Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 173: Chương 138: Đi gặp người thứ ba (một)




Hai người rời khỏi nhà họ Vương, sóng vai nhau đi ở ven đường.

"Anh không thích ba em." Đột nhiên Chu Cẩn Du lên tiếng: "Trong lòng ông ta không có coi em là con."

"Ừ, em cũng không thích." Vương Tĩnh Kỳ không tức giận, vì cô cũng không thích ba Vương, nếu không phải quan hệ huyết thống không thể nào cắt đứt được, cô đã sớm cắt đứt quan hệ với người làm ba này, cho nên cô càng không thể yêu cầu Chu Cẩn Du thích ông được.

"Anh cũng không thích chị dâu của em." Chu Cẩn Du thấy Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, nói tiếp: "Bởi vì chị ta quá giả tạo, quá coi trọng vật chất, người như vậy không thể nào là người tốt được."

"Ừ, em đồng ý." Ấn tượng của Vương Tĩnh Kỳ đối với chị dâu của cô cũng không được tốt, chị ta là loại người như vậy, nếu người nào có thể mang lại lợi ích cho chị ta, chị ta sẽ tung hô người đó lên trời, nhưng chỉ cần có một chút gì bất lợi, chị ta sẽ ngay lập tức trở mặt với người đó.

"Anh càng không thích anh của em." Chu Cẩn Du liếc nhìn Vương Tĩnh Kỳ một cái: "Không có ra dáng đàn ông, một chút tâm huyết cũng không có, bị một người phụ nữ nắm trong tay, nếu như anh ta cứ tiếp tục như vậy, cả đời này cũng đừng mong có được thành công."

Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt nhìn anh, anh của cô luôn đối xử với cô rất tốt, chỉ là anh cưới phải một người vợ không tốt mà thôi.

"Ừ." Nhưng Vương Tĩnh Kỳ cũng đồng ý, tình huống ngày hôm nay xảy ra, anh cả đau lòng vì cô, nhưng ở trước mặt vợ, anh ta cũng lực bất tòng tâm.

"Anh..."

"Được rồi, đừng nói nữa, em đều hiểu cả rồi." Vương Tĩnh Kỳ khẩn trương chặn đứng những lời anh định nói tiếp, thật ra, cho dù có nói thêm gì nữa, thì nhà mẹ đẻ của cô cũng không có một người nào tốt.

"Haha, em hiểu rồi thì tốt!" Chu Cẩn Du không nói nữa, ngược lại vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như vuốt ve con cún nhỏ.

Vương Tĩnh Kỳ biết Chu Cẩn Du muốn nói về mẹ cô, không thể phủ nhận, mẹ đúng là có đau lòng vì cô, nhưng bà vẫn thương yêu con trai mình hơn, còn bây giờ là vô cùng quan tâm đến đứa cháu nội đích tôn trong bụng chị dâu.

Mấy chuyện này cũng không có gì đáng trách hết, là một người phụ nữ, cô có thể hiểu được, nhưng trong lòng cô khó tránh khỏi cảm giác khó chịu. Mà cũng không trách được, ngón tay có ngón dài ngón ngắn, thích và không thích, thích ít hay thích nhiều, cô cũng không thể tự mình quyết định.

Vương Tĩnh Kỳ vuốt ve bụng mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Chu Cẩn Du: "Sau này chúng ta phải trở thành người cha người mẹ có đủ tư cách." Làm một người mẹ tốt nhất thì có thể không được, nhưng làm một người mẹ có đủ tư cách thì cô nhất định phải làm được.

"Hửm?"

"Sau này chúng ta đừng cãi nhau, có vấn đề gì đều phải giải quyết trong êm đẹp, để con cái được trưởng thành trong hoàn cảnh hạnh phúc yên bình."

"Được." Chu Cẩn Du không chút do dự gật đầu.

