Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 5: Tên này rất hay!




"Tên của ngươi là gì?"

Cùng nhau đi được một đoạn đường, Khuất Tử Dạ bất chợt hỏi y.

Vì kiếp trước trong khoảng thời gian y cứu hắn, mọi người ở Tuyết Nguyệt Lâu thường gọi y là Dung đầu tạp dịch nên hắn cũng chỉ đơn giản biết y tên Dung. Sau này khi y được ma ma đào tạo thành kỹ nam, mới được ả tặng cho cái tên yểu điệu là Dung Liễu Liễu làm nghệ danh tại thanh lâu.

"Thuộc hạ tên Nghiêm Dung."

Khuất Tử Dạ ngẫm nghĩ một lát, sau đó mỉm cười nói: "Tên này rất hay!"

Một câu nói bình thường nhưng khi lọt vào tai Nghiêm Dung lại như một đạo sấm chớp vang dội!

Y đột ngột dừng bước chân, trong lòng dâng lên một tia mừng rỡ, đôi mắt hạc phút chốc xán lạn nhìn người đối diện, giọng nói tràn đầy hy vọng: "Công tử thấy rất hay sao?! Vậy người có ấn tượng gì với cái tên này không?!"

Khuất Tử Dạ thấy biểu cảm của y có phần kỳ quái, hắn chỉ đơn giản cảm thấy so với cái tên Dung Liễu Liễu chỉ nghe thôi cũng nổi da gà kia thì tên này mạnh mẽ, dễ nghe hơn nhiều, hắn vô tư lắc đầu: "Không có, ngươi làm sao vậy?"

Nghiêm Dung lúc đầu còn háo hức muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình thản không chút khúc mắc của Khuất Tử Dạ khiến cho nụ cười trên môi của y cũng bị dập tắt, cuối cùng mím môi không nói gì cả. Y nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.

Dẫn theo một người chưa từng luyện công thật sự rất bất tiện. Khuất Tử Dạ đương nhiên có thể bảo vệ được Nghiêm Dung, nhưng suy cho cùng nếu đã bước chân vào ma đạo mà không có công pháp phòng thân thì rất nguy hiểm. Nhưng Nghiêm Dung từ nhỏ lại chưa từng luyện khí thì đừng nói gì đến việc kết đan, hoàn toàn không có một chút căn cơ, muốn luyện được công lực thâm hậu còn khó hơn lên trời.

Cho nên Khuất Tử Dạ nảy ra một chủ ý, sau đó cùng Nghiêm Dung đi đến Vọng Sơn.

Khi đến nơi, Khuất Tử Dạ một mình đi vào Vọng Sơn, mọi việc diễn ra lại lần nữa, từng ngóc ngách và cạm bẫy bên trong sơn động đều quá quen thuộc, hắn rất nhanh đã lấy được Hàn Linh kiếm, nhưng sau đó cũng không đi tìm bí kíp thần công.

Bởi vì kiếp trước sau khi hắn lấy Bách Tà Tản Ma Công đúng là đã bị người khác cướp đi, nhưng sau này chính Diệp Y Ninh đã giao lại bí kíp cho hắn, nàng còn ngày đêm thúc giục hắn tu luyện. Khi đó hắn đã đọc hết toàn bộ bí kíp còn tu luyện đến tầng thứ tư, tất cả nội dung đều đã nắm hết trong lòng bàn tay, cho nên không cần bí kíp vẫn có thể tự mình tu luyện. Hiện tại cũng không cần phí thêm thời gian vào những việc vô bổ.

Khuất Tử Dạ cầm Hàn Linh kiếm trên tay, gấp gáp rời khỏi Vọng Sơn. Ánh sáng xanh lục trên kiếm lúc sáng lúc tối, không ngừng động đậy muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Dường như thần kiếm vẫn chưa chấp nhận chủ nhân.

Khuất Tử Dạ chạy đến bên cạnh Nghiêm Dung đang chờ sẵn bên ngoài, chưa để y kịp thời phản ứng đã cầm lấy bàn tay y, dùng Hàn Linh kiếm rạch một đường dài khiến lòng bàn y đau nhói, máu tươi chảy ra thấm đẫm lưỡi kiếm.

"Công tử! Người đang làm gì vậy?!" Nghiêm Dung hốt hoảng.

Máu trên lưỡi kiếm bị hút cạn, sau đó dần dần biến mất.

Hàn Linh kiếm tỏa ra một thứ ánh sáng bức người, linh lưu xanh lục cuồn cuộn bao quanh lưỡi kiếm, sau đó thần kiếm dường như nhận được năng lượng mà mạnh mẽ phóng ra khỏi bàn tay của Khuất Tử Dạ, bay lượn điên cuồng một vòng trên không trung, rồi đột ngột chui vào trong lòng bàn tay Nghiêm Dung.

