Còn chưa đầy một ngày, tin tức Chu Cẩn Du bị tổ điều tra mời đi uống trà đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành phố D. Dân chúng bàn tán xôn xao đủ các thể loại, nhưng đương nhiên là không có lời nào dễ nghe. Tóm lại Chu Cẩn Du vốn là người có nhân phẩm chính trực liêm khiết, bây giờ bị mắng hết chỗ nói.
Vương Tĩnh Kỳ vẫn luôn ở nhà, không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến một ngày nhận được điện thoại đến từ chị dâu nhà họ Vương, lúc này mới biết, bên ngoài người ta đồn đại cái gì.
Mà Triệu Bình gọi cho cô cũng là vì muốn xác thực xem tin đồn là thật hay giả, sau khi nghe Vương Tĩnh Kỳ nói Chu Cẩn Du đúng là bị đưa đi điều tra, giọng nói trong điện thoại cũng lập tức thay đổi.
"Vương Tĩnh Kỳ cô hay lắm, vốn là cô gả được vào chỗ tốt, dù sao cũng là anh em trong nhà, tìm cho anh cô một công việc, đối với Chu Cẩn Du mà nói, chuyện đó không phải rất đơn giản sao, ai biết cô lòng lang dạ sói, lúc nào cũng ra sức khước từ, không chịu giúp đỡ, lần này Chu Cẩn Du bị bắt rồi, uổng công vô ích thôi! Đây chính là báo ứng, báo ứng của cô đó!" Nói xong, bộp một tiếng, lần đầu tiên chị ta chủ động cúp điện thoại.
Vương Tĩnh Kỳ cầm điện thoại di động nhìn một hồi, sau đó bĩu môi để xuống, sớm biết Triệu Bình là hạng người như thế nào rồi, mặc kệ chị ta nói cái gì, nghe rồi thì cứ quên đi.
Về phần cô, tại sao lúc nghe tin Chu Cẩn Du được mời đi uống trà, lại có thể giữ vững bình tĩnh như vậy? Phải biết rằng lần này anh đang bị song quy đó nha!
(Giảu thích lại: “Song quy” là một hình thức điều tra cán bộ nhà nước của Trung Quốc để chống lại nạn tham nhũng.)
Đó là bởi vì cô tin tưởng Chu Cẩn Du, Chu Cẩn Du và cái người tên Duyệt Tâm đó không có bất cứ quan hệ gì, cho nên cái mà tổ điều tra nói là tác phong sinh hoạt có vấn đề căn bản không hề tồn tại, vậy thì sợ cái gì, chắc chừng mấy ngày nữa Chu Cẩn Du sẽ được thả ra ngoài thôi, bây giờ phải lo là làm thế nào để cứu vãn hình tượng đã bị phá hỏng của Chu Cẩn Du.
Nếu muốn tiếp tục phát triển đi lên, thì không thể để người ta mắng chửi mình hoài được.
Kết quả sự bình tĩnh của cô chỉ được duy trì đến buổi tối, khi màn đêm vừa buông xuống, điện thoại bàn vang lên.
Mặc dù nói Vương Tĩnh Kỳ không khẩn trương, nhưng chồng mình bị người ta đưa đi, trong lòng cô có thể không gấp gáp ư, bây giờ nghe chuông điện thoại vang lên, cô liền hy vọng là Chu Cẩn Du gọi điện thoại về cho mình. Mặc dù anh không về nhà, nhưng cũng phải gọi về cho cô một cuộc để cô biết tiếp theo mình nên làm cái gì chứ.
Cô chỉ là một công dân bình thường, những ẩn tình chốn quan trường cô căn bản là không hiểu, nhưng cô có lòng tin như vậy đối với Chu Cẩn Du, thứ nhất là vì Chu Cẩn Du thật sự không có làm những chuyện đó, thứ hai là đời trước Chu Cẩn Du được làm tới cấp trung ương.
Đương nhiên Vương Tĩnh Kỳ cũng không nhớ đời trước lúc này Chu Cẩn Du bị gặp phải những chuyện như vậy.
"A lô?" Vương Tĩnh Kỳ dùng thời gian nhanh nhất để nhận điện thoại.
"Là Tĩnh Kỳ sao?"
Vương Tĩnh Kỳ đã nhận ra, người gọi điện thoại cho mình chính là mẹ chồng, mẹ của Chu Cẩn Du, bà Giang Văn Ngọc.
"Mẹ, con là Tĩnh Kỳ."