"Còn nữa, nếu sau này chúng ta không chỉ có một đứa con... Thôi, chuyện này không có khả năng đâu." Vương Tĩnh Kỳ còn muốn nói tiếp, cô muốn con cái mình không phải chịu đựng những ủy khuất mà lúc còn nhỏ cô đã phải hứng chịu, nhưng nghĩ lại, Chu Cẩn Du là nhân viên công vụ, không thể sinh thêm đứa thứ hai.

"Sao lại không có khả năng, anh cả chị cả của anh là thai song sinh, anh hai chị hai của anh cũng là song sinh luôn, mà anh họ cũng có hai đứa con song sinh nữa, cho nên trong bụng em cũng có khả năng là hai đứa bé!" Chu Cẩn Du nhìn bụng cô nói.

Nhà họ Chu có gen này, hơn nữa cũng có mấy cặp song sinh.

"Ừ, cũng đúng, nếu sau này chúng ta không chỉ có một đứa con, vậy chúng ta làm cha mẹ phải xử lý mọi chuyện một cách thật công bằng, mặc kệ là con trai hay con gái." Vương Tĩnh Kỳ yêu cầu.

"Được." Chu Cẩn Du tươi cười nhanh chóng đáp ứng.

"Em nói thật lòng đó." Cô đang nói chuyện rất nghiêm túc, sao anh lại tùy tiện đồng ý mà không thèm suy nghĩ như vậy chứ.

Hai người đi đến bên cạnh chiếc xe, Chu Cẩn Du mở cửa, dìu Vương Tĩnh Kỳ ngồi vào trong, anh cũng ngồi vào ghế lái.

"Anh cũng nói thật lòng."

Ô tô khởi động, sau đó dần biến mất khỏi tiểu khu.

Cuộc sống riêng của Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ an ổn trôi qua.

Vì sự an toàn của vợ con, ngày nào Chu Cẩn Du cũng đưa đón cô, sau khi tan tầm, gần như anh đều từ chối tất cả các buổi tiệc xã giao, về nhà nấu cơm giặt giũ phục vụ vợ con.

Mặc dù Vương Tĩnh Kỳ bị cấm không cho làm cái gì hết, nhưng cô cũng rất bận rộn, Chu Cẩn Du nấu cơm trong phòng bếp, cô sẽ đứng bên cạnh nhặt rau, hướng dẫn anh nấu nướng, Chu Cẩn Du lau nhà, cô sẽ đi theo giúp đỡ kiểm tra, Chu Cẩn Du giặt quần áo, cô sẽ phụ trách phơi đồ, tóm lại, Vương Tĩnh Kỳ luôn luôn tìm được việc để làm, mà cô cũng cực kỳ thích cuộc sống như vậy.

Cuối tuần này, Chu Cẩn Du phải đi tỉnh để triển khai một hội nghị quan trọng, không thể ở nhà chăm sóc cho cô được, trước khi đi anh dặn dò đủ thứ, căn dặn cô phải ngoan ngoãn ở yên trong nhà, muốn đi đâu thì chờ anh về nhà rồi cùng nhau đi.

Vương Tĩnh Kỳ ở nhà một mình nhàm chán đi tới đi lui, nghĩ thừa dịp Chu Cẩn Du không có ở nhà, cô có thể làm chút việc gì, nên vào phòng bếp lục lọi một hồi, nhưng không thấy có cái gì để làm, định nấu cơm lại phát hiện một mình cô không thể nào ăn hết số thức ăn đã nấu sẵn. Vào nhà vệ sinh, nhìn cái giỏ đựng quần áo dơ, ngay cả một chiếc tất bẩn cũng không có, làm cô muốn giặt quần áo cũng không được. Sau đó cô lại nhìn xuống chân mình, sàn nhà bóng loáng không một chút bụi bẩn, chuyện này cũng không cần cô phải nhúng tay.

Cô lại quay trở ra phòng khách, ngồi trên ghế sofa, thuận tay mở ti vi lên, thật nhàm chán.

Reng...

