Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 101: Chương 67: Phấn đấu vì sự nghiệp giáo dục




Không thể không nói tới vì sao Trương Dương ở Đại học có thể lừa gạt được Vương Tĩnh Kỳ trong tay, đó cũng là một năng lực.

Cái khác không nói đến, chỉ riêng việc kia hắn có thể đổi trắng thay đen, có khả năng co được dãn được mà không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được thì cũng có thể thấy.

Vốn dĩ Trương Dương và Từ Mai một người quỳ một người ngồi giờ thành dính sát vào nhau ở trên ghế.

“Mai Mai, lần này anh giao toàn bộ trái tim cho em nắm giữ, mọi chuyện của anh đều nói cho em biết, bây giờ trong lòng anh đã cảm thấy rất thoải mái.” Trương Dương vẻ mặt mãn nguyện ôm Từ Mai, trong lòng đắc ý, đoán chắc mình đã trót lọt qua cửa này, nhưng không giống kết quả hắn mong muốn.

Từ Mai bị người tình ôm, khuôn mặt hồng hồng, nghe xong lời hắn nói cô quay đầy lại lấy tay đánh nhẹ vào hắn giận dữ nói: “Việc này vốn dĩ anh nên nói cho em biết đầu tiên, chúng ta không phải, không phải…., em có thể cùng anh chia sẻ. “

“Ha ha, anh biết, Mai Mai là đau lòng ông xã mình mà, nhưng anh thật sự không hy vọng vợ trước của anh làm ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta. Trước kia cô ta không có việc gì cũng gọi điện cho anh, nếu không lại đi đến nhà ba mẹ anh làm phiền, nên anh phải cố gắng trấn an, chỉ sợ có một ngày cô ta nhảy ra làm phiền em làm cho em không chịu nổi. Em có biết, thà là để chính bản thân anh bị thương cũng không muốn em bị thương tổn dù là một chút.” Trương Dương biến những lời nói buồn nôn thành những lời có duyên, nói lời yêu thương hết bài này đến bài khác.

Từ Mai nghĩ đến trước kia, đúng là có mấy lần hai người cùng nhau hẹn hò, Trương Dương luôn thần thần bí bí gọi điện thoại, lúc cô ra tới nơi hắn liền tắt điện thoại, cô hỏi hắn có chuyện gì hắn đều ấp úng nói không có việc gì. Bây giờ nghĩ lại, những lần đấy hẳn là đều là vợ hắn gọi điện thoại đến quấy rầy.

Sau khi tự mình suy nghĩ, Từ Mai càng thêm đau lòng vì Trương Dương. “Em biết, em biết tâm ý của anh.”

Trương Dương nhìn thấy biểu hiện của Từ Mai như vậy càng thêm được một tấc lại muốn một thước đứng lên (được một tấc lại muốn một thước có nghĩa là : lòng tham không đáy, được voi đòi tiên). “Vốn dĩ lần này ở Công ty anh có cơ hội tiến cử, anh nghĩ, anh là một nhân viên quèn em ở cùng với anh sẽ chịu thiệt thòi, nếu anh có thể thăng chức thì về sau em sẽ không bị mọi người chê cười. Dù sao điều kiện nhà em cũng tốt như vậy, lại đi theo một kẻ nghèo túng như anh.” Lời nói của Trương Dương có chút cô đơn.

Vốn dĩ Từ Mai cũng coi thường Trương Dương, nhưng khi biết Trương Dương đối với mình thâm tình nên cô cảm thấy chuyện này cũng không có đáng gì.

Trương Dương đưa tay lên che miệng cô lại không cho cô nói, chính hắn cúi đầu nói.

“Tất cả những chuyện này đều bị cô ta can thiệp, cô ta luôn đến nhà anh gây sự, anh hận không thể, hận không thể….

Anh thật sự lo lắng, cuối cùng anh cảm thấy mặc kệ dù là chuyện gì xảy ra anh vẫn nghĩ cùng cô ta li hôn là điều quan trọng nhất, dù sao anh cũng không muốn làm cho em chịu ủy khuất.

