư. Vọng tích phục tri phi, thu tâm hoạt tử mộ. Nhân truyện nhập đạo sơ, nhị tiên thử tương ngộ. Vu kim chung nam hạ, điện các lăng yên vụ."

“Sư phụ, sao chàng lại muốn tâng bốc Vương Trùng Dương? Còn tưởng rằng hắn là một đại anh hùng, bất quá cũng chỉ như vậy thôi”- Niệm Từ hướng về phía Lão Ngoan Đồng trợn mắt nhìn.

“Ta không có biết chuyện của sư huynh cùng với Lâm tỷ tỷ nha, muội muội đừng hạch hỏi ta nữa”- Lão Ngoan Đồng ngồi yên một chỗ rụt thân thể lại nói.

“Sư tổ ta chẳng phải là buồn bực mà chết sao? Sớm biết như vậy, không bằng sư tổ giết chết Vương Trùng Dương rồi sau đó tự tận cho thống khoái!”- Lý Mạc Sầu rốt cục cũng nói ra ý nghĩ của mình.

“Nói tốt lắm! Lâm Triều Anh là kỳ nữ một đời, bởi vì tên đạo sĩ thúi Vương Trùng Dương này mà làm trễ nải chuyện chung thân, có thể nói là uất ức tột cùng. Mạc Sầu, may là muội không có học hỏi theo sư tổ, treo cổ trên một thân cây nha!”- Niệm Từ kích động nói.

“Chuyện này còn phải đa tạ Nhị cô nương người rồi”- Dương Dịch nắm tay của nương tử, dở khóc dở cười nhìn nàng sôi nổi nói.

“Niệm Từ, đừng vội nói bậy!”- mặc dù Hoàng Dược Sư lên tiếng ngăn cản nhưng lại cực kỳ hời hợt, giống như là đang dung túng hơn.

“Đúng rồi, hai người trở về Cổ Mộ như thế nào rồi? Sư phụ muội có trách mắng hai người không?”- không quay đầu lại, Niệm Từ vẫn đem lực chú ý đặt ở trên người /mạc Sầu như cũ.

“Không có! Sư phụ của Mạc Sầu coi như đã tha thứ, sau khi xem qua thư mà đại gia đã viết thì đã nói mỗi người có một mệnh số khác nhau, hy vọng chúng tôi có thể tự thu xếp ổn thỏa, nếu đã thành thân thì cũng không cần thiết phải quá coi nặng sư môn, chỉ cần thỉnh thoảng tới bái vọng là được rồi!”- Dương Dịch thay mặt nương tử trả lời.

“Hai người có gặp sư muội của Mạc Sầu không? Hiện tại Mạc Sầu đã không còn là người của phái Cổ Mộ, vậy thì sư muội của nàng sẽ là chưởng môn nhân đời sau rồi”- Niệm Từ không khỏi nhắc tới đứa con dâu mình không có duyên phận- Tiểu Long Nữ.

“Có gặp. Long nhi mới chỉ là một hài tử năm sáu tuổi, có thể nhìn thấy gì đây?”

“Nhị cô nương, trước kia nghe cô nói phụ thân của Tiểu Mã Câu là người trên trời có dưới đất không có, thế nào lại già…”- Không đợi nàng nói xong, Dương Dịch vội vàng cướp lời.

“Hôm nay vừa thấy Hoàng đảo chủ quả nhiên là khí độ phi phàm, có thể so với tiên nhân!”

“Coi như các ngươi thức thời. Sư phụ ta văn tài vũ lược tinh thông mọi thứ, cơ hồ chính là một con người thập toàn thập mĩ, ngay cả Dương Dịch cũng không thể so đo với người được. Cái này gọi là thành thục, có cảm giác an toàn. Ta cũng có quan tâm tới tuổi tác đâu”- Mặc dù là nói cho bọn Mạc Sầu nghe, nhưng nàng vẫn luôn nhìn về phía Hoàng Dược Sư, giống như là giải thích cho hắn biết.

“Hừ! Không biết nàng đã nói gì với họ nữa”- Hoàng Dược Sư hừ nhẹ một tiếng, không khí bên trong nhà cũng có chút hòa hoãn.

Kế đó, Niệm Từ đem chuyện mình muốn theo sư phụ trở về đảo Đào Hoa, cả chuyện bọn người Dương Nhị đang vội vàng đem người đi mở rộng công việc tới phía nam, nói cho họ biết, cũng nói rõ nếu mọi người không thích theo họ thì có thể tự do làm gì cũng được. Không đợi nàng nói xong thì Mạc Sầu đã tỏ thái độ thề đi theo Nhị cô nương. Thê tử và huynh đệ của mình đã quyết định, Dương Dịch cũng không có con đường nào khác hơn là tán thành làm theo. Mấy người ngồi nói chuyện phiếm tính toán từng bước bắt đầu rút lui.

Có sự trở về của vợ chồng Dương Dịch, trách nhiệm trên vai của Niệm Từ nhẹ nhõm không ít, đang nghĩ muốn cùng Hoàng Dược Sư và con trai, một nhà ba người yên ổn cuộc sống ở Tế Nam này, thì không ngờ Hoàng Dược Sư lại nói muốn tạm biệt mấy ngày về xây dựng lại đảo Đào Hoa, dù sao lần này quá nhiều người trở về phòng ốc không đủ cho mọi người ở. Không đợi Niệm Từ phản đối, hắn đã mang theo Dương Tam cùng mấy tráng đinh trong nhà một đường đi tới Giao Châu, theo đường thủy xuôi nam trở về đảo Đào Hoa. Dương Dịch toàn bộ đón nhận công việc khuếch trương việc làm ăn về phía Nam, huynh đệ mấy người cùng đồng tâm muốn đưa Hối Tuyền Lâu trở thành đệ nhất lâu.

