Dưới sự khách khí của Từ Mai, Ngô Mật Nhi không được nhìn thấy chuyện vui như cô ta đã dự đoán, cuối cùng Từ Mai kéo Trương Dương còn đang đứng ngây ngốc rời đi.
Ngô Mật Nhi có chút không vừa ý, nhưng cũng không dám làm gì quá phận, bởi vì Trịnh Kim Quốc đã căn dặn cô ta, phải làm hòa lại với Vương Tĩnh Kỳ, để sau này có cần thì còn dễ dàng nhờ vả được thị trưởng Chu Cẩn Du.
Những đạo lý này cô ta đều biết, nhưng mỗi lần thấy Vương Tĩnh Kỳ, cô ta lại không thể nào hạ thấp mặt mũi của mình mà đi lấy lòng Vương Tĩnh Kỳ được.
Vương Tĩnh Kỳ và Vương Dĩnh căn bản không xem trọng chuyện vừa rồi, các cô nhìn sắc mặt Ngô Mật Nhi liên tục biến hóa, rồi suy đoán xem cô ta đang nghĩ cái gì, vừa nói vừa cúi đầu cười trộm hả hê.
Giữa bữa tiệc, ba của học sinh lớp mười hai kia không biết xảy ra chuyện gì, trong lúc nói lời cảm ơn giáo viên, đáng lẽ là phải nhắc tới chủ nhiệm lớp Ngô Mật Nhi, không ngờ lại mời cô giáo dạy toán Vương Tĩnh Kỳ lên sân khấu.
Thấy Ngô Mật Nhi tức tới đỏ mặt trợn mắt, lại thêm mấy ánh mắt hứng thú của những người khác, cô suy nghĩ một chút liền nở nụ cười đi tới.
Bây giờ cô không đại biểu riêng gì cho bản thân mình, mà còn đại biểu cho thể diện của Chu Cẩn Du nhà cô, bởi vì bây giờ cô là vợ của Chu Cẩn Du.
"Đầu tiên tôi muốn chúc mừng, học sinh Châu đã đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi tốt nghiệp trung học vừa qua......"
Vương Tĩnh Kỳ đứng trên sân khấu dõng dạc nói, luôn duy trì nụ cười trên mặt, nói mấy câu xã giao cùng với nguyện vọng của mình đối với em học sinh, sau đó cảm ơn phụ huynh đã luôn ủng hộ nhà trường, thấu hiểu giáo viên, sau khi phát biểu xong, cô cúi người chào rồi đi xuống.
Mọi người ngồi bên dưới chỉ trỏ nói chuyện, Vương Tĩnh Kỳ thẳng lưng, ưu nhã quay lại chỗ ngồi của mình.
"Được nha, tớ thấy lúc cậu nói chuyện trước đám đông rất tự tin, không hề run sợ, rất có khí chất lãnh đạo! Đúng là lão Chu nhà cậu dạy dỗ không tệ!" Vương Dĩnh thấp giọng khen ngợi cô.
Phải biết rằng làm nghề giáo viên mặc dù hằng ngày đều đứng nói chuyện với mấy chục học sinh phía dưới, nhưng giảng bài so với đứng phát biểu trước mặt nhiều người như vậy thì không giống nhau, rất nhiều giáo viên đứng trên bục giảng có thể nói chuyện rất tự nhiên, nhưng khi đối mặt với người khác lại trở nên vụng về, lúc nói chuyện giọng nói cũng run run.
"Nếu tớ nói là tớ đã sớm dự liệu được tình huống như thế này sẽ xảy ra, còn mất rất nhiều thời gian để luyện tập ở nhà, cậu có tin không?" Vương Tĩnh Kỳ giữ vững nụ cười, bởi vì cô biết còn rất nhiều ánh mắt vẫn đang nhìn cô.
"Thật sao?" Vương Dĩnh bị lừa gạt, trợn to mắt tưởng thật.