Về phần thăng chức anh nghĩ chỉ cần về sau anh cố gắng, anh khẳng định mình vẫn còn cơ hội. “

Từ Mai kéo bàn tay đang che miệng mình ra cảm động nói: “Trương Dương, chuyện này không thể trách anh được. Em cũng không phải là người có thế lực, chỉ cần anh yêu em, đối tốt với em, ba em tuyệt đối sẽ không đứng nhìn chúng ta sống không tốt.”

“Như vậy sao được, anh yêu em không phải là vì gia thế nhà em. Chính là ba em lợi hại, anh cũng…”

Lúc này đến lượt Từ Mai che miệng Trương Dương.

“Xem anh nói, về sau ba em không phải là ba anh sao ? Anh còn khách khí với em như vậy.” Từ Mai nói xong còn hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái.

Kết quả Trương Dương muốn chính là như thế này. Đương nhiên hắn không thể cương quyết từ chối, thời điểm này hai người có cái gì tài giỏi đây ?

Trương Dương cảm động một phen, kéo tay xuống, sau đó cúi đầu hôn cô.

…………………

Sau ngày li hôn, Vương Tĩnh Kỳ cũng bề bộn nhiều việc, đầu tiên là việc ba Vương còn đang nằm viện, tuy ngày đó cô cùng ba Vương cãi nhau nhưng cô là đứa con gái có hiếu, nghĩa vụ báo hiếu cô vẫn muốn làm, cho nên mỗi ngày cô đều giành thời gian đi tới bệnh viện chăm ba Vương, bóp tay cho mẹ Vương, để cho mẹ Vương nghỉ ngơi một chút.

Còn có, hiện tại kinh tế của cô độc lập, cô nghĩ đã đến lúc nên gây dựng sự nghiệp. Phải biết rằng một mình ở trong xã hội phấn đấu, trong tay phải có tiền thì lưng mới đứng thẳng được (ý là không luồn cúi), cho nên cô đã nghĩ mình đời này là trùng sinh, tương lai cũng biết được một ít chuyện, hơn mười năm sau thành phố D sẽ xảy ra sự việc quan trọng, cô còn biết một ít thị trường chứng khoán lên xuống, hẳn là cô có thể kiềm được ít tiền tiêu vặt.

Cho nên mấy ngày nay buổi tối ở ký túc xá, mấy người Vương Tĩnh Kỳ cùng nhau thảo luận, bời vì Vương Tĩnh Kỳ nói cô mượn của các cô một vạn đồng chưa trả nên trực tiếp làm thành nhóm cổ đông rót tiền vào đầu tư cho cô.

Sau khi thảo luận, mọi người vẫn cảm thấy đề nghị làm giàu của Vương Tĩnh Kỳ có vẻ tốt, chính là mở lớp dạy bổ túc, số tiền này coi như vốn ban đầu, mọi người trong nhóm vừa vặn mỗi người dạy một môn, theo như thảo luận thì khả năng mở lớp học bổ túc cũng có thể hoàn toàn thực hiện được.

Vương Dĩnh các cô đều đồng ý, dù sao đều là giảng dạy, nếu có thể có thêm thu nhập thì ai lại ghét có thêm ít tiền nữa đâu.

Mọi người cũng thống nhất, tuy các cô là cổ đông góp vốn xây dựng lớp học bổ túc nhưng chỉ có quyền chia hoa hồng (chia lợi nhuận). Sẽ không được can thiệp quá nhiều vào việc điều hành khi sau này lớp học bổ túc đi vào hoạt động.

Sau khi bốn người thảo luận xong, thống nhất ban đầu mở lớp học bổ túc sẽ cùng nhau làm các thủ tục, chờ lớp học bổ túc chính thức đi vào hoạt động thì Tưởng Hi Văn sẽ là người quản lý chính, ba người còn lại sẽ ở phía sau giữ định hướng.

Đương nhiên Tưởng Hi Văn cũng sẽ được lĩnh nhiều hơn một phần lương, dù sao vất vả hơn thì thu nhập sẽ cao hơn.

Vương Tĩnh Kỳ ở trong chuyện này cũng có để ý, dù sao cô cũng sống lại một đời, cô nghĩ việc quản lý người hẳn là cô đủ tư cách nhất, hơn nữa đề nghị này cũng là do cô đưa ra.

Nhưng cô bị trấn áp một cách tàn nhẫn.

Tưởng Hi Văn từng khinh thường hỏi cô: “Tính cách của cậu quên trước quên sau, cậu là mật thám của địch phái đến đây để làm gian tế à ?”

