Lúc Thiệu Nhất Phàm quay về bệnh viện thì cảm thấy cô vợ mới nhặt được của Hạ Phong thật không bình thường. Đạo hạnh của hắn cao thâm như vậy mà vẫn chưa rõ kịch bản của cô ấy là gì nữa. Vậy nên Hạ Phong thế nào cũng sẽ bị trói chặt chẽ mà thôi, ai, thật là lo lắng cho người huynh đệ này.
“Cậu lắc đầu làm gì thế? Có gặp được Vu Đông không?” Hạ Phong từ phòng khoa trưởng trở về thì thấy Thiệu Nhất Phàm đang ngồi rung đùi đắc ý nên hỏi.
“Có gặp.” Thiệu Nhất Phàm mang vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Hạ Phong.
“Biểu cảm này của cậu là sao hả?” Hạ Phong tức giận nói.
“Tớ muốn xem cậu nhiều một chút!”
“Cậu bệnh rồi hả?” Hạ Phong bị Thiệu Nhất Phàm nhìn chăm chú đến mức cả người không được tự nhiên, “Vu Đông có nói gì không, cậu có giúp tớ giải thích chưa đó?”
“Cậu để ý cái nhìn của cô ấy đến vậy à?” Thiệu Nhất Phàm đột nhiên hỏi.
“Cậu mới đi ra ngoài có một chuyến mà quăng luôn não rồi hả, nói một đằng suy nghĩ một nẻo.” Hạ Phong không kiên nhẫn nói.
“Rất có thể là vậy.” Thiệu Nhất Phàm nhớ đến lúc Vu Đông tính tiền với ánh mắt coi rẻ hắn thì cảm thấy IQ của hắn không đủ để đấu với đối phương.
“Kệ cậu, tớ tự gọi điện thoại hỏi là được!” Hạ Phong nói xong liền lấy di động ra.
“Tớ đã gặp người ta và cũng đã giúp cậu giải thích rồi.” Thiệu Nhất Phàm nói xong câu đó trước khi Hạ Phong kịp gọi điện thoại, “Hạ Phong à, tớ mới phát hiện ra là cậu và Vu Đông cũng rất xứng đôi đó.”
“Không phải cậu đang chờ bọn tớ chia tay sao?” Hạ Phong kinh ngạc nói, “Sao cậu mới ra ngoài có một chuyến mà giống như đã ngộ đạo rồi vậy?”
Ngộ đạo cái rắm á, tớ chỉ biết được gương mặt thật của vợ cậu thôi, với điểm đạo hạnh tí tẹo ấy của cậu thì thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy đâu.
“Đúng rồi, khoa trưởng tìm cậu về việc đi nước Mỹ giao lưu phải không?” Thiệu Nhất Phàm nói sang chuyện khác.
Hạ Phong gật đầu nói: “Khoa trưởng nói hai vị chuyên gia nước Mỹ lần trước rất hứng thú với phương án trị liệu u mới của tớ nên muốn mời tớ đi nước Mỹ giao lưu.”
“Cao thủ nha!” Thiệu Nhất Phàm khen, “Người khác đều phải đâm nhau cho đầu rơi máu chảy mới có thể chen vào còn cậu thì được mời, khác biệt rõ rệt về cấp bậc luôn.”
“Cậu nói nhỏ thôi. Muốn kéo hận thù cho tớ đó hả!” Hạ Phong trừng mắt nhìn Thiệu Nhất Phàm một cái.
“Cậu lo lắng làm gì. Cậu đã là thiên tài thì phải chuẩn bị tâm lý sẵn để gánh vác sự ghen ghét của đám người trần chứ.” Thiệu Nhất Phàm thấy Hạ Phong muốn tức giận thì nhanh chân cầu xin sự tha thứ, “Được, được rồi, tớ không nói là được chứ gì. Vậy tháng sau là cậu phải đi Mỹ rồi?”
“Ừ!” Hạ Phong gật đầu nói, “Không còn bao nhiêu ngày nữa đâu. Vẫn còn tài liệu phải chuẩn bị nên cậu phải giúp tớ đó.”
Chờ đến lúc Hạ Phong về đến nhà thì trời đã rạng sáng. Trong phòng trống rỗng, chỉ có cái đèn trên bàn sách là còn sáng.
Đây là thói quen của Vu Đông. Vu Đông thích bật đèn ở trong phòng khách cho dù là không có người ở nhà.
Hạ Phong đổi dép lê, lấy di động ra, mở chức năng radio rồi thuần thục chọn kênh của Vu Đông. Thông qua sóng điện truyền lại mà nghe được giọng nói của Vu Đông.
