Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 122: Chương 87: Ai hai mươi ba




Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy bụng đã đủ, nên bắt đầu quan tâm tới sự nghiệp xây dựng của mọi người.

“ Thủ tục lớp phụ đạo đều làm xong hết rồi sao?”

“Ôi, Vương đại tiểu thư sao hôm nay lại quan tâm tới chuyện nhỏ này.” Tưởng Hi Văn vừa ăn vừa âm dương bát quái nói, hiển nhiên là cô ấy đối với thái độ của Vương Tĩnh Kỳ gần đây rất là bất mãn mặc dù không nói gì.

“Hắc hắc, không phải là vì mình bận quá sao, hôm nay rốt cuộc cũng trốn học thành công, nên đã chạy nhanh để trở về quan tâm mọi người một chút mà.” Vương Tĩnh Kỳ vừa nói vừa vô cùng chột dạ.

“Hừ.” Tưởng Hi Văn đối với giải thích của cô không quá vừa lòng.

Đều là Từ Mộc Nghiên tính tình tốt nên giải vây cho Vương Tĩnh Kỳ, “Thủ tục cái gì, Hi Văn đã sớm làm tốt rồi, tiền liên thiên đều đã cầm trở lại. Lớp phụ đạo trên căn bản cũng đều thu thập xong, bàn học gì gì đó cũng chuyển cả vào rồi.”

Từ Mộc Nghiên là người tinh tế nhất trong mấy cô, cho nên làm mấy chuyện vụn vặt là thích hợp nhất.

“Đây không phải là chỉ chờ chiêu sinh là có thể mở lớp sao.” Vương Tĩnh Kỳ hưng phấn đứng lên, đây chính là hy vọng đã lâu của cô.

“Ừ, trên lý thuyết là như vậy.” Tưởng Hi Văn bình thản nói, nhưng đắc ý trong mắt lại không che dấu được.

“Thật tốt quá, vừa hay trường chúng ra có kì thi cuối kỳ, chúng ta tìm cơ hội in tuyên truyền, rồi tìm mấy giáo viên chủ nhiệm nói vài câu, thừa dịp lúc cuối kỳ thì làm chiêu sinh luôn, đợi cho học sinh nghỉ, lớp phụ đạo của chúng ta có thể chính thức khai trương.” Cái này cô đã sớm suy nghĩ kỹ, cô còn nghĩ lần này chỉ cần thành tích thi toán của học sinh lớp cô dạy tốt, là cô có thể giúp chiêu sinh được lượng lớn học sinh, đặc biệt là sang năm chuẩn bị có kì thi vào đại học, chờ sang năm lớp phụ đạo của mình đạt được thành tích tốt trong kì thi đại học, thì tuyên truyền trực tiếp sẽ là tốt nhất đối với lớp phụ đạo của các cô, về sau mọi chuyện cũng không cần phải lo lắng nữa.

“Cái này còn cần cậu nói, chờ cậu nhớ tới thì hoa cúc vàng cũng lạnh, cậu cũng không nhìn xem còn có vài ngày nữa là đến kì thi cuối kì, hiện tại mới ấn định in tuyên truyền còn kịp sao?” Tưởng Hi Văn nói chuyện vẫn rất công kích. Phỏng chừng với việc ông chủ Vương Tĩnh Kỳ phủi tay này còn rất oán hận.

Vương Dĩnh ngồi không yên, lùi ghế về sau, khom lưng xuống dưới gầm bàn lấy ra một xấp giấy. Mở tờ trên cùng ra cầm đưa cho Vương Tĩnh Kỳ, “Nhìn xem. Nhìn xem, tuyên truyền của chúng ta đã sớm in tốt rồi, Mộc Nghiên tự mình thiết kế và chấp bút, cũng không tệ nha.”

Vương Tĩnh Kỳ ngạc nhiên cầm tuyên truyền đơn, cẩn thận nhìn lên, chính giữa trang giấy là chữ màu đỏ, không nói đến vui hay không vui, đầu tiên là nó làm cho người ta cảm thấy rất bắt mắt. Lại có, nội dung bên trong là lớp phụ đạo mở dạy các môn, giá cả gì đó đều được ghi rõ ràng.