"Tĩnh Kỳ! Cô đang làm cái gì, Cẩn Du ở thành phố D xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cô cũng không thèm gọi điện thoại về nhà, cho người trong nhà biết, có phải cô muốn thấy người ta hoàn toàn hạ bệ thằng Cẩn Du rồi mới vừa bụng phải không!" Giang Văn Ngọc vừa nghe thấy giọng nói của con dâu, lửa giận trong lòng liền không nhịn được nữa.
Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy giọng điệu này mẹ chồng không đúng lắm, cái gì mà hạ bệ Cẩn Du rồi mới vừa bụng, chẳng lẽ cô là gián điệp?
Theo bản năng Vương Tĩnh Kỳ nhấn nút ghi âm trên điện thoại.
"Mẹ, mẹ nói gì vậy, con nghe không hiểu! Con vừa bụng cái gì, Cẩn Du là chồng con, trong bụng con còn mang thai con của anh ấy nữa. Anh ấy xảy ra chuyện, làm sao con có thể vui vẻ được!" Cô cũng đâu có bị điên, có một người chồng là thị trưởng bị giáng chức, nhất định sẽ phải sống rất cực khổ.
"Cô đừng nói những lời vô dụng đó với tôi, Cẩn Du là con tôi, nó gặp chuyện không may cũng chỉ người mẹ như tôi đây thật sự đau lòng vì nó! Nếu cô thật sự quan tâm nó, làm sao có thể để nó bị bắt một ngày nay, cũng không chịu nghĩ biện pháp đi cứu nó, bây giờ tôi cũng bắt đầu hoài nghi cô tiếp cận Cẩn Du nhà chúng tôi, không biết là có mục đích gì nữa!" Giang Văn Ngọc càng lúc càng nặng lời.
Vốn là lần trước cô tới nhà anh, bà ấy đã có chút không hài lòng. Có con gái nhà ai lần đầu tiên đến nhà chồng đã bất hòa với chị chồng không, đó không phải là xem thường nhà họ Chu, làm khó dễ con trai bà ấy sao! Nếu lúc đầu không phải do ông cụ và Cẩn Du vừa ý, nói thế nào đi nữa bà ấy cũng sẽ không đồng ý, Bảo Cầm nói rất đúng, gia đình như bọn họ, muốn cưới vợ vẫn là phải tìm gia đình môn đăng hộ đối mới được.
"Mẹ, có phải mẹ hiểu lầm rồi hay không, sáng nay lúc con biết chuyện Cẩn Du bị người ta đưa đi, con đã gọi điện thoại cho thư ký Lý, cũng đại khái hiểu được tình huống hiện tại, lần này Cẩn Du bị điều tra, chủ yếu là bởi vì một thời gian trước xảy ra tin đồn thất thiệt, nhưng con biết tờ báo đó đưa tin không đúng sự thật, cho nên Cẩn Du sẽ không có chuyện gì đâu." Dù sao người ở đầu dây bên kia cũng là mẹ của Chu Cẩn Du, cô là phận làm con phải giải thích cho cặn kẽ đàng hoàng, quan trọng là cô không phải người vô tâm, Chu Cẩn Du vẫn còn bị tạm giam không biết tình hình như thế nào, người nhà anh lại làm ầm cả lên, nếu để cho Chu Cẩn Du biết, trong lòng anh nhất định cũng không dễ chịu.
Vương Tĩnh Kỳ nhắc tới chuyện tờ báo, làm lửa giận của Giang Văn Ngọc lại bộc phát.
"Chuyện tờ báo là chuyện lúc nào nữa, các người đủ lông đủ cánh rồi, chuyện lớn như vậy thậm chí người trong nhà cũng không được thông báo một tiếng, để cho bậc làm cha mẹ như chúng tôi mơ mơ hồ hồ, giống như đồ ngu, mãi đến lúc xảy ra chuyện rồi, chúng tôi mới được biết mọi chuyện, cô có biết làm vậy sẽ gây bất lợi cho Cẩn Du thế nào không?"
Không đợi Vương Tĩnh Kỳ nói chuyện, Giang Văn Ngọc lại bắt đầu nổ súng: "Còn nữa, thành phố D phức tạp thế nào, chốn quan trường cong cong quẹo quẹo cô hiểu được bao nhiêu, Cẩn Du cứ như vậy bị người ta đưa đi, nếu có người có ý định muốn đối phó với nó, cô cho rằng cô nói Cẩn Du không có làm thì người ta sẽ tin cô sao, người ta đã cố tình vu khống hãm hại cho nó rồi, cô thân là vợ của Cẩn Du, không biết suy nghĩ cho nó, lại còn tự cho là chỉ cần phí thời gian ngồi đợi là nó sẽ được thả ra, tôi biết dã tâm của cô là cái gì rồi! Nếu cô làm trễ nãi chuyện cứu Cẩn Du ra ngoài, vậy thì cô cũng đừng bước vào cửa nhà họ Chu chúng tôi nữa!"