“Mọi người tốt, đây là đài phát thanh fm9666, hiện tại là chương trình ‘Đêm khuya mị ảnh’, tôi là dj Ngư Đống.” Vu Đông thuần thục nói lời dạo đầu rồi cầm một bức thư lên nói: “Ngư Đống tôi đã dẫn chương trình ‘Đêm khuya mị ảnh’ được một thời gian. Tuy tôi luôn tự nhận mình dẫn chương trình cũng tốt, đáng giá để thưởng thức nhưng chưa bao giờ hy vọng xa vời sẽ nhận được thư nhanh như vậy. Lúc nhân viên làm việc đưa bức thư này cho tôi thì làm tôi có chút hoảng sợ.”
“Giờ chúng ta sẽ xem thử người nghe này viết gì cho Ngư Đống nhé!” Vu Đông mở phong thư ra thì thấy đầu tiên là một tờ tiền trăm nguyên sau đó mới là lá thư.
Biểu cảm của Vu Đông lúc này có chút vi diệu và còn có chút lúng túng nữa: “Là tôi tự mình đa tình rồi. Bức thư này là thư tình của Frank, một người bạn đến từ nước Pháp, gửi cho một cô gái Trung Quốc mà bạn ấy yêu mến. Trong thư nói Frank và cô gái này đã làm bạn qua thư được mười mấy năm và vì muốn theo đuổi cô ấy nên Frank đã xin học đại học ở Trung Quốc. Hiện tại Frank đang học tiếng Trung ở trường ngôn ngữ học.”
“Bức thư này của Frank có lẽ đều được dịch bằng google dịch*, dù vậy tôi cũng có thể hiểu được đại khái ý chính.” Vu Đông trêu chọc nói, “Nhưng tôi còn muốn nhắc nhở anh bạn này một việc. Đó là đài phát thanh của chúng tôi đọc thư miễn phí nên không cần để một tờ tiền trăm nguyên vào đâu.”
(*nguyên văn là Baidu – một trang tìm kiếm của TQ tương tự như Google)
Vu Đông vừa nói xong thì máy tính vang lên vô số tiếng leng keng, tin nhắn xuất hiện ào ào.
‘Người bạn nước ngoài này thật am hiểu tình hình trong nước của chúng ta nha!’, ‘Xem ra thủ tục đưa phong bì của nước ta đã nổi tiếng đến thế giới rồi!’, ‘Người dẫn chương trình mau đọc thư tình đi, nghe nói đàn ông Pháp rất lãng mạn đó.’
Vu Đông vẫn như thường ngày làm lơ tất cả tin nhắn rồi nói một cách trêu ghẹo: “Một trăm đồng tiền này tôi sẽ giúp bạn quyên góp cho hội chữ thập đỏ vào ngày mai. Vậy nên tôi đại diện cho các bạn nhỏ ở vùng núi cám ơn bạn rất nhiều.”
“Bây giờ chúng ta sẽ đọc bức thư này. Đây là bài thơ tình của một nhà thơ trứ danh nước Pháp Paul Éluard có tên là ‘Tôi chỉ muốn yêu em’.
“Je n’ai envie que de t’aimer
Un orage emplit la vallée
Un poisson la rivière
Je t’ai faite à la taille de ma solitude.
Le monde entier pour se cacher
Des jours des nuits pour se comprendre
Que ce que je pense de toi
Et d’un monde à ton image
Et des jours et des nuits réglés par tes paupières”
“Tôi chỉ muốn yêu em
Một cơn bão tràn vào thung lũng
Một con cá trong dòng sông
Tôi và em mang cùng một nỗi cô đơn
Toàn thế giới là nơi chúng ta trốn tránh
Ngày ngày đêm đêm đã làm chúng ta hiểu nhau
Đôi mắt của em không nhìn về cái gì khác cả
Chỉ nhìn tôi người đang nghĩ về em
Chỉ nhìn đến thế giới trong trí tưởng tượng của em
Và mắt của em khống chế ngày và đêm.”
(Editor: Bài thơ được trợ giúp từ google dịch vì mình không tìm được bản dịch thơ tiếng việt nào cả. Ai biết tiếng Pháp hoặc có hiểu biết về thơ nếu thấy sai sót gì xin báo lại với mình. Cám ơn rất nhiều.)
Trước khi Vu Đông trùng sinh thì có một thời mê phim điện ảnh của Pháp nên có học tiếng Pháp một thời gian. Học không lâu lắm nhưng lúc đó có học thuộc vài bài thơ tình Pháp, trong đó có bài thơ này.