“Ừ, không tệ, vừa nhìn đã thấy đại khí, bắt mắt.” Vương Tĩnh Kỳ đánh giá cao.

“Ha Ha, cái này là làm yêu cầu ánh mắt của Hi Văn, Mộc Nghiêng ban đầu còn ghét bỏ màu đỏ rất tục khí đó.” Vương Dĩnh ở bên cạnh cười ha ha khắp phòng.

Trách không được, cô còn vụng trộm nghĩ, lấy loại văn vẻ thanh nhàn như Từ Mộc Nghiên làm sao lại có khả năng lựa chọn màu đỏ bắt mắt như vậy. Nguyên lai là yêu cầu của tục nữ nha.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn lướt qua ánh mắt sắc bén của Tưởng Hi Văn, vẻ mặt hối lỗi nhìn Từ Mộc Nghiên một chút, lấy lòng nói: “Làm sao có thể tục khí được. Mầu sắc gì gì đó còn phải xem dùng ở đâu nữa, dùng đến trong trường hợp gì, mình làm tuyên truyền với mục đích để khiến cho mọi người chú ý, do đó làm cho người ta nhớ kỹ lớp phụ đạo của chúng ta, đương nhiên sẽ lựa chọn màu sắc đặc biệt chấn động. Hi Văn chú ý tới cái này thật là đúng, thật là tốt.” Cô nói xong thì trả cho Tưởng Hi Văn ánh mắt sùng bái.

Từ Mộc Nghiên đối với thiên hướng trong lời nói của Vương Tĩnh Kỳ như vậy, thì một chút tức giận cũng không có, tính tình cô vốn vẫn tốt nên chỉ ngồi ăn đồ ăn, dù sao tính cách của cô là như vậy. Mọi người ra chủ ý quảng cáo tốt là được.

“Hừ, cậu còn khua môi múa mép. Một chút chính sự cũng không làm. Mình có thể nói cho cậu biết, chủ ý này là do cậu nghĩ ra. Hiện tại kết quả trong chúng ta chỉ có một mình cậu là tiêu dao, chúng mình ở sau lưng cậu mỗi ngày vội đến vắt chân lên cổ cậu có thấy xấu hổ không vậy.” Tưởng Hi Văn trừng mắt nhìn vẻ mặt co rút của Vương Tĩnh Kỳ.

Tưởng Hi Văn đối với biểu hiện gần đây của Vương Tĩnh Kỳ nhìn có chút không vừa mắt, bắt đầu từ nửa cuối học kỳ, cô giống như là không có làm việc đúng giờ, một tuần chỉ có ba ngày ở trường học, đôi khi dạy xong là người đã biến mất không thấy. Cô nói cô ấy ung dung tự tại thì ung dung tự tại đi, làm sao trên mặt lại đắc ý như vậy, vẻ mặt nhìn đến ai cũng mỉm cười như muốn ăn đòn, chỉ sợ người khác không biết cô có cuộc sống quá vừa lòng chắc.

Hơn nữa gần đâu cái cô Ngô Mật Nhi đó cư nhiên lại mờ ám vấy bẩn lên Vương Tĩnh Kỳ, làm cho cô nhìn Vương Tĩnh Kỳ với biểu tình ngốc nghếch kia càng nhìn càng mất hứng.

Cô có thể đánh cược, Vương Tĩnh Kỳ trì độn kia khẳng định là không biết hiện tại trong trường học đã có vài phiên bản đồn đại không tốt về mình.

“Hắc hắc, mình đây mỗi ngày không có việc gì chắc, cậu cũng không biết, lần này huấn luyện khá nghiêm, buổi sáng buổi chiều đều phải điểm danh, bình thường còn có lãnh đạo đến kiểm tra điểm danh đột xuất, mình sợ làm trường mình mất mặt, nên mỗi ngày đều không thể không ngồi coi. Sau khi quay về trường học, chính là mỗi ngày đều đi dạy, trừ khi học sinh làm bài tập và làm bài kiểm tra ra, cậu không biết, mình cũng rất cực khổ nha.” Vương Tĩnh Kỳ là bộ dáng rất cực khổ, kỳ thật nội tâm nhỏ bé của cô đang run lên, không ngừng tự kiểm điểm chính mình, những ngày gần đây cô quả là có chút sa sút, ừ, là nên tự kiểm điểm bản thân, nên làm chút chuyện đúng đắn.