Bên này, Dương phu nhân Lý Mạc Sầu cũng không còn nhàn rỗi. Sau khi cùng Hoàng Dược Sư và Niệm Từ thương lượng, nàng bắt đầu chuẩn bị hết thảy mọi việc dọn nhà. Niệm Từ, ngược lại, lại trở thành giống như Lão Ngoan Đồng, lui trở về làm bảo mẫu. Lão Ngoan Đồng cùng Tiểu Mã Câu dĩ nhiên biết về tính toán của Hoàng Dược Sư, bọn họ vừa an ủi Niệm Từ đang oán trời trách đất, vừa che miệng ở sau lưng nàng len lén vui mừng. Thật ra thì thời gian Hoàng Dược Sư đi cũng không lâu, trong lòng hắn không bỏ được mẹ con Niệm Từ quá lâu, nên sau khi trở về đảo Đào Hoa, phát hiện ra năng lực làm việc của Dương Tam xác thực giống như Dương Dịch đề cử, trong thô lỗ có tinh tế một mình có thể đảm đương một phía; quy mô lớn hơn thì hắn rõ ràng giao luôn cho Mai Siêu Phong. Hắn lớn mật giao phó lại mọi chuyện chỉ huy xây dựng lại cho hai người này, sau đó một mình theo đường bộ trở về Tế Nam, rồi lúc nào đảo Đào Hoa có gặp khó khăn gì thì hắn mới quay trở lại.

Không đợi Niệm Từ kịp phản ứng lo lắng, Hoàng Dược Sư đã trở về bên cạnh nàng. Mùa đông Tế Nam bông tuyết trắng xóa, một nhà ba người liền vùi mình trong phòng, hoặc là không sợ người khác thấy phiền, kể lại chuyện sinh nở Tiểu Mã Câu, hoặc là Hoàng Dược Sư dạy cho Niệm Từ sử dụng Hoa đào Ma Cầm. Mặc dù bây giờ nàng đã không còn muốn làm Hoa Đào Cầm Ma nữa, nhưng nhìn thấy cây đàn này, nàng vẫn còn kích động không thôi, vẫn muốn học để thỏa mãn tưởng tượng của mình.

***

Sinh nhật hai tuổi của Tiểu Mã Câu rất khiêm tốn, không có trống going cờ mở như lần đầu tiên. Chỉ có người một nhà, đóng kín cửa, dùng mấy món ăn gia đình, nhưng không khí ấm áp trong nhà là từ trước tới giờ chưa từng có, ngay cả Lão Ngoan Đồng cũng âm thầm cảm thán Hoàng Lão Tà chưa bao giờ ra mắt nhẹ nhàng như thế.

Mùa xuân còn chưa tới, mọi người đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho cuộc đại di chuyển. Lúc này, tài sản cố định của Niệm Từ đã bí mật bán đi không ít, trừ Hối Tuyền Lâu ra thì chỉ còn lại có căn nhà nhà này mà thôi. Cho dù vậy, nàng cũng không có dừng tay, đem khế ước mua bán nhà và Hối Tuyền Lâu ra, định chờ nhân viên rút lui xong thì cũng đem mọi thứ giải quyết hết. Tính toán sổ sách xong, nàng phát hiện số tiền thu vào lớn hơn số tiền bỏ ra ban đầu gấp mấy lần, ngay cả tiền vốn mở rộng kinh doanh sang các nơi khác cũng đã thu về rồi. Nàng đắc ý khoe với Hoàng Dược Sư, lại bị hắn châm chọc là cả người đầy hơi tiền.

Mượn cớ chúc tết mùa xuân, Niệm Từ lại một lần nữa đi tới phủ tướng quân, coi như là chia tay trước khi đi. Trong lúc trò chuyện, nàng biết được Thác Lực Hải đã đi theo đại quân Mông Cổ chinh phục nước Nga, đang vây hãm Moscow. Hơn nữa, theo khoảng cách càng ngày càng lớn, thư từ rất khó truyền lại, Đại Tề Cát gần nửa năm nay đã không hề nhận được thư của đệ đệ. Mặc dù biết mình ra đi không lời từ biệt là rất có lỗi với Thác Lực Hải, nhưng vì đề phòng sự quấy nhiễu của vợ chồng Đại Tề Cát, lại vì an toàn tính mạng của bọn họ, Niệm Từ không hề hối hận vì quyết định của mình. Dù sao thì chắc chắn là Hoàng Dược Sư cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc người khác lại có ý muốn với thê tử mình.

Người làm trong nhà và vật dụng đã giảm bớt không ít, nhưng Hoàng Dược Sư vẫn phải mua một thuyền lớn ở Giao Châu, chờ bọn họ tới là sẽ bắt đầu lên đường đi tới đảo Đào Hoa. Rất nhanh đã tới đầu mùa xuân tháng ba, Niệm Từ nói sẽ cùng với đại ca đi tới cố hương giỗ tổ, Dương Dịch và Lý Mạc Sầu dẫn mọi người đi với đảo Đào Hoa trước, chỉ còn lại một mình Dương Nhị ở lại trấn thủ Hối Tuyền Lâu. Một nhà ba người và Lão Ngoan Đồng không có lên thuyền, muốn đi tới Tương Dương trước, cùng vợ chồng của Dung nhi nói rõ chân tướng sự việc.