Ba Vương về đến nhà nhìn thấy người đàn ông xa lạ ngồi trong nhà mình thì không có phản ứng gì, nhưng vừa nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ đi ra từ trong phòng bếp, chân mày ông liền nhíu lại.
Triệu Bình rất thức thời, thấy sắc mặt ba chồng mình thay đổi, sợ ông sẽ đuổi người ra khỏi nhà, lỡ làm em chồng tức giận, lấy lại mấy thứ vừa mới mang tới thì phải làm sao bây giờ.
"Ba, ba về rồi, mau đến xem, đây chính là bạn trai của Tĩnh Kỳ, lần này đến đây mang rất nhiều quà cáp đến, là để thăm ba đó!" Triệu Bình cố tình nhấn mạnh hai chữ quà cáp, hơn nữa còn né qua một bên cho ba Vương thấy rõ hai bình Mao Đài để trên bàn trà.
Quả nhiên lời mắng chửi của ba Vương sắp thốt ra ngoài, vừa nhìn thấy hai bình rượu liền nén trở vào.
"Hừ, con gái lớn rồi, làm cái gì cái đó hỏng, ăn cái gì cái đó không còn thừa, về đây làm gì, làm bại hoại thanh danh nhà họ Vương của tôi!" Ba Vương xem trọng hai bình rượu, coi như không nhìn thấy đứa con gái nghiệt ngã kia, trực tiếp đi vòng qua.
Mẹ Vương sợ con gái nghe vậy sẽ tức giận, khẩn trương lôi kéo cô,
Vương Tĩnh Kỳ ra hiệu bằng mắt với bà, tỏ ý không sao, đời trước sau khi cô gả cho nhà họ Trương, mấy lời này cô cũng đã nghe không ít, về sau cô thật sự không chịu nổi nữa nên rất ít khi về nhà mẹ đẻ.
Ngẫm lại đời trước của cô thật là khổ sở, nửa đời trước lúc ba Vương còn trẻ, uống rượu vào là đánh người, ngay cả con ruột của mình mà cũng không tha, suốt cả tuổi thơ của cô trôi qua bằng những trận đánh đập chửi rủa. Đến khi trưởng thành, tính tình của ba Vương cũng coi như tốt hơn một chút, cô lại gả vào nhà họ Trương, ở đó cũng là một nơi ăn tươi nuốt sống người ta, mặc dù không có ai đánh đập hành hạ cô nữa, nhưng đả kích về tinh thần vẫn chưa bao giờ dừng lại.
"Làm sao vậy, khó chịu hả?" Câu hỏi của Chu Cẩn Du cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, cô khẩn trương ổn định lại tinh thần, cười trấn an anh.
"Không sao đâu, em nghĩ tới một vài chuyện nên thất thần, anh..." Lúc nãy ba cô coi như không có cô, cũng phớt lờ luôn Chu Cẩn Du, chuyện này đối với một người con rể lần đầu tiên tới nhà vợ mà nói, đó chính là hoàn toàn ra mặt xem thường.
"Anh không sao." Chu Cẩn Du cũng cười trấn an cô, nhưng trong lòng thầm tức giận, không phải là vì ba Vương không thèm để ý tới anh, mà là tức giận ông chửi vợ mình.
Dù sao đi nữa, trong tình huống không nói cho ba mẹ cô biết mà đã cưới cô về, ít nhiều cũng phải bị người nhà mắng chửi, nhưng bây giờ Vương Tĩnh Kỳ không riêng gì là con gái nhà họ Vương nữa, cô còn là vợ của anh, cho nên một người làm chồng như anh, không thể nào chịu được cảnh người khác mắng vợ mình, ngay cả ba ruột của cô, anh cũng không đồng ý.
"Ừ, anh ráng chịu một chút đi, sắp ăn cơm rồi, cơm nước xong chúng ta sẽ đi ngay." Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy ở nhà rất áp lực.
"Ừm, đều nghe theo em!" Chu Cẩn Du vui vẻ cười với cô.
"Được rồi, anh đừng bon chen vào đó làm gì, mau giúp em đi dọn bàn, bày bát đũa!" Vương Tĩnh Kỳ ra lệnh.
"Ok, em chỉ huy, anh sẽ làm theo!" Nhà họ Vương có thói quen sinh hoạt như thế nào anh không biết, cho nên cần phải có người hướng dẫn.