"Tôi thật sự không hiểu, một công dân nhỏ bé, không biết cái gì hết, lại còn dám tự tiện làm chủ, bộ không sợ hại người hại mình sao? Quá ngu ngốc rồi, quá ngu muội rồi!"
Một câu nói cuối cùng, không biết là Giang Văn Ngọc đang nói với ai, nhưng điện thoại còn chưa cúp máy, nên Vương Tĩnh Kỳ nghe được rất rõ ràng.
Vương Tĩnh Kỳ cứng đờ bỏ điện thoại xuống, sau đó cứ như vậy yên lặng ngồi trên ghế sofa.
Không phải là cô tức giận mẹ chồng ác ngôn ác ngữ với cô, nếu như có chuyện gì xảy ra với con mình, có lẽ cô cũng sẽ nổi giận như vậy.
Mà là cô vừa hiểu ra rất có thể người muốn đối phó với Chu Cẩn Du sẽ vu khống hãm hại anh, tâm trạng bình tĩnh của cô đã bắt đầu loạn lên rồi.
Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, đúng rồi, sao cô lại đơn thuần như vậy, rõ ràng Duyệt Tâm giăng bẫy nhằm vào Chu Cẩn Du, làm sao có thể để anh dễ dàng thoát ra được, sao cô lại cứ đinh ninh là Chu Cẩn Du sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Là ai đã cho cô lòng tin? Đúng rồi, là Chu Cẩn Du, sống chung với anh nửa năm qua, Chu Cẩn Du cho cô cảm giác anh là người rất mạnh mẽ, không có chuyện gì anh không làm được, anh giống như ngọn núi cao chống cả bầu trời cho cô. Từ sau khi chuyện của Duyệt Tâm xảy ra, Chu Cẩn Du lúc nào cũng giữ vững bình tĩnh, làm cô cứ tưởng chuyện này không có gì to tát.
Nghĩ tới nếu Chu Cẩn Du thật sự bị người ta hãm hại, không biết những người đó sẽ đối đãi với anh như thế nào. Không lẽ chỉ đơn giản cắt chức là xong sao? Có khi nào bọn họ đuổi cùng giết tận, khiến Chu Cẩn Du ở trong ngục giam suốt quãng đời còn lại hay không?
Lúc đó cô phải làm sao? Đứa bé của cô phải làm sao? Nghĩ tới những thứ này, Vương Tĩnh Kỳ không khỏi đau lòng, lúc này cô mới biết, cô cần Chu Cẩn Du nhiều tới chừng nào, không chỉ là một bờ vai để cô nương tựa, không chỉ là vì cho đứa con của cô có một người cha, cô phát hiện, nửa đời sau của mình không thể không có Chu Cẩn Du.
Lúc này gương mặt Vương Tĩnh Kỳ đã đầy nước mắt, sau đó cô dứt khoát không nhịn nữa, ngồi trên ghế sofa bắt đầu gào khóc. Cô muốn dùng phương thức này để biểu đạt nỗi sợ hãi và bàng hoàng trong lòng mình.
Không biết khóc qua bao lâu, khóc tới nỗi không còn hơi sức để khóc, cô mơ hồ nghe trong điện thoại có âm thanh "Này, a lô" vang lên.
Vương Tĩnh Kỳ mở to đôi mắt sưng đỏ mắt, nhìn xung quanh, tìm được ống nghe trên đùi mình
Lúc nãy cô ngẩn ra, quên cúp điện thoại.
Nàng cầm ống nghe lên, để vào bên tai: "A lô." Cô líu ríu nói bằng giọng nghẹt mũi.
"Kỳ Kỳ, cháu khóc sao? Có phải có ai khi dễ cháu không?" Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói gấp gáp của Ông cụ Chu.
Ông cụ Chu ở thư phòng gọi hai cuộc điện thoại cho mấy người bạn già của mình, sắp xếp xong xuôi chuyện của cháu nội, sau đó ra ngoài phòng khách đi bộ một vòng, liền nghe loáng thoáng có tiếng khóc của phụ nữ. Âm thanh giống như truyền từ nơi xa tới, làm ông cụ có chút khó hiểu.
Ông cụ đi qua đi lại vài vòng mới phát hiện ra tiếng khóc là từ trong điện thoại vang, xem ra là ai gọi điện thoại rồi quên cúp.