Tưởng Hi Văn bĩu môi, ở trường học vất vả thì cô tin, nhưng nói cô ấy mỗi lần đi tham gia huấn luyện có thể thật sự nghe giảng, thì có đánh chết cô cũng không tin.

Coi như Vương Tĩnh Kỳ biết điều, nếu trước kia còn có khả năng, dù sao cô cảm giác Tĩnh Kỳ vốn là một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ rất biết điều, người khác nói cái gì thì chính là cái đó, cô dù là không muốn cũng sẽ nghiêm túc hoàn thành.

Nhưng từ sau khi cô li hôn, cô giống như đột nhiên đổi tính, so với lúc đầu chân thật, thì lúc mất hứng sẽ đùa giỡn một chút, cao hứng thì lòng tốt đều đeo lên trên mặt, làm cho bất luận kẻ nào đều có thể nhìn ra. Chính là đối với bạn tốt các cô, cô ấy cũng buông ra rất nhiều, gần đây lấy lòng chế giễu cô ấy đều làm.

Nghĩ đến những lời đồn đãi, kết hợp với sự biến hóa của cô, trong lòng mấy người Tưởng Hi Văn đều chấn động, không khỏi sẽ nghĩ những lời đồn đãi này là thật đi.

Nhìn lại Tĩnh Kỳ đang cuốn thịt vịt cho cô với nét mặt lấy lòng, trong lòng Tưởng Hi Văn vừa động vừa lơ đãng hỏi: “Vị kia nhà cậu bao nhiêu tuổi?”

Vương Tĩnh Kỳ bề bộn đang bắt tay vào làm gì đó, không hề nghĩ ngợi đã nói: “Ba mươi hai…..” Cô lập tức kịp phản ứng, Tưởng Hi Văn hỏi cái gì: “Không phải, không phải, mình không có nghe thấy cậu hỏi cái gì.”

Vương Tĩnh Kỳ cũng không để ý chiếc bánh trong tay, trực tiếp ném vào bát Vương Dĩnh, lôi kéo Tưởng Hi Văn giải thích rõ ràng.

Ba người ngồi ở đây đều nghe rõ cô trả lời. Đũa trên tay đều buông, Từ Mộc Nghiên còn mơ hồ hỏi: “Trương Dương ba mươi hai tuổi sao?”

Trong ý thức của cô, còn chưa có đem Vương Tĩnh Kỳ và Trương Dương tách ra. Dù sao…..trong phòng ngủ này, Vương Tĩnh Kỳ cũng đã cùng Trương Dương trải qua hai năm rồi. Thời gian không đến hai tháng còn chưa có đủ để cô kịp thích ứng.

“Cậu ngốc sao, Tĩnh Kỳ đã sớm cùng cái tên đàn ông cặn bã kia li hôn rồi, không còn đến nửa xu quan hệ.” Vương Dĩnh đối với Trương Dương là hận đến tận xương, trong cảm nhận của cô, Trương Dương chính là tên đàn ông phiên bản kiểu mẫu của Trần Thế Mỹ, đều phải để cho người người phỉ nhổ. Thật vất vả mới không còn quan hệ với Tĩnh Kỳ, sao có thể để cho giữa họ có tí ti quan hệ đây.

“Đúng vậy, thậm chí còn ba mươi hai tuổi. Như thế nào cũng không có quan hệ gì đến chồng trước của cậu đi, tiểu Kỳ kia cậu có thể giải thích với các chị, người đàn ông ba mươi tuổi là người nào?” Tưởng Hi Văn chậm rãi hỏi.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn ánh mắt ba người đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt táo bốn, trong đầu chuyển động rất nhanh, muốn tìm lời giải thích nào hợp lý để lừa bịp cho qua.

