Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 131: Chương 96: Phát tiết




Lúc hai người trở về Lan Hoà tiểu trúc, đã hơn mười hai giờ đêm.

Chu Cẩn Du tự mình lấy nước ấm cho Vương Tĩnh Kỳ, cẩn thận băng bó tay bị thương của cô thành hạt giống, anh đi vào trong phòng tắm chuẩn bị nước nóng để tắm. Đêm nay cô đã hoảng sợ nhiều rồi, hơn nữa còn khóc một trận thật lâu, nên quả thật Vương Tĩnh Kỳ đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng không tranh cãi với anh, ngoan ngoãn cởi quần áo ngâm mình ở trong nước nóng.

Sau khi thần kinh cô thả lỏng đôi chút rốt cuộc cũng ý thức được, hôm nay cô đã đối mặt với nguy hiểm, ở trong phòng tắm đầy hơi nước, ánh mắt cô lại đỏ lên.

Lúc Chu Cẩn Du tiến vào nhìn thấy đúng là bộ dạng Vương Tĩnh Kỳ ngồi trong bồn tắm đang chực khóc lã chã, giờ so với lúc cô khóc rống lên còn làm người ta lo lắng hơn.

“Bảo bối, em làm sao vậy, sợ à? Không sợ, anh ở chỗ này, anh cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không để em gặp những chuyện như vậy nữa được không.” Bồn tắm không đủ lớn, anh cũng không muốn giày vò cô nữa, cho nên chỉ ngồi xổm ở cạnh bồn tắm, bàn tay to lớn sờ soạn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ, trấn an nói.

Lúc con người đang yếu ớt, luôn muốn để người khác giúp đỡ, lúc này Vương Tĩnh Kỳ cũng như vậy, nhìn thấy Chu Cẩn Du, cô trực tiếp vươn hai tay ôm cổ Chu Cẩn Du.

“Em phản ứng có chút chậm chạp, hiện tại mới có chút sợ.” Như đáp lại lời của cô, làn da trần trụi ở trên vai nổi lên một tầng da gà.

Chu Cẩn Du đưa tay qua ma sát bả vai của cô, miệng an ủi. “Ừ, đây cũng không phải là tác phong dũng cảm ngu ngốc của em, tốt rồi, đừng sợ, anh giúp em.”

Vương Tĩnh Kỳ như không có nghe được ý oán trách của anh trong lời nói, miệng vẫn than thở nói: “Anh không biết, cái người đàn ông cao hơn ấy, thoáng cái đã đẩy em ngã.” Cô vừa nhớ lại, vừa khoa chân múa tay, để Chu Cẩn Du nhìn người đàn ông kia đẩy cô thế nào.

“Nếu vận khí của em kém, đụng phải hai kẻ tệ hơn. Đem kéo em tới xó xỉnh nào đó……..” Câu kế tiếp cô chưa kịp nói, nhưng ý tứ kia hai người đều hiểu được, “Thì hiện tại anh cũng không nhìn thấy em.” Nói xong cô nhõng nhẽo tựa đầu vào vai Chu Cẩn Du. Một bộ dáng như chim nhỏ nép vào người.

“Đừng có đoán mò, người ta cũng có gu thưởng thức tốt. Không phải chó mèo gì đều kéo vào xó xỉnh đâu.” Chu Cẩn Du ngoài miệng thì trêu ghẹo cô, nhưng rét lạnh trong mắt thì càng tăng, đối với hai tên cướp kia đều thống hận đến cực điểm, thật sự là to gan lớn mật, cướp đoạt ai không cướp, lại nhất định cướp đoạt của bảo bổi nhà anh, việc này sẽ không xong đâu.

Đột nhiên Vương Tĩnh Kỳ từ vai anh ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt người trước mặt. “Anh rất thiếu đạo đức, anh so với bọn hắn còn hư hỏng hơn, hôm nay em phải trừng phạt anh thật tốt, không em sẽ mang họ anh.” Vốn cô còn bi thương đã tràn ngập sức sống.

“Ha ha, em còn có tinh lực như vậy, anh đây sẽ liều mình bồi quân tử.” Chu Cẩn Du nói xong thì hai tay để ở dưới nách Vương Tĩnh Kỳ dùng lực, nhấc cả người cô từ trong bồn tắm ra.

Đối với bộ dáng ủ rũ lúc nãy của Tĩnh Kỳ, thì anh càng nguyện ý nhìn bộ dáng giương nanh mua vuốt của cô hơn.