"Là giả đó." Vương Tĩnh Kỳ không chút xấu hổ trêu chọc cô gái đơn thuần như vậy.
"Hừ!"
"Ha ha ha, cô giáo Vương đúng là rất được hoan nghênh!" Ngô Mật Nhi tức đỏ mắt, đó vốn là phải là vinh quang của cô ta, nhưng bây giờ lại bị người phụ nữ này cướp đi mất, tại sao vậy! Không phải chỉ là tìm được một người chồng tốt thôi sao! Giờ phút này trong lòng Ngô Mật Nhi nổi lên một ý niệm điên cuồng, nếu cô ta có thể đoạt được Chu Cẩn Du thì tốt biết mấy.
Nhưng nghĩ đến thái độ của Chu Cẩn Du đối với cô ta, cô ta lại có chút do dự, lúc trước cô ta cũng đã từng thử tiếp cận Chu Cẩn Du rồi, nhưng căn bản Chu Cẩn Du không thèm để ý tới cô ta. Cái cô ta đang suy tính bây giờ là, nếu cô ta quyến rũ Chu Cẩn Du, cho dù có thành công hay không, chỉ cần làm, quan hệ giữa cô ta và Trịnh Kim Quốc sẽ kết thúc, chuyện này có chút mạo hiểm, nên cô ta còn chưa quyết định được.
Vương Tĩnh Kỳ không thèm để ý cô ta đang lo lắng cái gì, chỉ quan tâm ăn uống vui vẻ với Vương Dĩnh, cũng hơi no rồi, liền nhận được cuộc gọi của Chu Cẩn Du.
"Ăn xong rồi sao?" Giọng nói từ tính của Chu Cẩn Du xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai Vương Tĩnh Kỳ.
"Ừ. Không tệ." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, bỏ hạt điều vào miệng nhai chọp chẹp, phụ nữ có thai ăn hạt điều rất tốt.
"Ăn no rồi ra ngoài đi, anh chờ em ở ngoài đây." Chu Cẩn Du nghe thấy tiếng cô nhai nhóp nhép, có thể tưởng tượng ra hình ảnh vợ anh đang ngồi ăn như con heo nhỏ.
"Anh tan làm rồi sao?" Vương Tĩnh Kỳ có chút kinh ngạc, gần đây vì Triệu Khánh Dương bị song quy, cho nên Chu Cẩn Du tạm thời làm đại diện cho vị trí thị trưởng, ngày nào anh cũng tan việc rất muộn, đã nhiều ngày nay cô phải ăn tối một mình ở nhà.
"Ừ. Vì đi đón vợ về, anh đã để lại toàn bộ công việc cho Lý Việt rồi." Chu Cẩn Du không hề cảm thấy xấu hổ khi nói câu này, không phải Lý Việt làm trợ lý để chia sẻ công việc với anh sao, cho nên công việc của anh cũng là của anh ta.
"Ha ha, thư ký Lý phải nên kháng nghị anh rồi!" Kể từ sau khi cô và Chu Cẩn Du kết hôn, Lý Việt cũng đã đến nhà hai người ăn cơm hai lần rồi, cô cứ tưởng Lý Việt là loại người trầm mặc ít nói, nhưng khi tiếp xúc mới biết, Lý Việt còn rất trẻ, mới vừa 30, ngoài giờ làm việc chính là cậu thanh niên trẻ trung yêu đời.
"Được rồi, anh chờ em một chút, em ra ngay."
Vương Tĩnh Kỳ cúp điện thoại, hỏi Vương Dĩnh còn đang ngồi ăn: "Lão Chu tới đón tớ, cậu có muốn về chung không?"
Vương Dĩnh vừa nghe có xe miễn phí đưa về nhà, vừa ăn vừa nói: "Muốn, kêu lão Chu nhà cậu đưa tớ về đi."
"Được, anh ấy đang chờ ở ngoài, nhanh đi thôi." Vương Tĩnh Kỳ xách giỏ, chào tạm biệt các giáo viên ngồi cùng bàn.
