Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 125: Chương 90: Tới trình độ nào




Tưởng Hi Văn nhìn Vương Tĩnh Kỳ thật sâu, một hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: “Cậu biết hiện tại chính mình đang làm gì là được. Nhưng mình hy vọng cậu phải bảo vệ bản thân thật tốt.”

Nghe được lời này của cô ấy, mặt Vương Tĩnh Kỳ càng đỏ, cô có cảm giác như cô ấy đang nói chính là phương diện kia.

Vì che dấu xấu hổ, cũng vì muốn để cô ấy an tâm, Vương Tĩnh Kỳ vội vàng làm động tác chọc cười, “Cậu cứ yên tâm, mình cũng không phải đứa trẻ, trai gái ở cùng nhau, hợp rồi không hợp thì đi, hơn nữa hiện tại mà nói bát tự của chúng mình xem như một nét phẩy, nếu thật sự phát hiện ra có khả năng không thích hợp thì mình sẽ chia tay, những thứ này có người nào đấy nói là không cho phép, cho nên hiện tại cậu lo lắng hơi sớm nha. Mình có thể cam kết với cậu khẳng định mình sẽ không để chính mình bị uỷ khuất.”

Tưởng Hi Văn thấy bộ dáng đùa giỡn kia của cô, mặt không nghiêm túc được phì cuời một cái: “Thôi đi, nếu trái tim cậu mà độc ác, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện, cậu nên nhớ cho kỹ, đàn ông cũng không thể nào tốt hơn chính mình, nếu anh ấy thật sự không thích hợp với cậu, cậu cũng không cần băn khoăn gì, cứ giẫm lên. Chúng ta chân trần không sợ anh ấy mang giầy.”

Vương Tĩnh Kỳ nhìn cô ấy cười nên làm bộ dáng khoa trương ngẩng đầu lau mồ hôi không tồn tại trên trán, “Thật không dễ dàng nha, rốt cuộc cũng làm cậu cười lớn, có phải cậu báo sai tuổi hay không, như thế nào mình lại có cảm giác cậu giống mẹ mình còn hơn cả bà.”

“Cút sang một bên, mình có lòng tốt không cần hồi báo, cuối cùng còn bị cậu làm dơ dáy một trận.” Tưởng Hi Văn giả bộ tức giận đưa tay cho cô một trận, tỏ vẻ oán giận trong lòng mình.

“Ha ha, mình đây cũng không phải là người dơ dáy, mình đây chắc chắn hoan nghênh cậu nha.” Vương Tĩnh Kỳ đứng lên ôm Tưởng Hi Văn vào trong ngực một phen, chà xát một chút, cô gái này chính là bạn tốt hai đời của cô, chân chính quan tâm bản thân mình.

Tưởng Hi Văn vội vàng giãy dụa cái ôm ấp của cô, sờ sờ đầu lộn xộn của mình. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn đã thành ổ gà.

“Cậu đây là đang trả đũa một cách trần trụi sao, đúng là không có lương tâm, mệt mình còn lo lắng quá mức cho cậu.”

Vương Tĩnh Kỳ nhìn tóc tai toán loạn của Tưởng Hi Văn. Cô cảm thấy lúc này cô ấy mới đúng như cùng tuổi với mình, bình thường cô gái này rất bình tĩnh. Quá thận trọng, có chút giống bà già.

“Mình biết Tiểu Văn Văn của chúng ta luyến tiếc mình nhất. Nhưng mà mình có thể cam đoan với cậu, mình nhất định sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt, mình sẽ đem mình đặt vào vị trí số một, chính là không bạc đãi chính mình. Các cậu cũng đừng không tin tưởng mình, mình thật sự cảm thấy hợp thì đến không hợp thì đi, nếu anh ấy thật sự coi trọng người khác. Vậy thì chia tay thật tốt, mình cũng không chịu thiệt thòi.” Cô ở phía sau nói vô cùng trịnh trọng, cũng là cấp cam đoan với sự quan tâm nhóm bạn cô.

