Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 20: Về đảo chữa thương




Edit: Vân Nhi

Về đến Ngưu Gia Thôn, Niệm Từ tự mình rửa sạch vết máu, sửa sang lại dung mạo cho Dương Khang. Mộ của Dương Khang được đặt cạnh hai vợ chồng Dương thị. Nàng nghiêng người ngồi ở trước mộ phần, nhìn Quách Tĩnh một xẻng lại một xẻng xúc đất đổ xuống quan tài, nói ra lời nói đầu tiên từ khi nàng rời khỏi Yên Vũ Lâu.

“Sư phụ, không cần chờ ước hẹn một năm nữa, xong chuyện rồi thì chúng ta cùng với Mai sư muội trở về đảo Đào Hoa đi!” Âm dứt, chưa kịp nghe trả lời, Niệm Từ đã ngất đi trước mộ phần. Nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe có người đang ở bên cạnh mình thấp giọng nói chuyện.

“Sư phụ, sư tỷ thế nào rồi? Có cần gấp gáp trở về không?” -Giọng nữ hỏi

“Sư tỷ ngươi liên tiếp chịu đả kích quá lớn do nghĩa phụ nghĩa mẫu qua đời, nghĩa huynh duy nhất cũng vừa mới mất, trước đó lại vì bảo vệ vi sư mà bị nội thương, tâm tình thay đổi liên tục, thân thể đến mức cực hạn nên mới ngất đi. Thật may là đã có thể nói ra hết, ức chế tan đi, không có tích tụ ở trong lòng. Nếu không thì buồn bực ở trong lòng sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành tai họa. Theo ý của sư tỷ ngươi, ngươi hãy cùng chúng ta về đảo, để cho sư tỷ ngươi tĩnh dưỡng sẽ từ từ hồi phục như cũ!”- Nam nhân trung niên trả lời.

“Rầm!” Hai đầu gối quỳ xuống đất tạo nên thanh âm.

“Tạ ơn sư phụ đã thương xót cho Siêu Phong, tạ ơn sư tỷ đã yêu mến. Siêu Phong xin hướng sư phụ thỉnh cầu một chuyện”

"Nói!"

“Siêu Phong biết sư phụ đã để cho Vũ sư huynh trở về sư môn, di hài Khúc sư huynh cũng được an táng tại đảo Đào Hoa. Huyền Phong sư huynh trước lúc lâm chung vẫn nhớ mãi không quên sư phụ, hối hận đã làm ra chuyện xấu đại nghịch bất đạo. Nguyện vọng cuối cùng của huynh ấy chính là được trở về sư môn. Nếu sư phụ đã tha thứ cho Siêu Phong, thì kính xin sư phụ cũng tha thứ cho Huyền Phong!”

“Ai… Sớm biết như vậy, ban đầu cần gì phải tạo nghiệt! Được rồi, vi sư đồng ý cho Huyền Phong trở lại làm môn đồ của đảo Đào Hoa. Nhưng sau khi ngươi trở về đảo Đào Hoa, vi sư phạt ngươi cả đời không được rời khỏi đảo, ngươi có bằng lòng không?”

“Siêu Phong thay mặt Huyền Phong sư huynh cảm tạ sư phụ! Siêu Phong nguyện ý chịu sư phụ trách phạt!”- Sau đó “Đông đông đông’ Ba tiếng vang lên, Mai Siêu Phong đang dập đầu bái tạ sư phụ.

“Sư phụ, mặc dù như vậy nhưng lúc này Siêu Phong vẫn chưa thể theo ngài về được. Thứ nhất, Dương Khang dù sao cũng vẫn là đồ đệ của con, con muốn ở nơi này cúng thất tuần cho hắn, cũng là muốn thay sư tỷ hoàn thành tâm nguyện. Thứ hai là nếu sư phụ đã đồng ý cho Huyền Phong sư huynh trở lại, con muốn trở lại đại mạc đem di hài của hắn trở lại đây, cùng với Vũ sư huynh chôn cất ở đảo Đào Hoa. Người thấy có được không?”

“Cứ làm theo ý ngươi đi! Đôi mắt của ngươi không tốt, đi đại mạc phải cẩn thận, không thể lại vì muốn luyện công mà tàn sát dân chúng vô tội.”

“Siêu Phong cẩn tôn mệnh lệnh sư phụ!” Sau đó có người rời đi, lại có người đi vào.

“Nhạc phụ, chẳng lẽ trong chuyện của Dương Khang là do ta làm sai sao?”- thanh âm của nam tử trẻ tuổi vang lên.

