Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 94




Vân Sơ vội vàng đứng lên hành lễ.

“Tạ phu nhân không cần đa lễ.” Sở Dực mở miệng: “Ta là có một việc tưởng thỉnh Tạ phu nhân hỗ trợ.”

Trời mới biết muốn gặp được Tạ phu nhân khó khăn như thế nào.

Trong phủ hắn không có nữ quyến, không có bất kỳ lý do gì để mời nàng tới phủ.

Nếu hắn tới Tạ phủ thì Tạ gia cũng không thể để đương gia chủ mẫu ra mặt chiêu đãi ngoại nam như hắn.

Hắn chỉ có thể sai người giám sát Tạ gia, cuối cùng nàng cũng ra phủ, hắn lập tức cưỡi ngựa đuổi theo.

Lúc hắn bước vào quán trà này, vừa liếc mắt đã nhìn thấy vị trí uống trà cạnh cửa sổ của nàng, một thân y phục trắng như ánh trăng, tóc dài đen nhánh được búi lên lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế... Nhìn tới đó, hắn lập tức thu hồi ánh mắt.

Hắn đứng một chỗ thật lâu rồi mới bước lên gọi một tiếng Tạ phu nhân.

Vân Sơ nào biết đâu trong lòng hắn lúc này lại có nhiều lăn tăn như vậy, nàng chỉ có hơi kinh ngạc, thì ra Bình Tây Vương cố ý tới tìm nàng chứ không phải tình cờ gặp mặt.

Nàng cúi đầu nói: “Có thể làm việc giúp Vương gia là vinh hạnh của thần phụ, xin Vương gia cứ sai bảo.”

Hai chữ “thần phụ” khiến Sở Dực khẽ nhíu mày.

Hắn bỏ qua một chút khó chịu này, mở miệng nói: “Mấy hôm trước khuyển tử và tiểu nữ vào nhầm Tạ phủ, hy vọng không quấy rầy Tạ phu nhân.”

Biểu cảm trên mặt Vân Sơ cứng lại.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Sở Dực.

Nàng cho rằng hôm ấy đã che giấu rất tốt, nhưng thật ra đã bị nam nhân này nhìn ra hết thảy.

Cho nên hắn tới đây để hưng sư vấn tội sao?

Nhưng nhìn không giống, biểu cảm trên mặt hắn quá mức ôn hòa, không giống như muốn tìm người khác gây phiền toái.

Vân Sơ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mở miệng nói: “Thần phụ không phải cố ý giấu giếm, hôm đó tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa...”

“Ta không có ý trách Tạ phu nhân.” Sở Dực thở dài: “Hôm đó, sau khi tiểu nữ về vương phủ cứ buồn bực không vui suốt mấy ngày liền, ngày nào cũng chỉ vẽ tranh, đều là tranh vẽ Tạ phu nhân, hẳn là con bé muốn gặp mặt Tạ phu nhân, không biết Tạ phu nhân có đồng ý thành toàn?”

Vừa nghe nói Trường Sinh buồn bực không vui, tim Vân Sơ cứ như bị ai đó bóp chặt.

Nàng căn bản không thèm do dự cân nhắc, lập tức gật đầu.

Sở Dực nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói: “Tạ phu nhân tới vương phủ sẽ khiến người khác chú ý, ta sẽ sai người đưa hài tử đến Ân gia.”

Vân Sơ biết Ân gia là nhà mẹ đẻ của mẫu phi Sở Dực.

Mẫu phi Sở Dực trước đây chỉ là một tiểu cung nữ, được đế vương sủng hạnh rồi mang thai, sau khi sinh hạ hoàng tử thì được phong làm quý nhân, sau khi Sở Dực lập công thì được thăng thành tần.

Mẫu phi Sở Dực không phải một trong bốn phi quyền lực nhất, gia chủ Ân gia Ân đại nhân, cũng chính là thân cữu cữu của Sở Dực chỉ là một tiểu quan Lục phẩm không ai biết tên, vì vậy, dù Sở Dực tay nắm binh quyền, được hoàng đế tín nhiệm nhưng vẫn không khiến Hoàng Hậu và Thái Tử kiêng kị...

Sở Dực cưỡi ngựa đi đằng trước. Vân Sơ ngồi xe ngựa theo sau, cách một khoảng khá xa.