Đương nhiên cô nói như thế cũng không phải là giả, hai người trong hiện tại đều trôi qua thật ấm áp, nhưng cô không ngốc mà cho rằng về sau sẽ thành cái dạng gì, đàn ông hay thay đổi, anh nhất thời ham mới mẻ, cho nên cũng cô bắt đầu mấy ngày ở nhà, nếu ngày nào đó lại phát hiện ra một đoá hoa dại tươi đẹp ven đường, sẽ hạ xuống đoá hoa trong nhà là cô này. Hiện tại Chu Cẩn Du ở trong nhận định của cô chính là cố chấp không cần tiền, kỹ thuật của anh không tệ, chính là một người phụ nữ trung niên có thể hưởng thụ anh thì nhất định nên hường thụ. Về phần phía sau. Chỉ cần không cho anh đi vào trong lòng mình, vậy thì chính mình sẽ không bị thương tổn.

Tưởng Hi Văn buông tay xuống, nhìn Vương Tĩnh Kỳ, biết những lời cô ấy nói đều là thật tình, đột nhiên cô tiến lên ôm cô ấy vào trong lòng, sau đó hai tay trực tiếp xoa nắm trên mặt cô ấy môt chút, “Cậu không cần cam đoan cái gì với chúng mình, chỉ cần cậu biết phía sau cậu luôn có chúng mình, nếu con đường phía trước không thông. Hãy lui về phía sau, chị em tụi mình sẽ không chê cười cậu đâu.”

Đầu Vương Tĩnh Kỳ bị Tưởng Hi Văn giam cầm. Nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể dùng hai tay đánh lung tung. “Cậu là cô gái điên, buông, buông.”

Tại mép bàn, trên tay đều là bát đĩa đang thu dọn, từ đầu đến cuối ánh mắt lỗ tai hai người Vương Dĩnh và Từ Mộc Nghiên vẫn chú ý, nhìn thấy hai người đang đùa giỡn, biết phần trọng điểm đã qua, vội đem những thứ trong tay quăng bỏ, cũng chạy đến trên giường sàm sỡ một trận.

“Ôi, dừng tay.” Vương Tĩnh Kỳ bị đè nặng ở phía dưới, trên người ngứa ngày vì bị mấy người cù, chỉ còn mỗi miệng có thể cậy mạnh, nhưng một lát sau cũng không kiên trì nổi, không ngừng cầu xin tha thứ.

Mấy người cười đùa một trận, rồi nằm song song trên giường, thở phì phì.

“Các cậu không giống người bình thường mà, không biết cả đám mập thành cái dạng gì sao, cẩn thận làm sập giường của mình nha.” Vương Tĩnh Kỳ vừa nói vừa trợn trắng mắt. Bữa tiệc cười này, làm cơ bắp trên người cô đều đau nhức.

Giường của các cô là loại giường đơn một mét hai, cho nên các cô nằm thẳng song song trên giường, nửa người trên các cô ở trên giường, nửa người dưới là ở dưới giường.

“Không có việc gì, nếu sập, buổi tối cậu với mình nằm cùng một chăn.” Vương Dĩnh không thèm để ý nói.

“Cút, ai thèm nằm cùng chăn với cậu, buổi tối không thể để cho cậu đạp mình xuống giường được. Đúng rồi, không phải cậu dọn dẹp bàn sao, đã nửa giờ rồi, cậu vẫn chưa có làm xong.” Vương Tĩnh Kỳ hơi ngước đầu lên, nhìn bát đĩa trên bàn cơ bản không thiếu cái gì, cũng vẫn để đầy ở trên bàn.

Vương Dĩnh còn chưa nói, mặt Từ Mộc Nghiên xấu hổ ngồi dậy nói: “mình đi thu dọn.” Các cô vừa mới mải thăm dò chuyện của Vương Tĩnh Kỳ.

“A, cậu đừng động, mấy thứ kia dọn dẹp rất vất vả, còn nhiều thứ chưa ăn hết, ném đi thì uổng, đặt ở kia cũng tốt, để sáng mai ăn đi.” Vương Dĩnh chuẩn bị tiếp tục lôi kéo người lao động, chẳng để ý nói.

“Cậu là lười đi.” Tưởng Hi Văn miễn cưỡng mắng một câu.

Sau đó mấy người cũng không nói chuyện gì, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên Vương Dĩnh nghĩ tới một vấn đề, nghiêng người lại thành nằm úp sấp, tiến tới trước mặt Vương Tĩnh Kỳ cười gian hỏi: “Đến, cùng các chị nói một chút, cậu cùng Tiểu Chu nhà cậu đến bước nào rồi, nắm tay, hôn môi hay toàn bộ thành luỹ?”