Vương Dĩnh nhìn vẻ mặt khó xử của cô, suy nghĩ đến cái người ba mươi hai tuổi kia, thất kinh kêu lên: “Tĩnh Kỳ, bọn họ nói không phải là thật chứ?”

“A? Bọn họ nói gì? Có người nói cái gì?” Vương Tĩnh Kỳ phản ứng có chút không kịp, cô vừa mới còn muốn nói với các cô là cô mới quen một người bạn ba mươi hai tuổi là nam. Không biết các cô có tin hay không, sao sau lại nhảy đến đề tài này, tư duy này nhảy ra khiến cô không theo kịp.

“Cũng không có nói cái gì. Nói đúng ra là cậu gần với kẻ có tiền.” Tưởng Hi Văn đã nhìn ra, Vương Tĩnh Kỳ thật là không biết việc này, cô là nói hàm súc, để không kích thích cô ấy quá mức.

“Cái gì? Mình gần với kẻ có tiền? Ai nói vậy?” Vương Tĩnh Kỳ hoảng sợ, như thế nào cô không có nghe thấy người khác nói qua.

“Cậu đừng kích động, trước ngồi xuống đã, chúng mình hiểu được, chúng mình không tin.” Từ Mộc Nghiên nhìn Vương Tĩnh Kỳ kích động đứng lên, vội vàng nói lời an ủi. Đem ấn cô ngồi xuống.

“Chính là chúng mình cũng không có tin cậu như vậy. Nếu cậu có thể gần kẻ có tiền, thì mình cũng có thể tìm quan nhị đại.”

“Khụ khụ khụ…” Vương Dĩnh một bộ dáng cực kỳ tin tưởng Vương Tĩnh Kỳ. Nhưng lời vừa nói ra lại đem Vương Tĩnh Kỳ nghẹn một hơi không thể đi xuống.

“Đây là làm sao, uống ngụm nước đi.” Từ Mộc Nghiên chạy nhanh bưng đến chén nước đưa đến miệng Vương Tĩnh Kỳ.

Tưởng Hi Văn lành lạnh nói: “Không như thế nào, chính là chột dạ.”

Vương Tĩnh Kỳ uống được một ngụm nước lại bị sặc, lại một trận ho mãnh liệt.

“Chột dạ? Chột dạ cái gì?” Vương Dĩnh cẩn thận hỏi, không phải là cái kiểu như cô nghĩ chứ.

“Hừ, đến bây giờ còn không nhận tội, cái người ba mươi hai tuổi là ai.” Tưởng Hi Văn bắt tay lên trên bàn, một bộ dáng thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn lần lượt từng người, trong lòng nghĩ, hôm nay đây vốn là hồng môn yến nha.

“Ha ha, cũng không có cái gì, chính là mình đi huấn luyện, không nghĩ đến lại quen với một người đàn ông, rất tốt với mình giống như có ý kia với mình, năm nay anh ấy vừa vặn ba mươi hai tuổi.” Vương Tĩnh Kỳ không dám nhìn các cô, vừa nhỏ giọng vừa giả bộ trấn định bắt đầu tiếp tục ăn cơm.

“Ba mươi hai à, cậu kém đến tám tuổi, có chút lớn đi.” Từ Mộc Nghiên lập tức bắt đầu lo lắng.

“Anh ta có ý tứ với cậu, là có ý tứ gì, anh ta quấy rầy cậu à?” Vương Dĩnh bắt đầu kéo cánh tay áo cô.

Tưởng Hi Văn lấy tay chống đầu, trong lòng không ngừng than khóc, mấy người này có thể nắm lấy trọng điểm không, hiện tại không phải là vấn đề tuổi tác, mà là cần biết rõ người đàn ông kia có phải chính nhân quân tử hay không, đây mới là trọng điểm có được không.

(Lovenoo1510: Ít nhất cũng có bạn Hi Văn là quách tỉnh nha.)

Tưởng Hi Văn cảm thấy những người bên cạnh cô như vậy, tương lai thật sự cô sẽ phải gánh nặng đường xa rồi.