Thính Sương ngồi bên cạnh, có chút lo lắng nói: “Phu nhân quá mức thân cận với tiểu thế tử và tiểu quận chúa, có khi nào sẽ khiến Bình Tây Vương hiểu lầm không?”

“Chẳng lẽ vì sợ hắn hiểu lầm mà ta không gặp mặt Du ca nhi cùng Trường Sinh sao?” Vân Sơ có chút kháng cự: “Trường Sinh mới bốn tuổi, lại bệnh hơn ba năm, con bé muốn gặp ta, dù khó khăn thế nào ta cũng phải đến.”

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, băng qua con phố phồn hoa nhất, rẽ sang một ngõ nhỏ là tới Ân gia.

Ân tần trước đây chỉ là một cung nữ thấp kém trong cung, có thể thấy Ân gia cũng không phải thế gia đại tộc gì, hiện giờ Ân gia có thể vào triều cũng đều là hưởng lây ánh sáng của Ân tần.

Bọn họ biết được đạo lý một vừa hai phải, thăng tới Lục phẩm thì không tiếp tục tiến lên nữa, an phận làm một tiểu quan nhàn tản, cũng không tham gia vào phân tranh triều đình.

“Cữu cữu, cữu mẫu.”

Sở Dực xoay người xuống ngựa, chắp tay chào hỏi.

“Dực nhi, hôm nay quả là kỳ lạ.” Ân phu nhân mở miệng nói: “Tiểu tử Du ca nhi kia lần nào về đây không đuổi gà chọc chó thì cũng là leo nóc nhà lật ngói, khiến gà bay chó sủa, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống trà, thật đúng là trưởng thành hiểu chuyện. Còn Trường Sinh nữa, từ lúc con bé sinh ra tới giờ, chưa từng nguyện ý tiếp xúc với người lạ, sao hôm nay lại đồng ý tới Ân gia?”

Trong lòng Sở Dực cũng cảm thấy rất thần kỳ.

Tuy tính cách Du ca nhi hướng ngoại nhưng không phải ai cũng được thằng bé tiếp nhận, lại yêu thích Tạ phu nhân như thế, thật sự rất kỳ quái.

Còn Trường Sinh trời sinh đã không thích giao lưu với người khác, dù là người làm phụ thân như hắn cũng khó mà xâm nhập vào nội tâm của con bé, Tạ phu nhân lại dễ dàng khiến Trường Sinh nhớ thương...

Bọn họ đang nói thì xe ngựa Tạ gia cũng chậm rãi dừng trước cửa Ân gia.

Vân Sơ đỡ tay Thính Sương bước xuống xe, nhún người hành lễ: “Vương gia, Ân đại nhân, Ân phu nhân.”

Ân phu nhân tất nhiên là nhận ra đích nữ phủ Tướng quân, bây giờ là Tạ phu nhân, nàng ấy đang muốn đáp lễ thì lại nghe được tiếng bước chân bịch bịch từ đằng sau vọng tới, lập tức nhìn thấy hai hài tử phấn điêu ngọc trác chạy ra cửa, một trái một phải nhào vào lòng Vân Sơ.

“Mẫu thân!”

Sở Hoằng Du ghé vào lòng Vân Sơ còn chưa đủ, còn sử dụng hết tứ chi bò lên, chỉ một lúc sau đã ôm được cổ Vân Sơ.

Một tiếng mẫu thân khiến tất cả mọi người đứng đó đều ngây người.

Cho dù là người luôn không lộ ra vui buồn như Sở Dực, lúc này cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Hai chữ mẫu thân này có thể kêu loạn như vậy sao?

Mấu chốt là Tạ phu nhân lại không cảm thấy có gì không thích hợp...

Hay là lúc Tạ phu nhân ở cùng với bọn nhỏ, Du ca nhi cũng gọi nàng là mẫu thân như vậy?

“A, này...” Ân phu nhân mơ màng: “Vị này không phải Tạ phu nhân sao?”

Là nàng ấy nhận lầm người sao, sao Tạ phu nhân lại biến thành mẫu thân của hai đứa nhỏ...

Ặc, cũng có thể không phải Tạ phu nhân mà là một vị tiểu thư khác của phủ Tướng quân có diện mạo giống Tạ phu nhân?

Nhưng nữ tử trước mặt này trang điểm theo kiểu phụ nhân, rõ ràng là đã xuất giá, tại sao Dực nhi lại tìm một nữ tử đã có chồng tới làm mẫu thân cho bọn nhỏ?