Vì vậy khi Vu Đông tự nhiên đọc bài thơ bằng tiếng Pháp thì đã làm chấn kinh vô số người đang nghe tiết mục ‘Đêm khuya mị ảnh’. Cho dù nhiều người nghe không hiểu ý của bài thơ nhưng cũng bị thanh âm của Vu Đông làm cho ngây ngất.
Khi bài thơ được đọc bằng tiếng Trung thì kênh tin nhắn lại một lần nữa bị nổ tung.
‘Người dẫn chương trình thật là trâu bò, biết đọc tiếng Pháp luôn đấy!’, ‘Bây giờ làm người dẫn chương trình trên radio còn phải biết nhiều ngôn ngữ nữa ư?’, ‘Giọng nói này nghe hay thật đó!’
‘Bài thơ tình này hay quá đi, tôi cũng muốn có một người theo đuổi như vậy!’, ‘Người dẫn chương trình ơi, bảo người bạn ngoại quốc này đừng nhiệt tình quá, cô gái của chúng ta sẽ bị anh ta dọa đến chạy mất đó, nói anh ta phải tinh tế một chút.’
Vu Đông cười nói: “Thơ tình đã đọc xong rồi. Tôi nghĩ cô gái, người được Frank yêu thầm, nếu đang nghe chương trình này thì đã biết được tình cảm của Frank rồi. Người con trai đáng yêu như vậy thì đừng bỏ qua nha.”
…
“Chương trình hôm nay hình như đều quay chung quanh chủ đề ‘tình yêu’ ấy nhỉ. Vậy thì vào lúc cuối chương trình Ngư Đống sẽ đọc cho mọi người một câu mà Ngư Đống rất thích.” Vu Đông nói.
“Tôi đang đợi một người có thể đặt dấu chấm hết cho nỗi cô đơn của tôi, một người có thể cùng tôi nghe hết tất cả các bài tình ca bi thương nhưng lại không làm tôi khóc.”
“Nếu bạn gặp được một người như vậy thì đừng buông tay nhé! Tôi nghĩ người đó chính là người bạn yêu!” Vu Đông cười nói xong câu đó thì nói tiếp: “Được rồi, chương trình ‘Đêm khuya mị ảnh’ đã đến lúc kết thúc, hẹn gặp mọi người vào ngày mai.”
Hạ Phong cầm một ly nước mật ong, lẳng lặng ngồi ở ghế sô pha nghe Vu Đông đọc thơ tình. Dù biết bài thơ tình này là Vu Đông thay người gửi đọc cho cô gái anh ta yêu thầm nhưng Hạ Phong vẫn nghe đến mê mẩn.
Ly nước mật ong trong tay phảng phất như đã biến thành rượu, làm say mê tâm hồn người ta.
@@
“Ồ. Anh mới đi làm về à?” Vu Đông bước vào cửa thì thấy Hạ Phong đang ngồi trên ghế sô pha nên ngạc nhiên hỏi.
Hạ Phong nhìn chăm chú vào Vu Đông thì thấy Vu Đông mặc một bộ quần áo mà hắn chưa thấy qua liền hỏi: “Em mua quần áo mới?”
“Anh phát hiện ra rồi à?” Vu Đông đổi dép lê rồi nói: “Vì mua bộ quần áo này mà em tiêu hết tiền trong túi rồi. Vậy nên lúc ăn cơm mới phải nhờ anh giúp đỡ ấy.”
“Chuyện hôm nay thật xin lỗi em, tôi không thể tự mình qua được.” Nghe xong lời Vu Đông nói thì Hạ Phong nhớ đến chuyện cơm chiều lúc nãy.
“Việc nhỏ thôi mà, không sao đâu.” Vu Đông cười nói, “Bác sĩ Thiệu nói khoa trưởng tìm anh có việc nên chuyện đó quan trọng hơn.”
“Là chuyện đi Mỹ giao lưu.” Hạ Phong giải thích, “Mỗi năm bệnh viện của tôi đều có vài vị trí đi bệnh viện Edward ở Mỹ để giao lưu. Vốn là không có tôi nhưng nhờ lần trước em giúp tôi phiên dịch tài liệu và chuyên gia nước Mỹ ấn tượng với phương pháp trị liệu mới nên tôi mới có một vị trí.”
“Phiên dịch là nhờ em nhưng chủ yếu là do luận văn của anh xuất sắc.” Vu Đông hiểu rất rõ giá trị của cô.
“Nhưng cũng phải cảm ơn em.” Hạ Phong nghiêm túc nói.