"Ờ, từ từ, để ăn thêm miếng nữa, hì hì, tốt quá, tiết kiệm được tiền đi xe." Vương Dĩnh nghĩ đến lại có thể tiết kiệm một khoản tiền, mặt mày vui mừng hớn hở.
Hai người bọn họ cũng không cần phải giấu giếm người khác làm gì nữa, cho nên mọi người đều biết là thị trưởng Chu tới đón cô về nhà, mỗi người đều tỏ vẻ hâm mộ hoặc xem thường.
Hai người đứng lên, chào tạm biệt chủ tiệc, khéo léo từ chối bọn họ tiễn các cô ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa chính nhà hàng liền nhìn thấy chiếc Audi của Chu Cẩn Du.
Vừa mở cửa xe ra, đột nhiên có người kêu cô lại.
"Vương Tĩnh Kỳ, các cô về nhà sao, tôi cũng muốn đi về, có thể thuận đường đưa tôi về nhà được không?" Ngô Mật Nhi vội vội vàng vàng đuổi theo, cô ta đã quyết định thử thăm dò xem sao, nếu cứ như vậy mà buông tha cô ta không có cam lòng.
Vương Tĩnh Kỳ quay đầu lại nhìn thấy Ngô Mật Nhi đang đi về phía bên này, đôi mắt quyến rũ đàn ông của cô ta không có một chút kiêng dè sự có mặt của cô, xem thường cô lắm có phải không.
"Thật xin lỗi, trên xe hết chỗ rồi, không giúp cô được, hơn nữa nhà tôi và nhà cô không có thuận đường, tôi nghĩ cô nên tự đón xe đi thôi." Vương Tĩnh Kỳ kéo Vương Dĩnh, cho cô ấy ngồi vào chỗ ghế lái phụ, sau đó xoay người ngồi vào xe, kêu tài xế: "Lái xe."
Đợi đến khi Ngô Mật Nhi đi qua chỗ này chỉ còn nhìn thấy chiếc xe đã chạy đi xa.
"Chao ôi, Tĩnh Kỳ, cậu xuất sắc quá đi, làm tốt lắm!” Vương Dĩnh ngồi đằng trước khoa tay múa chân.
Vương Tĩnh Kỳ thành công bảo vệ gia đình mình nên cảm thấy vô cùng vinh dự, với tính cách của cô, cô thừa biết ý đồ của Ngô Mật Nhi, nhưng vì thể diện, cảm thấy xấu hổ, nên cô không có thẳng thắn ra mặt. Hôm nay cô có thể tự tin cự tuyệt Ngô Mật Nhi, cô cảm thấy rất vui, giống như mình vừa làm được chuyện gì rất to lớn.
Vương Tĩnh Kỳ kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhìn phản ứng của Chu Cẩn Du.
Chu Cẩn Du không lộ vẻ gì, nhưng từ ánh mắt, Vương Tĩnh Kỳ có thể nhìn ra nụ cười của anh, người đàn ông thâm trầm này, đoán chừng cũng vui mừng khi thấy cô ghen tuông vì anh.
Cô nhéo nhéo cái mũi anh, không muốn vạch trần lớp ngụy trang của anh trước mặt người ngoài, vì vậy nói sang chuyện khác: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa, vừa tan việc xong là đi đón em ngay." Chu Cẩn Du không có biểu tình gì.
"Sao lúc nãy gọi điện thoại anh không nói, vào trong ăn chút gì luôn là được rồi."
Chu Cẩn Du nhíu mày: "Muốn ăn đồ ăn em làm."
Vương Tĩnh Kỳ nghe vậy liếc anh một cái, đỏ mặt trợn mắt nhìn Vương Dĩnh đang chế giễu cô.