Vương Tĩnh Kỳ khẩn trương cầm điện thoại lên: "A lô."

"Đang làm gì vậy?" Chu Cẩn Du cầm tài liệu đưa cho Lý Việt ở sau lưng, kẹp điện thoại di động trên cổ gọi cho cô.

"Không có làm gì, đang xem ti vi." Vương Tĩnh Kỳ thật cao hứng, nhưng giọng nói vẫn tỏ vẻ miễn cưỡng.

"Ừ, ngoan, nhớ mặc áo chống bức xạ, để ở dưới bàn trà đó." Ti vi cũng có bức xạ, nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Vương Tĩnh Kỳ đưa chân đá nhẹ lên bàn trà, nhìn bộ đồ màu đỏ để phía dưới: "Ừ, em biết rồi."

"Ha ha, ở nhà một mình buồn lắm có phải không, chờ anh, hội nghị diễn ra rất thuận lợi, sáng mai nữa là xong rồi, chắc khoảng hai giờ chiều mai anh về tới." Bây giờ tâm tình Chu Cẩn Du chỉ dành hết cho người vợ đang chờ ở nhà của anh.

Quả nhiên, vợ anh vừa nghe thấy chiều mai anh sẽ về, giọng nói trong điện thoại cũng nhanh chóng thay đổi.

"Thật sao! Vậy tối mai anh muốn ăn món gì, em chuẩn bị cho anh về ăn!" Tâm trạng Vương Tĩnh Kỳ liền trở nên vui vẻ.

"Không cần phải chuẩn bị, em cứ ngoan ngoãn ở nhà cho anh là được."

"A, anh không có đọc quyển sách em đã đưa cho anh sao, trong sách nói là, phụ nữ có thai nên làm việc nhẹ nhàng, như vậy rất tốt cho sức khỏe đó!" Vương Tĩnh Kỳ kháng nghị.

"Anh biết, chuyện này chờ anh về rồi chúng ta sẽ thảo luận sau. Bây giờ em nghe lời anh ngồi xem ti vi đi, giữa trưa có đói bụng thì hâm nóng đồ ăn hồi sáng anh làm sẵn cho em, chờ khi nào anh về, sẽ nấu một bữa tiệc lớn cho em ăn." Bây giờ Chu Cẩn Du rất tự tin vào tài nấu nướng của mình, mới học không lâu mà về cơ bản anh đã nấu nướng rất thành thạo, ngay cả anh mà còn cảm thấy mình không làm nghề đầu bếp thực sự là quá lãng phí.

"Ừ." Giọng nói của Vương Tĩnh Kỳ lại uể oải như lúc đầu.

Sau khi cúp điện thoại, cô khổ não suy nghĩ, mệnh của mình chỉ thích hợp làm người nghèo thôi, chứ được đãi ngộ như bà hoàng như vậy, cô thật sự không chịu nổi.

Reng...

Vừa cúp điện thoại với Chu Cẩn Du, điện thoại bàn lại vang lên, Vương Tĩnh Kỳ cứ tưởng là Chu Cẩn Du còn chuyện gì quên dặn dò cho nên gọi lại.

"A lô, còn chuyện gì nữa!" Vương Tĩnh Kỳ miễn cưỡng hỏi, không cần nghĩ cũng biết anh sẽ nói cái gì.

"Xin chào, cho hỏi có phải nhà thị trưởng Chu không?" Trong điện thoại là một giọng nữ dịu dàng.

"Đúng rồi, cho hỏi ai vậy? Bây giờ Chu Cẩn Du không có ở nhà, nếu cô có cần gì thì hãy để lại số điện thoại, khi nào anh ấy về, tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô, hoặc là đợi tối nay rồi gọi lại." Vương Tĩnh Kỳ nghe giọng người lạ, nói chuyện rất lễ phép.

