Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 183: Chương 148: Phê phán của xã hội




"Vợ à hai nguyện vọng lớn nhất của anh cũng đều nói cả rồi, có phải em cũng nên nói tin tốt của em rồi hay không." Chu Cẩn Du ăn vạ.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn vẻ mặt ăn vạ của anh, đấng mày râu hơn ba mươi tuổi rồi còn làm vậy: "Anh quên, nhất định là anh quên rồi, lúc mới vừa biết em mang thai anh đã nói đó!"

Chu Cẩn Du tự hỏi: "Lúc em mới vừa mang thai, anh nói cái gì......" Cũng không phải là mới nói đây, anh thật sự là không nhớ. Đột nhiên hai mắt anh tỏa sáng, kêu lên: "Chẳng lẽ trong bụng em cũng là hai đứa?"

Anh nhớ lúc đó anh có hỏi bác sĩ, trong bụng vợ anh là một hay là hai, cho là nhà họ Chu có tiền sử thai sinh đôi, cho nên tỷ lệ vợ anh mang thai sinh đôi lớn hơn so với người bình thường, lúc đó anh cũng rất hy vọng vợ anh có thể một lần sinh hai đứa, tốt nhất là thai long phượng, để đều có đủ con trai con gái.

Vương Tĩnh Kỳ thấy anh đoán được, vui mừng gật đầu một cái: "Ừ, lúc nãy làm siêu âm B, bác sĩ nói trong bụng em nghe được hai nhịp tim, hẳn là sinh đôi."

Chu Cẩn Du nghe vậy cũng vui mừng: "Đó là con trai hay con gái?"

Vương Tĩnh Kỳ liếc anh một cái: "Anh tưởng bác sĩ là thần sao, mới hơn hai tháng, làm sao biết giới tính được, bác sĩ nói ít nhất cũng phải hơn bốn tháng mới có thể nhìn thấy." Thật ra lúc đó cô cũng có hỏi, chỉ có điều cô không phải trọng nam khinh nữ, mặc kệ là con trai hay con gái, chỉ cần là con của cô, cô đều thích, cô hỏi nam nữ, chủ yếu là muốn chuẩn bị đồ dùng trước cho con, biết giới tính rồi, có thể lựa chọn sẵn quần áo cho em bé, tránh mua nhiều lãng phí.

"Vợ à em thật tuyệt vời!" Mặc dù Chu Cẩn Du không biết giới tính của hai đứa con  mình, nhưng điều này cũng đủ làm anh rất vui mừng, từ giờ trở đi, Vương Tĩnh Kỳ trở thành người có công trạng to nhất của cả gia đình này rồi.

Hai người đang mừng rỡ anh một câu em một câu thảo luận tương lai, đột nhiên bụng Chu Cẩn Du kêu lên rồn rột. Cái bụng Vương Tĩnh Kỳ cũng giống như hưởng ứng lời  kêu gọi, kêu rột rột theo anh.

Hai người nhìn nhau một lát, sai đó phì cười.

Buổi sáng sau khi Chu Cẩn Du được thả ra, anh đã vội vàng chạy về thành phố D, vừa tới nơi đã trực tiếp đi tới bệnh viện, còn chưa có ăn cơm trưa.

Còn Vương Tĩnh Kỳ thì bị mời đi hỗ trợ điều tra, sau đó được 120 đưa đến bệnh viện, bây giờ vẫn đang làm kiểm tra truyền nước biển, cũng không có thời gian rảnh để ăn cơm trưa.

Cho nên bây giờ mới có tình huống như vậy.

Cốc cốc cốc, thư ký Lý gõ cửa đi vào, mang bữa trưa muộn đến cho hai người, ông sếp Chu Cẩn Du nhìn anh ta bằng ánh mắt miễn cưỡng, còn Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười cảm kích.

Sau khi Lý Việt đóng cửa phòng bệnh lại, Vương Tĩnh Kỳ không nhịn được khích lệ anh: "Thư ký Lý đúng là một người tốt, luôn biết nghĩ cho sếp của mình, còn luôn luôn có mặt khi sếp cần, là một nhân viên rất có tiềm năng!" Mặc dù cô không làm trong ngành của anh, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được.

Chu Cẩn Du khẽ gật đầu, trong lòng có chút đắc ý, nếu không có tiềm năng, thì anh đâu có rèn luyện đề bạt anh ta lên như vậy.

"Mau ăn đi cho nóng, bây giờ em không thể để mình đói bụng được, một người ăn ba người bổ đó." Chu Cẩn Du để hộp đồ ăn lên bàn ăn, nhét đôi đũa vào trong tay Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không cự tuyệt, quả thật cô cảm thấy đói bụng rồi.

Sau đó hai người ngồi trong phòng bệnh ăn như hổ đói. Vương Tĩnh Kỳ vừa ăn vừa hỏi chuyện Chu Cẩn Du, Chu Cẩn Du kể sơ qua cho cô nghe, anh sợ nếu mình không nói, cô sẽ lại suy nghĩ lung tung, không tốt cho sức khỏe của cô.