Sau đó đôi vợ chồng son ngọt ngào cùng nhau bận rộn làm việc.
Ba Vương kéo con trai mình đi vào phòng khách, dứt khoát ngồi lên ghế sofa, hai mắt không quên dán lên bàn trà, nghĩ muốn dằn mặt người đàn ông mà con gái mình vừa dẫn về, để cho người ta biết, chỗ này là nhà họ Vương, tất cả mọi chuyện đều là do Vương Kiến Phương ông định đoạt.
Vậy mà chờ mòn mỏi, người đàn ông đó còn chưa chịu đi ra, làm ba Vương vô cùng bất mãn.
Vương Tuấn Kỳ cũng không đợi nổi nữa, không thèm để ý đến ba mình, liền đứng lên chuẩn bị vào phòng bếp xem Tĩnh Kỳ.
"Con mau đi xem tụi nó đang làm cái gì, đúng là không có quy củ gì hết!" Ba Vương thấy con trai mình đứng lên, biết anh ta muốn đi xem em gái, cũng không ngăn cản.
Triệu Bình thấy chồng mình vào trong, nói với ba chồng: "Ba, ba nhìn xem, đây chính là rượu Mao Đài chính cống đó, con vừa nghiên cứu thời gian ủ của bình rượu này, chắc cũng hơn mười năm, khẳng định là rượu ngon!"
Ba Vương nhận bình rượu Mao Đài từ tay con dâu, nheo mắt đọc chữ in trên bao bì, haiz, già rồi, mắt yếu không đọc được cái gì hết.
"Ba, lát nữa ăn cơm, con mở một bình cho ba và anh Tuấn Kỳ nếm thử!" Triệu Bình dõi mắt nhìn, kỳ thật chị ta muốn bọn họ mở bình rượu ra uống thử, để chị ta còn được nếm xem mùi vị nó ra làm sao, trước giờ nghe người ta nói rượu Mao Đài ngon lắm, nhưng chị ta chưa từng có dịp uống qua, lần này cuối cùng cũng có cơ hội rồi, đương nhiên là muốn nếm thử một chút.
Ba Vương trừng mắt liếc con dâu một cái, nhưng cũng không có phản bác, nghiên cứu một hồi, rồi mở nắp bình rượu ra, vừa mở đã nghe mùi rượu thơm phức bay vào mũi.
"Ừ, rượu ngon." Ba Vương uống rượu cả đời, ngửi một chút đã biết rượu này ngon.
Ông nhịn không được đưa lên miệng uống một ngụm, chép chép miệng: "Rượu ngon." Ông không có kiến thức gì, chỉ biết là rượu ngon, lại không có từ nào khác để hình dung, cho nên nói một hồi chỉ có thể dùng hai chữ rượu ngon để miêu tả.
Nghe có tiếng bước chân đi tới, ba Vương vội vàng đóng nắp bình rượu, sau đó trợn mắt nhìn con dâu, lại ngồi yên ngay ngắn, bộ dạng chờ người khác đến thỉnh an.
Cuối cùng người tới lại là Vương Tuấn Kỳ.
"Ba, dọn cơm xong rồi."
Ba Vương nghe anh ta nói như vậy, hai mắt trợn to, thằng nhóc không biết phép tắt kia không chào hỏi bậc làm cha làm mẹ như ông mà đã muốn ngồi lên bàn ăn nhà ông rồi, thật là đẹp mặt.
Triệu Bình mặc kệ ba chồng mình suy nghĩ cái gì, trực tiếp mời ông đi ăn cơm.
Ba Vương ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách tức giận thở hổn hển, nhưng không có ai ở đây, muốn trút giận cũng không được.
"Ba, nhanh lên đi, mọi người đều đang chờ ba đó. Ai, Tiểu Chu, bình rượu mùi vị không tệ, chị còn chưa uống mà đã nghe thơm rồi! Em còn không, lần sau đến đây lại mang theo hai bình đi, để Tết chị dâu còn có rượu ngon mà uống, khà khà!" Giọng nói lớn tiếng của Triệu Bình vang lên từ trong phòng bếp.
Lúc này ba Vương mới để ý, hai bình rượu trước mặt ông đã bị cô con dâu mượn gió bẻ măng, lúc đầu ông đã cố nhịn thèm rồi, sau đó vẫn là không thể chống lại sức hấp dẫn của rượu ngon, chợt ông đứng dậy, đi nhanh vào phòng bếp.