Kỳ nghỉ hè đến rất nhanh, Vương Tĩnh Kỳ dùng toàn bộ thời gian nghỉ để mở thêm mấy lớp dạy thêm, bây giờ cô giống như người nổi tiếng, nhờ vào thành tích thi tốt nghiệp trung học lần này, danh tiếng của Vương Tĩnh Kỳ cũng có chút đi lên, rất nhiều học sinh cấp hai cũng theo học tại lớp dạy thêm của Vương Tĩnh Kỳ.
Bởi vì sức khỏe của Vương Tĩnh Kỳ, nên cô không thể giống như trước đây, một ngày lên lớp hai buổi, cô và Chu Cẩn Du tranh luận mấy ngày trời, cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ cũng được tranh thủ chút thời gian kiếm thêm thu nhập.
Chu Cẩn Du đồng ý cho cô đi dạy một giờ đồng hồ ở lớp dạy thêm vào mỗi buổi sáng, vì vậy, Vương Tĩnh Kỳ lại được hưởng thụ cuộc sống tự do.
Ai cũng phải đi làm, làm sao Chu Cẩn Du có thể quản lý thời gian của cô một cách chính xác được, đây chính là thượng có chính sách hạ có đối sách.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, Chu Cẩn Du chính thức lên chức thị trưởng.
Còn Vương Tĩnh Kỳ đã mang thai hơn bốn tháng, bị Chu Cẩn Du ép buộc ở nhà nghỉ ngơi, Vương Tĩnh Kỳ thấy bụng mình cũng hơi to, nên đồng ý thỏa hiệp.
Trong lúc này, chị dâu nhà họ Vương một ngày gọi mấy cuộc điện thoại, kể từ sau khi biết Chu Cẩn Du không bị xảy ra chuyện gì, Triệu Bình đã gọi điện thoại xin lỗi Vương Tĩnh Kỳ, nói là lúc đó chị ta hơi nóng, không biết lựa lời mà nói, cũng là người nhà với nhau, chị ta đâu có thù ghét gì cô.
Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy người chị dâu này thật phiền phức, đời trước cũng vậy, những lúc cô cần sự ủng hộ của mọi người nhất, chị ta luôn giậu đổ bìm leo, người như vậy, cô thật sự không muốn có giao thiệp.
Nhưng chị dâu Vương cũng đâu có dễ dàng để cho cô cắt đứt, sau mấy lần Vương Tĩnh Kỳ cúp ngang cuộc gọi, chị ta chuyển qua năn nỉ ba Vương và Mẹ Vương.
Nếu chỉ có ba Vương, Vương Tĩnh Kỳ cũng sẽ không thèm để ý tới chị ta, bởi vì ba Vương cũng là người mà cô không muốn gặp, nhưng nghe mẹ Vương khóc lóc cô lại không thể làm ngơ được.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn con phải làm sao, mẹ cũng biết chị dâu của con là hạng người gì, mấy ngày trước chị ta còn đối xử với con như vậy, mẹ còn muốn con giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, con không làm được, con cũng là con gái của mẹ mà!" Vương Tĩnh Kỳ nghe mẹ cô khóc thật sự không chịu nổi, nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình.
"Tĩnh Kỳ, mẹ cũng biết rõ tính tình của chị dâu con không được tốt, nhưng nói thế nào đi nữa nó cũng là chị dâu của con, là người sống chung với anh cả của con suốt đời này. Mẹ vất vả cả đời, cực khổ lắm mới nuôi được hai anh em con tới ngày khôn lớn, mẹ chỉ mong các con giúp đỡ nương tựa lẫn nhau mà sống qua ngày, đừng giống như mẹ, có vậy thì mẹ có chết cũng có thể yên tâm mà nhắm mắt!" Mẹ Vương nói xong lại khóc nức nở trong điện thoại.
Vương Tĩnh Kỳ thở dài, bất đắc dĩ hỏi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, rốt cuộc mẹ muốn con làm thế nào, mẹ cứ việc nói thẳng đi." Cô ghét ba và chị dâu, lại không bỏ được mẹ và anh cả, đoán chừng cả đời này cô cũng không thay đổi được.