“Thời điểm Niệm Từ rời đảo, lo lắng cho Dương Khang càng đi càng xa, cầu xin ta lần này gặp hắn sẽ đưa hắn trở về đảo Đào Hoa, nếu như không được thì liền phế bỏ võ công của hắn, nhốt hắn cả đời ở đây cũng không sao. Ngươi cùng hắn là huynh đệ kết giao, ngươi thật sự nói cho ta biết, ngươi đã vì hắn mà làm cái gì, đã thay hắn mà suy tính chuyện gì chưa? Ngươi chỉ biết buộc hắn giết chết phụ thân đã dưỡng dục hắn suốt mười chín năm mà thôi. Nếu hắn thật sự làm như vậy, thì hắn sẽ đúng như Niệm Từ đã nói là không bằng cầm thú. Nói như vậy, ngươi cùng với mẹ của ngươi ở dưới sự bảo vệ của Thiết Mộc Chân bình an vượt qua mười tám năm, nếu như có một ngày Mông Cổ xâm chiếm Trung Nguyên, vì lê dân bá tánh trong thiên hạ, muốn ngươi giết chết Thiết Mộc Chân ngươi có thể làm không?” -Lại là âm thanh của nam nhân trung niên đó.

Hồi lâu sau, mới có câu trả lời “Sẽ không. Mông Cổ sẽ không đánh vào Trung nguyên, con cũng không thể giết hại Đại Hãn được. Con mồ côi, ông ấy đã xem con lớn lên, tựa như cha của con vậy”

“Nếu vậy, hắn chỉ giống như ngươi không thể xuống tay, huống chi đó lại là người từ nhỏ nuôi hắn lớn lên, đối với hắn còn yêu thương hơn cả con trai ruột của mình. Suy nghĩ của các ngươi quả thực là làm cho người khác khó chịu!”

“Chẳng lẽ con đã sai lầm thực rồi sao?”

Niệm Từ có chút không nhịn được, quay đầu lại tiếp tục ngủ mê.

Tỉnh dậy thì nàng thấy mình đã nằm trên cái giường quen thuộc của mình ở đảo Đào Hoa. Trong cái bình trên bàn còn cắm mấy bông hoa tươi vừa hái, tựa như bản thân mình chưa bao giờ rời khỏi nơi này. Đáng tiếc, tâm tình của mình đã biến đổi quá nhiều. Miễn cưỡng đứng dậy mặc áo ngoài vào, Niệm Từ ngồi ở trước bàn ngẩn người. Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cửa phòng chợt mở ra, Hoàng Dược Sư bưng một cái khay đi vào.

“Niệm Từ, ngươi đã tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Ta mang đến cho ngươi một ít cháo trắng đây”- nói xong, hắn tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, đem cháo thổi nguội.

“Nhanh lên, ăn nhanh đi”

Niệm Từ đối với lời nói của hắn không hề có phản ứng, còn ngây ngô nhìn hắn.

“Càng lớn lại càng như trẻ con. Đường đường là đại sư tỷ của đảo Đào Hoa mà còn phải chờ sư phụ đút ăn sao?”- Hắn nâng thìa cháo lên, đưa đến trước miệng của Niệm Từ. Lẳng lặng nhìn cái muỗng, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt. Một lúc sau, nàng từ từ hé miệng, khẽ đem cháo nuốt xuống. Cứ như vậy chén cháo loãng được Hoàng Dược Sư từng thìa lại từng thìa xúc cho nàng. Niệm Từ mặt mày không chút thay đổi, chỉ nuốt cháo xuống, còn đối với âm thanh của sư phụ không có chút phản ứng nào. Hoàng Dược Sư cũng không có nóng lòng, biết sau khi đồ đệ bị đả kích lớn như vậy thì ít nhiều sẽ có phản ứng bất thường, nhưng từ từ theo thời gian thì nhất định có thể khỏi hẳn.

Sau khi ăn xong, Hoàng Dược Sư lôi kéo đồ đệ đi ra ngoài, hít thở không khí mát mẻ. Chỉ từng phong cảnh, giới thiệu cho nàng về đặc sắc ở nơi này, bộ dáng giống y như lúc trước, nhưng càng lúc hắn càng giống như tự độc thoại. Thời gian còn lại, Hoàng Dược Sư thổi tiêu, Niệm Từ ngồi ở trên đá ngẩn người ngắm nhìn biển rộng. Tình trạng của nàng bây giờ, nếu nói theo y học hiện đại thì chính là do thần kinh nàng bị kích thích mạnh mẽ, nên đem bản thân mình rút vào trong vỏ ốc nội tâm an toàn, chặt đứt mọi liên lạc trao đổi cùng với thế giới bên ngoài, tự mình phong bế bản thân mình.