Từ Mộc Nhiên chớp mắt, thương hại nói: “Tĩnh Kỳ, tuy rằng cậu li hôn nhưng không cần phải lấy công việc ra để gây nghiện chính mình như vậy, hiện tại tinh thần của cậu đúng là hưng phấn, phải tìm bạn trai tốt mới đúng nha!”

Vương Tĩnh Kỳ đĩnh đạc nói: “Cậu cũng đừng nhảy lên như vậy, trình độ của cậu với tớ cũng kẻ tám lạng người nửa cân, cậu cứ yên tĩnh chờ lấy tiền là tốt rồi.”

Lúc này Vương Tĩnh Kỳ thực sự buồn bực, cô vẫn cho rằng mình là người có năng lực, như thế nào mình trong mắt mấy cô bạn thân cùng phòng cái gì cũng không làm được, cần được bảo hộ, che chở như hoa trong nhà kính là sao?

Vài người muốn chấm điểm nhưng ở lớp học bổ túc làm như vậy cũng không phải tốt. Hiện tại tuy không nghiêm khắc như đời trước nhưng đối với nghề giáo viên một mình mở lớp vẫn bị đánh giá nghiêm khắc.

Mà ở khoản lãi kếch sù trước mắt, hàng năm đều có người bí quá hóa liều, Nhất Trung xem như là trường học tốt nhất thành phố D, cho nên giáo viên trong trường mở lớp dạy thêm cũng không ít.

Mấy người Vương Tĩnh Kỳ các cô tuy cũng cơ thể giống các giáo viên khác làm du kích, dạy từng lớp một, nhưng các cô cảm thấy như vậy không phải là kế lâu dài. Các cô muốn gây dựng sự nghiệp, cho nên muốn hợp pháp hóa lớp học bổ túc.

Vấn đề này Tưởng Hi Văn cố ý về nhà tham khảo ý kiến của mẹ cô là luật sư. Sau khi trở về mọi người bắt đầu bàn bạc thêm.

Hiện nay muốn hợp pháp hóa lớp học phụ đạo có hai phương pháp, một là đăng ký thành lập công ty. Nói ví dụ như “Công ty cố vấn giáo dục”, sau đó tìm người. ở mục tiêu kinh doanh viết “Dậy phụ đạo học sinh trung học, tiểu học” “Cố vấn tin tức giáo dục” đợi tin tức quan trọng đến là được.

Với phương pháp này đăng kí tài chính cần ba vạn, hơn nữa phí thủ tục cũng khá mắc, hàng năm phí vận chuyển buôn bán tương đối cao.

Một phương pháp khác cũng có chút gần với định hướng của họ, là đăng ký kinh doanh cá thể, chính là đăng ký “Trung tâm dạy thêm tại nhà”, nhưng không giống như mục đích kinh doanh đã viết như trên là “Dậy phụ đạo học sinh trung học, tiểu học“. Như vậy, nếu có người thật sự điều tra trong lời nói thì cũng chỉ là trung tâm dạy tại nhà, không mở lớp dạy phụ đạo, nhưng thủ tục và phí của phương pháp này quả thật là đơn giản lại rẻ.

“Ý của mình là chúng ta cũng không ít người ….kia tiền, vẫn nên đăng ký công ty, cũng không sợ Công Thương nay kiểm mai tra.” Tưởng Hi Văn phát biểu ý kiến đầu tiên.

Ba người khác gật đầu đồng ý.

Toàn bộ phiếu biểu quyết thông qua, toàn bộ công tác chuẩn bị cũng bắt đầu triển khai.

Tưởng Hi Văn cùng Vương Dĩnh phụ trách làm thủ tục, Vương Tĩnh Kỳ cùng Từ Mộc Nghiên phụ trách tìm phòng học cùng các dụng cụ trong phòng.

Mọi người đang bận rộn khí thế ngất trời, thì hoạt động thi đấu kiến thức cơ bản của giáo viên trường Nhất Trung cũng triển khai hừng hực khí thế.

