"Em cẩn thận con gái anh." Chu Cẩn Du nhìn động tác của cô, vội vàng ôm cô lại.
"Không sao, em biết mà, anh mau nói tiếp đi." Vương Tĩnh Kỳ khó khăn nhích người qua, nằm sát một bên trên người Chu Cẩn Du, như vậy có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
"Ha ha, thì bây giờ anh là thị trưởng rồi, mà cho dù còn là phó thị trưởng, cũng không phải ai muốn gặp là có thể gặp được, nếu ba em có đến Phủ thị chính, anh bảo đảm, cánh cửa ông ta cũng không bước vào được." Chu Cẩn Du cười nói.
Nếu mà ai muốn gặp thị trưởng cũng có thể gặp, vậy chắc suốt ngày thị trưởng cũng không cần làm cái gì hết, lo đón tiếp mọi người là đủ rồi.
"Ơ, vậy sao lúc em đến đó không thấy ai ngăn em lại hết vậy?" Vương Tĩnh Kỳ có chút khó hiểu, cô đến Phủ thị chính cũng đâu phải một hai lần, vậy mà trước giờ có bị ai cản lại đâu.
"Đó là bởi vì bọn họ đều biết em, cho nên mới không có ai cản em." Anh đã dặn bọn họ trước rồi.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Vương Tĩnh Kỳ yên tâm: "Nhưng mà, lỡ ba em không vào trong được, đứng bên hoài thì biết làm sao bây giờ, lúc đó không phải sẽ làm mất hết thể diện của anh sao?"
"Yên tâm, chỉ cần có người ở bên ngoài quấy rối, hủy hoại danh dự của viên chức nhà nước, sẽ có người gọi điện thoại báo cảnh sát, anh tin tưởng cảnh sát nhân dân có thể duy trì lợi ích của nhân dân, diệt trừ tất cả các thế lực phản động ngay từ trong trứng nước." Chu Cẩn Du nghiêm túc, tỏ rõ lập trường chống lại kẻ thù của mình.
"Cút, cút qua một bên, đó là ba em, là ba vợ của anh, vậy mà anh lại muốn báo cảnh sát bắt ông ấy." Vương Tĩnh Kỳ lại không vui.
"Sao, tức giận à, em còn tức giận cái gì, anh cảm thấy loại người như ba em, người nhà em không có ai trị được ông ta đâu, nếu muốn ông ta thay đổi, thì phải cho ông ta biết trời cao đất rộng là cái gì, trên đời còn có những người không thể đắc tội, có những thứ không thể làm. Hơn nữa..., chuyện báo cảnh sát cũng không tới lượt anh tự làm đâu." Trên thế giới có rất nhiều loại người, mà loại ngang ngược không hiểu lý lẽ thì ở đâu cũng có, cách trị những người này có nhiều, chỉ cần có nhu cầu, chắc chắn có thể tìm được phương pháp hữu hiệu.
Vương Tĩnh Kỳ cũng cảm thấy đồng tình, nhưng cô vẫn còn có chút chần chờ: "Ba em cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không chịu nổi......"
"Em cứ yên tâm đi, năng lực chịu đựng của ba em tuyệt đối tốt hơn em nhiều. Hơn nữa phong cách làm việc của anh em còn lo lắng cái gì, anh bảo đảm về sau ba em nhất định sẽ làm người đàng hoàng, chăm chỉ làm việc." Chu Cẩn Du bảo đảm, anh đã sớm không vừa mắt ba vợ khi dễ vợ anh, mặc dù ông ấy là ba, nhưng cũng không được, đừng nói là làm cái gì đều có quả báo, bây giờ anh sẽ thay trời hành đạo để trả thù cho cô.
"Không cần, không cần, em không hy vọng xa vời như vậy đâu, chỉ cần sau này ông ấy bớt ầm ĩ một chút, an ổn sống qua ngày cùng mẹ em là được rồi." Vương Tĩnh Kỳ vội vàng nói, chỉ sợ Chu Cẩn Du ra tay quá ác liệt.
Hai người dự tính như vậy, không ngờ mọi chuyện lại xảy đến rất sớm.
Buổi chiều ngày hôm sau Vương Tĩnh Kỳ ở nhà ngủ hết một giấc trưa mới vừa rời giường, liền nghe điện thoại di động vang, cứ tưởng là mẹ Vương hay chị dâu gọi tới, không ngờ bắt máy mới biết thì ra là Vương Tuấn Kỳ gọi.
"Tĩnh Kỳ, lúc nãy anh vừa nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, nói là ba và chị dâu em bị cảnh sát bắt, thông báo cho chúng ta biết bọn họ muốn giam giữ người mấy ngày. Tĩnh Kỳ, làm sao bây giờ, có thể, có thể nhờ em rể nói mấy câu được không, kêu bọn họ thả người nhà chúng ta về rồi có gì tính sau." Vương Tuấn Kỳ gấp gáp nói, trong điện thoại có rất nhiều tạp âm, hẳn là đang vừa đi vừa gọi điện thoại ngoài đường.