Con bà nó, đây là nhà của ông, ông muốn đi ăn cơm ai mà quản được.
Ba Vương vừa ngồi xuống bàn ăn, Vương Tuấn Kỳ đã nhanh chóng dâng một ly rượu cho ông, thành công chặn cái miệng của ông lại.
Một bữa cơm này trôi qua cũng khá yên tĩnh, ba Vương có rượu ngon, cầm ly rượu trong tay, uống hết ly này đến ly khác, cũng không thèm quan tâm trên bàn ăn còn có người ngoài đang ngồi.
Triệu Bình có chút bà tám, nhìn hai vợ chồng cô em chồng ăn mặc bóng loáng, cảm thấy điều kiện của người em rể này không tệ, thầm nghĩ muốn hỏi thăm một chút.
Còn mẹ Vương và Vương Tuấn Kỳ lại rất quan tâm Vương Tĩnh Kỳ, vừa ăn cơm vừa không ngừng hỏi cái này cái kia.
"Cẩn Du làm việc ở đâu vậy?" Mẹ Vương hỏi.
"Mẹ, con làm việc ở Phủ thị chính." Chu Cẩn Du trả lời.
"Ồ, chỗ làm rất khá, em làm chức vụ gì vậy?" Triệu Bình hỏi.
"Em chỉ là một nhân viên công vụ thôi." Chu Cẩn Du nhàn nhạt trả lời, anh không có ấn tượng tốt gì đối với anh trai và người chị dâu này, cảm thấy một người thành thật chất phác như anh, mà lại cưới phải cô vợ giả tạo xu nịnh như vậy đúng là mù quáng.
"Nhân viên công vụ sao, vậy em có xe hơi riêng không?" Triệu Bình từng nghe nói, mấy người làm việc ở Phủ thị chính đều là người có năng lực, bọn họ toàn đi bằng xe hơi, tới đâu cũng có người đưa đón.
"Em câm miệng, không biết thì đừng lên tiếng! Xe, xe, xe, em chỉ nhìn thấy toàn là xe thôi sao, phải nhìn xem người đó là ai rồi hẵng hỏi người ta có xe không, em làm như ai cũng có tiền mua xe vậy, nếu em thật sự thích, vậy thì cố gắng làm việc đi, kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó, đừng nói là mua xe, có mua phi cơ anh cũng không quản em!" Vương Tuấn Kỳ sợ em rể mình bị bẽ mặt, khẩn trương quát chị ta.
Triệu Bình bĩu môi không nói gì.
"Nghe Tĩnh Kỳ nói, gia đình con ở nơi khác, vậy ba mẹ con thì sao, con có anh chị em không?" Mẹ Vương quan tâm hỏi.
"Con còn có hai anh trai, hai chị gái, tạm thời ba mẹ và ông nội của con ở chung nhà với anh cả, sau này nếu bọn họ muốn, cũng có thể ở cùng với tụi con. Đương nhiên là nếu ba mẹ muốn ở cùng với tụi con cũng được." Chu Cẩn Du nói.
"Hây da, mẹ, vị con rể này xem ra tốt hơn người lúc trước rất nhiều, về sau ba mẹ có thời gian rảnh rỗi thì đến nhà Tĩnh Kỳ ở chơi mấy ngày cũng được!" Triệu Bình nói một câu không xuôi tai, làm gì có ai nói chuyện chồng trước của cô dâu trước mặt chú rể mới chứ, không phải sẽ tạo nên tình huống rất khó xử sao, vậy mà Triệu Bình có thể nói một cách tùy tiện như vậy, không biết là chị ta cố ý hay là vô ý. Trái lại vế sau của câu nói kia mọi người đều có thể nghe hiểu, rằng chị ta rất cao hứng nếu như sau này ông bà Vương chuyển qua ở chung với con gái họ.
Vương Tuấn Kỳ ngầm kéo tay vợ mình một cái, trừng mắt nhìn chị ta nói: "Em mau câm miệng cho anh, em không nói không có ai nói em câm, ba mẹ không cần phải đi đâu hết, ở đây anh nuôi!"
Triệu Bình bộc lộ bản tính thật sự, buông đôi đũa xuống, hai tay chống nạnh, ưỡn bụng ra phía trước: "Sao, anh trừng cái gì mà trừng, muốn đánh tôi phải không, anh đánh đi, đánh đi, nếu hôm nay anh không đánh tôi, thì anh không phải là đàn ông!" Bộ dạng chị ta như người đàn bà chanh chua.