Vốn ban đầu, mỗi học kỳ trường Nhất Trung đều tổ chức thi đấu toàn khóa, mục đích là để khích lệ giáo viên giảng dạy, đề cao trình độ giáo viên trong trường. Bởi vì toàn bộ giáo viên đều tham gia, cho nên mấy người Vương Tĩnh Kỳ các cô đều đã tham gia được hai năm, mới mẻ ban đầu cũng đã sớm qua, hiện tại tham gia cũng chính vì hưởng ứng lời kêu gọi của trường, về phần có thể đoạt giải hay không đều không quan trọng, chỉ cần không phải đứng thứ nhất từ dưới lên là được.

Nhưng lần này trận thi đấu còn có tiếp về sau, chính là ở trường học xếp loại giáo viên sẽ đại diện trường Nhất Trung tham gia toàn bộ các trận thi đấu, sẽ có một vị lãnh đạo cấp cap từ Thị Lí tham gia bình chọn trong hoạt động.

Đối với giáo viên trẻ, cơ hội như thế mà nói thật sự khó mà có được. Dù sao đối với giáo viên chính là trình độ dạy học cao thấp, mà chỉ có hoạt động thi đấu lớn như vậy mới để cho người khác nhìn được trình độ dạy học của một giáo viên không phải sao?

Cho nên hoạt động thi đấu lần này của trường Nhất Trung mọi người đều đặc biệt chuẩn bị, giáo viên trẻ thì suy nghĩ cách giảng dạy mới, giáo viên có kinh nghiệm thì không ngờ sẽ bị so sánh với giáo viên trẻ, cứ như vậy ngươi truy ta đuổi, làm cho sân trường Nhất Trung nổi lên bầu không khí thi đấu.

Mấy ngày nay, nhóm Vương Tĩnh kỳ bận đến mức vắt chân lên cổ, Vương Tĩnh Kỳ cứ đi lại từ bệnh việc đến ký túc xá, nào có nhiều tinh lực để chuẩn bị khóa thi đấu! Cho nên cô dùng một thái độ bình tĩnh để tiếp đón lần thi đấu này.

Trên thực tế, trong lòng cô cũng có suy nghĩ, mặc kệ chuyện gì trọng đại cũng không quan trọng bằng việc kiếm tiền.

Việc thi đấu không coi trọng không có nghĩa là cô sẽ không có thành tích tốt. Tại thời điểm giảng bài, cô làm cho người ta có một loại cảm giác chững chạc, giọng nói mạnh mẽ (kỳ thực chính là không khẩn trương). Lần này tuy không có cố ý chuẩn bị nhưng cũng phát huy được thực lực vốn có. Có rất nhiều giáo viên vì quá coi trọng kỳ thi đấu này nên lúc giảng dậy tay chân thừa thãi không biết để đâu còn nói lắp, ở trong lớp cô thường giảng bài rất điềm đạm, ngược lại lại không mắc sai sót nào.

Ở hội nghị công bố danh sách giáo viên được đi Thị Lí có Vương Tĩnh Kỳ thì cô cũng thực sự cảm thấy ngạc nhiên.

Hiệu trưởng trường Nhất Trung sẽ đặc biệt đưa bốn giáo viên trong danh sách đi dự thi để động viên tinh thần, mục đích đích chính là để cổ vũ mọi người với thái độ chí công vô tư, cố gắng đề cao để góp một viên gạch trong sự nghiệp giáo dục học sinh.

Hơn nữa còn thông báo cho các cô, bởi vì được Thị Lí coi trọng, hy vọng qua cuộc thi này trình độ giảng dạy của các giáo viên thật sự sẽ được nâng cao. Cho nên tương lai trong hai tháng tới, các ngày thứ hai, bốn, sáu trong tuần các giáo viên trong danh sách sẽ đến Thị Lí theo chỉ định của trường tiến hành học huấn luyện, Thị Lí đã mời chuyên gia về giáo dục nổi tiếng cả nước về giảng dạy.

Vương Tĩnh Kỳ cũng biết đây là một cơ hội đúc kết kinh nghiệm hiếm khó, hơn nữa cô cảm thấy đời này cô vẫn sẽ phấn đầu vì sự nghiệp giáo dục cả đời, cho nên cân nhắc kỹ một chút hai bên, muốn thừa dịp còn một chút thời gian cô nhanh chóng quyết định chuyện nhà cửa, sau đó sẽ giao việc lớp phụ đạo cho ba người trong phòng còn mình thì đi tham gia huấn luyện.