Vương Tĩnh Kỳ lập tức nghĩ, chắc ba và chị dâu cô đến Phủ thị chính, sau đó bị người ta báo cảnh sát bắt lại.
Nghĩ đến ba mình thật sự tìm Chu Cẩn Du để gây sự, toàn là vì lợi ích của chính bọn họ, không có mộ chút bận tâm đến cảm thụ của cô.
"Anh cả, đừng nôn nóng, từ từ nói, ba và chị dâu sao rồi, tại sao cảnh sát lại bắt bọn họ, còn phải tạm giam?" Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh hỏi.
Vương Tuấn Kỳ nhất thời luống cuống không biết phải nói làm sao, hôm qua anh ta nghe vợ và ba mình thương lượng muốn đi tìm Chu Cẩn Du, nói cái gì đều là thân thích, vậy mà không chịu giúp bọn họ, nếu đã không biết tôn trọng ba vợ, vậy bọn họ cũng trở mặt, liền đến nơi làm việc của Chu Cẩn Du quậy phá một trận, cho nên mới có kết cục như bây giờ.
Lúc đó anh ta nghe xong cũng không cho là thật, nghĩ chắc bọn họ chỉ nói vậy thôi, đâu có ngờ bọn họ lại thật sự đi tìm thị trưởng gây chuyện, đó không phải là không muốn sống nữa ư, không nghĩ tới, hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của đồn cảnh sát gọi tới, tiếp theo là mẹ gọi điện thoại khóc lóc, thế mới biết, ba và vợ anh ta đã thật sự đến Phủ thị chính, còn bị người ta cho là phần tử phản động nên bắt đi.
Anh ta cũng thật cảm thấy làm vậy rất đúng, rất tốt, chứ để ngày nào bọn họ cũng mơ tưởng đến mấy chuyện viễn vông thật vô ích, nhưng bây giờ vợ anh ta cũng không phải là một người, cô ta còn vác theo cái bụng bự nữa, cho dù không cần vợ, anh ta cũng đau lòng con mình, cho nên anh ta không thể không đến đồn cảnh sát một chuyến.
Trên đường đi anh ta gọi điện thoại cho em gái, anh ta biết ba và vợ tại sao lại bị bắt, anh ta thật sự không có mặt mũi nào mà cầu xin em gái, nhưng bây giờ ngoài cầu xin em gái ra, anh ta cũng không biết nên gọi cho ai để nhờ giúp đỡ nữa.
"Tĩnh Kỳ, hôm nay ba và chị dâu em đi tìm em rể, có lẽ, có lẽ trong lúc đó xuất hiện hiểu lầm gì đó......" Vương Tuấn Kỳ vắt hết óc kiếm cớ, nhưng càng nói càng không tiếp tục được, bởi vì lý do này anh ta còn không tin: "Tĩnh Kỳ, anh biết ba và chị dâu em hôm nay không nên đi, anh bảo đảm, đây là lần đầu tiên, cũng là một cuối cùng, chỉ cần bọn họ có thể bình an ra ngoài, anh khẳng định sẽ chú ý đến bọn họ, không để bọn họ lại đi tìm em rể gây phiền toái." Bây giờ anh ta chỉ có thể nghĩ làm sao để bảo đảm với em gái.
"Tĩnh Kỳ à, ba cũng lớn tuổi rồi, nếu bị nhốt trong đồn cảnh sát mấy ngày, chắc chắn trong lòng sẽ không được yên ổn, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta hối hận cũng không kịp. Còn chị dâu em nữa, em bé trong bụng cũng hơn tám tháng rồi, cũng sắp sinh, anh thật sự rất đau lòng cho đứa nhỏ." Vương Tuấn Kỳ vuốt mặt, nói ra tâm sự từ đáy lòng.
"Anh, em hiểu ý của anh, nhưng mà chuyện này cũng không biết là ai báo cảnh sát, cảnh sát có chứng cớ mới bắt người, chúng ta lỗ mãng đến đồn cảnh sát, đoán chừng người ta còn không thèm để ý đến chúng ta, anh chờ em, em gọi điện thoại cho Cẩn Du, hỏi thử xem cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, sau khi hiểu tình huống rồi chúng ta mới bước kế tiếp nên làm cái gì." Vương Tĩnh Kỳ chỉ có thể nói như vậy.
"Ừ, ừ, được, vậy anh chờ điện thoại của em." Vương Tuấn Kỳ nghe em gái nói như vậy, biết cô đã đồng ý hỗ trợ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tĩnh Kỳ cúp điện thoại, cô còn chưa kịp gọi cho Chu Cẩn Du, liền có người gọi tới cho cô.