Nghiêm Dung cầm chuôi kiếm trong tay, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì đã nghe thấy tiếng vỗ tay bôm bốp cùng với giọng nói tràn đầy cao hứng của người bên cạnh.

"Nghiêm Dung thật tài giỏi nha, ta khống chế nó lâu như vậy mà không thành công, ngươi vừa xuất hiện đã thu phục được cây kiếm cứng đầu này, còn khiến nó ngoan ngoãn phục tùng ngươi. Lợi hại, thật lợi hại!"

Nghiêm Dung mặt mày xám đen, y không phải người tu tiên nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

Thần binh một khi nhận chủ sẽ nhờ vào việc trích máu để lưu lại ấn ký, Khuất Tử Dạ rõ ràng muốn lấy thần binh quý hiếm này giao cho y!

Nghiêm Dung nhìn thần kiếm phát sáng trong tay khiến y cảm thấy thật đáng tiếc, cả người khó chịu không nén nổi bực dọc.

"Công tử, đây là thần binh! Là thần binh đó! Sao người có thể tùy tiện để ta làm chủ nhân của nó, người không suy nghĩ sao?!"

Mắt thấy đối phương tức giận như vậy, ngược lại Khuất Tử Dạ vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: "Vì nó là thần binh nên mới giao cho ngươi, ngươi không có võ công, cho nên cần một thần binh để bảo hộ. Ta đã nghĩ kỹ rồi."

Không phải chứ?! Đây không phải là đã suy nghĩ kỹ, đây chính là tùy tiện làm bừa!

Nghiêm Dung đúng là khóc không ra nước mắt, gương mặt y nhăn nhó đến khó coi.

"Vấn đề không phải như vậy! Thuộc hạ chỉ là một kẻ tầm thường, người đưa thần binh lợi hại cho ta thì có ích lợi gì? Không phải là rất lãng phí hay sao? Hơn nữa người còn chưa có thần binh, cớ sao lại không tự mình giữ lấy?! Người nói ta bây giờ phải làm sao đây, nó đã nhận ta làm chủ rồi, làm sao để giải trừ đây?! Giải trừ?! Đúng rồi giải trừ! Công tử mau giúp ta nghĩ cách giải trừ đi!"

Khuất Tử Dạ khoanh tay đứng một bên, nhìn Nghiêm Dung lúng túng như vậy thật sự rất buồn cười, hắn gõ vào trán y một cái: "Ngươi ngốc à, ngươi cũng biết nó là thần binh, muốn giải trừ thì có thể giải trừ sao?"

Khuất Tử Dạ bật cười, lại như sáng suốt điều gì đó: "Nhưng ngươi nói như vậy làm ta đột nhiên nhớ đến một thứ rất hay ho."

Lại nói: "Ngươi không muốn nhận là vì cảm thấy bản thân vô năng, không thể luyện được công lực cao thâm để xứng đáng với thần binh thôi, đúng không?"

Nghiêm Dung tâm tư đơn thuần, y nhìn thần kiếm vô duyên vô cớ lại nằm trong tay một kẻ vô dụng như mình khiến y cảm thấy cực kỳ lãng phí, y không suy nghĩ nhiều, buồn bã gật đầu.

"Vậy được rồi, chúng ta đi thôi!" Nhận được sự tán đồng, tinh thần của Khuất Tử Dạ lập tức phấn chấn.

"Công tử, chúng ta đi đâu?"

"Theo ta sẽ biết!"

Khuất Tử Dạ vui vẻ nói xong, lập tức kéo tay Nghiêm Dung rời đi.

- -- --- ---

Nhiều ngày cuốc bộ vất vả, cuối cùng cả hai cũng đến một trong Ngũ đại môn phái của bạch đạo - Dược Hà Cốc.

Phái này là dược tông phái, sở hữu các loại đan dược quý hiếm trên thiên hạ. Trong đó có một viên thần đan tên là Kết Tinh Diệu Linh Hoàn, được vị tổ sư khai phái của Dược Hà Cốc trải qua cả đời người mới có thể tinh luyện thành công. Bởi vì là thần đan nên cách luyện chế không hề đơn giản, quá trình hình thành thần đan đều rất hao tổn linh lực, nếu không đạt được cảnh giới cao thâm như vị tổ sư khai phái thì tuyệt đối không thể tinh luyện.

Dần về sau các đệ tử của Dược Hà Cốc lại không ai có thể nối bước tổ sư, nên thần đan càng ngày càng cạn kiệt. Sau khi tổ sư khai phái về với cực lạc thì cách luyện chế cũng dần bị thất truyền. Các thế hệ sau bèn đem viên Kết Tinh Diệu Linh Hoàn cuối cùng làm thần đan trấn môn, đời đời lưu giữ thờ phụng, không cho ai chạm vào.

Khuất Tử Dạ ma không biết quỷ không hay ôm lấy Nghiêm Dung bay qua đại môn của Dược Hà Cốc. Sau đó hai người âm thầm lẻn vào nơi sâu nhất trong cốc - mật đạo Bàn Y.