“Ôi, anh làm sao vậy, có phải là cầm thú hay không. Hôm nay em bị như vậy, anh còn muốn chuyện đó.” Vương Tĩnh Kỳ thật sự muốn có hung khí gì đó trong tay, để gõ gõ cho người đàn này một cái vào đầu. Anh trừ ở ngoài ra lúc nào cũng nghĩ đến gái, còn có thể nghĩ cái gì nữa đây.

Cả người Vương Tĩnh Kỳ bị ôm lấy, cũng không có ra khỏi phòng tắm, chính là một người từ bồn tắm lớn, dịch chuyển đến dưới vòi hoa sen.

Một tay Chu Cẩn Du đỡ Vương Tĩnh Kỳ, tay kia thì thuần thục đem quần áo còn sót lại không nhiều lắm cởi ra sạch sẽ, sau đó mở vòi hoa sen ra, để nước ấm chảy lên người cả hai.

“Anh đây là làm theo lời của em mà, em lại như thế nào nói anh là cầm thú vậy. Nhưng do em nói sẽ trừng phạt anh thật tốt, hiện tại chính là anh tạo cơ hội cho em mà.” Chu Cẩn Du ngoài miệng nói xong. Động tác trên tay một chút cũng không chậm trễ.

Nơi nơi đều châm ngòi thổi gió, hơn nữa còn có nước trợ giúp. Nên Chu Cẩn Du không cho Vương Tĩnh Kỳ có cơ hội phản kháng, trực tiếp tạo phản trên người cô, thắt lưng cô hơi khom xuống, hai tay bám ở trên bồn rửa mặt, anh từ phía sau thẳng tắp tiến vào như vậy.

Vương Tĩnh Kỳ “A” một tiếng to.

“Bảo bối, thả lỏng, thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy, đúng, chính là như vậy.” Chu Cẩn Du thở hổn hển, chờ Vương Tĩnh Kỳ thích ứng, mới bắt đầu động tác ở phía sau.

Chu Cẩn Du là một người đàn ông bình thường, tuy rằng không thích gặp dịp thì chơi, nhưng nhìn tới những cảnh xấu, anh đều có phản ứng, nếu không sẽ không trễ như vậy còn muốn đem Vương Tĩnh Kỳ đón về. Chuyện bị cướp lúc trước làm tâm tình của anh rất kém, đối với cô gái này trong lòng anh vừa tức giận yêu thương vừa xấu hổ ray rứt, có một loại nhu cầu cấp bách muốn đem cảm xúc như vậy phát tiết ra.

Ngay tại lúc này, anh nghĩ cái gì so ra cũng kém với chuyện vui vẻ một trận đến thống khoái.

“A, nhẹ chút, nhẹ chút.” Vương Tĩnh Kỳ duy trì một hồi lâu, người phía sau càng ngày càng mãnh liệt, hai chân run rẩy làm cô chịu không nổi, chút nữa thì đứng không vững.

“Bảo bối, chịu đựng, nhanh thôi, sắp rồi.” Hai tay Chu Cẩn Du nâng mông cô nơi anh động tâm nhất, không ngừng chuyển động.

Không biết qua bao lâu, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy thắt lưng của mình như bị đứt, chân muốn cứng lại, cổ họng hét muốn khan, mà cảm giác lạ lùng trong cơ thể càng ngày càng dâng cao.

Lúc cô “A……..” một tiếng thật dài, sau đó, phía dưới không ngừng co rút.

Chu Cẩn Du cắn chặt răng, đem cô gái dưới thân sau khi lên đỉnh, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, liều mạng tiếp tục đâm vào.

Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ đều như nổ tung, bởi vì người phía sau, làm cô sượng mặt lúc lên cao trào, miêng rên rỉ hơi thở đều có chút thay đổi như trẻ nhỏ.

Cùng với tiếng gầm lớn của Chu Cẩn Du, anh ôm chặt cô gái trong tay, để hai người tiếp xúc càng gần nhau, của anh bắn đi vào trong cơ thể cô.

Một hồi lâu sau hơi thở anh mới chậm lại, nới lỏng tay ra đôi chút.

Vương Tĩnh Kỳ đã sớm không còn sức lực, thân mình như muốn trượt xuống.

“Hắc hắc, bảo bối, làm sao vậy, chân mềm nhũn à.” Chu Cẩn Du khôi phục có vẻ nhanh, một phen ôm lại người đang trượt xuống vào trong lòng, nhìn cô vì động tác của mình, làm cho thứ kiên cố thẳng đứng của mình từ nơi chặt chẽ của cô trượt ra ngoài, hơn nữa còn mang theo rất nhiều tinh hoa, làm ánh mắt của anh tối lại, tiểu Chu dưới thân vốn đang yên tĩnh lại có xu thế muốn ngẩng đầu, nhưng nhìn cô gái nhỏ bị liên luỵ, anh cảm thấy hôm nay cứ như vậy thôi.