Ông cụ cầm lên nghe thử, cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, cố gắng suy nghĩ một hồi mới phát giác được âm thanh này nghe giống như cháu dâu Kỳ Kỳ của ông, lúc này mới bối rối, bây giờ cháu dâu đang mang thai đứa cháu cố của ông, cảm xúc không thể quá kích động, mà cháu cố còn chưa được sinh ra, nếu cháu dâu có mệnh hệ gì, ông cụ biết ăn nói làm sao với cháu cố của mình chứ.
Cho nên ông cụ cầm điện thoại trong phòng khách lên, a lô mấy tiếng, muốn lấy được sự chú ý của cô.
Rốt cuộc tiếng khóc của cháu dâu cũng nhỏ dần, bắt đầu nói chuyện với ông rồi, lúc này ông cụ mới lau mồ hôi trên trán, thật là khẩn trương muốn chết.
"Ông nội, không có ai khi dễ cháu hết, là cháu hại Cẩn Du, cháu không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, Cẩn Du nói là không sao, thật, Cẩn Du nói không có chuyện gì mà! Oa......" Vương Tĩnh Kỳ giống như đứa trẻ được gặp mẹ, giải bày tất cả uất ức của mình ra ngoài cho người ta biết.
"Không có, không có, ai nói cháu hại Cẩn Du đâu, không có sao hết, không có chuyện gì xảy ra với Cẩn Du, ông nội bảo đảm với cháu." Ông cụ Chu khẳng định.
Vương Tĩnh Kỳ chỉ lo khóc, không có nghe rõ trong điện thoại nói cái gì.
Một hồi lâu sau, Vương Tĩnh Kỳ mới dần dần nín khóc, ông cụ Chu mới khẳng định những gì ông vừa nói lại một lần nữa, chỉ sợ cháu dâu lại bắt đầu khóc lóc thảm thương.
"Thật...... Nấc...... Thật sao?" Vương Tĩnh Kỳ có chút không tin tưởng hỏi lại.
"Đương nhiên là thật, ông nội làm sao sẽ lừa cháu!" Ông cụ Chu mạnh miệng bảo đảm.
"Nhưng, nhưng, mẹ nói là người ta cố ý muốn đối phó với Cẩn Du, nếu không cũng sẽ không nghĩ đủ cách để vu khống hãm hại anh ấy, đến lúc đó, Cẩn Du có muốn thanh minh cũng không được." Cô càng nói càng khóc lớn.
"Cháu đừng nghe mẹ cháu nói càn, đó chỉ là ý kiến đàn bà thôi, người nhà họ Chu chúng ta mà dễ dàng bị kẻ khác vu khống hãm hại, vậy quyền lực ở thủ đô của gia đình chúng ta tính là cái gì, nghỉ ở nhà ôm cháu cho rồi!” Ông cụ Chu biết ngay, nhất định là con dâu đã gọi điện thoại nói cái gì với cháu dâu rồi, cho nên cô mới bị dọa sợ thành ra như vậy.
"Kỳ Kỳ, cháu nghe ông nội nói, lúc nãy ông nội đã gọi cho bạn của ông, biết một chút chuyện, không có gì to tát hết, nhưng theo như trình tự tiến hành điều tra, khẳng định ngày mai Cẩn Du có thể về nhà rồi, cháu phải khỏe mạnh, nếu không Cẩn Du về nhà lại phải lo lắng cho cháu!" Ông cụ Chu tận tình khuyên nhủ.
"Ông nội, ngày mai Cẩn Du có thể về sao?" Vương Tĩnh Kỳ bắt lấy trọng điểm, cô không cần biết những thứ khác, bây giờ cô cực kỳ nhớ nhung Chu Cẩn Du, cô muốn càng sớm được nhìn thấy anh càng tốt.
"Có thể, nhất định có thể!" Ông cụ Chu chỉ kém vỗ ngực bảo đảm.
"Đó là buổi sáng hay là buổi chiều?"
"Buổi sáng, buổi sáng là có thể trở lại." Xem ra một lát còn phải gọi điện thoại cho lão An mới được, có một số việc cần phải gấp rút hoàn thành, trong nhà còn có phụ nữ có thai đang chờ đây.
Vương Tĩnh Kỳ lấy được câu trả lời hài lòng, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
Ông cụ Chu cũng cảm nhận được cảm xúc của người ở đầu bên kia thay đổi, ông vội vàng hỏi tình hình cháu cố của mình như thế nào, biết mọi chuyện đều tốt đẹp, ông cụ mới yên tâm cúp điện thoại.