Kiếp trước khi làm Thiên Sinh Chí Kiệt, Khuất Tử Dạ từng được chưởng môn của Dược Hà Cốc là Hứa Lang mời đến đây tham quan, còn cố tình tặng hắn đan dược để lấy lòng.

Lúc đó hắn là chính nhân quân tử hữu nghĩa lễ độ, cho nên Hứa Lang không hề đề phòng, vô tư để Khuất Tử Dạ biết hết các cơ quan của mật đạo này. Vừa hay, bây giờ chính là thời cơ để dùng đến.

Khuất Tử Dạ ngang nhiên vào trong mật đạo, dùng linh lực đánh tan kết giới bảo hộ, dễ như trở bàn tay đã lấy được Kết Tinh Diệu Linh Hoàn.

Khi hắn đưa Nghiêm Dung ra khỏi mật đạo thì thấy hai tên đệ tử của Dược Hà Cốc đang áp giải một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương mặc hồng y thanh nhã, tuổi trẻ không quá hai mươi, hai mắt nhỏ híp lại, chân mày vòng cung xinh đẹp cùng đôi môi trái đào, dáng người nàng thon gọn nhỏ nhắn trông cực kỳ hoạt bát lanh lợi. Nhưng trái với diện mạo đáng yêu đó, nàng hiện tại không ngừng chửi bới kêu gào, ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của hai tên nam nhân.

Khuất Tử Dạ nhìn thấy tiểu cô nương kia khiến hắn cực kỳ kinh ngạc. Hắn phát ngốc đứng yên tại chỗ nửa ngày, còn nghĩ bản thân đã bị ma che mắt mới có thể nhìn thấy bóng dáng thân quen này thêm một lần nữa. Đầu óc bao phủ một tầng mây mù làm cho hắn nhất thời không thể nhìn thấu việc gì đang diễn ra.

Người này...

Hắn có đang nằm mơ không?!

Người này... không phải đã...

Trong lòng Khuất Tử Dạ tràn đầy khúc mắc, nhưng tiểu cô nương trước mắt là người bằng xương bằng thịt, không thể nào là giả. Hắn như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chạy đến đánh ngất hai tên đệ tử, giúp nàng cởi trói.

Gương mặt hắn tràn đầy hoang mang cùng khẩn trương, sau đó lo lắng nói: "Đình Đình, là muội sao?! Có thật là muội không?!"

Phí Đình đầu óc vẫn còn quay cuồng, nàng xoa xoa hai cổ tay bị trói đến thâm tím, nghe được câu nói này lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng chợt sáng, sau đó không chút do dự mà nhảy nhào lên vòng tay ôm lấy cổ Khuất Tử Dạ, mừng rỡ nói: "A ha Dạ ca, tìm được huynh rồi, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi! Hức... ta sợ chết đi được, còn tưởng sẽ bị nấu thành đan dược, sau này không còn cơ hội gặp lại huynh nữa, hu hu..."

Nghiêm Dung không biết vị tiểu cô nương này là ai, có quan hệ gì với Khuất Tử Dạ, nhưng nhìn thấy hai người ôm nhau như vậy làm lòng y bất giác dâng lên một cảm giác khó chịu, y đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng.

Khuất Tử Dạ cũng sượng người lại, hắn đã lâu không gặp Phí Đình, đột ngột bị nàng ôm thật sự có chút không thoải mái, hắn lập tức đẩy nàng ra, quan tâm nói: "Thực sự đã xảy ra chuyện gì? Không phải muội đã chết rồi sao? Tại sao lại ở đây? Mau nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra!"

Phí Đình mặt mày nhăn nhó, ủy khuất như một đứa trẻ ôm lấy cánh tay Khuất Tử Dạ mà đung đưa: "Huynh đưa ta ra khỏi đây trước đã, ta không muốn ở lại đây đâu, ta rất sợ ở nơi quỷ quái này..."

Thính giác của Khuất Tử Dạ nhạy bén, từ xa đã nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân như mãnh hổ đang chạy đến. Hắn đã phá vỡ kết giới bảo hộ thần đan, có lẽ tên Hứa Lang cũng đã cảm nhận được nên cho người đến vây bắt kẻ đột nhập mật đạo.

Ngày hôm nay, ô danh của Khuất Tử Dạ lại tăng thêm một bậc!

Nếu là trước đây, đường đường một vị Thiên Sinh Chí Kiệt trời cao trăng sáng lại đi cướp thần đan trấn môn của một đại môn phái.

Chuyện này không phải là quá hoang đường hay sao?!

Trước khi người của Dược Hà Cốc kịp thời chạy đến, đại môn báo động bị đóng kín, Khuất Tử Dạ đã nhanh chóng kéo lấy hai người đồng hành tẩu thoát.