Lúc này Vương Tĩnh Kỳ một câu cũng không muốn nói, chính là dựa vào người Chu Cẩn Du, cô đã quá mệt mỏi rồi.

“Đứng vững, anh tắm rửa cho em, nếu không em sẽ không thoải mái.” Chu Cẩn Du nói xong, đỡ lấy người cô, sau đó anh ngồi xổm xuống. Lấy một ngón tay thon dài hướng về phía giữahai chân của cô.

Vương Tĩnh Kỳ theo bản năng khép hai chân lại, “Ngoan, đừng nhúc nhích. Hôm nay em mệt mỏi rồi. Anh cam đoan hôm nay không làm nữa có được không.” Chu Cẩn Du dỗ, nhưng trên tay không có chần chờ. Cứ đi vào người cô như vậy, móc ở bên trong.

Bình thường lúc hai người yêu đương đều mang bảo hộ, nhưng hôm nay không có chuẩn bị, nên anh đều bắn vào bên trong, Chu Cẩn Du không muốn buổi tối làm cô ngủ không thoải mái, nên mới động thủ đào ra thế này.

Vương Tĩnh Kỳ không chịu nổi kích thích dưới thân, lại bắt đầu rên rỉ.

Chu Cẩn Du đào mấy cái cũng không chịu nổi, rút ngón tay ra nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ. Nhìn thấy bộ dáng mê hoặc của cô, mắng: “Em thế này đúng là hồ ly tinh mà.” Sau đó không khống chế được hôn xuống.

Chờ Chu Cẩn Du một lần nữa băng bó lại vết thương cho cô, đến lúc hai người nằm ở trên giường, trời đã rạng sáng.

Trước kia lúc Chu Cẩn Du yêu, cho tới bây giờ kỹ thuật và lực lượng đều phối hợp với nhau, rất ít như ngày hôm nay, một tư thế từ đầu tới cuối, tựa như một con gấu lớn, chỉ biết hung hăng làm, không có kỹ thuật gì mà nói.

Bất quá không thể không thừa nhận. Loại phương pháp này là loại nhanh nhất tốt nhất để trực tiếp phát tiết, sau khi hai người trải qua trận kích tình sảng khoái vui vẻ, cái gì cũng không nghĩ được. Nằm ở trên giường ôm nhau ngủ.

Sáng sớm mùa đông, mặt trời vẫn từ hướng đông vẫn chậm rãi nhô lên, chính là tia nắng mặt trời thoạt nhìn uể oải, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giường lớn trong phòng ngủ.

“Reng reng reng……….”

Yên tĩnh buổi sáng đột ngột bị chuông điện thoại phá tan.

Vương Tĩnh Kỳ nằm ở trên giường nhíu mày, vươn tay ra sờ soạn nửa ngày ở bên người, cũng không động thấy điện thoại, lúc này cô mới khôi phục chút ý thức. Nơi này là nhà của Chu Cẩn Du, cái tiếng chuông điện thoại này cũng không phải là điện thoại của cô. Mà là điện thoại bàn của Chu Cẩn Du, cái điện thoại bàn này cũng không ở trong phòng ngủ. Mà là ở phòng khách.

Vương Tĩnh Kỳ giơ chân đá đá người đàn ông bên cạnh, “Điện thoại.” Chân cô đau không có nhấc nổi. Cô giống như bà cụ, chân từ từ rụt về, sau đó thử trở mình, thì thấy cả người đều đau nhức.

Lúc chuông điện thoại reo Chu Cẩn Du đã muốn dậy, chính là bình thường vẫn nhắm mắt lại, không muốn dậy.

“Ừ.”

Nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng khách bám riết không buông tha, anh biết ngày mới phải bắt đầu, xoay người ngồi dậy một cái, “Em ngủ thêm một chút nữa đi.” Nói xong thì cầm lấy áo ngủ trên đầu giường mặc vào người, kéo chăn bông cho Vương Tĩnh Kỳ, rồi mới đứng dậy vào phòng khách nhận điện thoại.

Cũng đoán trước được, là Lý Việt luôn xứng với chức thư ký nhắc nhở lãnh đạo rời giường, hơn nữa trên điện thoại còn báo cáo một chút, hành trình buổi sáng hôm nay của thị trưởng Chu.