Vương Tuấn Kỳ tức đến nỗi gương mặt đỏ bừng, nhưng lại nghĩ đến trong bụng chị ta không dễ gì mới mang thai được đứa con của mình, anh ta cảm thấy khó xử.
"Hây da, sao lại cãi nhau rồi, mỗi người nói ít một câu, bớt một câu đi, Tuấn Kỳ, con nhường nhịn Tiểu Bình đi, trong bụng nó còn có đứa bé, đừng nóng nảy!" Mẹ Vương sợ hai vợ chồng con trai cãi nhau, khẩn trương khuyên ngăn.
Vương Tuấn Kỳ nghe khuyên bảo như vậy, vốn là cơn tức đang dâng lên liền biến mất, ngược lại Triệu Bình bắt đầu lên cơn, lớn tiếng chửi mắng anh ta: "Tôi nói cho anh biết Vương Tuấn Kỳ, anh đừng có mà hô to gọi nhỏ với tôi, tôi sinh con dưỡng cái cho nhà họ Vương các người, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, anh không những đau lòng vì tôi, mà còn mắng tôi, sao anh không nhìn lại mình đi, một tháng kiếm được chút đỉnh tiền, còn không đủ nuôi vợ con, anh xem mình có năng lực gì, sao cái gì cũng muốn tự mình gánh vác, đều là con cái như nhau..."
Chu Cẩn Du ngồi bên cạnh đã sớm đưa hai tay bịt kín lỗ tai Vương Tĩnh Kỳ, chỉ sợ người đàn bà chanh chua kia sẽ nói ra những từ ngữ ô uế, làm đứa bé của anh nghe thấy.
Cảm thấy Vương Tĩnh Kỳ hơi vùng vẫy, anh cúi đầu nói nhỏ với cô: "Dưỡng thai." Vương Tĩnh Kỳ lập tức ngồi bất động.
Đối với Vương Tĩnh Kỳ mà nói, thứ quan trọng nhất trong đời, chính là đứa con của cô, tất cả những gì có thể gây bất lợi đối với đứa bé, cô đều sẽ kiên quyết chống lại.
May là Triệu Bình còn biết có Chu Cẩn Du đang ngồi ở đây, cho nên chỉ mắng Vương Tuấn Kỳ có mấy phút đồng hồ thì không mắng nữa.
Sau đó trên bàn cơm lại tiếp tục lặp lại những câu hỏi và câu trả lời mang tính hình thức.
Mãi đến khi ăn xong bữa cơm, ba Vương uống nhiều nên hơi say, ăn nói lộn xộn cả lên, cũng không thèm quản có người ngoài hay không, ăn uống no say xong liền đi ngủ trưa.
Triệu Bình hỏi thăm suốt cả bữa cơm mà cũng không thu được tin tức gì hữu ích, cho nên không thèm để tâm tới Chu Cẩn Du nữa, cơm nước xong cũng để bát đũa ở đó, mệt mỏi đỡ thắt lưng, về phòng nghỉ ngơi.
Trái lại mẹ Vương và anh cô lôi kéo cô nói chuyện thật lâu, không ngừng dặn dò Vương Tĩnh Kỳ, lúc này mới tiễn hai vợ chồng cô ra cửa.
Trước khi đi, Chu Cẩn Du nói: "Mẹ, hôm nay tụi con tới đây còn có mục đích khác, con và Tĩnh Kỳ không tính tổ chức hôn lễ ở thành phố D, nhưng chỗ của ba mẹ con ở có rất nhiều người quen, tụi con muốn tổ chức hôn lễ ở đó, dự định mùa hè này sẽ cử hành, ba mẹ con muốn mời ba và mẹ đến đó tham dự hôn lễ của tụi con."
"Vậy sao, mẹ không quyết định chuyện này được, để mẹ và ba con thương lượng thử xem sao." Mẹ Vương biết mình không làm chủ được, khó xử nói.
"Được rồi, ba mẹ cứ bàn bạc với nhau đi, rồi gọi điện thoại cho con." Vương Tĩnh Kỳ rất hiểu tính tình của ba mình, nếu không chịu nói thật, để bọn họ tưởng rằng cô gả về nông thôn, có đánh chết ông cũng không thèm đi, ông rất ghét bị mất mặt.