Lúc này, Niệm Từ cũng không phải như Hoàng Dược Sư nói, là vì người thân lần lượt qua đời mà chịu đả kích nên có biểu hiện như vậy. Là một cô gái hiện đại bình thường, Niệm Từ lúc nào cũng sống trong vui sướng hạnh phúc, đau khổ lớn nhất chỉ là bị thất tình mà thôi, chưa từng thật sự trãi qua bạo lực máu tanh. Nhưng cảnh tượng của đêm Trung Thu đã làm kinh động nàng. Nhìn thấy trước mắt mình là vô số quân Kim hoặc là nhân sĩ giang hồ trong lúc đánh nhau giết người dễ dàng tựa như cắt dưa tây, khắp nơi đều là xác chết, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất. Nói đơn giản là Niệm Từ đã triệt để bị dọa sợ. Nàng cao giọng giận dữ mắng mỏ mọi người, nói là do cái chết của Dương Khang mà phát tiết, không bằng nói cái chết của Dương Khang đã khiến cho sợ hãi trong lòng Niệm Từ chất đống lên tới đỉnh điểm, một cọng cỏ cuối cùng áp đảo con lạc đà, khiến cho tinh thần của nàng hoàn toàn bị tổn thương.

Việc nàng đứng lên giận dữ mắng mỏ mọi người cùng với lời cam kết với Dương Khang thật sự là giống như phản ứng mãnh liệt khi nhân cách bị phân đôi sau khi trải qua sợ hãi lớn lao. Chính bản thân của Niệm Từ cũng không biết tại sao mới lần đầu gặp mặt mà mình lại có thể phản ứng mãnh liệt đối với Dương Khang như vậy. Nhưng đối mặt với một người sắp sửa qua đời, với bản tính thiện lương của Niệm Từ, nàng cũng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của hắn, huống chi nàng cũng chỉ thay thế cho Niệm Từ thật sự hứa với hắn kiếp sau nối lại mối duyên tình này. Tình yêu chân chính là ở trong tâm linh, không phải là do dáng vẻ bề ngoài, nên Niệm Từ tin tưởng kiếp sau, chỉ cần hai người đó có tâm thì dù dung nhan đã thay đổi hai người họ vẫn nhất định sẽ ở chung một chỗ.

Ngay cả kẻ có phong phạm đại hiệp nhất là Quách Tĩnh cũng đối với cái chết của Dương Khang không hề có biểu hiện gì, nên Niệm Từ đối với nhân tính trên đời này cảm thấy thất vọng, trái tim băng giá. Học tập võ công để bảo vệ cho bản thân và cho đất nước nhưng ở hiện trường lại trở thành hung khí trực tiếp giết người, Niệm Từ nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ thay đổi thành máu lạnh như vậy mà cảm thấy sợ hãi. Khuôn phép pháp luật của thời hiện đại nàng đã sống bao nhiêu năm qua, so với xã hội cổ đại này hoàn toàn bất đồng, mâu thuẫn mãnh liệt. Trong lúc sợ hãi, bi thương lại gặp phải những rối rắm trong tâm tình nên Niệm Từ cự tuyệt tin tưởng bất luận kẻ nào bên cạnh. Thất vọng lớn lao khiến nàng đối với người hoặc việc ở nơi này hoàn toàn không còn hứng thú, ý tưởng muốn trở lại hiện tại mãnh liệt vùng lên. Trong vô vọng, nàng không thể không khóa mình lại trong thế giới nội tâm để giữ an toàn, không bao giờ muốn trở ra thế giới thật nữa.

Từ sau khi tỉnh lại, biểu hiện của Niệm Từ giống như một du hồn, an tĩnh ngồi yên ở một nơi nào đó, không hề có phản ứng với các hoạt động ở bên ngoài, cũng chẳng bận tâm tới việc luyện công nữa. Hoàng Dược Sư thời thời khắc khắc đều canh giữ bên cạnh nàng, tùy lúc chú ý tới phản ứng của nàng. Do dừng lại việc luyện tập nội công, nên Niệm Từ hàng đêm lại bị mất ngủ. Ác mộng máu tanh khiến nàng coi chiếc giường là mãnh hổ, không hề muốn tới gần. Mỗi đêm nàng đều ở phòng ngoài, dạo chơi khắp đảo Đào Hoa. Hoàng Dược Sư không thể không tiếp tục tìm kiếm phương thuốc, trên cơ sở thuốc làm đẹp dưỡng nhan của Niệm Từ mà bỏ thêm vào ít dược liệu trị liệu uất ức và an thần. Hắn không muốn đồ đệ sau khi khỏi bệnh lại phát hiện dung nhan mình bị hao mòn quá nhiều.