Cô thấy số của nhà họ Vương, biết chắc là mẹ Vương gọi cho cô.
"A lô......"
"Tĩnh Kỳ à, con mau cứu ba con đi, ba con bị cảnh sát bắt đi rồi...... Hu hu...... Hu hu, Tĩnh Kỳ ơi, bây giờ chỉ có con có thể cứu được ba con, mẹ cầu xin con, con nể tình ba mẹ nuôi con lớn, mau cứu ba và chị dâu con ra ngoài đi......"
Vương Tĩnh Kỳ vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy tiếng mẹ Vương khóc lóc cầu xin.
Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy mình quá mệt mỏi, chỉ những lúc gặp chuyện không may, người nhà mới nhớ tới cô, chứ lúc bình thường, thì toàn nghĩ làm sao để đạt được lợi ích từ tay cô. Cũng không có ai thử nghĩ xem vì sao bọn lại bị bắt, có làm thương tổn đến cô hay không.
Vương Tĩnh Kỳ không có khuyên lơn giống như trước kia, chỉ yên lặng không tiếng động nghe mẹ Vương khóc lóc kể lể, từ hồi bà ấy và ba Vương kết hôn, khó khăn thế nào, rồi sinh anh em bọn họ ra, lại chịu khổ vất vả nuôi bọn họ đến lớn. Cuối cùng con cái cũng lớn lên, mà bà ấy còn chưa sống được một ngày yên ổn......
Cho đến khi mẹ Vương đã kể xong câu chuyện cuộc đời của bà, tiếng khóc mới dần ngừng lạ, lúc này cô mới nói: "Mẹ, lúc nãy anh cả có gọi điện thoại cho con, con biết rất rõ chuyện này. Mẹ có biết hôm nay ba con và chị dâu đến Phủ thị chính để làm gì không?"
Đương nhiên là mẹ Vương biết vì sao, nên chỉ có thể ấp úng không trả lời.
"Mẹ, con biết rõ ba con và chị dâu muốn đi tìm Cẩn Du, mẹ có nghĩ tới, nếu như hôm nay ba và chị dâu thành công gây náo loạn ở Phủ thị chính, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với Cẩn Du và với con hay không? Mọi người là người thân của con, mà lại cố tình ép buộc con như vậy. Mọi người không muốn con tiếp tục sống có phải không? Nếu con lại ly hôn, có phải ba và chị dâu sẽ nuôi con suốt nửa đời còn lại hay không?"
"Không có, không thể nào, ba con nói, ông ấy muốn tìm Cẩn Du để thương lượng chút chuyện, chuyện này đối với Cẩn Du mà nói chỉ là một chuyện nhỏ......"
"Chuyện nhỏ? Nếu là chuyện nhỏ, vậy ba và chị dâu có nhất định tìm Cẩn Du không? Chuyện nhỏ bọn họ không thể tự giải quyết à? Không phải người nhà mẹ đẻ của chị dâu ai cũng có năng lực sao? Mẹ, con và anh đều là con của mẹ, mẹ vì anh cả chị dâu mà tổn thương con... con cũng sẽ đau lòng."
"Tĩnh Kỳ, Tĩnh Kỳ, mẹ cũng không còn cách nào khác, tính tình ba con con cũng biết rồi đó, nếu ông ấy đã quyết định, mẹ cũng không ngăn được......" Mẹ Vương biết mình có lỗi với con gái, mấy ngày nay, bà ấy vì vợ của con trai, khiến con gái mình gặp không ít phiền toái, nhưng bà cũng không có cách nào, bà cũng là vì cái nhà này có thể yên tĩnh mà sống qua ngày thôi.
"Mẹ, con không hy vọng mẹ sẽ sửa đổi được ba con, tính tình của ba như thế nào con hiểu rất rõ, con chỉ xin mẹ đừng vì người khác mà làm khó con, con nói thật, con có thể gặp Chu Cẩn Du, còn kết hôn với anh ấy, con cũng rất hy vọng về sau mình được sống tốt. Mà con cũng đâu phải là người không có lương tâm, con có cuộc sống tốt chứ chưa bao giờ quên người thân, chỉ cần có cơ hội, con nhất định sẽ nghĩ đến anh con, nhưng mọi người không thể yêu cầu ở con quá nhiều, con căn bản là không có đủ năng lực để cái gì cũng giúp mọi người được."
Mẹ Vương trả lời cô bằng âm thanh khóc lóc.
"Được rồi, mẹ, mẹ nên bình tĩnh suy nghĩ đi, chuyện của ba, con sẽ nghĩ cách, nhưng mà năng lực của con cũng có hạn, chỉ có thể cố hết sức." Nói xong, lần đầu tiên cô không có an ủi mẹ Vương, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ngồi trên ghế sofa ngẩn người một hồi, sau đó mới lấy điện thoại gọi cho Chu Cẩn Du.