"Ông thị trưởng Triệu có ý gì, anh đảm nhiệm hạng mục giải tỏa khu đất, cũng đâu có ảnh hưởng gì tới lợi ích của ông ta, nếu sau này anh thực hiện dự án đó thành công, ông ta cũng được hưởng lợi theo anh vậy, tại sao lại nhất định phải dùng hết mưu kế muốn lật đổ anh chứ?"

Những người không hiểu chính trị Vương Tĩnh Kỳ đều biết rõ, mặc kệ Chu Cẩn Du có đóng góp cho thành phố D nhiều đến cỡ nào, thì anh vẫn luôn đứng dưới quyền Triệu Khánh Dương, cho nên Chu Cẩn Du có mang lại được thành tích gì, thì chắc chắn Triệu Khánh Dương cũng được hưởng lợi không ít. Giống như mỗi lần ở trường cô làm đề tài nghiên cứu, toàn bộ tài liệu và kiến thức thu thập được của học sinh đều là do các thầy cô giáo cung cấp, nhưng đến lúc lên báo thì, nhất định mấy vị lãnh đạo kia sẽ được ca ngợi hết mực, còn các thầy cô giáo chân chính bỏ công sức ra làm thì chỉ được xem như người tham dự bình thường. Nguyên tắc đều giống nhau, cho nên Vương Tĩnh Kỳ thật sự không hiểu vì sao Triệu Khánh Dương lại làm như vậy.

"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể lý giải được. Em phải biết, có vài người mà một khi họ được lên nắm quyền, họ sẽ sợ quyền lực trong tay mình bị người khác phân hóa, Triệu Khánh Dương chính là người như vậy, ông ta là một người vô cùng tham lam. Từ sau khi tới thành phố D anh mới phát hiện, nhìn bề ngoài thành phố D phát triển ổn định bình thường, chứ thật ra về bản chất, Triệu Khánh Dương chính là một kẻ độc tài, những người không thích Triệu Khánh Dương hoặc là không muốn thông đồng tham ô công quỹ với ông ta, đều sẽ bị ông ta loại trừ, bây giờ ông ta đang muốn loại trừ anh ra đây."

"Nhưng mà không hợp lý gì hết, tất cả mọi người ở thành phố D này đều biết anh là con cái gia đình có bối cảnh không tầm thường đến từ thủ đô, Triệu Khánh Dương là người đứng đầu thành phố D, làm sao lại không biết được, bộ ông ta không sợ động tới anh, người nhà anh sẽ tìm ông ta tính sổ sao?" Vương Tĩnh Kỳ khó hiểu hỏi.

"Cái này là do đặc điểm tính tình của Triệu Khánh Dương thôi, cực kỳ tự tin, tự tin đến nỗi phải gọi là tự đại luôn ấy. Ông ta đã làm cán bộ nhà nước ở thành phố D nhiều năm nay, có thể nói thành phố D chính là cái gốc cây của ông ta, trong tất cả các bộ ngành đều có người của ông ta, cho nên ông ta mới không sợ. Có câu ‘cường long bất áp địa đầu xà’ cũng không sai (một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó), hẳn là ông ta muốn làm anh mất hết danh dự, sau đó đá anh ra khỏi thành phố D, chứ cũng không muốn làm cái gì khác. Nhưng hôm qua ông ta thấy không làm gì được anh, cho nên mới chuyển mục tiêu qua em." Vương Tĩnh Kỳ đã truyền nước xong, Chu Cẩn Du đang đỡ cô nằm lên giường bệnh.

"Đúng rồi, anh quên hỏi em, hồi sáng có bị ai ăn hiếp không? Bọn họ đã hỏi em những gì?"

"Không có gì, chỉ là vừa mới vào đã hỏi ngay, em mua cái nhà kia có phải là có người tiết lộ tin tức cho em hay không. Lúc đầu em còn giải thích một chút, em mua căn nhà đó chỉ là trùng hợp mà thôi, vừa mua nhà xong, trùng hợp có dự án thu mua đất, sau đó em dùng căn nhà đó để đổi một căn nhà khác tốt hơn rồi bù thêm tiền, nhưng bọn họ không chịu tin em, chỉ một mực đặt câu hỏi, có phải có người xui khiến em mua nhà rồi chờ đến khi giải tỏa để lấy tiền lời hay không. Rõ ràng là bọn họ làm vậy để lừa cho em thừa nhận rồi đổ tội lên đầu anh không phải sao, sau đó em cũng không thèm giải thích nữa, không có ai muốn nghe lời nói thật, cho nên em im miệng cho rồi, để cho bọn họ muốn nói cái gì thì nói." Vương Tĩnh Kỳ nói xong chu chu cái môi.

Mặc dù Vương Tĩnh Kỳ kể lại rất bình thường, nhưng Chu Cẩn Du biết cô khẳng định rất sợ hãi.

"Mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy, lúc đó hai chúng ta mới vừa quen, em ly hôn xong thì mua nhà riêng, vừa vặn căn nhà kia nằm trong phạm vi hạng mục giải tỏa do anh chủ trì, chưa đầy một năm, dự án được tiến hành, số tiền được bồi thường so với tiền lúc trước em bỏ ra để mua nhà, đúng là cũng kiếm được một khoảng không ít." Nếu mà ngẫm lại, Chu Cẩn Du cũng cảm thấy chuyện này thật trùng hợp, nhưng anh là người trong cuộc, anh biết chuyện vợ anh mua nhà không hề có một chút liên quan gì tới anh, trùng hợp như vậy chỉ có thể nói hai người bọn họ rất có duyên với nhau.

"Đúng vậy, ai biết biết anh ngay cả nhà riêng cũng không thể mua. Sớm biết......"

Vương Tĩnh Kỳ còn chưa nói xong, Chu Cẩn Du đã trừng mắt hỏi cô: "Sớm biết thì em làm thế nào?"

"Sớm biết, thì em sẽ không mua chứ sao, có được một ông chồng tốt như anh, cho em thêm mấy căn nhà nữa em cũng không chịu đổi đâu:3" Vương Tĩnh Kỳ nịnh bợ.

Chu Cẩn Du biết rõ là cô nịnh hót, nhưng trong bụng vẫn cảm thấy rất vui.

Nguyên một ngày hôm nay, Chu Cẩn Du không thèm làm cái gì hết, chỉ ở bệnh viện chăm sóc vợ, sáng sớm hôm sau, dưới sự đồng ý của bác sĩ, Chu Cẩn Du đư vợ anh xuất viện về nhà.

Sau đó anh trực tiếp xin nghỉ ở nhà, lý do đưa ra, chính là chăm sóc vợ bị bệnh. Còn hạng mục thu mua đất khiến Triệu Khánh Dương đau đầu cũng bị tạm ngừng.

Triệu Khánh Dương vốn là bởi vì chuyện vợ Chu Cẩn Du bị thanh tra đưa đi nên giống như con thú bị truy đuổi, ngày nào cũng vô cùng lo lắng không yên lòng. Cảm giác của ông ta giống như chọc phải tổ ong vò vẽ vậy, biết rõ con ong t nhất định sẽ phản kích, nhưng vẫn rất khó lòng phòng bị.

Chỉ là biểu hiện của Chu Cẩn Du khiến ông ta an tâm được một chút, có lẽ thằng nhóc Chu Cẩn Du không có đủ năng lực để phản bác lại ông ta.

Triệu Khánh Dương nói với con trai ông ta: "Người phụ nữ Duyệt Tâm đó nhất định phải xử lý cho tốt, ba không muốn có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."

"Ba, ba cứ thoải mái đi, sau này Duyệt Tâm sẽ không xuất hiện ở thành phố D nữa đâu." Con trai riêng của Triệu Khánh Dương nói.

Triệu Khánh Dương hài lòng gật đầu một cái.

Nhưng ông ta đã hài lòng quá sớm. Không tới mấy ngày sau, mấy tờ báo lớn và Đài Truyền Hình ở thành phố D trong cùng một ngày đều đưa tin tức giống nhau. Chính là cô gái tên Duyệt Tâm cùng với con trai riêng của Triệu Khánh Dương có quan hệ yêu đương, hơn nữa còn công bố người trong cuộc Duyệt Tâm đã xác nhận sự thật, đứa bé trong bụng cô ta chính là cháu nội của thị trưởng Triệu Khánh Dương, cô ta không có quan hệ gì với thị trưởng họ Chu nào hết, mà là có quan hệ với con trai của Triệu Khánh Dương.

Tin tức này tạo nên một trận lên sóng to gió lớn ở thành phố D, chuyện Triệu Khánh Dương có con riêng bị vạch trần trước công chúng, nhân vật bị xem như không tồn tại - thư ký ban Kỷ luật Thanh tra của thành phố D kích động đứng ra, phê phán Thị trưởng Triệu làm cán bộ lãnh đạo, làm đầy tớ của nhân dân, không tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc cơ bản của một người cán bộ nhà nước, làm phụ lòng mong đợi và nguyện vọng của quần chúng nhân dân. Là một cán bộ nhà nước, đối mặt với đủ loại hấp dẫn trong cuộc sống, phải biết giữ mình, không nên lạm quyền, phải thiết lập vững chắc cái nhìn chính xác về cuộc sống, giá trị, và quyền lực, là người đứng đầu phải có sự trung thực và kỷ luật của bản thân.

Có thư ký ban Kỷ luật Thanh tra dẫn đầu, phía sau có thêm rất nhiều chuyên gia học giả nhảy ra tiến hành phê phán hành động của cha con nhà họ Triệu.

Chuyên gia không hổ là chuyên gia, ngay cả mắng chửi người cũng rất có văn chương, cái gì mà cán bộ lãnh đạo nhất định phải sống liêm khiết thanh cao, chủ trương tôn thờ đồng tiền, chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa hưởng thụ là kiên quyết không được. Cán bộ lãnh đạo phải thường xuyên tự nhắc nhở bản thân mình cố gắng phấn đấu, không được phô trương, không chỉ biết đến lợi ích, không màn danh lợi, phải làm việc có nề nếp, kiên trì công chính, tuân thủ nghiêm ngặt bản sắc, luôn luôn đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng, có nhiều cống hiến, tránh xa dung tục.