Người phụ nữ trong điện thoại hơi dừng lại một chút, nói: "Cô là bà Chu có phải không, tôi có chút chuyện muốn gặp cô để nói riêng, cô có thể ra ngoài một chuyến được không?"

Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt: "Cô tìm tôi? Tôi có quen biết cô sao?"

"Bây giờ thì cô không biết tôi, nhưng chúng ta đều quen biết Chu Cẩn Du." Người phụ nữ trong điện thoại khẳng định, giống như chỉ cần nói như vậy, Vương Tĩnh Kỳ nhất định sẽ ra ngoài gặp cô ta.

Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười, người phụ nữ này thật thú vị:" Cô gái, tôi nghĩ là cô suy nghĩ hơi nhiều rồi. Những người quen biết với chồng tôi, không phải ai cũng có thể được gặp tôi, nếu tôi mà đi gặp tất cả bọn họ, chắc cũng không còn thời gian để làm những chuyện khác nữa!"

Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên trở nên yên lặng, Vương Tĩnh Kỳ cũng không thèm để ý, cười nói: "Nếu cô không còn chuyện gì khác nữa, tôi cúp máy đây."

"Chờ một chút!" Người phụ nữ kia nhanh chóng nói.

Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, chỉ chờ cô ta nói tiếp.

"Tôi mang thai con của Chu Cẩn Du."

Trong nháy mắt cả hai người đều yên tĩnh.

"A lô?" Đối phương mất kiên nhẫn.

"Cô nói là cô mang thai đứa con của chồng tôi, cô chắc chứ?" Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh hỏi.

"Cô có ý gì, mặc dù tôi xuất thân không cao, nhưng những chuyện như vậy tôi cũng sẽ không tùy tiện nói giỡn đâu!" Người phụ nữ kích động nói.

"Ha ha, tôi không cần biết thân phận của cô là gì, tôi chỉ biết Chu Cẩn Du là chồng của tôi, nói cách khác, anh ấy là người đàn ông đã kết hôn, bây giờ cô nói cô mang thai con của chồng tôi, tôi thật sự không biết phải nói như thế nào với cô cho phải nữa!" Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười, nhưng nụ cười này không có một chút vui vẻ.

Người phụ nữ này được lắm, làm gái bán thân mà cũng muốn người ta lập đền thờ, làm vợ bé mà cũng muốn có tôn nghiêm, cô ta quá ảo tưởng rồi.

"Cái gì cô cũng có, cái gì cô cũng không cần phải lo, cho nên cô mới nói như vậy, còn tôi, tôi..." Người phụ nữ lập tức trở nên kích động.

Vương Tĩnh Kỳ vội vàng cắt đứt lời cô ta: "Đủ rồi, mục đích của cô là gì, mặc kệ cô là ai, bây giờ tôi không có rảnh để vòng vo với cô đâu!" Vương Tĩnh Kỳ cũng bắt đầu không khách khí nữa.

Người ta đã thẳng thắn nói là muốn cướp đoạt chồng của cô, cô mà còn nể mặt người ta nữa là hết nói nổi.

Người phụ nữ trong điện thoại nghe cô nói như vậy như vậy, nhất thời không nói được cái gì, đoán chừng là đang suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm thế nào.

"Bây giờ tôi đang ở quán cà phê trong khuôn viên phía tây Lan Hòa Tiểu Trúc, tôi muốn gặp cô một lát!" Người phụ nữ nói xong, giống như sợ Vương Tĩnh Kỳ sẽ không ra gặp cô ta, lại nói thêm một câu: "Tôi sẽ chờ ở đây, nếu cô không đến, tôi sẽ không đi!" Nói xong, rắc một tiếng, cô ta cúp điện thoại.

Vương Tĩnh Kỳ khó hiểu nhìn cái điện thoại trong tay, thầm nghĩ người phụ nữ này đúng là bị bệnh, cô ta muốn bỏ về hay muốn ngồi chờ mòn mỏi ở quán cà phê thì mặc kệ, mắc mớ gì đến cô.