Vu Đông đảo mắt rồi nói: “Vậy anh đi Mỹ thì mua đồ giúp em với.”
“Đương nhiên là được!” Hạ Phong không thèm suy nghĩ liền đồng ý, “Em muốn mua gì?”
“Rất nhiều đó. Nào là nước nè, nhũ tương, mặt nạ, son môi, nước hoa…” Vu Đông đọc đọc thì phát hiện ra rất nhiều thứ cần phải mua vì vậy dứt khoát nói: “Em đưa một danh sách cho anh.”
“Được!” Hạ Phong cười sủng ái.
Vu Đông có chút mệt mỏi nên nhịn không được ngáp một cái.
“Đã trễ rồi. Chúng ta đi ngủ đi.” Hạ Phong nói.
“Ừ! Ngủ ngon!” Vu Đông mơ mơ màng màng đứng lên.
“Ngủ ngon!”
Thực tế là lúc Hạ Phong từ bệnh viện trở về thì đã mệt mỏi nhưng ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao bản thân vẫn ngồi trên ghế sô pha nghe Vu Đông phát thanh.
Hạ Phong nhớ đến lời cuối cùng Vu Đông nói trong chương trình thì không khỏi suy nghĩ, hắn và Vu Đông có thể là hai người như vậy hay không?
Vu Đông tựa như một bí mật vậy. Trên người cô ấy không có sự ngây thơ vô tri của người mới bước vào xã hội, ngược lại còn mang theo sự ung dung, thông minh.
Buổi trưa hôm sau, nhà ăn của bệnh viện.
Thiệu Nhất Phàm và Hạ Phong đang cùng nhau ăn cơm, như thường ngày nói chuyện mấy câu về người bệnh xong thì Thiệu Nhất Phàm nói sang chuyện khác: “Hôm qua tớ có nghe Vu Đông phát thanh, Vu Đông rất đa tài đa nghệ đó nha. Lần trước giúp cậu phiên dịch tài liệu thành tiếng anh, còn lần này lại đọc thơ bằng tiếng Pháp nữa.”
“Cậu vào nửa đêm không lo ngủ lại lo nghe vợ tớ phát thanh làm gì?”
“Hừ, cậu nói lời này làm tớ nhịn không được nghĩ mình là lão Vương hàng xóm* đó!” Thiệu Nhất Phàm đang muốn kể lể thì bỗng nhiên phát hiện ra cái gì nên nói: “Khoan đã, vợ cậu? Cái xưng hô này…”
(*lão Vương hàng xóm: một nhân vật hư cấu có thân phận là người tình của vợ bạn hoặc cha của đứa con bạn)
“Tớ xưng hô sao hả?” Hạ Phong thản nhiên.
“Ai… Tớ cứ tưởng cậu sẽ kiên trì được một thời gian, ai ngờ cậu đã rơi vào lưới tình rồi.” Thiệu Nhất Phàm lắc đầu thở dài.
“Cái thái độ cổ quái này của cậu là sao hả?”
“Không có gì đâu.” Thiệu Nhất Phàm có chút u sầu nói, “Cậu nói thử coi, tớ đã cô đơn lâu như vậy rồi, không biết chừng nào chân mệnh thiên nữ của tớ mới xuất hiện nữa.”
Tớ không muốn ăn cẩu lương* đâu!
(*cẩu lương = thức ăn cho chó: người độc thân = độc thân cẩu, người độc thân khi nhìn thấy người khác tú ân ái thì gọi là bị cho ăn cẩu lương)
“Không phải cậu đã nói với tớ một nửa y tá trong bệnh viện này đều thầm mến cậu à?”
“Tớ là người có nguyên tắc.” Thiệu Nhất Phàm lắc đầu nói, “Tớ sẽ không xuống tay với người gần đâu. Nếu như chia tay sẽ rất xấu hổ đó.”
“Reng reng reng…”
Hạ Phong cầm di động lên thì thấy là Vu Đông gọi đến vì vậy nhanh chóng nhận cuộc gọi.
“Hạ Phong, anh đang ở bệnh viện phải không?”
“Ừ.”
“Em có một người bạn không được khỏe và đang rất đau nên anh có thể tìm một chỗ cho cô ấy nghỉ ngơi một lát được không?”
“Em ở đâu?” Hạ Phong đứng lên.
“Phòng khám bệnh!”
“Chờ tôi đến!” Hạ Phong vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Cậu đi đâu thế? Mới ăn được có một nửa.” Thiệu Nhất Phàm ở đằng sau quát lên.