Sau khi Chu Cẩn Du cúp điện thoại, anh trở lại phòng ngủ, ngồi ở trên giường vỗ vỗ cái mông nhỏ kia.

“Không dậy nổi giường à, lát anh phải đi làm, em có muốn anh mang em theo hay không.”

Vương Tĩnh Kỳ vừa mơ màng lần nữa, lại bị anh đánh thức nên tâm tình rất không tốt, hơn nữa cô vừa động, cơ bắp trên người đều đau nhức, cô nhịn không được rên rỉ một chút, thầm oán nói: “Toàn thân em đều đau, vừa động đã đau rồi.”

“Ha ha, động động nhiều sẽ không đau nữa.” Chu Cẩn Du cảm giác rất thành tựu, nhưng vẫn đau lòng cô gái của mình, “Nếu không, hôm nay em cũng đừng đi, anh xin nghỉ cho em.”

“Không được, hôm nay phải về trường dạy học, dạy cấp ba, vốn đi huấn luyện đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của học sinh, như thế nào lại có thể xin nghỉ phép chứ.” Vương Tĩnh Kỳ đem mặt chôn ở trong chăn, hừ hừ thì thầm nói.

Cọ một hồi lâu, cô mới không tình nguyện rời giường.

“Không nghĩ tới em lại rất có trách nhiệm.” Chu Cẩn Du ngồi ở bên cạnh cũng không sốt ruột mặc quần áo, mà nhìn Vương Tĩnh Kỳ rời giường, cô một hồi nhe răng nhếch miệng, nhìn trong chốc lát thấy cô giống như một bà cụ, chậm rãi từ từ, làm anh có cảm giác thật tốt, tay của anh thỉnh thoảng lại sờ soạn cấu véo một chút, không ngừng quấy rầy cô.

Vương Tĩnh Kỳ không thể làm gì được cái tay đang vuốt ve quấy rối kia của anh, liền cứ trần truồng như vậy đứng dậy, đi đến bên cạnh tủ quần áo mặc vào. Cô đã mang một bộ quần áo bỏ vào đây.

“Đương nhiên, làm giáo viên phải có lương tâm chứ.” Mỗi một khoá học sinh ở trung học có ba năm thời gian, đối với giáo viên mà nói, bọn chúng chính là một phần trong cuộc đời giáo dục học sinh, mà ba năm đi qua, còn có ba năm khác, nhưng đối với học sinh mà nói, khả năng ba năm này sẽ ảnh hưởng cả đời của bọn chúng.

Vương Tĩnh Kỳ từ sau khi tham gia huấn luyện, thời gian ở trường học cũng rất ít, trường học vì phối hợp với huấn luyện của cô, nên toàn bộ thời gian đến muộn của cô được cắt giảm, như vậy làm cô cảm thấy rất có lỗi với học sinh,cho nên bình thường ngay cả khi cô đau đầu nhức óc, cũng đều kiên trì đi dạy học, không muốn làm chậm trễ giảng dạy nữa.

Chu Cẩn Du thực thưởng thức điểm này của cô, “Được, biết em là giáo viên có lương tâm, vậy cũng có thể có làm nàng dâu có lương tâm chứ, dạ dày ông xã em tối qua không có gì cả, hiện tại chân cũng mềm nhũn rồi, có thể làm bữa sáng được hay không vậy.”

Vương Tĩnh Kỳ phi một ngụm cho anh, liếc trắng mắt, ai bắt cho anh hầu hạ đêm qua chứ, rõ ràng là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được không, nhưng cô vẫn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vào phòng bếp.

“Đói chết anh đi, mỗi ngày đều không đứng đắn, nhanh mặc quần áo đi rửa mặt chút, em cũng không có thời gian cùng anh đôi co, em có lớp tiết thứ hai đấy.”

Mặt trời mùa đông đều nhô lên, chứng minh thời gian nhất định là không còn sớm nữa, lúc cô nhìn ra bên ngoài cửa, đã bảy giờ hai mươi rồi, chắc là muộn rồi, cô cũng không nóng nảy, hoàn hảo là buổi sáng hôm nay cô không có tiết đầu, nếu không đến lại làm cho lão yêu bà nói một hồi rồi.

Cô nhìn phòng bếp, vẫn cảm thấy nấu ít cháo thôi, tối qua Chu Cẩn Du nói sau khi uống rượu xong dạ dày không thoải mái, đêm qua lại bận rộn không có chú ý tới, sáng hôm nay phải dưỡng một chút.