Mắt Vương Tĩnh Kỳ nhắm không có mở, nhưng trên mặt lại đo đỏ.

“Cậu cũng bát quái quá rồi, việc này mà cậu cũng hỏi.”

“Ôi, đỏ mặt đỏ mặt, nhất định là có gian tình, khẩn trương thành thật khai báo.” Vương Dĩnh rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt vừa mới đỏ lên của cô, oán giận kêu lên.

Vương Tĩnh Kỳ không muốn cùng cô ấy thảo luận chuyện này, vội vàng trở mình một cái, ghé vào trên giường, nói: “Cậu là đại nữ sắc, nếu tò mò, sao không tự mình tìm bạn trai đi, đừng hỏi mình.”

Vương Dĩnh lấy tinh thần bám riết không tha, sao có thể buông tha cho cô, càu nhàu ngồi dậy, lôi kép quần áo của cô nếu cô không thuận ý không buông tha hô: “Nhanh thành thật khai báo đi, nếu không mình sẽ dùng đại hình để hầu hạ cậu.”

Hai người bên cạnh cũng không tham dự, nhưng cũng không phối hợp. Cô gái lớn như vậy. Chuyện nam nữ này đều là vừa thẹn thùng vừa tò mò, chính mình có khả năng thực sự có thể nếm qua. Nên các cô đương nhiên cũng muốn nghe một chút.

Vương Dĩnh một trảo bắt ngay áo lông của Vương Tĩnh Kỳ, vốn áo lông đã lỏng lẻo. Một trảo này lại sử dụng khí lực, vốn cổ áo bị trượt xuống một mảng lớn, làm lộ ra bả vai của Vương Tĩnh Kỳ.

“Cậu thật là bạo lực, rất bạo lực, về sau còn muốn tìm đàn ông hay không đây.” Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy trên vai lạnh lẽo, cũng không để ý, đùa giỡn hô.

Một hồi lâu cũng không có ai đáp lại, cô vẫn chưa kịp thích ứng. Nhìn lại, mấy người đều đang nhìn thẳng chính mình, phải nói là nhìn bả vai của mình thì đúng hơn.

Cô không tự giác cùng nhìn bả vai của mình, cái gì cũng không có nha, chính là đầu vai của cô thoạt nhìn rất tròn đẹp, thực hoàn mỹ, ở trong lòng cô tự hào một phen.

(Lovenoo1510: Tĩnh Kỳ à bạn thật là có tinh thần tự luyến.)

“Các cậu làm sao vậy.” Cô đứng lên, đem áo lông của mình trong tay Vương Dĩnh kéo ra.

“Đừng nhúc nhích.” Vương Dĩnh hô một câu, đè người lộn xộn xuống, sau đó hỏi mấy người bên cạnh: “Các cậu thấy thế nào.”

Tưởng Hi Văn keo kiệt vô cùng lấy tay chà xát cằm. Nói: “Hẳn là mút, cùng với cỡ miệng.”

Từ Mộc Nghiên thẹn thùng ngồi ở bên cạnh, một bộ dáng nhìn nhau xấu hổ.

Vương Dĩnh lại càng trực tiếp. Trực tiếp bắt đầu sờ soạn sau vai của Vương Tĩnh Kỳ, “Hắc hắc, đây là dấu hôn trong truyền thuyết sao, vẫn là lần đầu tiên được mở mang kiến thức.”

Vương Tĩnh Kỳ không biết phía sau mình bị mọi người nhìn thấy cái gì, chính là đang ngốc nghếch. Cô vội vàng dùng lực lớn kéo lại chiếc áo lông của mình, che dấu hô: “Mấy người sắc nữ này, biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe không.”

(Phi lễ: Bất lịch sự)

“Hắc hắc, chúng mình chính là tinh thần sắc đó, này đúng chỗ sắc * của cậu rồi. Thành thật khai báo. Cậu cùng Tiểu Chu nhà cậu có phải đã làm toàn bộ rồi hay không.”