Trước đây, khi thầy trò hai người ở chung một chỗ thì Niệm Từ lúc nào cũng nói chuyện huyên thuyên, Hoàng Dược Sư chỉ thỉnh thoảng mới phát ra một tiếng đáp trả. Mà bây giờ lại ngược hẳn, sư phụ không sợ người khác kêu mình phiền, liên tục nói chuyện, còn đồ đệ rất không nể tình không hề nói tiếng nào. Mặc dù như vậy, Hoàng Dược Sư chẩn bệnh cho nàng không sai. Hoàn cảnh quen thuộc, cuộc sống yên tĩnh cộng thêm tác dụng của dược liệu khiến cho cảm giác an toàn của Niệm Từ được tăng mạnh, tâm tình cũng buông lỏng dần. Hoàng Dược Sư cũng nắm bắt thời cơ đưa nàng trở về cuộc sống bình thường.

Buổi sáng không còn luyện công nữa, đổi lại mỗi ngày một lần chậm rãi đi bộ. Trên đường đi, hắn kể lại những chuyện lý thú trong quá trình học võ của các đồ đệ của mình năm đó, những chuyến đi xa mình đã trải qua, nhưng không hề nói chút nào đến những chuyện xảy ra bên ngoài đảo, để tránh lại kích thích tâm tình của Niệm Từ. Gần tới buổi trưa, biết đồ đệ cưng thích đồ ăn do mình nấu, nên Hoàng Dược Sư lôi kéo nàng vào bếp làm chung với mình. Trong quá trình nấu nướng, không sợ người khác làm phiền, hắn giảng giải cho nàng về nguyên liệu thức ăn cùng với phương pháp chế biến. Ăn xong cơm trưa, hai người thường ngồi ở thư phòng, hắn lấy Cửu Âm Chân Kinh ra đọc cho nàng nghe từng câu từng chữ, lại giải thích những khúc mắc trong đó cho nàng nghe. Khi phát hiện ra nàng cũng không có để mắt vào trang sách thì liền động thủ xoay đầu của nàng, nên dù nàng có ngẩn người thì cũng chỉ có thể hướng tầm mắt vào kinh thư. Đánh cờ cũng vậy, sau khi Hoàng Dược Sư đánh xong, sẽ cầm lấy tay Niệm Từ đem viên cờ đặt ở chỗ hắn nghĩ nàng sẽ đặt, rồi hắn lại đắc chí về hành động của mình. Bích Hải Triều Thanh Khúc cũng rất ít được hắn thổi lên, hắn thổi khúc Phi Thiên cùng với Hoa Đào Nở nhiều hơn, như chờ đợi Niệm Từ tiếp tục ngâm khúc.

Theo cuộc sống thay đổi từng ngày, Hoàng Dược Sư vui mừng phát hiện đồ đệ từ từ đã có phản ứng: Buổi trưa, khi nấu cơm, nàng sẽ vì bị sặc khói dầu mà cau mày không dứt; trong lúc đánh cờ, có lúc, khi hắn cầm tay nàng đặt cờ thì nàng sẽ đem viên cờ đặt tại vị trí mình muốn đặt; khi đọc sách, nếu hắn lật giấy quá nhanh thì nàng sẽ bày tỏ bất mãn; nàng cũng không còn lặng lẽ ngồi ở trên tảng đá ngầm, nghe hắn thổi tiêu nữa mà sẽ dựa vào bên hắn, khe khẽ ngâm nga theo nhạc khúc. Nội tâm Niệm Từ tựa như con sông vào mùa đông kết thành một lớp băng thật dầy, từ phía trên thì không thấy gì, nhưng bên trong thì có dòng nước ngầm vẫn âm thầm chảy.

Nàng giống như cá vàng bơi trong hồ, nhìn chủ nhân bên ngoài vì mình mà bận rộn đổi nước cho ăn. Có lúc nàng nghĩ, cứ như vậy qua ngày cũng không có gì không tốt, không cần phải suy nghĩ cái gì, cũng không cần đè nén cái gì. Nhưng càng ngày nàng càng nhiều lần đau lòng Hoàng Dược Sư đã vì mình mà làm hết thảy mọi việc. Thân là võ lâm tông sư danh cao khí ngạo, đã sắp đến Hoa Sơn Luận Kiếm lại không hề để ý đến tu luyện của bản thân, chỉ chuyên tâm che chở một cô nhi không có chút thân thế bối cảnh hiển hách gì, đây không phải là chuyện tùy tiện người nào cũng có thể làm được. Bản thân mình không phải là đã đến lúc buông xuống phòng bị nặng nề, toàn tâm toàn ý tin tưởng vào hắn hay sao?