Vương Tĩnh Kỳ còn chưa có nói, Tưởng Hi Văn liền làm bộ ngu ngốc quát lên: “Này còn phải nói sao. Chứng cớ đều rõ ràng trước mắt chúng mình rồi, cậu ấy muốn nói sạo cũng không sạo được.”

Sau đó mấy người đều giương nanh mua vuốt trên lưng Vương Tĩnh Kỳ. Giở trò một chút, Vương Tĩnh Kỳ vừa cười vừa mắng cũng không cản được ma trảo của đám sắc nữ này.

“Được rồi, được rồi, mau thả mình ra, mình nhận tội, nhận tội.” Cuối cùng vẫn là Vương Tình Kỳ chịu không nổi đầu hàng.

“Hừ, sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao.” Vương Dĩnh với bộ dáng cao ngạo, đưa tay rất khí thế chỉ vào cái đầu đang lộn xộn đầy tóc của cô.

Vương Tĩnh Kỳ ngồi dậy, thở phì phò, nghĩ thầm, nhất định là do tối qua cái tên cầm thú Chu Cẩn Du kia thừa dịp cô không để ý, ở phía sau lưng cô để lại dấu hôn, nếu không hiện tại chính mình cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.

“Nói mau.” Tưởng Hi Văn đã buông tha mà cô còn muốn quỵt nợ, đẩy cô một cái rồi giục nói.

“Có cái gì đâu, không phải là các cậu thấy rồi sao.” Vương Tĩnh Kỳ trở mình một cái xem thường, các cô cũng không biết sao, còn cái gì để hỏi.

“Hắc hắc, không phải là hai người đã lên giường rồi chứ?” Tuy là đoán như vậy, nhưng Vương Dĩnh vẫn hỏi ra để xác nhận một chút.

Vương Tĩnh Kỳ hừ hừ hai tiếng coi như trả lời.

“Phương diện kia của Thị trưởng Chu như thế nào, cả đêm hai người mấy lần?” Mấy người đều bị tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan đầu độc.

Vương Tĩnh Kỳ nghĩ nghĩ, sau đó nói lời nói thành khẩn: “Các cậu biết đấy, Chu Cẩn Du đã ba mươi hai tuổi rồi, anh ấy không còn trẻ tuổi nữa, còn, tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, cùng với hiện thực chênh lệch rất nhiều.”

Vương Tĩnh Kỳ nói tương đối đúng trọng tâm.

“Ý cậu nói, một đêm bảy lần là giả à?” Vương Dĩnh bị đả kích có chút không chịu nổi, sau khi cô xem qua tiểu thuyết, ở trong lòng cô đã định hình mục tiêu rồi, về sau nhất định phải tìm ông xã là một người đàn ông cường tráng, yêu cầu tối thiểu phải một đêm bảy lần như trong tiểu thuyết.

Tưởng Hi Văn cũng không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, vốn cũng không có nghĩ trên đời này có người đàn ông tráng kiệt giống trong tiểu thuyết, “Vậy vị kia nhà cậu một đêm mấy lần?”

Vương Tĩnh Kỳ nhìn ba người nhìn mình với ánh mắt trong sáng, cô xấu hổ giận dữ hô: “Các cậu sao lại quan tâm đến phương diện này như vậy, có thể suy đoán khác biệt được không.” Các cô không thể rụt rè hơn sao, nhưng cô thấy được, ngay cả Từ Mộc Nghien dịu dàng như thục nữ đều mang bộ dáng xấu hổ đang nhìn chính mình.

“Không thể, đây là vấn đề quan trọng nhất.” Vương Dĩnh trực tiếp trả lời, một chút ý tứ cũng không có.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn mấy người với bộ dáng khẩn thiết như vậy, cũng biết nếu các cô không biết được đáp án nhất định sẽ không buông tha cho mình, cho nên nghĩ một chút, cảm thấy nên trả lời bảo thủ: “Một lần là đồ nhắm, hai lần là bình thường, ba lần bốn lượt chính là vượt xa người bình thường.”

Cô chưa nói Chu Cẩn Du có chấn động hay không.

Cứ như vậy, cô cảm thấy Chu Cẩn Du so với Trương Dương, cái * của đàn ông có vẻ mạnh hơn, đời trước lúc Trương Dương hơn ba mươi tuổi, trên cơ bản hai người đều đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm.